Con ngươi của Ninh vương đột nhiên co lại mấy cái, đốt ngón tay của bàn tay đã thành quyền trắng bệch. Huyết khí trên mặt hắn ta gần như rút đi trong nháy mắt, da mặt co rúm lại mấy lần, người không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Hắn ta kinh sợ, lúc đang muốn quát tháo, lại thấy Cảnh Tu Huyền hai tay cầm kiếm, một gối quỳ xuống.
“Sĩ khả sát bất khả nhục*, thân là nam nhân nhìn thê tử đồ đệ chịu nhục mà không ra mặt, uổng công làm trượng phu làm thầy. Nhưng điện hạ là quý tộc thiên gia, con rồng cháu phượng, thần không dám lỗ mãng. Nếu như người khác lén xông vào hậu viện của thần, làm nhục người nhà của thần, trước tiên phải bước qua xác của thần. Nếu như điện hại không thu hồi lại lời vừa rồi, xin mời ban cho thần một cái chết!”
*Sĩ khả sát bất khả nhục: Người có khí tiết thà chết không chịu nhục. Thà chết vinh hơn sống nhục.
Sắc mặt của Ninh vương cũng thay đổi, Cảnh Tu Huyền này quả nhiên là khó chơi.
Hắn ta chẳng qua là tùy ý thăm dò, muốn biết ranh giới cuối cùng của đối phương, há biết được bị phản ứng ngược. Việc này một khi lan truyền ra ngoài, hắn ta sẽ bị rớt lên đầu một cái thanh danh xông vào nội trạch của thần tử, làm nhục gia quyến của thần tử.
Một hoàng tử có tiếng xấu, nơi nào còn được lòng người?
Cảnh Tu Huyền lấy lui làm tiến, hay cho một diệu kế!
“Cẩm An hầu nhanh đứng dậy, hôm nay là bản vương thất lễ. Đều là người một nhà, Cảnh phu nhân cũng là họ hàng của bản vương, Cảnh Hầu gia cũng là sư phụ của ngũ hoàng đệ. Ở trong nhà của trưởng bối, cho nên bản vương nói chuyện tùy ý một chút.”
Nói xong, hắn ta đưa tay đỡ Cảnh Tu Huyền.
Cảnh Tu Huyền thuận thế đứng lên, Ninh vương có hoang đường hơn nữa thì cũng là hoàng tử. Bản thân mình đương nhiên không thể làm gì đối phương, nhưng nếu như đối phương cho rằng mình là quả hồng mềm có thể bắt nạt, vậy thì sai hoàn toàn rồi.
“Thần không dám nhận làm trưởng bối của điện hạ, vi thần chỉ cầu có thể đền đáp triều đình.”
Mắt phượng của Ninh vương nhắm lại, nở nụ cười.
“Chẳng lẽ Cẩm An hầu chướng mắt bản vương?”
Lời này chính là thăm dò rõ ràng, ngay cả Úc Vân Từ cũng đã hiểu. Hóa ra lần này Ninh vương đến nhà, mục đích cũng không đơn giản. Cái gì mà đến thưởng tranh, rõ ràng chính là đến dò xét căn nguyên của Hầu phủ.
Một mặt muốn làm rõ Hầu gia có thể không bị lôi kéo, một mặt khác là muốn thăm dò địa vị của mình ở trong suy nghĩ của Hầu gia. Nàng rất cảm tạ Hầu gia, cho dù là mình dính ánh sáng của Đình Sinh.
Nhưng Hầu gia có thể hết sức bảo vệ, khiến nàng càng có cảm giác an toàn. Ở thời gian không gian xa lạ, nàng chung quy không trơ trọi một mình.
“Điện hạ là hoàng tử, thiên hạ vạn dân đều kính ngưỡng.”
Giày của Ninh vương dời về sau một bước, tránh đi cảm khác uy hiếp làm hắn ta khó chịu.
Cảnh Tu Huyền thu kiếm lại, tra kiếm vào vỏ, sau đó niếm kém cho Tả Tam ở một bên. Sát khí vừa mất đi, tất cả sự giương cung bạt kiếm rất nhanh đã tan đi không còn một mảnh.
Ninh vương xoay người, hơi cúi đầu, nói với Úc Vân Từ và Khuông Đình Sinh: “Hôm nay lời nói của bản vương hơi tùy ý, còn xin Cảnh phu nhân và Khuông công tử chớ để trong lòng.”
Hai người vội vàng hành lễ, nói không dám.
Cảnh Tu Huyền nghiêm mặt: “Điện hạ, thần tiễn ngài xuất phủ.”
“Đa tạ Cẩm An hầu.” Ninh vương mở cây quạt ra, lắc lư, khôi phục lại dáng vẻ tùy tính phong lưu.
Bọn họ vừa đi, Khuông Đình Sinh đi vào tạm biệt Cẩm Nhi. Trước đó Cẩm Nhi vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, tuổi của cậu tuy nhỏ nhưng cũng biết chuyện xảy ra bên ngoài không phải một đứa trẻ như cậu có thể ra ngoài nhìn.
“Đình Sinh ca ca… sau này huynh phải thường xuyên đến thăm Cẩm Nhi.”
Khuông Đình Sinh gật đầu, sờ tóc của cậu, từ biệt Úc Vân Từ.
Nàng tiễn hắn ra khỏi viện tử, nhìn bóng dáng hắn biến mất không thấy nữa. Sau đó xoay người đi về phía viện tử của mình, đang muốn vào phòng, lại thấy cách đó không xa, bóng dáng thon dài kia vòng qua ngọn núi giả, đi về phía nàng bên này.
Sắc mặt của hắn rất nghiêm túc, môi mím chặt. Cho dù là cách xa cũng có thể cảm giận được luồng khí lạnh người sống chớ đến gần kia. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến trước mặt của nàng.
Lướt qua bên người nàng, trực tiếp đi vào phòng nàng, nàng vội vàng đi vào theo.
“Hầu gia, hôm nay ta làm không ổn?”
“Không có, vừa rồi Ninh vương ở chỗ nàng nếm cái gì, cho ta một bát.”
Nàng sững sờ, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Áp suất của hắn thấp như thế, không răn dạy nàng, ngược lại là đến đòi ăn bánh đúc đậu? Ánh mắt nàng tràn đầy sự nghi hoặc, đứng không nhúc nhích.
“Thế nào? Đến lượt ta thì không còn nữa?” Hắn nghiêng mắt qua, liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh giá.
Nàng lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng nói: “Có, tất nhiên là có.”
Hít vào một hơi thật dài, đi tới bên ngoài cửa, dặn dò vài tiếng với Thải Thanh. Thải Thanh lập tức chạy về phía phòng bếp như bay, thời gian chưa được một lúc đã mang tới một bát bánh đúc đậu.
Dáng vẻ của bánh đúc đậu cuốn hút, các loại hoa quả cộng thêm sốt hoa hồng màu đỏ thẫm.
Hắn nhíu mày, hơi có chút ghét bỏ mà nhìn.
Hồi lâu mới xới một muỗng bỏ vào miệng. Chậm rãi nhai nuốt, mặt không cảm xúc, nhìn thấy mà trong lòng người bên cạnh run sợ. Có lẽ cảm thấy mùi vị cũng được, hắn ngược lại ăn sạch cả bát.
Nàng nhanh chóng lấy bát đĩa đi, bưng ra bên ngoài đưa cho Thải Thanh, sau đó trở lại trong phòng.
“Nàng cảm thấy Ninh vương làm người như thế nào?” Đôi mắt của hắn nhìn qua, lạnh lùng.
“Sợ là có chút giả vờ, tuyệt đối không phải nhìn đơn giản như ngoài mặt.” Nàng cân nhắc mà nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
Thần sắc của hắn lạnh lùng, hai chân mở ra mà ngồi, trong lúc vô hình mang theo bá khí. Trong lòng nàng suy xét, nhìn từ lời nói cử chỉ của hắn, trước khi xuyên thành nam chính nhất định là một người bề trên.
Chỉ có người bề trên mới có phong thái như vậy, chính là vừa rồi quỳ xuống với Ninh vương cũng không thể hao tổn uy nghiêm của hắn.
“Ninh vương do Lương phi sinh ra, Phương Thái hậu và Phương gia đang tuyển phi cho hắn.”
Hắn lạnh nhạt nói, xem nhẹ sự không thoải mái vừa rồi trong lòng. Cỗ cảm giác xa lạ đó tới cũng nhanh đi cũng nhanh, tựa như đồ mình cất giấu bị người khác ngấp nghé, khiến hắn suýt chút nữa mất lý trí.
Úc Vân Từ hơi kinh ngạc, trong mắt nàng, Ninh vương vẫn không tính là một nam tử trưởng thành, thế mà đã đến tuổi nói chuyện cưới gả. Vậy thì với kỳ vọng của Phương gia đối với Ninh vương, tuyển phi nhất định cực kỳ thận trọng.
Thứ khiến nàng kinh ngạc hơn chính là thái độ của hắn, rõ ràng hắn xem mình là một bằng hữu, một bằng hữu có thể đàm luận chính sự.
“Ngày kia là ngày mừng thọ của Phương Thái hậu.”
Hắn vừa mới nói xong, người đã đứng dậy.
Thân cao chân dài, cảm giác áp bách tới gần, nàng không khỏi cúi đầu nghe theo.
Mấy câu hắn vừa nói, ý tứ nối lại chính là Phương Thái hậu sắp đón sinh thần, Ninh vương sắp tuyển phi. Cho nên tiệc mừng thọ của Phương Thái hậu, nhất định sẽ có mệnh phụ thế gia cùng các cô nương của đích mẫu.
Hơn nữa, với thân phận của nàng bây giờ, chắc chắn là phải tiến cung.
“Đa tạ Hầu gia chỉ điểm.”
Hắn cụp mắt xuống, nhìn nàng. Luận tướng mạo, nàng dĩ nhiên là đẹp. Cổ trắng nõn, thân hình mảnh mai phù hợp, Chính là tuổi trẻ như hoa, cộng thêm vẫn tính là thông suốt, quả thật xứng với hai chữ mỹ nhân.
Mỹ nhân như thế, thưởng thức quả thật đẹp hơn tranh.
Hơn nữa hắn có thể nhìn ra được sự cố gắng của nàng, nàng đang cố gắng biểu hiện tự nhiên. Lời nói cử chỉ đều có chút chú ý, học cái gì cũng vẫn tính là học nhanh.
So với tưởng tượng của hắn thì thông minh hơn nhiều, không uống phí một chút lòng trắc ẩn ban đầu của hắn.
“Vẫn không tính là ngốc, có thể nghe được là chỉ điểm.”
“Đều là phương pháp dạy dỗ của Hầu gia, ta vô cùng cảm kích, vô cùng hưởng thụ.”
Nàng hành lễ một cái, tự nhiên nhẹ nhàng.
Lần trước trước khi tiến cung, sau khi vị lão ma ma đó dạy nàng, lúc rảnh rỗi nàng liền luyện một lần, nhập gia tùy tục mới là điều cơ bản của sinh tồn. Nếu quá đi đứng một mình, sớm muộn gì cũng sẽ rước lấy phiền phức.
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới rời khỏi Hầu phủ, sau đó mở cửa hàng làm ăn giống như những nữ chính xuyên sách mà trước kia mình thấy, sống đến mức gió nổi nước lên. Có điều chỉ trong giây lát, nàng đã bỏ ý nghĩ này đi.
Vẫn là chân thật khiêm tốn mà làm người, giữ mạng quang trọng.
Thật ra ở nội trạch Hầu phủ tốt hơn bên ngoài gấp trăm lần, có thẻ bài Cẩm An hầu phủ này che chở, người bình thường không dám bắt nạt nàng. Hơn nữa nàng lấy được của hồi môn của thân mẫu nguyên chủ, không lo tiền tiêu.
Vậy thì, nàng còn có điều gì không vừa lòng.
Thân mẫu đúng là từng sắp xếp, những miếng ruộng đất kia Phương thị không lấy được nửa phần. Sản phẩm của mười năm nay đều được quản sự bán đến nơi đặc biệt, trước đó mấy ngày, nàng đã nhận được tất cả ngân phiếu gần năm vạn lượng.
Về phần cửa hàng, lúc giao cho Phương thị chính là trống không. Phương thị kinh doanh mười năm, được lợi mười năm, cái khác thì không có nữa.
Hiện tại cửa hàng ở trong tay nàng, bản thân nàng không phải người làm ăn, đã giao cho một quản sự do thân mẫu để lại xử lý, không câu nệ làm nghề nghiệm gì, có thể quay vòng có một chút doanh thu là được.
Cho nên, hiện nay thứ nàng không thiếu nhất là bạc.
“Hầu gia, ta có một chuyện muốn xin ngài giúp một tay. Ta sợ Cẩm Nhi ở trong lớp học bị người ta bắt nạt, định thêm cho nó một tùy tùng biết võ. Không biết nơi nào đó, còn xin Hầu gia báo cho, giá cả dễ thương lượng.”
Nàng có tiền!
Khóe miệng hắn giật một cái, nữ tử này nói gần nói xa đều lộ ra tiền nhiều như nước.
Nhưng nàng cứ một mặt vô tội, cũng không cảm thấy chứng tỏ nhiều tiền có gì không ổn. Mặt mày hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Một bộ dáng vẻ con buôn, có chỗ nào giống phu nhân Hầu phủ!”
Nói xong, hắn phất tay áo một cái, người đã ra khỏi cửa.
Nàng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, sao hắn lại nói mình là con buôn rồi?
Hơn nửa ngày, nàng mới phản ứng được, hóa ra là dáng vẻ không thiếu tiền của nàng chọc giận hắn. Cho nên hắn mới có thể vứt lại câu nói đó, xem ra có tiền cũng không thể khoe khoang.
Nàng “Aw” một tiếng nhào lên giường, lăn một vòng.
Trước kia sống khổ cực, hiện tại có tiền rồi vẫn không thể đắc chí một tí, thật là đủ khó chịu. Cũng trách chính mình càng ngày càng tùy ý, ỷ vào việc hắn biết nội tình của mình, ở trước mặt hắn nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Nàng âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này ngàn vạn không thể lơ là, nói chuyện với hắn cũng nên chú ý nhiều hơn.
Vốn cho rằng hắn răn dạy mình thì hẳn lẽ sẽ không xen vào chuyện của nàng nữa. Nàng còn muốn bảo Thải Thanh đến chỗ người môi giới thăm hỏi, nhìn xem có thể mua được một gã sai vặt biết võ không.
Không nghĩ tới gần đến giờ Dậu, Tả Tam đưa tới một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thoạt nhìn ngăm đen khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn.
“Phu nhân, đây là Tiêu Bách, biết võ. Hầu gia lệnh cho thuộc hạ đưa người tới, nghe theo sự sai khiến của phu nhân.”
Nàng đánh giá Tiêu Bách, ánh mắt thiếu niên trong veo, không có tạp chất, không khỏi cảm thấy hài lòng. Vả lại Tiêu Bách nhìn khỏe mạnh, tay chân có lực, nhất định là người luyện võ.
Ánh mắt của Hầu gia nàng vẫn tin được, lập tức liền giữ người lại.
“Thay ta nói lời cảm tạ với Hầu gia.”
Tả Tam đương nhiên đáp lại, sau khi khom mình hành lễ liền rời đi.
Nàng vội vàng lệnh cho Truyện Họa đi tìm Đàn Cẩm đến. Sau khi Đàn Cẩm biết được Tiêu Bách là tùy tùng của mình, còn sẽ đi vào mình thẳng vào học, rất hưng phấn.
Tiêu Bách ra mắt tiểu chủ tử, sau khi nhận chủ liền ở lại trong viện của Đàn Cẩm.
Hôm sau, lúc Cảnh Tề trong giờ học lấy ra một cái bình chuẩn bị đổ về phía Đàn Cẩm, Tiêu Bách tay mắt lanh lẹ. Nhấc cánh tay chặn lại, chiếc bình kia liền đổ lên người Cảnh Tề.
Một tiếng kêu thảm sắc bén vang vọng trong lớp học.
Lâm phu tử nghe tiếng chạy vào lớp học, nhìn thấy trên đầu trên người Cảnh Tề khắp nơi đều là sâu lông đang bò, không khỏi toàn thân run lên. Hắn vừa nhanh chóng hỏi rõ tình hình trước, vừa vội vàng sai người đi bẩm báo Hầu phủ và nhị phòng.
Rất nhanh, Úc Vân Từ lại một lần nữa nhìn thấy nhị lão phu nhân, cùng với Cảnh Tề bị cắn đến mặt mũi tràn đầy nốt sưng đỏ, còn có phụ thân của Cảnh Tề, Cảnh Tu Vũ.
Cảnh Tu Vũ lớn hơn Hầu gia hai tuổi, đứng hàng hai cùng thế hệ, bên trên còn có một vị bào huynh Cảnh Tu Văn. Mặc dù nhị phòng họ Cảnh nhưng lại chia nhà với Hầu phủ. Mặc dù trong tên Cảnh Tu Vũ có võ, nhưng dáng dấp nhã nhặn, rất có dáng vẻ thư sinh.
Đối với hai huynh đệ nhị phòng, Úc Vân Từ đặc biệt nghe qua.
Lão đại Cảnh Tu Văn làm viên quan nhỏ ở Thuận Thiên phủ, là một chức vũ vệ chính bát phẩm. Mà lão nhị Cảnh Tu Vũ thì là một thư sinh, một mực vùi đầu khổ học, hai lỗ tai nghe chuyện ngoài cửa sổ. Thiếu niên hắn ta thành danh, mười ba tuổi liền có được công danh tú tài, mười tám tuổi liền thi đậu cử nhân.
Cho tới bây giờ vẫn là một cử nhân, không còn tiến thêm bước nào nữa.
Nhị lão phu nhân một lòng muốn vượt qua Hầu phủ, ký thác tất cả sự kỳ vọng lên người Cảnh Tu Vũ. Cộng thêm trưởng tôn Cảnh Tề này, đương nhiên là lòng hướng về thứ tử, ngược lại không để ý đến trưởng tử.
Bà ta một phen long trời lở đất mà tâm à thịt à réo không ngừng, lớn tiếng gầm thét kêu hạ nhân đưa Cảnh Tề về thay đồ bôi thuốc.
“Tổ mẫu, tôn nhi không về!”
Cảnh Tề ương bướng lên, nhất định phải thấy Đàn Cẩm xui xẻo mới bằng lòng rời đi.
Nhị lão phu nhân không lay chuyển được nó, để hạ nhân đi lấy thuốc bôi cho nó.
“Cháu dâu, hôm nay bất kể như thế nào ngươi đều phải cho nhị thẩm một lời giải thích. Không thể bắt nạt người khác như vậy được, ngươi xem Tề ca của chúng ta, bị cắn thành cái dạng gì? Nó là đích tôn trưởng tử của Cảnh gia chung ta, nào có thể bị người khác bắt nạt tại lớp học nhà mình thành cái dạng này?”
Vết sưng đỏ do sâu lông đốt, nhìn qua quả thật thấy mà giật mình.
Úc Vân Từ đến lớp học trước nhị lão phu nhân một bước, sau khi nàng vừa đến liền xem xét Cẩm Nhi, thấy Cẩm Nhi không việc gì. Lại hỏi Tiêu Bách, biết được căn nguyên của sự việc. Nực cười nhị lão phu nhân một bộ dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật sự cho rằng nàng là cái bao mềm, ai cũng có thể lừa gạt được nàng.
“Nhị thẩm, ta chỉ hỏi một câu, đám sâu này là ai mang vào lớp?”
Nhị lão phu nhân trừng nàng một cái, đang muốn phản bác, liền thấy Cảnh Tu Vũ đứng dậy.
“Đệ muội, trong sách từng nói hoài bích kỳ tộ, bích vô tội*. Sâu là do Tề Ca mang vào lớp học không sai, không thể bởi vì là do nó mang vào liền đẩy lỗi lầm lên đầu nó được. Nếu không phải hạ nhân của Cẩm Nhi lập úc bình, đám sâu kia há có thể ra ngoài hại người. Theo ta thấy, là đệ muội ngươi quản giáo không đúng, dung túng cho ác nô lấn chủ.”
*Hoài bích kỳ tội, bích vô tội: Câu gốc là ‘Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Nếu nói sau khi xuyên đến cổ đại nàng không thích người thế nào nhất thì chính là nam tử dáng vẻ phi thư sinh, không ai có thể hơn. Có thể là ấn tượng Thẩm Thiệu Lăng để lại cho nàng quá sâu, dẫn đến nàng đối với thư sinh khác đều không có hảo cảm.
“Nhị bá ca quả nhiên là đọc sách quá nhiều, ngay cả sâu và ngọc bích cũng có thể nói vào thành một. Ngọc giả cao nhã nhường nào, mà thứ Tề Ca mang theo là sâu. Hơn nữa lúc ấy trong lớp học các học sinh khác đều ở đó, sự việc từ đầu đến cuối đều là tận mắt nhìn thấy. Rõ ràng là Tề Ca muốn đổ bình sâu về phía Cẩm Nhi của chúng ta, bị Tiêu Bách ngăn cản. Tiêu Bách trung thành bảo vệ chủ, ta không chỉ không phạt, còn phải trọng trọng thưởng. Tề Ca sinh lòng muốn hại người, không nghĩ ngược lại bị chính mình hại. Xin hỏi, đến cùng là ai sai ai đúng?”
Nhị lão phu nhân nào có không biết sâu lông là do trưởng tôn của mình mang đến lớp học, nhưng nếu không phải hạ nhân tên Tiêu Bách kia nhiều chuyện, hiện tại người chịu khổ là sao xui xẻo khắc phụ khắc mẫu kia.
“Cháu dâu, ngươi cũng không thể đổ oan cho Tề Ca của chúng ta. Tề Ca của chúng ta ngày thường biết lễ nhất, Lâm phu tử biết. Không tin, ngươi hỏi Lâm phu tử xem.”
Tay bà ta vừa chỉ, chỉ về phía Lâm phu tử.
Lâm phu tử xấu hổ cười một tiếng, nhìn trái phải mà nói khác: “Chuyện hôm nay, vãn sinh không tận mắt nhìn thấy, còn xin lão phu nhân thứ lỗi.”
Úc Vân Từ cười lạnh một tiếng: “Nhị thẩm, chúng ta tùy việc mà xét. Tề Ca biết lễ cũng được, không biết lễ cũng được, không quá liên quan đến chuyện ngày hôm nay. Người tốt người xấu, không thể vơ đũa cả nắm, thường thường đều trong một ý nghĩ. Tại sao nhị thẩm không hỏi học sinh khác xem, bọn nó phần lớn đều nhìn thấy chuyện xảy ra.”
Toàn bộ học sinh khác đều ở đây, ước chừng khoảng mười đứa, cao thấp mập ốm đều có.
Nghe vậy, toàn bộ cúi đầu.
Trước kia, bọn nó đều xem Cảnh Tề như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thế như gần đây trưởng bối trong nhà đều dặn dò, bảo bọn nó bám lấy biểu thiếu gia Hầu phủ, tuyệt đối đừng đắc tội với người ta.
“Các ngươi nói chuyện đi! Câm hết rồi à!”
Cảnh Tề rống lên, mắt lộ ra vẻ hung ác.
Chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, lại có sự tàn bạo như vậy, Úc Vân Từ ở trong lòng lắc đầu.
Bị nó rống một tiếng như thế, những đứa trẻ kia cúi đầu nhìn quanh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không lên tiếng.
Nhị lão phu nhân âm thầm tức giận, trong lòng hiểu rõ những người này tất cả đều là cỏ đầu tưởng. Trước kia từng đứa bám lấy Tề Ca của bọn họ, bây giờ e sợ tên tuổi của Hầu phủ, đã dao động.
“Các ngươi và Tề Ca luôn luôn thân thiết. Cảnh Hữu, ngươi nói, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bà ta gọi tên một đứa trẻ, đứa trẻ đó vẫn luôn đi theo Cảnh Tề.
Cảnh Hữu là dòng bên của Cảnh gia, cả nhà đều dựa vào sự giúp đỡ trong tộc mà sống. Nó sợ hãi ngẩng đầu lên, không nghĩ tới nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Úc Vân Từ, bị dọa sợ đến mức lập tức cúi đầu, hai vai bắt đầu run rẩy. Nó nhớ rõ mẫu thân đã nói, bảo nó bắt đầu cách xa Tề thiếu gia, phải giao hảo với Đàn Cẩm thiếu gia.
“Ta…” Tay nó xoắn lấy vạt áo, ừm ờ: “Nhìn thấy… Cảnh Tề thiếu gia… đổ cái bình về phía… Đàn Cẩm thiếu gia trước…”
“Mắt ngươi mù à!”
Cảnh Tề bất chấp sự đau nhói trên mặt trên người, tiến lên duỗi thẳng cẳng cho một đạp, đá Cảnh Hữu ngã trên mặt đất.
Cảnh Hữu không dám đứng lên, vùi đầu.
Đàn Cẩm đi qua, kéo nó mấy cái, nó đầu tiên là không nhúc nhích, sau đó thấy Đàn Cẩm thật lòng kéo nó mới đứng dậy theo. Lặng lẽ mà lui đến phía sau bọn trẻ, cảm kích nhìn Đàn Cẩm một cái.
Úc Vân Từ đứng dậy, thu lại ý cười, nhìn lão phu nhân: “Đây chính là biết lễ mà nhị thẩm nói, ngay trước mặt trưởng bối phu tử mà cũng có thể đạp ngã huynh đệ trong tộc xuống đất. Người như vậy, xứng với hai chữ biết lễ sao? Nếu là như vậy, chỉ sợ người hành hung bên đường cũng có thể được xưng là hiền giả.”
“Ngươi…” Cảnh Tu Vũ giống như là bị vũ nhục cực lớn, sắc mặt xanh trắng: “Phụ nhân cuồng vọng!”
“Ta đây kêu là cuồng vọng, con của ngươi tay đấm chân đá huynh đệ đồng tộc thì gọi là biết lẽ? Ta thấy đầu óc nhị bá ca quả thật là rất không dùng được, chẳng trách nhiều năm qua vẫn luôn dừng bước ở hai chữ cử nhân, không có thành tích nữa. Nhưng hóa ra là đầu óc đã mục nát, không phân biệt được đúng sai, mắt mù tâm mù!”
Cảnh Tu Vũ tức giận đến giậm chân, chỉ về phía nàng, ngón tay giận đến phát run: “Ngươi… miệng lưỡi bất kính với trưởng bối, ta phải bảo tam đệ hưu ngươi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT