Ảnh tốt nghiệp được hoàn thành rất nhanh, chỉ vài ngày sau đã được in ra.
Kỹ thuật chỉnh sửa ảnh của thợ chụp ảnh không tồi, hoàn toàn không nhìn ra là cắt ghép.
Trong ảnh chụp mới, chàng trai và thiếu niên đứng sóng vai với nhau ở góc bên trái, mặt trời chói mắt, chiếu rọi tuổi thanh xuân rực rỡ năm mười tám tuổi.
Trời xanh, mây trắng, cây xanh đều làm nền phía sau bọn họ, tất cả đều tô đậm cho tuổi trẻ đơn thuần nhất.
Ngày có ảnh chụp, Hạ Thụ in rất nhiều ảnh, cô đưa cho Từ Linh một tấm.
Khi Từ Linh nhận được ảnh, trùng họp là cô ấy đang ở văn phòng, cô ấy nhìn chằm chằm vào hai bóng người đứng bên trái.
Sau khi xem xong, cô ấy lấy ra một chồng ảnh tốt nghiệp trong ngăn kéo, lấy ra những bức ảnh gốc và một danh sách tên được kèm theo từng ảnh.
Trên danh sách ghi tên từng người theo thứ tự.
Cô ấy cầm bút máy, viết chữ ngay ngắn ở góc bên trái.
Tống Hành Hạ Thụ.
Từ Linh vừa viết xong thì có một thầy giáo trẻ tuổi đi vào. Thầy giáo đặt một tài liệu lên bàn Từ Linh: “Cô Từ, văn bản này cần cô ký tên, cô xem qua đi, không có vấn đề gì thì ký.”
Từ Linh quét mắt qua nói: “Được.”
“Cô xem gì mà tập trung vậy?” Thấy Từ Linh chăm chú nhìn cái gì đó, thầy giáo cũng nhìn qua, vui vẻ nói: “Ảnh tốt nghiệp khóa 20XX? Sao cô lại xem cái này, còn vui vẻ như vậy?”
Từ Linh cười: “Đúng vậy, rất vui vẻ.”
Ánh mắt cô ấy lại rơi xuống ảnh chụp, cẩn thận ghim danh sách lên ảnh, khẽ than: “Cuối cùng cũng đông đủ.”
–
Còn có người cũng yêu thích ảnh chụp không buông tay là Hạ Thụ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Thụ lại không kiềm được lấy ảnh chụp ra xem.
Ngày đó họ chụp rất nhiều ảnh, Hạ Thụ đều in tất cả. Đa số ảnh không có gì khác biệt, họ chỉ đứng quy củ.
Hạ Thụ thích tấm ảnh họ tay trong tay nhất.
Trong ảnh chụp, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, vô cùng gắn bó. Họ mặc đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ, trước ngực đều có một cái bảng tên nhỏ.
Cô nhìn vào ống kính, cười rất sáng lạn. Cô không biết rằng, trước một giây ấn chụp, anh lại nghiêng đầu nhìn cô, ống kính bắt được sườn mặt tuấn tú của anh.
Trong nháy mắt khi toàn bộ thế giới ồn ào – Anh nhìn cô, cười với một mình cô, trong mắt chỉ có cô.
Dù chỉ có góc nghiêng của anh nhưng không giấu được sự dịu dàng.
Hạ Thụ rất thích, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang nắm chặt nhau của họ.
Khi Hoắc Cận Hành vào phòng, cô vẫn nằm trên giường xem rất chăm chú, đèn trên trần nhà bao phủ cô.
Anh ngồi xuống giường: “Vẫn đang xem?”
Hạ Thụ nghe tiếng quay đầu lại, cô cười vui vẻ cầm ảnh chụp trong tay: “Vâng!”
“Thích vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mặt cô phấn chấn, rõ ràng rất thích, miệng lại vểnh lên oán trách: “Ai bảo bình thường anh không thích chụp ảnh với em, vì vậy cũng chỉ có tấm ảnh này để xem.”
Hoắc Cận Hành không thích chụp ảnh từ nhỏ, mỗi lần cô đều phải vừa ép vừa dụ dỗ thì anh mới đồng ý chụp.
Sau khi lên cấp ba, hai người bọn họ gần như không có ảnh chụp chung, khiến cô muốn nhớ lại cũng không thể.
Hoắc Cận Hành rũ mắt không nói chuyện.
Có những thứ sau khi đột ngột mất đi, anh mới biết hối hận.
“Sau này sẽ có rất nhiều ảnh để xem, còn có ảnh kết hôn.”
Mắt Hạ Thụ lấp lánh, không thể tin nổi nhìn anh.
Kết hôn sao…
Hình như… Là một việc rất xa vời, xa vời đến mức cô không tưởng tượng ra.
Cô vô thức nắm chặt bức ảnh trong tay.
Cô không thể đoán trước được chuyện tương lai. Thế nhưng bây giờ cô đã thấy rất mỹ mãn.
Hoắc Cận Hành lấy tấm ảnh trong tay cô ra đặt sang một bên, anh kéo cô vào lòng: “Không xem nữa.”
Anh đưa sữa cho cô: “Uống hết cái này đi.”
Sữa vẫn còn nóng, Hạ Thụ ngoan ngoãn uống hết, cô khẽ chẹp miệng.
Lông mày cô hơi nhíu lại: “A Hành, hôm nay anh cho ít đường sao, không ngọt cho lắm.”
“Phải không?” Cô tựa đầu vào ngực anh, anh nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô.
“Đúng vậy!” Hạ Thụ nghiêm túc nói, nhân lúc anh không chú ý, cô ôm lấy cổ anh, đồng thời ngẩng đầu nhanh chóng hôn anh.
“Anh nếm thử xem! Có phải nhạt không?”
Hoắc Cận Hành ngây người một giây, trong con ngươi là khuôn mặt giảo hoạt của cô.
Hạ Thụ nhìn anh.
Môi mỏng của anh nhanh chóng cong lên, tay ôm lấy hai má của cô: “Anh chưa nếm được, thử lại xem.”
Anh hơi cúi người xuống, Hạ Thụ bỗng đưa tay che miệng mình, trốn khỏi lòng anh nhanh như con sóc nhỏ.
“Không được, không được, chỉ một lần thôi, thời gian nhận thưởng đã hết.”
Hoắc Cận Hành đứng ở bên cạnh giường: “Lại đây.”
“Không.”
Cô co ro trong góc giường, mặc bộ đồ ngủ màu hồng anh chọn cho cô, trước ngực là hình một con thỏ có đôi tai cụp. Mái tóc dài mềm mại của cô có hơi rối tung, xõa xuống hai bên. Khuôn mặt của Hạ Thụ nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt nhìn rất ngoan ngoãn.
Nhưng cũng rất nghịch.
Hoắc Cận Hành bất lực, anh cười yếu ớt: “Trêu chọc xong là bỏ chạy, em học ai thế.”
“Học anh đó.”
“Anh?”
“Đúng vậy!” Cô gật đầu, ngồi cách anh không xa, cười nói với anh: “A Hành, đều tại anh đẹp trai, suốt ngày xuất hiện trước mặt anh, hôn một cái cũng không cho, quỷ hẹp hòi.”
Anh bật cười, chủ động đi lên kéo cô, cười bỡn cợt: “Bây giờ cho em hôn, em hôn đi này.”
“Em không cần, em không cần!” Hạ Thụ dùng sức trốn tránh anh, cô kéo chăn lên rồi chui tọt vào trong.
Một lát sau, cô kéo một góc chăn ra, lén nhìn ra ngoài.
Thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ ung dung nhìn cô, cô vội vàng kéo chăn lại.
Hoắc Cận Hành cười bất lực.
…
Đêm nay ánh trăng trong như nước, khi sao trên trời ẩn trong mây chìm vào giấc ngủ, Hoắc Cận Hành tắt đèn, nằm xuống giường, không ngờ có một cơ thể mềm mại nhào vào ngực, đôi tay nhỏ bé ôm chặt eo anh.
Trong bóng tối, tất cả đều lờ mờ, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu.
Anh bật cười, tay anh phủ lên bàn tay nhỏ bé trên eo mình, dịu dàng nói: “Không nóng sao?”
Mấy ngày nay ngủ cùng giường, ban đầu Hoắc Cận Hành không quen, nhưng bây giờ anh đã quen sự tồn tại của cô.
Vài ngày trước, thời tiết lạnh, cô luôn miệng kêu lạnh muốn ôm anh. Nhưng hôm nay trời đã ấm hơn, thật sự không cần ôm như vậy.
Một bàn tay lạnh lẽo bỗng chui vào áo ngủ của anh, chạm vào vết sẹo trên bụng anh.
Hoắc Cận Hành lập tức mở mắt ra.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng cô lại cố ý trêu đùa anh, ngón tay làm như vô tình lướt qua làn da của anh.
Trong đêm khuya, tiếng hít thở như ngừng lại, anh nâng tay vỗ không nặng không nhẹ vào mu bàn tay cô, giọng nói trách cứ: “Ngoan nào.”
Bàn tay bên hông dừng lại, Hạ Thụ kêu đau, khóe môi lại nhếch lên.
Dạo này cô rất không ngoan, lá gan cũng rất lớn, trêu chọc anh, hôn trộm anh. Tinh nghịch nhưng đáng yêu, rất cám dỗ người khác.
Hô hấp Hoắc Cận Hành rối loạn, anh vỗ tay cô, nhắm chặt mắt, nhẫn nhịn không đẩy cô ra.
Anh nắm chặt lấy tay cô: “Ngủ.”
Cô gái không nghe lời, cô nằm lên vai ai, ngẩng đầu nhìn anh: “A Hành, em không buồn ngủ, không ngủ được.”
“Em nhắm mắt lại, đừng nghĩ ngợi lung tung, một lát sau sẽ ngủ được.”
“Ở cạnh anh, em không muốn ngủ.”
“Vậy muốn làm gì?”
“Em muốn nói chuyện phiếm với anh.”
“Được, em cứ nói những gì em muốn nói.”
“Chỉ tán gẫu…”
Cô tìm đại một chủ đề để nói.
Hạ Thụ nói năng lộn xộn, nói những chuyện Hoắc Cận Hành không biết. Hoắc Cận Hành nghe không hiểu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, cảm nhận âm điệu vui vẻ và đôi môi mềm mại của cô.
Cô nói rất nhiều, không biết thế nào lại nói đến chuyện lúc trước nhà họ Hoắc tìm đến, ngón tay cô chỉ vào một góc trong phòng.
“A Hành, anh nhớ không, lúc đó em đến tìm anh, anh ngồi đằng kia, đèn cũng không bật, trông rất cô đơn, cũng không để ý đến em, giống như con chó con bị lạc vậy, rất đáng thương!”
“Chó con bị lạc?” Anh nhắc lại, anh rũ mắt nhìn người trong lòng, giọng có vẻ pha trò.
“Đúng!” Cô cố ý nói đùa, sau đó càng ôm chặt anh hơn, giả vờ tiếng chó con kêu: “Chính là chó con bị lạc! Nó màu trắng, nho nhỏ, lỗ tai cụp xuống, kêu gâu gâu! Gâu!”
Hoắc Cận Hành xoa đầu cô.
“Đừng!” Hạ Thụ vội vàng kéo tay anh xuống.
Trong bóng đêm, có tiếng cười đắc ý của chàng trai và tiếng cười giòn tan của cô gái truyền ra.
Một số ký ức được khơi dậy, mặt gương vốn bụi bặm lại sáng lên khi có gió thổi qua, Hoắc Cận Hành nhìn về góc phòng.
Trong chớp mắt, anh bỗng cảm thấy cô nói đúng.
Anh vẫn nhớ bản thân khi đi.
Tự ti, nhạy cảm.
Cơ thể có nhà ở, nhưng tim vẫn luôn lang thang.
Anh muốn để trái tim lang thang của mình vào chỗ cô đến nhường nào. Thế nhưng…
Anh rũ mi: “Nhưng đến cuối cùng, em vẫn không cần con chó con kia.”
Tiếng cười dừng lại, căn phòng rơi vào im lặng.
Giọng anh nói nhẹ như cây tăm bông, nhưng Hạ Thụ lại có cảm giác tim mình bỗng bị đâm một cái, vô cùng đau đớn.
Buổi tối bảy năm trước, thiếu niên nhỏ giọng cần xin, anh nói: “Hạ Thụ, đừng không cần tớ, được không?”
Nhưng cô lại nói: “A Hành, cậu về nhà đi.”
Hốc mắt bỗng chua xót, cô cắn môi, ép mình không phát ra tiếng.
Hạ Thụ biết trong lòng Hoắc Cận Hành vẫn có khúc mắc.
Anh không nói đến, cô cũng không chủ động nhắc tới. Con dao hai lưỡi đó quá sắc bén, cô sợ nói ra hai người đều sẽ bị thương.
Bàn tay nắm lấy cổ tay cô run rẩy, Hoắc Cận Hành bỗng nằm nghiêng, cơ thể cuộn tròn lại giống đứa bé thiếu cảm giác an toàn.
“Hạ Thụ.” Giọng anh rất khẽ, trong đêm tối yên tĩnh không thể che giấu được sự run rẩy: “Nếu… Anh nói là nếu.”
“…”
“Nếu chúng ta không tình cờ gặp lại, có phải em… Sẽ mãi mãi không đến tìm anh, thật sự không cần đến anh nữa đúng không?”
Hạ Thụ hoàn toàn sụp đổ bởi câu nói này của anh, cô không kiềm được nước mắt.
Trong căn phòng nhỏ, ánh trăng lạnh lẽo cô quạnh.
Người đàn ông đang nằm cuộn tròn, cô gái bỗng nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh.
Cánh tay Hoắc Cận Hành ôm cô run rẩy.
Thật ra Hạ Thụ có rất nhiều lời muốn nói. Muốn nói xin lỗi, không nên bỏ mặc anh lâu như vậy.
Muốn nói xin lỗi, vì không biết anh vẫn luôn chờ đợi cô.
Muốn hỏi, mấy năm nay anh rất cô đơn và vất vả đúng không? Rất xin lỗi, là em sai, rõ ràng là em hẹn ước, khiến anh đau khổ nhu vậy.
Cô vùi mặt vào ngực anh, giờ phút này tất cả những câu đó đều không thể thốt ra được, nước mắt của cô thấm ướt áo ngủ của anh.
“Sẽ không…” Cô nức nở: “Không bao giờ… Không cần anh nữa… Không bao giờ, từ bỏ anh nữa…”
Em rất xin lỗi.
A Hành, em xin lỗi.
Hoắc Cận Hành cảm nhận được áo ướt đẫm, anh bỗng thấy rất hối hận, cúi đầu chùi nước mắt của cô.
“Em đừng khóc.” Con ngươi của anh cũng có hơi nước: “Anh xin lỗi, anh nói sai rồi.”
“Không phải, không phải.” Cô liều mạng lắc đầu.
Hoắc Cận Hành ôm chặt lấy cô, càng ngày càng chặt, anh cắn răng, vùi mặt vào mái tóc của cô, anh nhắm mắt lại.
Trong bóng tối yên lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của cô.
Không biết bao lâu sau, người trong ngực dần bình tình lại.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng buông tay ra, anh cười lau vết nước mắt trên mặt cô: “Không nói chuyện này nữa.”
Anh đổi một chủ đề vui vẻ: “Hạ Thụ, sắp đến sinh nhật anh rồi.”
Hạ Thụ giật mình.
Sinh nhật anh… Ngày 16 tháng 11.
Bây giờ là cuối tháng mười, quả thật là sắp đến rồi.
Hoắc Cận Hành nói: “Hạ Thụ, tổ chức sinh nhật cho anh nhé?”
Trước kia không biết ngày sinh chính xác của mình, nên anh chưa từng thật sự có một buổi sinh nhật.
Sau này biết thì cô không còn bên cạnh, anh chưa được đón sinh nhật với cô.
Vậy nên, Hạ Thụ, tổ chức sinh nhật cho anh. Anh chỉ muốn có em, có anh, chỉ có anh và em để chúc mừng ngày anh đến với thế giới này.
Mà thế giới này, có em.
Đầu Hạ Thụ vẫn trống rỗng, giọng nói mềm mại có chút giọng mũi, nói: “Được, anh muốn quà gì? Hoặc là thích cái gì, em mua tặng anh.”
Hoắc Cận Hành im lặng.
Một lúc sau, anh mới nói: “Em.”
Hạ Thụ ngây ngốc.
Trong đêm tối, giọng nói của anh như vọng lại từ một nơi rất xa, thật nhẹ nhàng và êm ái.
“Hạ Thụ, anh chỉ thích em. Anh… Chỉ muốn em.”
…
Nửa đời này của anh rất kỳ quái, tiến được một chút rồi lại dừng lại, hỉ nộ ái ố, mất đi rồi lại có được.
Đi qua rất nhiều con đường, thấy rất nhiều phong cảnh.
Làn gió biển mát lành nhất, bầu trời tinh khiết nhất, ánh mặt trời ấm áp nhất sau những trận tuyết rơi mùa đông, cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Chúng đều nói cho anh biết rằng, thế giới này, thật sự rất đẹp.
Nhưng Hạ Thụ à.
– Anh không bắt được gió, cũng không ôm trọn được bầu trời.
– Anh chỉ muốn em.
Thế giới này, gió biển, bầu trời, cầu vòng đều không thể bằng em.
Em là người tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Ban đêm tĩnh mịch, như có ánh đèn sáng lên.
Những thứ như sương mù lờ mờ trước mặt, lúc này lại rõ ràng một cách thần kỳ.
Sau một khoảng im lặng, Hạ Thụ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt anh trong bóng tối.
“Được.” Cô nói: “A Hành.”
“Nếu anh đã muốn, vậy em giao bản thân mình cho anh, được không?”
——
“Muốn” của anh khác “Muốn” của chị:)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT