Edit: Gián

Beta: Mel

“Xin chào, tôi là Tống Hành, đến từ lớp tự nhiên số I của khối mười một. Rất vui vì được làm quen với mọi người.”

Cậu thiếu niên đứng trên bục giảng, dáng người mảnh khảnh thẳng như cây trúc, khoác trên mình bộ đồng phục sạch sẽ.

Tuyết trời lạnh lẽo, hạt tuyết rơi từ nền trời đầy sương giá bao phủ toàn bộ phòng học, khiến nó trở nên trắng xóa. Anh đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu vào, làn da bị chiếu sáng hơi trong suốt, giọng nói lạnh lùng.

Bên trong lớp xã hội số I, bầu không khí yên ắng được vài giây bỗng chốc nổ tung. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tụm vào nhau, nhỏ giọng bàn tán.

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn thiếu niên đang đứng trên bục giảng, đôi mắt trong veo của cô hơi cong lại.

Cách đó không xa, Tưởng Nguyệt Viện trừng hai mắt một cách khó tin.

Tống Hành khá nổi tiếng ở Nhất Trung. Trong cuộc thi giữa một trăm trường, danh tiếng của anh truyền xa khắp Nhất Trung, thậm chí là toàn bộ trường cấp III ở Thanh Thành, bởi vì anh đạt điểm tối đa bài kiểm tra khả năng toàn diện các môn tự nhiên và toán học.

Tuy xã hội và tự nhiên có một bức tường ngăn cản, nhưng dù sao cũng là người của Nhất Trung. Đặc biệt là ở khối mười một, đa số đều nghe nói đến tên của Tống Hành khi tự nhiên – xã hội chưa tách ra làm hai ở khối mười.

Bầu không khí lộn xộn kéo dài một lát, Từ Linh vỗ vỗ bục giảng: “Được rồi, đừng làm ồn nữa, toàn bộ hành lang chỉ có lớp chúng ta là ồn nhất đấy! Bạn học mới vẫn ở lớp của chúng ta, sau này tiếp tục làm quen, bây giờ thì lấy sách vở ra chuẩn bị học.”

Từ Linh sắp xếp chỗ ngồi cho Tống Hành.

“Tống Hành, em cứ ngồi…” Từ Linh quét một vòng quanh phòng học, tay chỉ vào chiếc ghế trống thứ hai từ dưới đếm lên: “Em ngồi chỗ đó đi.”

Nữ sinh xung quanh tỏ vẻ phấn khích, bọn họ đỏ mặt nháy mắt với nhau.

Tống Hành khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô Từ.”

Đi đến chỗ ngồi của mình thì Tống Hành phải đi ngang qua vị trí của Hạ Thụ. Khi Tống Hành liếc nhìn cô thì bỗng thấy một đôi mắt trong trẻo sâu hoắm đang nhìn mình, cười tủm tỉm chớp mắt với anh.

Anh vô tình nhướng mắt lên một chút.

Tưởng Nguyệt Viện ngồi đằng sau Hạ Thụ, từ khi Tống Hành vào lớp thì đã nhìn anh không chớp mắt. Thấy anh nhìn Hạ Thụ, cô ta không khỏi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi cắn môi.

Một tiết học có bốn mươi phút, nói dài thì cũng không dài lắm.

Hết tiết, xung quanh chỗ ngồi của Tống Hành bị vây bởi người là người.

“Tống Hành…cậu là Tống Hành thật sao?”

“Là tên biến thái thi được điểm tối đa Tống Hành thật à?”

“Người anh em, cậu học tự nhiên tốt như vậy mà, sao lại chuyển lớp?”

…….

Xung quanh mồm năm miệng mười hỏi, đa số là do tò mò.

Có vài nữ sinh vây quanh để góp vui, bọn họ nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

Thái độ của Tống Hành rất khiêm tốn, anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bọn họ. Trong lúc đó, anh vẫn luôn liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé xinh xắn ở đằng trước.

Cô ấy không lại đây.

Tôn Cường cẩn thận hỏi: “Tống Hành, cậu… cậu còn nhớ rõ tôi không?”

Tống Hành hơi rũ mắt. Từ trước đến nay anh luôn xa cách và bình tĩnh, thế nên cho dù tâm trạng của anh có thay đổi thì người khác cũng khó mà nhận ra.

Anh nhìn Tôn Cường, nói: “Nhớ rõ.”

Tôn Cường từng học chung với Tống Hành hồi lớp mười. Khi đó khối tự nhiên và xã hội chưa tách ra làm hai, tuy hai người học cùng lớp nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Anh gọi tên của cậu ta: “Tôn Cường.”

Đại khái là Tôn Cường không ngờ anh vẫn sẽ nhớ rõ họ tên của mình nên cậu ta có chút vui mừng.

Hàng phía trước, Cố Vũ Thuần hỏi Hạ Thụ: “Sao cậu không đi?”

Hạ Thụ kéo con thỏ nhỏ được may trên hộp bút, nói: “Ở đó nhiều người quá, tớ không đi đâu.”

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí thân thiện ở đằng sau. Tuy giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng Cố Vũ Thuần vẫn nghe ra được chút buồn trong ngữ điệu mềm mại của cô.

“Sao? Ghen à?”

Hạ Thụ hơi ngẩn ra.

“Tớ ghen gì chứ, Vũ Thuần, cậu đừng nói bậy.” Cô hơi nhăn mặt, giống như một con thỏ tuy tức giận nhưng không có chút khả năng uy hiếp nào: “A Hành cậu ấy…”

“Cậu ta không phải anh trai của cậu.” Cố Vũ Thuần nhướng mày.

“…”

Lúc này, có người gọi từ bên ngoài phòng học: “Tống Hành, cô Từ bảo cậu đến văn phòng.”

Đám người vây xung quanh cuối cùng tản ra, Tống Hành đứng dậy rời khỏi phòng học, Hạ Thụ nhìn theo bóng lưng anh.

Trong văn phòng, Từ Linh nói với cậu thiếu niên: “Tống Hành, cô đã nhờ lớp trưởng đi lấy sách giáo khoa cho em, nhưng phải chờ thêm một tiết nữa, tiết sau em cứ xem chung với bạn cùng bàn đi. Còn nữa, chỗ ngồi trong lớp chúng ta được xếp theo thành tích, em chịu khó ngồi ở đó một thời gian, đợi đến lần kiểm tra hàng tháng tiếp theo thì cô sẽ đổi chỗ lại cho em.”

Tiết đầu tiên là Tiếng Anh nên có thể dùng sách giáo khoa đầu tiên, nhưng mà Lịch sử Chính trị thì không được. Tống Hành hơi cúi đầu, đồng ý: “Vâng, cảm ơn cô Từ.”

Từ Linh đánh giá thiếu niên đang đứng trước mắt rồi cười nói: “Thật ra bây giờ em chuyển đến thì hơi chậm, nhưng em thông minh, nền móng cơ bản cũng vững chắc, cô hy vọng em cố gắng một chút để bù đắp kiến thức của một năm, cố gắng cạnh tranh.”

Thật ra Từ Linh rất thích Tống Hành, khi nghe anh chuyển đến lớp của mình thì cô ấy còn có hơi vui mừng.

Một thiếu niên gọn gàng sạch sẽ, thành tích lại vượt trội. Tuy Từ Linh không phải chủ nhiệm năm lớp mười của anh, nhưng khi đó cô ấy cũng từng nghe người ta nhắc đến tên anh, cho dù tự nhiên hay xã hội thì anh đều đứng nhất trong mỗi kỳ thi.

Tuy rằng anh không học xã hội đã được một năm, nhưng với năng lực của bản thân, Từ Linh vẫn cảm thấy anh có thể cạnh tranh vị trí đứng đầu lớp.

Tống Hành trả lời: “Vâng ạ.”

“Còn em cùng Hạ Thụ…”

Anh hơi nâng mắt lên.

Thân là chủ nhiệm lớp của Hạ Thụ, Từ Linh biết chuyện của Hạ Thụ và Tống Hành. Cô ấy châm chước một phen, cuối cùng chỉ thở dài: “Hai người các em chú ý một chút, đừng để các bạn học khác có hiểu lầm không đáng.”

Giọng nói của Tống Hành nghèn nghẹn: “Em hiểu rồi ạ.”

Khi anh trở lại phòng học thì tiết học sắp bắt đầu, đây là tiết lịch sử.

Tống Hành định xem chung sách của bạn cùng bàn, nhưng anh vừa ngồi xuống, chạm tay vào ngăn bàn thì phát hiện ra điều bất thường.

Trong ngăn bàn có thêm thứ gì đó.

Anh lấy đồ vật bên trong ra.

Đó là một chồng vở, bìa vở là hình vẽ hoạt hình, màu sắc khác nhau. Phía trên được viết “Chính trị” và “Lịch sử”.

Phía dưới vở là quyển sách Lịch sử, được bọc bởi bìa sách hồng nhạt. Tuy không viết tên nhưng trang bìa lót bên trong có vẽ một cành cây xanh nhỏ.

Hô hấp Tống Hành hơi ngừng lại.

Anh không kìm được ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của nữ sinh ngồi đằng trước.

Cô gái không quay đầu lại mà vẫn duy trì tư thế trước lúc anh đi, đuôi ngựa dài mềm xốp, an tĩnh đến nỗi giống như chưa từng tới đây.

Tống Hành vuốt hai cái lên cành cây nhỏ, anh khẽ cong môi rồi mở sách ra.

Ở hàng phía trước, Hạ Thụ nói: “Vũ Thuần, hôm nay tớ quên mang sách lịch sử, cậu cho tớ mượn xem với.”

“Quên mang?” Cố Vũ Thuần sững sờ: “Sao tớ nhớ là tớ vừa thấy nó trong hộc bàn của cậu mà? Có phải cậu để quên ở chỗ nào không? Để tớ tìm giúp…”

“Tớ quên thật mà.” Hạ Thụ cản cô ấy lại.

Chiếc gương được đặt trên bàn phản chiếu lại bóng dáng của thiếu niên, anh đang lật sách. Cô lẳng lặng cúi đầu trộm cười, không hiểu sao trong lòng lại vui phơi phới.



Buổi tối lúc tan học, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Nền tuyết trắng xóa, ánh đèn trên sân trường biến đất trời thành màu vàng ấm áp. Sau khi tuyết rơi hết, không khí trở nên tươi mát, khắp lồng ngực đều có chút mùi ngọt lành của tuyết.

Trước kia, khi học ở lớp tự nhiên thì mỗi lần tan học, Tống Hành lập tức đến nơi hai người hẹn trước ở ngoài cổng trường để đợi cô. Không phải cùng lớp nên thời gian tan học cũng khác, cho nên không thể tránh khỏi việc người này phải chờ người kia.

Hiện giờ học cùng lớp nên cũng tiện hơn rất nhiều.

Đám đông tan học nối đuôi nhau ra khỏi cổng trường. Dọc theo đường đi, Hạ Thụ cùng Tống Hành bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Tống Hành đã nhận ra cho nên anh lẳng lặng cách xa cô một chút, thế nhưng mắt thì vẫn dõi theo cô.

Số người biết quan hệ thật sự của Hạ Thụ và Tống Hành chỉ đếm trên đầu ngón tay, số ít thì biết bọn họ là người quen, mà phần lớn thì đều nghĩ rằng hai người là anh em.

Trước kia, khi cô và Tống Hành học cùng lớp thì cũng thường xuyên đi cùng nhau như vậy. Lúc đó có người hỏi Hạ Thụ, cô chỉ đáp: “Bọn mình ở cùng một nơi, cho nên phải đi cùng nhau.”

“Ở cùng nơi” có rất nhiều nghĩa. Nhưng nhờ có quan hệ chị em giữa Mã Tuấn và Hạ Thụ, nên lâu ngày mọi người cũng thầm cho rằng Tống Hành là anh họ của Hạ Thụ.

Nhưng anh không phải anh trai của cô.

Cô Từ nói không sai. Hiện tại hai người đã không còn là những đứa trẻ năm, sáu tuổi, có vài thứ đã được hiểu theo nghĩa khác dưới con mắt của những người xung quanh.

Hiểu lầm không ảnh hưởng gì cả, nhưng những lời đồn lung tung thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô. Vì cô, anh nên tránh đi một chút.

Hạ Thụ quay đầu, muốn nói chuyện với anh thì mới phát hiện anh đi cách cô hai bước, cô quay lại hỏi: “A Hành?”

Tống Hành hơi dừng bước.

Đường sân trường lúc tan học có nhiều người, cô chỉ cho rằng anh bị đám đông chen ngang, cô cong mắt hạnh trong trẻo: “Cậu bị chen đến đây rồi.”

“Ừm.” Nhìn cô như vậy, anh lại không dám tiếp tục cách xa, chỉ nói: “Người nhiều quá.”

Hạ Thụ không nghĩ nhiều. Cô đi ngang hàng với anh, cẩn thận mở lời: “Quyển vở kia…”

Lúc này Tống Hành mới nhớ ra.

“Cảm ơn vở của cậu. Cậu đợi chút, tớ chép xong thì sẽ…”

“Không cần đâu.” Nào ngờ cô lại vội vàng lắc đầu. Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn lọt vào trong mắt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Hạ Thụ cười nói: “Tớ định nói với cậu, cậu không cần chép, cũng không cần trả lại tớ. Cái đấy là tớ đã chép giúp cậu rồi.”

Anh ngẩn ra.

“Cậu chép?”

“Ừm.” Nói đến đây, cô hơi ngượng ngùng, cụp mắt xuống: “Nhưng mà tớ chép hơi vội, có lẽ sẽ có lỗi chính tả trong đó, cậu đừng chê nhé. À còn có địa lý, tớ chưa chép xong, cậu đừng vội. Còn có…”

“Cậu chép bao lâu?” Cô bị lời nói của Tống Hành cắt ngang. Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.

Hạ Thụ dừng một chút, cô thử vươn hai đầu ngón tay nhưng lại rút một ngón lại: “Một… một ngày. Ừm, là một ngày.”

Nói rồi, cô vô thức gật đầu thuyết phục bản thân.

Ánh mắt của Tống Hành sâu thẳm.

Anh từng xem những quyển vở kia, cũng từng ước lượng. Chỉ riêng ba môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý thì cũng đã dùng hết bốn đến năm quyển, nói chung là không thể chép hết trong vòng một ngày.

Dưới ánh đèn đường rực sáng, anh nhìn cô. Lúc này, anh mới phát hiện trong đôi mắt trong trẻo của cô đã xuất hiện vài tơ máu. Ngón trỏ của cô có chút xanh nhạt, mép ngón tay hơi hồng, hẳn là ma sát với bút trong thời gian dài.

Yết hầu của Tống Hành hơi khô khốc.

Tính tới tính lui, thời gian anh nói mình chuyển đến chỉ có ba ngày.

Cô chép những bài đó trong vòng ba ngày.

“Cậu đừng chép nữa.” Anh khẽ cầm tay cô đặt xuống, giọng khàn khàn: “Nếu không chép xong thì cũng đừng chép nữa.”

Hạ Thụ: “Nhưng mà…”

“Đưa đến tiệm photo-copy là được.” Anh nói: “Tiết kiệm sức lực và thời gian.”

Lời nói của Hạ Thụ bị nghẹn lại, cô trừng mắt nhìn mấy giây rồi trả lời một tiếng “ồ” thật nhỏ nhẹ. Chút cảm xúc mất mát trong đáy mắt của cô.

Cô cúi đầu chôn cằm trong khăn choàng cổ, không để ý đến anh.

Đêm nay Hạ gia khác với mọi khi, Hạ Thụ vừa vào cửa thì đã thấy bầu không khí không giống mọi ngày.

Phòng khách tràn ngập tiếng nói cười, ngay cả ông nội ngày thường luyện thư pháp trong phòng đọc sách chứ không chịu ra ngoài cũng ở tầng dưới, thỉnh thoảng còn cười cười.

Hạ Thụ đứng đổi giày ở cửa chính, cô ngẩng đầu thì thấy Hạ Hùng Hải: “Bố.”

“Về rồi.” Hạ Hùng Hải mỉm cười, lẳng lặng ra hiệu cho hai người họ.

Nhà có khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play