Sau khi hỏi xong thì nàng mới bắt đầu thấy hối hận, cảm thấy hôm nay bản thân có chút đắc ý vênh váo.

Vấn đề như vậy, sao một người ngoài như nàng có thể hỏi được? Cổ đại không thể so với hiện đại, ở cổ đại không có mấy cuộc nói chuyện giữa nam nữ là bạn bè với nhau, huống chi bọn họ còn có danh phận phu thê.

Thân phận xấu hổ như vậy mà nàng còn hỏi một vấn đề nhạy cảm như thế. Thật là bị tiền tài mê đầu óc, thiếu chút nữa quên mất bản thân đang ở nơi nào, tên họ là gì.

“Chưa từng”

Sắc mặt của hắn mờ ảo lúc sáng lúc tối, không hề có cảm xúc.

“A...Hầu gia...ngài xem, ánh trăng hôm nay thật đẹp…” Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, khô cằn đổi đề tài khác, như là từ nãy tới giờ mình vẫn thật nghiêm túc nhìn ánh trăng tàn khuyết kia.

Nàng nhìn quá nghiêm túc, cho nên ánh mắt nguyên bản đã sưng tới mở không ra giờ lại còn càng chua xót hơn. Nước mắt của không chịu khống chế mà “ào ào” chảy xuống.

Đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, hay là lòng nàng đã có nam nhân khác? Hay là bởi vì nhớ tới người nào nên khi ngắm trăng mới thương cảm mà rơi lệ?

Nữ nhân ở cùng hắn, trong nhiều năm trước đây hắn chưa bao giờ chú ý nàng lấy một lần.

Hắn xuất thân từ thế gia võ học, cốt cách thanh kỳ(*), từ nhỏ đã say mê võ thuật. Năm mười tám tuổi lấy thực lực của bản thân mà đánh bại tứ đại cao thủ, đoạt được võ cử(*), nổi danh thiên hạ.

Thiếu niên thành danh, kèm theo đó là trọng trách của gia tộc.

Hắn là con út, chuyện sinh con nối dõi tông đường đều có huynh ruột đằng trước lo. Vậy nên hắn chỉ cần chú tâm nghiên cứu võ học, để đạt tới cảnh giới mà chưa có ai chạm được.

Lúc đó, căn cơ của Đại Triệu còn chưa vững, bị các cường địch xung quanh rình rập.

Năm ấy khi hắn hai mươi tám tuổi, từng dẫn mười vạn đại quân xuất chinh kháng địch, trong quân lúc đó còn có gia tướng và nhóm con cháu trong nhà. Cuối cùng một đường đánh vào hoàng cung người Nam Khương, đồ sát hoàng tộc bọn họ.

Mà hắn, cũng ở lúc lấy thủ cấp của Thái Tử Nam Khương bị trúng mấy mũi tên.

Nhiều năm sau khi hắn chết, thiên hạ thái bình rồi, cho tới bây giờ Nam Khương cũng vẫn chưa khôi phục được nguyên khí, vẫn cúi đầu thần phục Đại Triệu. Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, hắn liền biến thành thế tử của phủ Cẩm An hầu.

Không ngờ Đại Triệu vẫn là Đại Triệu, nhưng thời gian đã trôi qua 40 năm.

Nữ tử ở trước mắt hắn, không biết lai lịch thế nào. Chẳng lẽ trong những năm tháng trước đây của nàng, từng có một nam nhân nào đó? Loại phỏng đoán này làm hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Ngọn lửa giận kia không hiểu sao mà bùng lên, lại nhìn cảnh nàng rơi lệ đầy mặt, hắn chỉ cảm thấy thật chói mắt.

Đúng vào lúc này, nàng rút một tấm khăn từ trong tay áo ra lau nước mắt.

“Để cho hầu gia chê cười rồi, hôm nay thoa nước gừng quá nhiều, nước mắt cũng không kìm được. Hầu gia, ngày mai ta có thể sẽ không đi ra ngoài được, đôi mắt sưng quá rồi.”

“......”

Lửa giận của hắn giống như gặp phải lũ lụt, trong một giây đã bị dập tắt mất. Hắn chăm chú nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Đằng sau hắn như mang theo sát khí, nàng không khỏi run lên một chút, cũng không thấy mình nói sai cái gì, sao hắn lại tức giận rồi?

Tâm tư của nam nhân cổ đại cũng thật là khó đoán, lòng dạ quá sâu, làm cho người ta không dò đoán được.

Đôi mắt sưng vù của nàng bị khăn cọ qua, lập tức trở nên có chút nóng rát.

Cũng may hôm nay màn biểu diễn của nàng không có bị uổng phí, lấy lại được một nửa hồi môn của mẹ ruột nguyên chủ. Nghĩ tới vài thứ kia, trong lòng nàng lại nóng rực lên. Cảm giác làm người có tiền thật tốt, có tiền chính là có đủ tự tin, có tiền thì tâm tình sẽ tốt.

Nàng híp mắt lại rồi vẫy vẫy tay với Thải Thanh đang đứng ở xa xa, sau đó hai người chủ tớ nhanh chóng chạy trở về phòng.

Sau khi vào phòng, nàng liền sai Thải Thanh đi lấy chút đá, nàng phải đắp đá lạnh. Nếu không, đợi ngủ một giấc rồi thì hai con mắt này chắc chắn là không nhìn được ai nữa.

Dùng vải mềm bọc lấy viên đá rồi đắp lên trên mắt, cảm giác lạnh băng làm nàng lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác nóng rát ở chỗ sưng lên bị hơi lạnh của viên đá đè xuống, nàng thỏa mãn mà thở ra một hơi.

Lần này nàng đại náo phủ Tướng quân đã tạo ra động tĩnh không nhỏ. Sự tình kéo đến hai phủ Thành, Phương, không chỉ truyền lưu ở trong miệng các đại thế gia mà còn truyền vào trong cung.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Hoàng Hậu cùng với các phi tần đi thỉnh an Thái Hậu liền có người nhắc tới.

Thành Thái Hậu là vợ cả của Tiên Đế, năm nay bà đã gần 70 tuổi nhưng không biết có phải là do chưa từng sinh hài tử hay không mà nhìn ngoại hình của bà nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thực tế, ngay cả dáng người bây giờ cũng còn lộ vẻ lả lướt.

Trình Hoàng Hậu ngồi cách bà gần nhất, nàng mặc một thân phượng bào, đoan trang, nhã nhặn, lịch sự.

Người lôi ra đề tài này chính là Đức phi, Đức phi sinh ra đại công chúa cho nên rất được Thái Hậu yêu thích.

Thành Thái Hậu mang hộ giáp vàng nạm đá quý, xoa xoa chén trà Cảnh Thái Lam trong tay, lông mày bà nhăn lại, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì. Chúng phi tần đều đưa mắt nhìn bà, không ai dám tuỳ tiện lên tiếng.

“Trang sức vàng ròng khắc hoa, nạm phỉ thuý? Ai gia nhớ rõ bộ trang sức này trong bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi của phu nhân Uy Vũ tướng quân năm đó, ai gia cố ý cho phủ Nội Vụ chế tạo ra…”

“Thái hậu vừa nhắc đến thì thần thiếp cũng nhớ ra rồi. Khi ấy thần thiếp tuổi còn nhỏ, nhìn thấy đồ trang sức của đại tỷ liền tò mò không thôi, đại tỷ thấy thần thiếp thích mới cho thần thiếp xem một phen. Thần thiếp còn nhớ rõ, bộ trang sức đó là có ấn ký, vị phu nhân tướng quân kia sao lại dám tuỳ ý làm ra một bộ đồ dỏm?”

Người nói lời này là An phi, An phi là em gái nhỏ của Thành thị. Bất cứ người nào gặp qua nàng đều cảm thấy ngoại hình của nàng cực kỳ giống Thành thị. Nga mi hạo xỉ, ánh mắt liễm diễm. Khuôn mặt tựa phù dung ở núi xa, thân như dương liễu ở Chương Đài.

An phi vào cung đã mười một năm, sinh ra Ngũ hoàng tử là Hiền Vương. Sau lưng có Thành Thái Hậu chống đỡ, còn được Hoàng đế ân sủng.

Nàng vừa nói, đôi mắt vừa liếc nhìn về phía Lương phi.

Sắc mặt của Lương phi không quá tốt, diện mạo của nữ nhi Phương gia vẫn luôn truyền thừa giống nhau, đều là bộ dáng trắng nõn, nhu nhược động lòng người.

Phương thị là cô nhỏ của nàng, làm ra chuyện gièm pha như vậy, cũng kéo cả nàng bị mất mặt theo. Lương phi thầm mắng Phương thị quá ngu ngốc, trước kia còn đắc ý nói con gái của Thành thị bị mình nắm chặt trong tay. Hiện tại xem ra tất cả chỉ là trò cười mà thôi.

“Thái hậu nương nương, chuyện này không nhất định là do phu nhân tướng quân làm. Ở trong các phủ thường có đủ loại nô tài treo đầu dê bán thịt chó, có lẽ là tên hạ nhân tham tài nào đó thấy tài vật mà động tâm, trộm đổi thành đồ dỏm để đồ thật cho mình dùng, như vậy chẳng phải là phu nhân tướng quân bị oan uổng sao”

Đức phi cong môi cười nói: “Lương phi muội muội có thể là không biết quy củ của thế gia, nhưng phàm là nhà kho để những vật quý như của hồi môn, đều được ba người quản lý. Một người ghi sổ sách, một người bảo quản đối chiếu, còn có một người cầm chìa khoá. Mỗi lần mở nhà kho thì cần có đủ ba người trình diện, phải đối chiếu xong ba món đồ vật rồi mới có thể đi vào. Phu nhân tướng quân lại không biết quản gia hơn nữa thì cũng sẽ không đồng thời nuôi ra ba tên nô tài ức hiếp chủ nhân đi?”

Lời nói này, không chỉ là đang cười nhạo xuất thân nguyên bản của Phương gia mà cũng đồng thời đang mắng Phương thị.

Trình Hoàng Hậu vẫn luôn nở nụ cười nghe mấy người bọn họ “ngươi tới ta đi”. Ở trong mắt nàng, những phi tử này bất luận được sủng ái hay không thì tất cả cũng chỉ là thiếp thất.

Nàng là đích trưởng nữ của phủ Đại Tư Mã, người sinh ra Thái tử và Hàn vương.

Có lẽ là do Thái tử đã được sắc lập từ khi còn trẻ mà tâm thái của nàng rất bình thản, đối với mấy phi thiếp này còn coi như khoan dung.

Lương phi bị Đức phi trào phúng thì sắc mặt lập tức không vui, nàng đúng là đã sinh ra nhị hoàng tử. Nhưng công chúa mà Đức phi sinh ra lại chính là Đại công chúa, hơn nữa, phi vị của Đức phi cũng cao hơn nàng, nàng tất nhiên là không dám chống đối ngay mặt.

Đôi mắt của Đức phi lưu chuyển, không biết là nghĩ tới chuyện gì mà trong mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Mới vừa rồi Thái Hậu nương nương nói bộ trang sức vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý, thần thiếp cảm thấy hình như đã nhìn thấy qua ở chỗ nào…” Nàng nhăn mày suy tư, không tới chốc lát thì sắc mặt lộ vẻ bừng tỉnh, tiếp đó liền nhìn về phía Lương phi.

Trong lòng Lương phi lập tức dâng lên cảm giác không tốt, theo bản năng mà sờ sờ châu ngọc ở trên đầu.

Ánh mắt sắc bén của Thành Thái Hậu đảo qua, bà mở miệng hỏi Đức phi: “Ngươi có phải từng thấy phu nhân của Uy Vũ tướng quân mang qua?”

Đức phi lắc đầu: “Thần thiếp nhớ kỹ, là gần đây mới thấy ạ”

Đôi mắt của nàng lại nhìn về phía Lương phi, trong lòng Lương phi chợt khựng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái tên này có chút quen tai. Đó không phải là bộ trang sức được Phương thị biếu kính cho nàng trong lần tiến cung hôm nọ sao?

“Thần thiếp nhớ rõ, Lương phi muội muội tựa hồ từng mang qua một bộ trang sức, hình như là vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý gì đó, không biết có phải là có vật tương tự hay không, hay vẫn là...?”

Đức phi do dự nói ra, khuôn mặt Thành Thái Hậu lập tức lạnh xuống, bà nhìn về phía Lương phi.

Trong lòng Lương phi cũng rõ ràng, bộ trang sức mà Phương thị đưa cho nàng, nhất định chính là thứ đồ ma quỷ của Thành thị.

Trong lòng nàng kinh giận nhưng ngoài mặt lại cố hết sức duy trì sự bình thản: “Vật cùng loại mà thôi, phần lớn hình thức của những món trang sức vàng ròng, khắc hoa năm phỉ thuý đều không khác nhau lắm…”

“Cái gì là không khác nhau lắm?”

Một giọng nói uy nghiêm của nam nhân vang lên, lập tức tất cả mọi người trong điện, ngoại trừ Thái hậu, đều đồng loạt đứng dậy để quỳ nghênh đón.

Đôi giày minh hoàng của Chính Khang đế bước vào trong điện, một thân long bào vàng tím, ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu. Tướng mạo của ông anh tuấn, thân hình cao lớn, chân dài, mười phần khí thế đế vương.

Từ nhỏ hắn đã được nhận nuôi ở dưới gối Thành Thái hậu cho nên quan hệ mẫu tử với bà cũng không tồi.

So với Phương Thái Hậu, thật ra hắn càng thân cận với Thành Thái Hậu hơn.

Thành Thái Hậu ý cười nhàn nhạt, so với bộ dáng nghiêm khắc vừa rồi thì cứ như là hai người khác nhau.

“Bệ hạ mới vừa hạ triều, sao lại không nghỉ ngơi một lát mà vội vã tới thăm ai gia rồi.”

“Trấm bất giác mệt mỏi, nghĩ tới mấy ngày trước mẫu hậu có chút khó chịu vì thời tiết nóng nên không yên lòng.”

Thành Thái Hậu cười càng thêm hiền từ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Bệ hạ hiếu thuận như vậy, cho dù ai gia không uống thuốc thì cũng có thể khỏi bệnh.”

Mặt mày Chính Khang Đế dãn ra, hắn nhìn thoáng qua các phi tần còn đang quỳ rồi nói: “Đều bình thân cả đi, vừa rồi các ngươi đang nói cái gì mà náo nhiệt vậy? Hình như trẫm nghe được trang sức vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý gì đó?”

Chúng phi tần cảm tạ, lại ngồi xuống một lần nữa.

Đức phi đứng dậy, không nhanh không chậm mà trả lời: “Hồi bệ hạ, vừa rồi thần thiếp đang nói tới chuyện phu nhân của phủ Cẩm An hầu đại náo trước cửa phủ Uy Vũ tướng quân, nói muốn đòi của hồi môn của nguyên phu nhân Uy Vũ tướng quân ạ. Cũng không biết là kẻ nào có lá gan lớn, dùng đồ dỏm tráo đổi của hồi môn của nguyên phu nhân Uy Vũ tướng quân thì thôi, ngay cả bộ trang sức vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý được Thái hậu ban thưởng kia cũng bị tráo đổi…”

“Nguyên phu nhân của Uy Vũ tướng quân?” Chính Khang đế nỉ non, ánh mắt như có như không mà bay tới An phi.

An phi có ngoại hình giống như trưởng tỷ, cảm tình với vị trưởng tỷ này cũng cực tốt, chuyện đó mọi người đều biết.

“Cũng không biết là thế nào, vừa rồi thần thiếp còn đang nói, hình như Lương phi muội muội từng mang một bộ trang sức như vậy…”

“Bệ hạ, vật có cùng loại…” Sắc mặt của Lương phi tái nhợt, vội vàng giải thích.

Chính Khang đế híp mắt lại, sau đó nhìn thoáng qua An phi. An phi cúi đầu, không nhìn ra biểu tình.

“Ái phi có từng nhìn thấy bộ trang sức kia của lệnh tỷ mình?”

An phi đứng dậy, ôn nhu trả lời: “Hồi bệ hạ, thần thiếp tất nhiên là đã từng thấy qua”

“Vậy thì tốt, nếu vật có thứ giống nhau thì mang bộ trang sức kia của Lương phi tới đây xem, cũng có thể cho An phi nhìn vật nhớ người.”

Chính Khang đế vừa nói xong, thân mình Lương phi cũng xụi lơ xuống. Không cần nàng phân phó, đã có cung nhân lập tức đi đến cung điện của nàng, tìm ra bộ trang sức kia rồi trình lên.

Thành Thái Hậu ngồi ở bên người Hoàng đế, bà nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt vững vàng, không nói lời nào.

Biểu tình của bà đã nói cho mọi người, bộ trang sức này chính là bộ của nguyên phu nhân Uy Vũ tướng quân.

“Đưa cho An phi xem”

Cung nhân nhận lệnh, nâng hộp gấm quỳ xuống trước mặt An phi.

An phi vươn ngón tay như bạch ngọc ra, trên móng tay là nước sơn màu hồng phấn, càng làm nổi bật da thịt ngưng tuyết. Nàng nhấc chiếc trâm hoa kia lên, phần đầu chiếc trâm là một đóa thược dược đang nở rộ, cánh hoa điểm thuý, ở giữa nạm một viên bảo thạch màu hồng.

Đài hoa làm bằng vàng, mỗi một nếp uốn trước phiến lá đều được khắc một đóa hoa Tịch Nhan(*) cực nhỏ.

Nàng rũ mắt, môi đỏ khẽ hé: “Hồi bệ hạ, vật này xác thật là của đại tỷ thần thiếp.”

Sắc mặt Lương phi đại biến: “An phi muội muội, vật có cùng loại, sao có thể nhẹ giọng chắc chắn vật ấy là của nguyên phu nhân Uy vũ tướng quân?”

An phi ngẩng đầu, đưa tay nâng chiếc thoa hoa kia lên: “Lương phi tỷ tỷ, khuê danh của tỷ tỷ nhà thiếp là Tịch Nhan, trên chiếc trâm hoa này có ấn ký Tịch Nhan.”

Đôi mắt của Thành Thái Hậu vững vàng: “Không sai, năm đó ai gia lệnh người của phủ Nội Vụ chế tạo ra bộ trang sức này có cố ý dặn dò khắc lại ấn ký. Để thể hiện ân sủng của ai gia cho Tịch Nhan.”

Biểu tình của Chính Khang đế trở nên cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lương phi.

Lương phi sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống, năm bò ở trên mặt đất: “Bệ hạ, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này. Bộ trang sức này là do cô nhỏ của thần thiếp mang vào khi tiến cung. Thần thiếp chỉ cho rằng đây là một bộ trang sức bình thường, không nghĩ tới lại là đồ của người khác…”

An phi đã ngồi xuống, đưa mắt nhìn Lương phi, ánh mắt không buồn không vui.

Đức phi âm thầm tán thưởng, tính tình An phi trầm ổn, hành xử khôn khéo làm cho người khác tìm không ra nửa điểm tật xấu, không hổ là cô nương xuất thân từ thế gia trăm năm như Thành gia.

Nhưng là diện mạo này, ngay cả bản thân nàng lúc mới gặp cũng thật sự bị hoảng sợ.

Nếu không phải kiểu quần áo và trang điểm khác nhau thì đúng là ngoại hình của An phi cùng với cố phu nhân của Uy Vũ tướng quân thật là giống nhau như đúc. Nghĩ tới hai bọn họ đều do một mẹ đẻ ra, đã sớm nghe nói ngoại hình của hai người cực kỳ giống nhau, nên Đức phi cũng yên lòng.

Phương gia cũng chính là nhà ngoại của Chính Khang đế, ánh mắt của hắn thâm trầm, nhìn xuống Lương phi.

Lương phi hối hận tới xanh ruột, nàng đã sớm nghĩ tới cô nhỏ mình thì làm sao có đồ gì tốt chứ. Nếu không phải lấy đồ của Thành thị mượn hoa hiến phật, thì chỉ bằng một thân trống không đi vào phủ làm thiếp thất, làm sao có tiền bạc gì để mà đặt mua đồ tốt chứ.

“Bệ hạ, thần thiếp thật sự là không biết chuyện…”

“Lén lút mang đồ vật không rõ lai lịch ở ngoài vào cung vốn chính là tối kỵ. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, cấm túc một tháng.”

Chính Khang đế nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Những người còn lại ở trong điện, sau khi Trình Hoàng hậu đỡ Thành Thái hậu vào nội điện nghỉ ngơi xong cũng bắt đầu tụm năm tụm ba rời đi.

Theo lệ, sau khi ra khỏi chỗ Thành Thái Hậu thì bọn họ còn phải đi thỉnh an Phương Thái Hậu. Thành Thái hậu nguyên là đích Hoàng hậu, thân phận tất nhiên cao hơn Phương Thái hậu.

Đức phi đi cùng với An phi, thấy sắc mặt của An phi không tốt lắm liền an ủi nói: “Người khác thường nói nhìn vậy nhớ người, muội muội đây là nhớ tới nguyên phu nhân của Uy Vũ tướng quân?”

“Không sai, trưởng tỷ đối đãi với muội rất tốt, không thể tưởng được tỷ ấy lại hương tiêu ngọc vẫn ở độ tuổi trẻ như thế……”

“Thế sự vô thường, cũng may nàng ấy sinh được một đứa con gái giỏi giang, biết lấy lại công đạo cho mẹ ruột.”

Đức phi cảm thán, nghĩ đến đại công chúa của mình, cảm thấy vẫn là sinh con gái tốt hơn. Nàng không có hoàng tử, ở trong cung này tìm được chốn thanh tĩnh. Cho dù là Hoàng Hậu hay là các tỷ muội cũng vậy, nàng đều có thể nói chuyện được.

Đúng là bởi vì nàng không có hoàng tử nên hai vị Thái Hậu và Hoàng Hậu càng nguyện ý thiên vị nàng hơn.

An phi thở dài một hơi, nhìn bụi Tịch Nhan trong vườn Ngự Hoa Viên kia. Đoá hoa bị gió thổi qua bắt đầu lay động.

Đứa nhỏ kia, nghe nói mấy năm trước đã bị Phương thị dạy hư, làm cho người ta không thích. Chẳng lẽ mười năm đó đều là làm bộ? Nếu thật là như thế, vậy nàng có thể triệu đứa nhỏ đó tiến cung xem sao.

(*) Cốt cách thanh kỳ: 骨骼清奇: cụm từ hay được sử dụng trong tiểu thuyết võ lâm, ý chỉ người rất có tư chất trở thành “cao thủ võ lâm”.

(*) Võ cử: 武举: giống trạng nguyên khoa võ.

(*) Hoa Tịch Nhan: hoa Bìm Bìm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play