Qua hai ngày, Hạ Thụ tìm được cơ hội nói rõ suy nghĩ của mình với Thẩm Hoài Xuyên.
Vốn dĩ Thẩm Hoài Xuyên có phần phản đối hành động này của người lớn nhà mình. Biết Hạ Thụ cũng không muốn, hai người ăn nhịp với nhau, chia ra nghĩ cách đi thuyết phục người trong nhà.
Hạ Thụ không biết Thẩm Hoài Xuyên thuyết phục cha mẹ nhà họ Thẩm như thế nào, chỉ là bắt đầu từ tuần thứ hai, quả nhiên ba Thẩm không còn bắt ép đưa Hạ Thụ về nhà. Tuy rằng Hạ Mẫn Quân cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuối cùng lại không thể thay đổi được suy nghĩ của Hạ Thụ, mấy lần nhắc tới thấy cô từ đầu đến cuối không thông suốt, cũng để tùy ý cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Sau khi giải quyết xong chuyện với Thẩm Hoài Xuyên, Hạ Thụ khôi phục lại cuộc sống vui vẻ yên ả thường ngày.
Cuộc sống gần đây của Tưởng Nguyệt Viện lại không yên bình.
Ngày đó mẹ Tưởng về đến nhà, không biết là trúng phải gió gì. Sau khi vào cửa thấy Tưởng Nguyệt Viện đang luyện đàn Cello, lập tức phát điên.
“Kéo kéo kéo, kéo cái gì mà kéo, có kéo cũng không thể trèo lên cao giống như người ta! Cũng không biết con suốt ngày kéo cái này có lợi ích gì, đừng kéo nữa!”
Tưởng Nguyệt Viên cảm thấy khó hiểu, cũng không dám nói thêm gì, yên lặng cất đàn Cello.
Mẹ Tưởng hỏi: “Viện Viện, mẹ hỏi con. Gần đây trường các con có phải có một người chuyển từ Bắc Kinh đến, con trai nhà họ Thẩm?”
Tưởng Viện Viện nói: “Có ạ, là Thẩm Hoài Xuyên lớp của con.”
Mẹ Tưởng vừa nghe thì sắc mặt lập tức như gió lạnh hóa mưa xuân, cười rộ lên: “Con bé này sao không nói sớm chứ, nói sớm một chút, mẹ có thể để ba và ông nội sắp xếp cho con. Con thế này, ngày thường ở trường, con tiếp xúc với Tiểu Thẩm nhiều hơn, quan hệ tốt một chút.”
Dù bà ta không nói rõ, nhưng Tưởng Viện Viện nghe hiểu ý của bà, nhíu mày lắc đầu: “Không muốn.”
“Không cái gì mà không!” Mẹ Tưởng răn dạy: “Mẹ là vì tốt cho con có biết không? Con không tranh giành, người khác sẽ nhanh chân đến trước. Mẹ vừa mới thấy Hạ Thụ ngồi xe nhà bọn họ trở về, con còn không đi sẽ không có cơ hội nữa, con hiểu không!”
Tưởng Nguyệt Viện nổi lên khó chịu: “Việc này mẹ cũng muốn so sánh?”
“So sánh chỗ nào, đây là vì tốt cho con. Bây giờ con còn nhỏ tuổi, có thể còn chưa hiểu, chờ con trưởng thành chắc chắn sẽ cảm ơn mẹ.”
Giống như quan hệ lúng ta lúng túng của Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ, quan hệ của nhà họ Tưởng và nhà họ Hạ cũng không được tốt. Mặc dù ông nội hai nhà thời trẻ còn là chiến hữu. Nguồn cơn bắt đầu từ mẹ Tưởng và mẹ của Hạ Thụ.
Mẹ của Hạ Thụ là Lâm Lan, giống như quan hệ của Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ, từ nhỏ cùng lớn lên trong đại viện.
Hai cô gái nhỏ lúc ấy cũng được xem là bông hoa trong đại viện, không bất ngờ khi bị so sánh. So sánh rồi lại so sánh, đã trở thành một thói quen ăn sâu bén rễ.
Khi đó, Lâm Lan xinh đẹp và cuốn hút hơn mẹ Tưởng. Cho nên Lâm Lan làm gì, mẹ Tưởng cũng sẽ làm cái đó.
Lâm Lan mặc váy dài, mẹ Tưởng cũng mặc váy dài. Lâm Lan để tóc dài, mẹ Tưởng cũng để tóc dài. Lúc ấy Lâm Lan chọn nhà họ Hạ danh tiếng lừng lẫy vang dội, cho nên mẹ Tưởng cũng chọn nhà họ Tưởng có điều kiện gần giống nhau.
Chỉ có duy nhất một điều là cả đời này mẹ Tưởng cũng không so được với Lâm Lan.
Đó là ba Tưởng đã từng theo đuổi Lâm Lan.
Đây cũng là cái gai cả đời mẹ Tưởng không gạt ra được.
Sau đó Lâm Lan qua đời, cái gai của mẹ Tưởng dần phai nhạt, sự so sánh lại tiếp tục giáng xuống Tưởng Nguyệt Viện và Hạ Thụ. Mẹ Tưởng muốn mọi chuyện cô nhất định không được thua Hạ Thụ, bất kể là chuyện gì.
Tưởng Nguyệt Viện khó chịu nói: “Nhưng con lại không thích Thẩm Hoài Xuyên!”
Vừa dứt lời, cô có chút hối hận. Chuyện tình cảm như một công tắc để mẹ Tưởng nhớ lại quá khứ của ba Tưởng và Lâm Lan, từ trước đến nay bà đặc biệt nhạy cảm.
Quả nhiên vẻ mặt mẹ Tưởng trầm xuống: “Thích hay không thích sao có thể chắc chắn như vậy! Thích là có thể bên nhau cả đời à? Cũng chỉ có trẻ con các con mới mỗi ngày suy nghĩ có thích hay không, đây mới là việc vô dụng nhất!”
Tưởng Nguyệt Viện thử thăm dò: “Ôi mẹ, mẹ cảm thấy…Tống Hành thế nào?”
Mẹ Tưởng hơi sững sờ: “Tống Hành? Đứa con trai nhà họ Hạ nhận nuôi đó à?”
Cô gật đầu liên tục, trong ánh mắt sáng ngời.
“Không được!” Mẹ Tưởng lập tức gấp rút phản đối, giọng nói rất lớn: “Mẹ nói con làm sao vậy hả?! Con muốn chọc mẹ tức chết sao, con muốn coi thường Tiểu Thẩm đó cũng được, con bảo mẹ chấp nhận đứa con nuôi đó, vẫn là của nhà họ Hạ! Thân phận đó của nó, trong đầu con mỗi ngày suy nghĩ cái gì vậy!”
Bà vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào huyệt thái dương của cô, Tưởng Nguyệt Viện cau mày tránh né, chạy về phòng nhanh như chớp.
Đóng cửa lại để ngăn cách những suy nghĩ vụn vỡ của mẹ Tưởng. Tưởng Nguyệt Viện ngồi xuống trước bàn, lấy ra thứ gì đó từ trong ngăn kéo.
Đó là một hộp quà, gói rất đẹp, bên dưới còn xếp một phong thư màu hồng.
Lúc trước muốn nhờ Hạ Thụ chuyển giúp nhưng lại bị từ chối.
Cô yên lặng nhìn, cảm thấy có chút bực bội.
Thật ra cô và Tống Hành cũng coi như quen biết rất nhiều năm, năm đó ở đại viện đã quen biết, nhưng chưa nói được mấy câu.
Khi đó tuổi còn nhỏ, rất nhiều thứ chưa mở mang. Hầu hết những đứa trẻ trong đại viện đều có vẻ bỏ rơi và cô lập anh, đương nhiên cô cũng theo số đông.
Sau này có một chút cảm xúc dần dần nảy mầm, lúc cô muốn bày tỏ với anh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.
Che giấu lâu như vậy, cuối cùng lần này lấy dũng khí muốn nói ra, ai ngờ lại bị cửa ải của Hạ Thụ khước từ.
Nghĩ lại là bực bội.
Thậm chí tiếc nuối, tại sao máu gấu trúc(*) không phải là mình chứ?
(*) Nhóm máu gấu trúc là nhóm máu hiếm, chỉ những người mang nhóm máu RH- (âm tính).
Nhớ lại giọng điệu cự tuyệt lúc Hạ Thụ khước từ, cô không khỏi nghi ngờ. Có khi nào Hạ Thụ cũng…
Cô lập tức lắc đầu phủ nhận, không thể nào!
Hạ Thụ nói Tống Hành không phải anh trai cậu ấy.
Nhớ lúc còn bé ở đại viện, thỉnh thoảng Hạ Thụ sẽ gọi anh là anh trai, đa phần gọi là A Hành.
Nhưng mà bây giờ, mỗi khi có người hỏi anh trai của cậu ấy, cậu ấy lại không do dự kiên quyết phủ nhận.
Điều này chứng minh… Trong lòng Hạ Thụ, thật ra cũng không xem Tống Hành như người một nhà nhỉ? Trong tận đáy lòng cậu ấy e rằng cũng khinh thường Tống Hành.
Làm sao có thể thích anh ấy?
Nghĩ như vậy, Tưởng Nguyệt Viện tốt hơn nhiều.
–
Môi cuối tháng Nhất Trung sẽ tổ chức một cuộc thi trắc nghiệm tháng. Thời gian thi tháng này cũng đã công bố, là ba ngày 26, 27, 28. Sau Giáng Sinh, trước Tết Nguyên Đán.
Bọn học sinh bi thương mấy ngày liền, kêu gào trường học quá tàn nhẫn, hủy một lần hai kỳ lễ của bọn họ.
Mặc dù khí thế học tập sâu đậm, nhưng cũng không ngăn cản được hứng thú ăn tết của mọi người. Nhưng trước khi diễn ra lễ Giáng Sinh, một sự kiện còn quan trọng hơn cả Giáng Sinh và thi cử quay quanh người Hạ Thụ.
Sinh nhật Hạ Thụ đến rồi.
Sinh nhật Hạ Thụ vào ngày 25, cùng ngày với lễ Giáng Sinh. Đêm Giáng Sinh ngày 24, Cố Vũ Thuần vừa đến đã nói với Hạ Thụ: “Tiểu Mộc sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ nha!”
Hạ Thụ lườm cô ta: “Cậu ngứa da rồi à? Cả sinh nhật tớ cũng quên, rõ ràng là ngày mai.”
Cố Vũ Thuần cười đùa: “Còn không phải à? Đây là tớ muốn là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
“Đừng nghĩ không tặng quà!”
Vờ như bị nhìn thấu tâm tư, Cố Vũ Thuần phá lên cười.
Tự học buổi sáng không có giáo viên ở đây, trong phòng học hơi loạn, Cố Vũ Thuần nhân cơ hội tiến sát vào hỏi Hạ Thụ: “Tiểu Mộc, cậu chọn được quà sinh nhật cho Tống Hành chưa?”
Tống Hành là cô nhi, thực tế cũng không biết cuối cùng sinh nhật là ngày nào.
Năm đó nhà họ Hạ nhận nuôi, bởi vì ngày mang anh về nhà là lễ Giáng Sinh, nên Hạ Hùng Hải viết sinh nhật anh là ngày này.
Coi như mới ra đời.
Có điều anh chưa bao giờ đón sinh nhật, cũng sẽ không chủ động nhắc tới với người khác. Suy cho cùng không phải là sinh nhật thật, người biết đã ít lại càng ít.
“Dĩ nhiên là mua xong rồi.” Cho dù không ai nhớ rõ, nhưng sao Hạ Thụ có thể quên. Cô từ trong bàn sách lấy ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo.
Cô đã nghĩ xong từ rất lâu rồi.
“Đây là cái gì vậy?”Cố Vũ Thuần tò mò, đưa tay muốn mở ra xem một cái.
Hạ Thụ tay nhanh tay lẹ mắt vội vàng tránh đi, ôm chặt vào trong ngực giống như bảo bối: “Không được làm bừa!”
Nhìn bốn phía một chút, giáo viên vẫn chưa tới. Cố Vũ Thuần lại nói: “Tiểu Mộc, cậu đừng quên lúc trước ở lớp đàn Cello, Tưởng Nguyệt Viện còn nhờ cậu giúp đỡ chuyển quà cho Tống Hành. Cậu nghĩ chút đi, có muốn cắt đứt một cái đuôi không, cẩn thận cậu ta tặng cho Tống Hành thật.”
Hạ Thụ thắc mắc: “Tại sao lại không thể đưa cho A Hành?”
“Không phải cậu không thích Tưởng Nguyệt Viện sao.” Cố Vũ Thuần đương nhiên hợp lý.
Hạ Thụ không thích Tưởng Nguyệt Viện, Tưởng Nguyệt Viện cũng không vừa mắt Hạ Thụ, chuyện này đối với cô thậm chí cả lớp văn một mà nói đều không phải là chuyện bí mật.
Cố Vũ Thuần cảm thấy, nguyên nhân đại khái là thế này, ngày đó Tưởng Nguyệt Viện nhờ cô chuyển quà giúp, Hạ Thụ lại từ chối.
Hạ Thụ dừng một lát, không biết giải thích thế nào.
Hạ Thụ thật sự không thích Tưởng Nguyệt Viện, nhưng không thể nói tại sao lại không thích. Có lẽ bởi vì cậu ta có tính công kích quá lớn, cuối cùng không hiểu sao Hạ Thụ cảm thấy cậu ấy dường như có mười phần nhằm vào mình, nên rất mất tự nhiên.
Lúc còn nhỏ, Hạ Thụ học múa, cậu ấy cũng học múa. Hạ Thụ học đàn Cello, cậu ấy cũng học đàn Cello.
Bất luận Hạ Thụ học ở trường nào lớp nào, cho dù cậu ấy không học cùng trường cùng lớp với cô, cuối cùng không bao lâu đã quay lại. Hạ Thụ không phải chưa từng thử làm bạn với cậu ấy, nhưng lời nói cử chỉ của cậu ấy lúc nào cũng xúc phạm kiêu ngạo, lâu ngày Hạ Thụ liền lùi bước.
Nhưng ngược lại cũng không liên quan đến việc tặng quà.
Tình cảnh của A Hành từng ở trong đại viện có hơi phức tạp.
Anh không phải đứa con ruột thịt của đại viện, sự xuất hiện đột ngột của anh, làm cho trẻ con ở đại viện đều cảm thấy tò mò về anh.
Khi đó anh học Taekwondo, không ngại đánh nhau, không thích nói chuyện, lại không hay cười, trong lòng đám trẻ con luôn có chút kiêng dè và sợ hãi anh. Dần dần biến thành xa lánh lạnh nhạt.
Một khoảng thời gian rất dài, mặc dù A Hành không nói, cô cũng hiểu, trong lòng A Hành vẫn luôn cảm thấy trẻ con ở đại viện không thích mình.
Khi đó đón sinh nhật, cô luôn nhận được quà của các bạn nhỏ đưa tới, còn bàn học của anh luôn luôn trống không.
Vì không để cho anh buồn, cô từng cố ý lấy quà của mình chia cho anh, nói dối anh là bọn họ tặng cho anh, kết quả lộ tẩy ngay lần đầu tiên.
Lúc anh mở hộp quà ra, nhìn tấm thiệp bên trong viết rõ ràng “Gửi Hạ Thụ”, anh liền hiểu ra. Cô ở bên cạnh xấu hổ đến đỏ mặt, anh lại giống như không thấy gì vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, sao anh có thể không mất mác được chứ?
Ngày đó lúc Tưởng Nguyệt Viện nhờ cô giúp đỡ chuyển quà, quả thật cô còn rất ngạc nhiên, nhưng chỉ có thể khuyên cậu ta tự đưa cho anh.
Anh nhạy cảm như vậy lại còn yên lặng, nếu cô đưa cho anh, có khi nào anh cho rằng cô vì dỗ cho anh vui mà giả mạo lừa anh.
Không thích thì không thích. Nhưng nếu như… nếu như Tưởng Nguyệt Viện có thể tự mang quà tặng cho anh, để anh biết vẫn có trẻ con ở đại viện nhớ sinh nhật của anh, tặng quà chúc mừng anh, chắc là anh sẽ vui vẻ nhỉ?
Hôm nay ngày 25, buổi sáng Hạ Thụ vừa đến, trên bàn đã đặt mấy hộp quà.
Nhân duyên trong lớp của Hạ Thụ không tệ, một ngày liên tục nhận không ít quà. Đa số là một vài đồ chơi nhỏ, mấy loại sổ tay na ná nhau, hộp nhạc.
Thẩm Hoài Xuyên tặng cô một cây bút máy, nhãn hiệu rất đắt, nói là của ông nội Thẩm muốn tặng.
Hạ Thụ không từ chối, nói cảm ơn với cậu ta.
Cả ngày, Hạ Thụ vẫn luôn cố ý để ý đến Tống Hành bên kia.
Nhưng mãi cho đến khi gần tan học, Cố Vũ Thuần theo lời của Hạ Thụ đi tặng Tống Hành một quyển sổ ghi chép làm quà sinh nhật, lúc trở về nói ngăn bàn cặp sách của Tống Hành đều trống không, không có quà. Tưởng Nguyệt Viện không đến.
Hạ Thụ thở dài, vô cùng thất vọng.
–
Lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là không khí vui mừng. Đèn màu rực rỡ, bài hát Giáng Sinh bay bổng phía xa xa.
Là sinh nhật cô.
Buổi chiều Tống Hành chưa học xong tiết tự học cuối cùng đã xin nghỉ, đẹp cặp rời khỏi trường, chờ khi đi xa mới gửi tin nhắn cho cô nói hôm nay không thể về nhà cùng với cô.
Hạ Thụ trả lời tin nhắn rất nhanh, anh ngồi trên xe buýt, nhìn dòng chữ giận tung trời trên màn hình.
[Cậu lại bỏ rơi tớ! (≧□≦)]
Nối tiếp phía sau còn kèm theo một biểu tượng phẫn nộ, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu sáng đôi mắt của thiếu niên, hóa thành ý cười có chút dịu dàng.
Anh trả lời.
[Có lý do.]
Điểm đến cách Nhất Trung hơn hai con phố, là một tiệm đàn cũ. Ở cửa cũng bày cây thông Noel và ông già Noel, Tống Hành đẩy cửa đi vào, chuông gió khẽ vang lên.
Biết được mục đích đến, chủ tiệm lấy ra một hộp gỗ lớn dài. Mở hộp ra, một cây cung đàn Cello lẳng lặng nằm bên trong.
Anh cẩn thận lấy ra, cẩn thận xem từng chút một.
Cung đàn là đồ chế tác thủ công, mặt cung bóng loáng, còn thoang thoảng mùi hương gỗ vang, phần đuôi có khắc biểu tượng một cái cây rất nhỏ.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên cái cây nhỏ kia.
“Có muốn thử không?”
Chủ tiệm đàn là một ông lão, thấy anh chăm chú nhìn ngắm cẩn thận, cười ôn tồn đề nghị.
Đầu ngón tay thiếu niên trắng nõn, nhẹ tay cầm cung đàn, nhẹ nhàng giống như một báu vật vô cùng trân quý. Những ánh đèn cổ điển cũ kỹ rải những đốm sáng lên người anh, nhìn ra xa chính là phong cảnh nghệ thuật đối xứng mà sơ sài.
Anh cười nhẹ nhàng: “Con không biết.”
Ông lão cười đưa tay về phía anh: “Để ý không?”
Tống Hành lắc đầu, nhẹ nhàng đặt cung đàn vào tay ông ta.
Lấy đàn trong một đống đàn Violon bên cạnh, ông lão bắt đầu diễn tấu.
m thanh mềm mỏng trong trẻo của đàn lẳng lặng vang lên trong phòng, che lấp nhạc Giáng Sinh uyển chuyển vui vẻ bên ngoài.
Đó là bài <Hướng tới bầu trời>, tiết tấu trầm bổng du dương, nghe giống như đang hướng về bầu trời, làm trong lòng người ta không kìm được mà trầm lặng lại.
Người xung quanh nhộn nhịp dừng chân.
Hoàn thành một khúc, vang lên tiếng vỗ tay. Còn có người phụ huynh đang chọn đàn cho con khen ngợi: “Đàn hay, cung rất tốt.”
Ánh mắt Tống Hành tĩnh mịch.
Đàn của cô ấy tốt hơn của ông ấy, nhưng cung lại không mạnh giống như vậy.
Cung đàn của cô dùng đã rất nhiều năm. Lần trước chú Hạ cho cô tiền để cô đi đổi một cái cung mới, cô lại dùng số tiền đó mua áo lông vũ mới cho anh.
Cất cung đàn cẩn thận, Tống Hành nói cảm ơn, xách theo hộp cung đi ra cửa.
Trên đường trở về sắc trời đã tối sầm, tuyết lại bắt đầu rơi một chút.
Chưa đi được bao xa, phía sau có một giọng nói không có ý tốt: “Tống Hành.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT