Hai người họ đứng ở sảnh chính nên khoảng cách giữa cô và Hoắc Cận cũng khá xa nhau.
Thế nhưng, như cảm nhận được tầm mắt của cô, ánh mắt Hoắc Cận Hành bỏ qua những người đang nồng nhiệt chào đón anh, dứt khoát nhìn về phía Hạ Thụ.
Anh chợt ngẩn ra.
Trong giây phút bốn mắt giao nhau, trái tim của Hạ Thụ bỗng đập liên hồi, đầu ngón tay vô thức nắm chặt vạt váy.
Tần Xu bên cạnh anh đang đáp lại những lời hỏi han ân cần của mọi người, lúc rảnh thì quan sát Hoắc Cận Hành, người vốn đang ngơ ngẩn nhìn về một hướng, vậy nên cô ấy cũng nhìn qua.
Thấy Hạ Thụ, ánh mắt Tần Xu bỗng phát sáng: “Hạ Sấu à?”
Cô ấy chủ động đi qua.
Hoắc Cận Hành cũng theo sau.
Thấy anh đang đi về phía mình, trong lòng Hạ Thụ càng thêm loạn. Cô rất muốn trốn chạy, nhưng đại não như chợt dừng lại mọi chuyển động, trông cô cứ như bị đóng băng lại một chỗ vậy.
Tần Xu dừng lại trước mặt cô.
“Hạ Sấu, sao em tới đây được thế? Em đi cùng Tiểu Dã đúng không? Tiểu Dã không nói gì với chị cả, nếu biết từ sớm chị đã đi chung với em rồi, không cần phải đi nhờ Cận Hành.”
“Chào cô Tần.” Hạ Thụ mỉm cười dịu dàng với cô ấy, cố gắng để bản thân không chú ý đến người bên cạnh Tần Xu.
Thế nhưng dù cô có liều mạng ra hiệu cho bản thân không được nhìn anh như thế nào đi nữa, khóe mắt của cô vẫn vô thức nhìn về phía anh. Anh mặc âu phục màu đen…… Phối cùng cà vạt có hoa văn màu xám. Còn có mùi hương quen thuộc ấy cứ thâm nhập vào hơi thở của cô.
Tần Xu thân thiện khoác tay cô: “Em đừng gọi như vậy, không phải chị đã nói rồi sao, cứ gọi chị Tần Xu là được!”
Tần Xu biết Hạ Thụ, nhưng không phải do họ quen nhau bình thường. Với lại, cho đến giờ, hai người cũng mới gặp nhau có ba, bốn lần nhưng Tần Xu cực kỳ có cảm tình với cô bé xinh đẹp, dịu dàng này.
Hai người quen biết nhau cũng rất khéo, có một lần Tần Xu ra ngoài, cô ấy vô tình gây ra một va chạm nhỏ, vốn có thể giải quyết theo cách bình thường, nhưng không ngờ cô ấy lại va phải một ông già khốn nạn, lão ta kiên quyết đòi Tần Xu bồi thường một số tiền kếch xù.
Tính của Tần Xu vốn đã ngay thẳng, nóng nảy, sao có thể bị lão già đó uy hiếp được nên quyết định gọi cảnh sát.
Nhưng không may camera hành trình của cô ấy bị hỏng đúng hôm đó, chuyện va chạm điểm mù phía sau xe bỗng trở thành một hồi truyện Rashomon*.
* Rashomon: bộ phim Nhật Bản của đạo diễn Akira Kurosawa, được công chiếu vào ngày 25/08/1950. Từ bộ phim này, thuật ngữ “Hiệu ứng Rashomon” được sinh ra, đó là một hiệu ứng, hiện tượng nổi tiếng xảy ra khi mà các cá nhân liên quan đến một sự việc nào đó khi được yêu cầu thuật lại mọi chuyện nhưng lại kể một cách khác nhau hoặc đầy mâu thuẫn.
Ngay lúc đó, Hạ Thụ xuất hiện.
Lúc ấy, cô đang phát tờ đơn ở gần đó, dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nghe một tí thì cũng đã hiểu sơ sơ.
Cô hỏi người nọ một vài câu hỏi liên quan, trong phút chốc, cô liền nắm chắc những lỗ hổng trong lời nói của lão, rồi khẳng định rằng lão ta mới là người va chạm trước.
Quả thực, Tần Xu xem đến đó là đủ hiểu rồi.
Lúc đó cũng là lúc cô ấy phiền lòng vì thằng em Tần Dã khốn kiếp suốt ngày cứ đâm đầu vào chuyện yêu đương. Nhưng tự nhiên không hiểu vì sao, Tần Xu cảm thấy cô gái này rất thẳng thắn, nên để lại số điện thoại và gọi lại hai lần, rồi hỏi Hạ Thụ có muốn thử làm trợ lý không, cô ấy sẽ trả lương cao.
Khoảng thời gian đó Hạ Thụ không có việc làm nên đã bị lung lay bởi số tiền đó, cô suy nghĩ rồi đồng ý.
Sau đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Tần Xu giới thiệu với Hoắc Cận Hành: “Cận Hành, đây là trợ lý của tiểu Dã mà lúc trước tôi tìm được, em ấy tên là Hạ Sấu. Chắc các cậu đã từng gặp nhau phải không? Tôi nghe Tiểu Dã nói nó mang em ấy tới gặp các cậu rồi.”
Hạ Thụ ở đối diện anh, bỗng khẩn trương.
Lần trước từ biệt ở ngõ Đồng Hoa, đến phút cuối vẫn là cô giải thích rồi đẩy anh ra, vội vàng nói: “A Hành, trong lòng em rất loạn, chúng mình bình tĩnh lại đã nhé?” Sau đó cô rời đi ngay lập tức, không quay đầu lại.
Sau ngày hôm ấy, bọn họ chưa từng gặp lại nhau.
Không ngờ họ lại gặp nhau trong tình huống này.
Nhớ lại lần đó, dù có nói lại thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn có phần xấu hổ. Ánh mắt của cô dừng tại vị trí cúc áo sơ mi thứ hai của anh, không dám nhìn anh.
“Đã từng gặp qua.” Hoắc Cận Hành nhìn Hạ Thụ, giọng bỗng trầm xuống: “Chào cô Hạ.”
Lễ phép thật, nhưng cách gọi này xa cách làm sao.
“……” Tim Hạ Thụ như bị khoét rỗng một phần, nhưng ngay sau đó cô cũng ngước mắt lên, cười lễ phép: “Chào anh Hoắc.”
Ngón tay Hoắc Cận Hành lặng lẽ gập xuống.
Hôm nay, cô khoác lên người bộ lễ phục màu xanh nhạt, chất vải lụa mỏng, kiểu dáng thanh lịch và rất đẹp, phác họa hoàn mỹ từng ưu điểm trên người cô.
Mái tóc dài xoăn nhẹ của cô buông xõa sau vai trông rất mềm mại, cô để tóc mái hai bên khiến cho khuôn mặt vốn nhỏ bằng bàn tay ấy càng nhỏ hơn.
Cô chỉ phủ nhẹ một lớp phấn nhũ bạc, màu bạc ở khóe mắt tạo ra những đốm nhỏ li ti.
Trông rất đẹp.
Nhưng quá gầy.
Và cũng hơi yếu ớt.
Bây giờ đang là tháng sáu, tuy trời đã khá ấm, nhưng nhiệt độ điều hòa trong bữa tiệc có hơi thấp.
Cảm nhận được cái lạnh, làn da cô chợt xanh xao, Cận Hành biết rằng cô đang chịu lạnh. Anh đoán rằng bộ đầm này có lẽ là do Tần Dã chọn, anh Hoắc bỗng dưng nảy sinh ra ý nghĩ muốn bóp ch3t Tần Dã.
Chẳng qua là…
Cô và Tần Dã, cùng đến tham dự tiệc mừng thọ ông cụ Tần.
Lúc này, chợt có người đến bắt chuyện: “Chào tổng giám đốc Hoắc, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Hoắc Cận Hành dời tầm mắt.
Trên thương trường, không tránh khỏi lợi ích hỗn tạp, vừa nhìn người này là biết muốn nói chuyện làm ăn với Hoắc Cận Hành, Tần Xu biết chừng mực, lặng lẽ dẫn Hạ Thụ đi ra chỗ khác.
Rời khỏi Hoắc Cận Hành, Hạ Thụ cố gắng gạt bỏ những xúc cảm phức tạp trong lòng.
Tần Xu chỉ muốn trò chuyện với cô.
“Hạ Sấu, dạo này em thế nào? Với lại chị muốn cảm ơn em, vì đã giải quyết khối u ác tính nhà chị, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!”
“Chị Tần Xu không phải cảm ơn em đâu ạ.” Hạ Thụ cười dịu dàng. “Đây vốn là công việc của em, là em nên cảm ơn chị vì đã cho em một cơ hội.”
“Chị nghe Abel nói là em đã chuyển qua làm người đại diện rồi à? Em thấy công việc thế nào?”
“Dạ, đều ổn cả, bây giờ em đang cố gắng học hỏi.”
“Nếu sớm biết em muốn làm người đại diện, chị đã mời em sang Tần thị rồi.” Tần Xu tiếc nuối: “Mà thậm chí nếu em không tới công ty giải trí của nhà chị được, chị cũng sẽ nhờ người đại diện chuyên nghiệp nhất công ty chỉ dạy cho em, đảm bảo trong ba năm là em trở thành người đại diện hàng đầu!”
Hạ Thụ cười: “Không phiền đến chị Tần Xu đâu ạ, bây giờ như vậy là rất tốt rồi.”
Hai người họ ngẫu hứng trò chuyện, tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào, nhưng nhỏ hơn lúc Hoắc Cận Hành và Tần Xu đến rất nhiều.
Tần Xu nhìn về hướng đó.
Khi thấy rõ người tới là ai, cô ấy bật cười khinh thường.
Hạ Thụ cũng vô tình nhìn thấy.
Cô ngẩn ra.
Là Tưởng Nguyệt Viện.
Tần Xu nhíu mày: “Người cũng chẳng có gì, nhưng phô trương không ít. Lúc nào cũng khoác lên vẻ mặt giả tạo, khiến người khác nghĩ là cô ta giỏi lắm, nhưng cũng không nhìn lại bản thân xem có với được sao trên trời không!”
Tưởng Nguyệt Viện tự đến đây, không đi cùng ai nữa, xem ra là cô ta được mời.
Cô ta được mời chụp hình, động tĩnh ban nãy là do tiếng máy ảnh ở trước cổng, chắc hẳn là đã mua hot search rồi đây.
Hạ Thụ thấy Tần Xu chán ghét Tưởng Nguyệt Viện thì hơi ngạc nhiên. Cô muốn rất muốn hỏi nhưng lại cố nhịn xuống.
Tần Xu đặt ly rượu xuống: “Hạ Sấu, em đợi chị một lát, chị ra hỏi xem ai mời cô ta tới, sao tiệc mừng thọ của ông nội chị có thể mời loại người như sâu bọ này tới được! Không thể có chuyện đó!”
Nói rồi, cô ấy nhấc giày cao gót rời đi, bỏ lại một mình Hạ Thụ.
Sau khi bên phía Quân Dục bác bỏ tin đồn tình cảm với Tưởng Nguyệt Viện, độ nổi tiếng của cô ta đã giảm đi rất nhiều.
Trong mấy năm học đại học, dựa vào quan hệ với Hoắc Cận Hành, cô ta cũng xem như có chút địa vị trong giới ở Đế Đô. Thậm chí mấy ngày trước khi về nước, cô ta còn nhận được rất nhiều lời mời của mọi người.
Nhưng mà tất cả mọi người đều thông minh, từ sự việc đó, mọi người ít nhiều cũng đoán được cô ta và Hoắc Cận Hành cũng không hề thân thiết như lời đồn, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khi bước chân vào nơi tổ chức tiệc mừng thọ, phía bên cạnh bỗng vang lên tiếng các cô gái xì xào bàn tán.
“Đó không phải là Diane sao? Sao cô ta đến được đây?”
“Chắc không phải là đến tìm Hoắc nhị thiếu đâu ha……”
“Giờ mà cô ta còn dám tới hả?”
……
Làm như không nghe thấy những lời bàn tán đó, Tưởng Nguyệt Viện cố gắng giữ thẳng lưng, cô ta phóng ánh mắt ra xa như muốn tìm kiếm một bóng hình nào đó.
Lần này đến đây, cô ta muốn tìm hiểu thêm về Hoắc Cận Hành.
Năm nay ông cụ Tần đã lớn tuổi, vì thế tiệc mừng thọ được tổ chức rất to.
Thiệp mời là do quản lý cấp cao của công ty giải trí Tần thị đưa cho cô ta, khi đó cô ta vẫn suôn sẻ.
Cô ta vốn không định đến, nhưng vì nghe nói Hoắc Cận Hành sẽ tham dự bữa tiệc tối này nên cô ta mới quyết định sẽ thử một lần.
Lúc này, chợt có một người phụ nữ đến bên cạnh cô ta, người đó lễ phép hỏi: “Tiểu thư Diane, rất vui được gặp cô, xin hỏi tôi có thể nói với cô vài ba câu được không?”
Tưởng Nguyệt Viện liếc nhìn cô ta.
Cô ta vốn không muốn nói chuyện công việc, nhưng trong trường hợp này, cự tuyệt một người có ý tốt đến bắt chuyện thì không được hay cho lắm, vì thế, cô ta đành nói: “Cô nói đi.”
“Là như thế này.” Người phụ nữ nói: “Tôi tên là La Nhiên, là biên tập tạp chí ‘Real’, tôi muốn mời cô tham gia buổi phỏng vấn người nổi tiếng của tạp chí chúng tôi trong vài tháng tới, không biết tiểu thư Diane có đồng ý không?”
Tưởng Nguyệt Viện thấy hơi mệt.
Không khác gì Tưởng Nguyệt Viện, lần này La Nhiên dự tiệc cũng có mục đích, đúng như câu ‘Chim sẻ bắt bọ ngựa’, nhưng mà, mục đích của cô ta là Tưởng Nguyệt Viện.
‘Real’ là một trong những tạp chí giải trí nổi tiếng trong nước, từng là tạp chí dẫn đầu ở giới đỉnh lưu* trong vài năm liền,
*Đỉnh lưu: là thuật ngữ điện ảnh dùng để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn (lượng người hâm mộ đông đảo), hàng đầu trong giới giải trí Hoa ngữ trong từng giai đoạn (theo thanhcadu.com)
La Nhiên là người tìm kiếm người nổi tiếng cho tạp chí, trong các kỳ tạp chí bán chạy nhất cô ta cũng được không ít tiền hoa hồng. Không chỉ vậy cô ta còn là một cây bút bản lĩnh với ngôn từ sắc bén, đúng là chị đại trong giới báo chí.
Nhưng bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa, truyền thông mới phát triển mạnh mẽ, cho báo chí truyền thống một đả kích lớn. Chủ biên tạp chí ‘Real’ vô cùng cổ hủ, vẫn cho rằng truyền thông mới chẳng qua cũng như “phù dung sớm nở tối tàn” mà thôi.
La Nhiên vận dụng hết lời thuyết phục chủ biên, cuối cùng chủ biên cũng đồng ý quay ba Vlog phỏng vấn. La Nhiên cũng hứa hẹn rằng, nếu như ‘Real’ được bán chạy một lần nữa, tạp chí truyền thông mới trong tương lai đều sẽ do chủ biên quản lý.
La Nhiên đã chọn Diane để làm tập phỏng vấn đầu tiên.
Trong giới giải trí ngày nay, độ nổi tiếng chỉ kéo dài trong một thời gian. Một tạp chí đang suy thoái, muốn hồi sinh cũng không có đủ chi phí để mời những người đang hot.
Diane không phải người thuộc giới giải trí, tiền thù lao cũng không cao lắm. Hơn nữa tin đồn tình cảm của cô ta với thiếu gia nhà giàu trước đó đã đánh mất vỏ bọc bạn gái dịu dàng, cũng như độ nổi tiếng, vì thế cô ta được chọn là người phù hợp nhất cho buổi phỏng vấn.
Vậy nên, lần này cô ta đến đây, nhất định phải thuyết phục được Diane.
Đầu óc người này cũng chẳng hề đơn giản, Tưởng Nguyệt Viện đương nhiên hiểu được. Cô ta cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì vẫn giữ bình tĩnh, “Rất tiếc là tôi không thể nhận thêm buổi phỏng vấn nào trong thời gian gần đây được.”
Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn về bốn phía, cô ta ngạc nhiên khi thấy một bóng người trong góc.
… Là Hạ Thụ sao?
Sao cô ta lại ở đây?
Chẳng lẽ cô ta đi cùng Cận Hành……
“Cô có băn khoăn hay cần suy nghĩ thêm không? Bên tạp chí chúng tôi thương lượng chuyện tiền thù lao rất dễ, cô cứ yên tâm.” La Nhiên vẫn kiên trì nói.
Tưởng Nguyệt Viện không trả lời, cô ta híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Thụ.
Đợi trong chốc lát mà không nhận được câu trả lời, La Nhiên dời mắt theo ánh mắt cô ta. Nhìn thấy cô gái mặc đầm xanh ở phía xa xa, cũng với vẻ mặt của Tưởng Nguyệt Viện lúc này, La Nhiên lờ mờ hiểu ra.
Rồi cô ta tiếp lời: “Hoặc là, nếu cô có yêu cầu khác, ví như người nào đó hay chuyện gì, tôi cũng có thể giải quyết thay cô.” Giọng nói và vẻ mặt của cô ta thay đổi hẳn, khiến cho Tưởng Nguyệt Viện giật mình.
Tưởng Nguyệt Viện nhìn về phía Hạ Thụ, lời ám chỉ không cần nói ra, giao dịch cứ thế đạt được trong im lặng.
–
Ở trong góc đợi một mình, Hạ Thụ thấy vô cùng buồn chán.
Mà phía xa xa, Hoắc Cận Hành còn đang nói chuyện với người khác. Dù có nhắc nhở bản thân không cần chú ý đến anh bao nhiêu lần đi nữa, nhưng dường như không thể kiểm soát được ánh mắt, cô cứ nhìn về phía anh không ngừng.
Không kiềm nén được mớ hỗn độn trong lòng, Hạ Thụ cố gắng rời xa chỗ đó.
Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, đám đông ở bữa tiệc cũng chuẩn bị đứng lên.
Mà Tần Dã vẫn chưa về. Hạ Thụ không khỏi sốt ruột, giờ cô mới hối hận vì đã đồng ý đến đây với anh ta.
Ở bên kia bữa tiệc, Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng đang khoan thai đi đến chỗ này.
Hạ Thụ không thấy bọn họ, nhưng Quý Dương thì nhìn thấy cô dù họ cách nhau rất xa, anh ta cũng có ấn tượng tốt với cô.
“Có phải đó là cô gái trước kia bảo vệ A Hành không? Còn đánh nhau vì A Hành đến nỗi bị đình chỉ học?’
Cô gái nhỏ nhắn, gầy yếu này hả? Thật luôn?
“Ừ.” Thẩm Hoài Xuyên ung dung trả lời, anh ấy nhìn về phía cô.
Trong lòng anh ấy bỗng sinh ra một cảm giác bùi ngùi không thể diễn tả bằng lời.
Cũng rất lâu rồi..
Ngày đó, sau khi Tần Dã cãi nhau với Hoắc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên đã nói hết mọi chuyện cho Quý Dương.
Sau khi nghe xong, Quý Dương giật mình, rồi ngạc nhiên một hồi lâu, bây giờ nghĩ lại, anh ta vẫn thấy thổn thức mãi.
“Hèn chi Cận Hành vẫn luôn nhớ về cô ấy, bảy năm rồi mà vẫn còn tìm.” Anh ta than thở: “Nếu có một cô gái nào đối xử với tôi như vậy, dù có đứng độc thân cả đời thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy!”
“Thôi, bớt nghĩ như vậy đi.” Thẩm Hoài Xuyên cười đùa rồi vỗ vai anh ta: “Chuyện này, ngoài may mắn ra, còn phải xem mặt có đẹp không đã.”
“…”
Nhìn Hạ Thụ ở xa, ánh mắt Quý Dương không kiềm chế được mà nhìn về phía Hoắc Cận Hành ở phía bên kia, anh ta bỗng cảm thán.
Cô gái này và Cận Hành quả thật là trai tài gái sắc.
Lúc nãy anh ta đứng bên cạnh theo dõi, anh ta mới nhận ra dù cách xa Hoắc Cận Hành, nhưng sự chú ý của Hạ Thụ đều tập trung vào hình bóng của anh. Không muốn để ý, nhưng không thể nhịn được. Còn Cận Hành thì biểu hiện rõ như ban ngày.
Rõ ràng là đang bàn chuyện xã giao, nhưng trên mặt lại viết rõ ba chữ “Không yên lòng”.
Anh thường xuyên nhìn chằm chằm Hạ Thụ.
Sau khi dành hơn mười giây cuộc đời để đánh giá Hoắc Cận Hành, chắc Quý Dương phải dùng tới ba con mắt để nhìn qua nhìn lại hai anh chị này.
Ái chà chà!
Rồi Thẩm Hoài Xuyên hỏi: “Cậu muốn nói chuyện với cô ấy không? Để tôi dẫn cậu tới chỗ đó.”
“Được đó!” Mắt Quý Dương sáng rực lên, anh ta gật đầu.
Nhưng mà có một người đã đứng trước mặt Hạ Thụ trước họ.
“Chào cô.”
Hạ Thụ không nghĩ rằng sẽ có người đến bắt chuyện với mình, nhưng mà mấy ai có thể tham dự được bữa tiệc như vậy, với lại, kết bạn với một vài người cũng không tổn hại gì. Vì thế, cô cũng cười tươi với người kia, đáp lại: “Chào cô.”
“Tôi thấy cô đứng một mình.” La Nhiên lắc ly rượu vang: “Cho nên tôi ra đây để tâm sự với cô. Cô đến đây một mình sao? Sao không ra tụ tập với mọi người?”
“Tôi… Người đến đây với tôi có việc gấp nên tạm thời rời khỏi đây, tôi đang đợi anh ấy quay lại.” Mắt Hạ Thụ trong veo híp lại: “Tôi không thích mấy chỗ ồn ào, cho nên không đi qua đó.”
“À~” Giống như đã hiểu ra rồi, cô ta chủ động chìa tay với cô, cũng tiện thể giới thiệu bản thân: “Tôi tên là La Nhiên, là chủ biên phần truyền thông mới của tạp chí ‘Real’.”
Hạ Thụ cũng bắt tay với cô ta: “Tôi tên là Hạ Sấu, là người đại diện của diễn viên Cố Vũ Thuần thuộc công ty giải trí Hoa Nhất.
La Nhiên ngầm giễu cợt.
Không biết là ai luôn.
Thực ra mới nãy, trước khi qua đây, cô ta đã âm thầm quan sát cô. Cô ta thấy cô chỉ có một mình, cũng không có ai tiến đến bắt chuyện cả. Xác định là Hạ Thụ không có chỗ dựa nên cô ta mới đến bắt chuyện.
Cô ta không khờ, cho dù đã đồng ý với Diane nhưng bản thân vẫn phải cân nhắc kỹ các mặt lợi và hại.
Đôi môi đỏ mọng của La Nhiên cong lên một đường cong tuyệt đẹp: “Hóa ra là nhân viên của công ty giải trí Hoa Nhất, rất vui được quen biết cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Người ở góc này rất ít, cơ bản không ai chú ý đến chỗ này cả, La Nhiên luyên thuyên với cô một lúc, khi thấy cơ hội sắp đến, cô ta cố ý dụ Hạ Thụ nhìn xuống dưới.
“Hạ Sấu, váy của cô có vết gì kìa? Có phải là vết rách không?”
Hạ Thụ ngạc nhiên, cô cúi đầu nhìn xuống làn váy theo như cô ta chỉ.
Nhưng giây tiếp cô cảm giác trước ngực lành lạnh.
Rượu vang chảy tí tách xuống dưới như tạo thành những bông hoa loang lổ trên dải lụa mỏng màu xanh.
“Ối!” La Nhiên bỗng la lên, vừa vội vàng mang khăn tay ra lau, vừa hốt hoảng nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Xin lỗi Hạ Sấu, thật sự xin lỗi.”
Cô ta đưa lưng về phía mọi người, còn mặt thì hướng về phía Hạ Thụ. Tuy đã xin lỗi rất nhiều lần, nhưng Hạ Thụ có thể thấy vẻ khiêu khích rõ ràng hiện lên trong đôi mắt của cô ta.
Lùi về sau hai bước, Hạ Thụ để tay ở trước ngực, rồi cảnh giác nhìn cô ta: “Tại sao cô lại làm như vậy?”
“Tôi không có cố ý mà.” La Nhiên đi ra trước sảnh chính rồi cầm thêm một ly rượu, cô ta bước tới gần cô, đè thấp giọng lại chỉ cho Hạ Thụ nghe được: “Váy của cô đã ướt như vậy rồi, ngực cũng bị lộ, tốt nhất là cô nên rời khỏi bữa tiệc này nhanh, nếu không thì……”
Cổ tay cô ta khẽ nâng lên như muốn đổ tiếp ly này xuống. Trước khi rượu đổ xuống, đột nhiên có một bàn tay kéo ngược cổ tay cô ta lại khiến rượu đổ hết vào người cô ta.
“A!” La Nhiên lập tức thét chói tai, nhìn cả người toàn là rượu.
Vẻ mặt cô ta không thể ngờ được, quay lại hỏi: “Ai đó!”
Khi nhìn về người đứng sau lưng mình, vẻ mặt cô ta bỗng nhiên cứng đờ.
Đây là…
Hình như là nhân vật xuất hiện trong vụ tai tiếng với Tưởng Nguyệt Viện.
“Tôi là Hoắc Cận Hành.” Không đợi cô ta nhớ lại, Hoắc Cận Hành đã nhắc giùm cô ta.
Giọng nói anh lạnh lùng, phảng phất có cảm giác áp bức người khác.
Hạ Thụ không giật mình nữa, cô nhìn anh không chớp mắt, trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
La Nhiên bỗng không nói nên lời.
Động tĩnh phát ra quá lớn, hơn nữa chỗ nào Hoắc Cận Hành xuất hiện đều là trung tâm sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều người xung quanh đều chú ý về phía này, dù có xa thế nào chăng nữa, tầm mắt của người xem cũng không bị cản trở.
Để bản thân không bị bẽ mặt, La Nhiên sẵn sàng đánh đổi bất cứ giá nào, cô ta chỉ vào Hoắc Cận Hành rồi hô hoán: “Anh… Anh quá đáng rồi đó! Tôi chọc giận anh sao? Tại sao lại làm vậy với tôi? Có tiền có quyền thì cũng không thể hiếp người khác được đâu!”
Đám đông đang tụ tập ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau.
Hoắc Cận Hành lười cãi lại, ánh mắt anh nhìn cô ta dần lạnh hơn.
“Cô mới là người nên cút khỏi đây!” Lúc này, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên đã đi đến đây. Quý Dương nói: “Vừa nãy, tôi và Hoài Xuyên ở cạnh đó đã chứng kiến hết rồi, rõ ràng là cô đổ lên người cô gái kia trước, mà nhờ Cận Hành ngăn lại nên cô mới bị rượu đổ vào người. Chúng tôi còn thắc mắc, tại sao cô lại đổ rượu lên người cô ấy?”
Vừa nói với cô ta, anh ta còn chỉ về hướng Hạ Thụ, rồi kể lại chuyện đã xảy ra bằng một cách dễ hiểu nhất. Ai cũng thấy rằng, đáy mắt của La Nhiên đã có sự chột dạ.
Bây giờ, La Nhiên rất suy sụp, nhưng vẫn cố vớt vát: “Tôi… Tôi chỉ vô ý thôi! Tôi…”
Ở phía xa nơi đám đông đang tụ tập, Tưởng Nguyệt Viện thấy tình thế không ổn chút nào, cô ta bèn im lặng lui về phía bên cạnh.
Lúc này, sau khi bàn chuyện xã giao xong xuôi, Tần Xu đã trở lại. Chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh không bình thường, cô ấy im lặng đi đến chỗ Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên rồi hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi biết chuyện, Tần Xu phát cáu mà không giải tỏa được.
“Tần Xu.” Hoắc Cận Hành mở lời: “Chuyện này giao cho chị, để tôi đưa cô ấy đi thay đồ trước.”
Vì đây là tiệc do nhà cô ấy tổ chức, dù có xung đột, vị khách là anh cũng đâu thể giải quyết được ổn thỏa. Nói rồi, anh đi đến trước mặt Hạ Thụ.
Khi nhìn Hạ Thụ, chỉ trong nháy mắt, tất cả vẻ lạnh lẽo trong mắt Hoắc Cận Hành đều biến mất.
Lẳng lặng nhìn cô thêm vài giây, anh cầm lấy cổ tay của cô rồi xoay người đi ra ngoài, mặc kệ ánh mắt của những người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT