Cố Vũ Thuần chạy ra cửa công ty giải trí Hoa Nhất, trông thấy Hạ Thụ ở góc xa xa, cô ấy chạy về phía cô.
Hạ Thụ giang tay ôm cô ấy: “Vũ Thuần!”
“A a a!” Cố Vũ Thuần vô cùng hưng phấn, ôm chặt lấy cô một lúc sau mới buông ra, nhìn Hạ Thụ từ trên xuống dưới.
“Thế nào, thế nào? Hai tháng nay cậu có khỏe không?”
“Tớ nhìn xem có gầy đi không? Hoắc Cận Hành chăm cậu cũng không tệ!”
“Cậu bỏ trốn với cậu ấy vui đến quên trời quên đất, cũng không thường xuyên liên lạc với tớ, thật sự là tức chết tớ!”
“Cậu yên tâm, tớ tốt lắm.” Hạ Thụ đè tay cô ấy lại: “Không ốm, không bệnh, cơ thể khỏe mạnh giống như trước đây.”
Cố Vũ Thuần yên lòng, yên lặng nhìn cô, mắt dần đỏ lên.
Hạ Thụ nhạy cảm phát hiện, cô lập tức đưa tay lau khóe mắt Cố Vũ Thuần: “Sao thế?”
Cô cười.
“Sao lại khóc?”
“Cậu đừng khóc mà, tớ đã trở về, không phải cậu nên vui vẻ sao?”
“Ừ được, không khóc, không khóc mà, mũi đỏ là heo con! Cố Vũ Thuần là heo con!”
Cố Vũ Thuần đánh Hạ Thụ.
Hạ Thụ vẫn cười, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, tay nắm chặt tay cô ấy.
Cố Vũ Thuần hít mũi, buồn rầu nói: “Cậu… Cậu còn đi nữa không?”
Hạ Thụ cười trong veo: “Không đi nữa.”
“Thật sao?” Mắt Cố Vũ Thuần sáng lên: “Vậy cậu…”
Cô ấy đang định hỏi cô có tiếp tục làm người đại diện của cô ấy nữa không, Hạ Thụ hiểu, cô nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ấy: “Vũ Thuần.”
Hạ Thụ lấy ra một thứ đưa cho cô ấy.
Là căn cước.
Trên căn cước ghi tên “Hạ Thụ”.
Cố Vũ Thuần ngạc nhiên, sau đó hiểu được điều gì đó, cô ấy vui vẻ nhìn cô.
Hạ Thụ cười ôn hòa: “Lần này, tớ thật sự trở về.”
Hoắc Cận Hành vừa đẩy cửa căn hộ ra, con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Phòng khách vẫn là phòng khách đó, nhưng khác biệt rõ ràng.
Không khí có mùi trầm hương nhàn nhạt, rất nhiều cây xanh và đồ trang trí được đặt ở nhiều góc, phá bỏ màu xám trắng đơn giản.
Có người đã tới.
Hoắc Cận Hành nghĩ đến điều gì đó, tim anh đập nhanh, anh đi đến chỗ thay giày ở cửa.
Cạnh tủ giày ở cửa ra vào có hai đôi dép mới, loại bông dày dặn, thích hợp cho mùa đông.
Một đôi hình gấu xanh và một đôi hình thỏ hồng. Có một ghi chú sau đó trên đôi dép màu xanh.
Hoắc Cận Hành cầm lên.
– A Hành, mùa đông đến rồi! Anh không thể đi dép mỏng được! Bạn gái không được bị cảm lạnh, vậy bạn trai cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt mới có thể chăm sóc bạn gái nhé!
Anh cong môi, yên lặng đi đôi dép bông hình gấu vào phòng khách, nhìn sự biến hóa của căn phòng.
Cây xanh được đặt trên bàn trà và các góc trong phòng khách. Cây xương rồng, hoa loa kèn, khóm trúc, cây đa nhỏ…
Ngoài ra còn có một tờ ghi chú được gắn sau bồn hoa.
– A Hành, thế giới rất rực rỡ, vậy nên cuộc sống không thể đơn điệu, nên em đã mang chúng nó đến ~
Có câu như thế này, nếu muốn cuộc sống vui vẻ, thì cuộc sống phải… (Ừm? Hình như có chỗ không đúng!), khụ khụ!
Bỏ đi, bỏ đi, dù sao như vậy nhìn mới có sức sống!
Anh bật cười.
Con thỏ nhỏ màu hồng phấn được đặt ở góc sô pha đang gặm củ cà rốt có dán mẩu giấy nhớ.
Anh đi vào phòng bếp, phòng bếp cũng có một vài thay đổi.
Trên cánh cửa tủ lạnh màu xám có gián mẩu giấy.
– Anh có muốn học phép thuật không? Nếu anh muốn, hãy làm theo em!
Đầu tiên đếm 1, 2, 3! Sau đó thầm nói: “Hạ Thụ là tiểu tiên nữ!”
Rồi mở cửa tủ lạnh ra, leng keng! Nhìn xem có phải phép thuật có hiệu lực không!
Hoắc Cận Hành buồn cười, dù đã biết cô muốn gì, nhưng vẫn làm theo: “1, 2,…”
Trong nhà yên lặng, giọng anh rất dịu dàng.
Anh nói thầm trong miệng
Hạ Thụ là tiểu tiên nữ của tôi.
Hoắc Cận Hành mở tủ lạnh ra, toàn bộ tủ lạnh đã được lấp đầy. Anh gỡ mẩu giấy nhớ dán vào thành trong của tủ lạnh rA.
Chúc mừng anh đã học được phép thuật của em! Anh mau tận hưởng đi!
Như có một dòng nước ấm chảy vào lòng Hoắc Cận Hành, đầu ngón tay anh lướt qua nét chữ của cô. Trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng cô luống cuống tay chân viết những chữ này.
Hoắc Cận Hành đi xung quanh căn hộ một lượt, anh tìm được gần ba mươi tờ giấy nhớ.
Cuối cùng anh đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ là không gian riêng tư, anh nhìn ra được là cô tôn trọng anh nên không vào.
Chiếc hộp cũ được đặt ở đầu giường, bên trên phủ một lớp bụi mỏng, giống như lúc anh rời đi.
Anh cẩn thận lau sạch bụi, mở ra. Hoắc Cận Hành bày tất cả các tờ giấy ghi chú ra.
– A Hành, bát là để ăn cơm, đũa cũng dùng để ăn cơm, thìa thì dùng để múc canh ^_^.
Nhưng anh nói cho em biết tại sao anh lại không mở hộp bát đũa ra? Bình thường anh không ăn cơm cẩn thận đúng không!
– Chỗ này, chỗ này nhiều thuốc như vậy, anh nói cho em biết tại sao lại như vậy! Thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, thuốc cảm, còn thuốc đau dạ dày.
Anh vốn không chăm sóc tốt bản thân!
– Vậy mà nhà anh còn có rượu? A, bị em bắt gặp rồi! Để xem lần tới gặp nhau em xử lý anh thế nào!
Hoắc Cận Hành dính cẩn thận những tờ giấy nhớ lại, anh cười khẽ, nhẹ nhàng đặt vào trong hộp.
Anh mở Wechat trên điện thoại.
[ Em đang ở đâu?]
Không biết có phải cô cố ý chờ anh, trả lời lại rất nhanh, nhưng lại trả lời một nẻo.
[ A Hành! Anh cúi đầu xuống nhìn ngực mình đi! Nhanh!]
Hoắc Cận Hành ngẩn ra, anh cúi xuống theo bản năng. Không đợi anh phản ứng, hai tin nhắn sau của cô liên tục gửi đến.
[ Anh thấy không?]
[ Ở trong lòng anh đó!]
Hoắc Cận Hành không nhịn được cười, dứt khoát gọi điện thoại cho cô.
Người bên kia nhận rất nhanh: “A Hành!”
“Hạ Thụ.” Giọng anh chứa ý cười: “Em đang ở đâu? Anh nhớ em, muốn gặp em.”
…
Sau khi cúp máy, Chu Tung Kỳ gọi điện đến.
“Anh Hoắc.”
“Ừ.”
Bên kia nói gì đó, Hoắc Cận Hành nhướng mày, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
–
Hạ Thụ ăn trưa với Cố Vũ Thuần xong, cô đi thẳng đến nhà Hoắc Cận Hành.
Lúc mở cửa vào, Hoắc Cận Hành đang ngồi trong phòng khách, anh nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trà, nghĩ gì đó.
Nghe được tiếng mở cửa, anh lập tức đứng dậy.
“A Hành!” Hạ Thụ nhanh chóng cởi giày da của mình ra, bổ nhào vào người anh.
Tay vắt trên cổ anh, Hoắc Cận Hành cười khẽ, ánh mắt anh dừng trên trán đầy mồ hôi của cô.
Cuối tháng mười một, gió ngoài trời rất lạnh, nhưng trán cô lại đầy mồ hôi.
Anh lau cho cô: “Vội vàng chạy tới?”
“Vâng.” Hạ Thụ vội vàng giơ tay áo lên lau trán, không muốn làm bẩn tay anh: “Sợ anh bận.”
Mấy ngày nay, Hoắc Cận Hành quay lại làm việc, bận đến mức chân gần như không chạm đất.
Mới trở lại Đế Đô ba bốn ngày, hai ngày trước anh gần như không có thời gian gửi Wechat cho cô. Chỉ đêm khuya mới nói được với cô hai câu.
Nói cũng không nhiều… Đều là giục cô đi ngủ, không được phép thức đêm.
Buổi chiều chắc chắn anh có việc phải xử lý, thời gian nghỉ trưa có hạn. Cô sợ làm chậm trễ chuyện của anh, cũng sợ anh đợi lâu, nên chạy như điên đến đây.
Hoắc Cận Hành nói: “Anh không vội, anh sẽ chờ em.”
Anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: “Lần sau không được hớt hải như vậy nữa, an toàn là quan trọng nhất, nhớ chưa?”
“Vâng.” Hạ Thụ ôm lấy anh, vùi mặt trong ngực anh, hít một hơi thật sâu.
Hơi thở của anh…
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Hoắc Cận Hành ôm chặt eo cô, gục đầu xuống vai cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp hòa vào nhau, đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi cô.
Mấy ngày rồi không nhìn thấy cô…
Anh rất nhớ cô, muốn gặp cô, muốn hôn cô, muốn ôm chặt cô khảm vào xương mình.
Nụ hôn của anh quá cuồng nhiệt khiến Hạ Thụ cảm thấy choáng váng như sắp ngạt thở. Cô hốt hoảng kéo áo sơ mi của anh.
Cách đó không xa là sô pha, anh vừa hôn vừa di chuyển đến đó, rồi đột nhiên đè cô xuống ghế sô pha.
“A, A Hành…”
Trái tim Hạ Thụ như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, hai má cô đỏ bừng.
Hô hấp Hoắc Cận Hành rối loạn, anh rũ mắt, im lặng một lúc lâu sau, môi dán vào thái dương cô, trầm thấp nói: “Nhớ em.”
Anh ôm cô vào lòng.
Trong phòng yên lặng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau.
Hạ Thụ kéo cà vạt của anh để nghịch, cô gối đầu lên ngực anh: “A Hành, anh có thấy bất ngờ em giành cho anh không?”
Hoắc Cận Hành rũ mắt nhìn tóc cô: “Có thấy.”
“À, thì ra là em nhìn thấy rồi!” Cô chớp chớp mắt, cười ngọt ngào với anh.
Ngay sau đó ý cười biến mất, vẻ mặt nghiêm túc tính sổ, ngón tay cô chọc chọc tay anh, rồi lại chỉ chỉ anh.
Hoắc Cận Hành cong môi, hiểu cô có ý gì, anh thông minh mở tay ra.
Cô dùng cà vạt của anh để quấn tay anh lại: “Anh thật sự khiến em tức chết rồi! Trong nhà anh toàn là thuốc và rượu, anh sống thế nào vậy! Đánh chết anh!”
Cà vạt rất mềm, ở trong lòng bàn tay anh giống như đám mây xẹt qua, xẹt đến tận lòng anh.
“Trước đó anh bận rộn, không quá chú ý.”
“Anh căn bản không chăm sóc tốt bản thân…” Cà vạt quấn quanh cổ tay anh, giọng Hạ Thụ rầu rĩ.
Hạ Thụ năng lực tự gánh vác cuộc sống của A Hành rất tốt.
Anh có thể chăm sóc cô chu đáo, rất nhiều chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, anh đều nhớ rõ, đều chuẩn bị trước cho cô.
Hai tháng ở Thanh Thành, cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cũng đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Vì vậy cô chưa từng nghi ngờ năng lực tự chăm sóc bản thân của anh.
Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, thì ra không có cô ở đây, những lúc chỉ có mình anh, anh sống rất lấy lệ.
Cho dù anh phải chịu tủi thân thế nào cũng được, nhưng cô thì không, anh nguyện dâng những thứ tốt nhất cho cô.
Hạ Thụ nghĩ vậy, trái tim ê ẩm, vừa thấy ấm áp vừa thấy đau lòng.
Cô cầm tay anh: “A Hành, không có em, anh phải làm sao bây giờ.”
Con ngươi thâm thúy của Hoắc Cận Hành phản chiếu hình bóng cô.
Trong không gian yên tĩnh, giọng Hạ Thụ rất nhẹ: “A Hành, nếu anh không chăm sóc tốt bản thân, vậy hãy giao cho em.”
Cô vừa nói, vừa lặng lẽ quấn cà vạt quanh cổ tay còn lại của anh, cười ngọt ngào: “Sau này, anh chăm sóc em, em chăm sóc anh, chúng ta cùng khỏe mạnh, được không?”
Khuôn mặt Hoắc Cận Hành khẽ dao động, nhìn chằm chằm cô, anh thấp giọng nói: “Được.”
Đó là ấm áp và yên tĩnh vào buổi trưa.
Khi nút thắt cuối cùng được thắt lại một cách lặng lẽ, Hạ Thụ cười tinh nghịch, cô nhanh nhẹn chuồn khỏi ngực anh giống như con cá chạch.
“Được rồi! Vậy… Em sẽ bắt đầu chăm sóc anh từ ngày mai! Hôm nay, anh tự sinh tự diệt trước đi, em mặc kệ anh!”
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, anh cúi đầu nhìn mới nhận ra cổ tay của mình đã bị cô dùng cà vạt trói lại, thắt thành một nút dài, giống như cái đuôi đang rũ xuống.
Anh ngước mắt nhìn cô.
Hạ Thụ đứng cách anh vài bước, cô cười với anh.
Anh cười bất lực, chìa hai tay về phía cô: “Cởi cho anh.”
“Em không.” Cô cười bướng bỉnh như chú hồ ly: “Đây là hình phạt vì anh không biết chăm sóc bản thận, cố ý chọc em tức giận, anh tự chịu đi!”
Hoắc Cận Hành nheo mắt lại.
Người đàn ông cao lớn bỗng đứng trước mặt cô, giọng anh có vài phần cảnh cáo: “Cởi, cho, anh.”
“Không.”
“Không biết cởi?”
“Không!”
Hoắc Cận Hành cắn răng.
Một giây sau, Hạ Thụ thấy tay anh nắm chặt lại, xương ngón tay tái nhợt. Anh dùng hết sức kéo tay ra hai bên, trong phòng vang lên hai tiếng ‘roẹt’, là tiếng cà vạt bị đứt thành hai mảnh.
Hạ Thụ trợn to mắt, cô thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy.
“Trốn đi đâu.” Anh dễ dàng túm cô vào lòng.
“A!” Hạ Thụ thét chói tai.
“Muốn chơi?” Con ngươi của anh có gợn sóng, một tay đặt ở gáy cô, tay còn lại bịu má cô, anh nói: “Muốn chơi thì anh chơi với em.”
“Không muốn, không muốn!” Hạ Thụ rụt người lại, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, em sai rồi! Em, em, em đền anh cà vạt! Em đền anh cà vạt còn không được sao? Em không muốn chơi!”
“Muộn rồi.” Anh buồn cười, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT