Tống Hành dừng hai giây, nghiêng người tránh khỏi cửa.
Trong lòng Hạ Thụ cảm thấy vui mừng, chạy vào phòng anh.
Đèn trên bàn học đã bật sáng, trên bàn Tống Hành có một quyển bài tập lịch sử còn chưa làm xong. Quả nhiên cũng đang làm bài tập về nhà.
Cô nhìn nó, kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh, mở bài tập giống của anh ra.
“Đừng ngồi ghế đó.” Tống Hành ở bên cạnh khẽ kéo tay cô dậy, sau đó đẩy một cái ghế dựa vào trước bàn học.
Ghế tựa có chỗ tựa lưng, ghế đẩu không có.
Anh bảo cô ngồi xuống, đồng thời lấy một miếng đệm hình vuông trên giường kê vào phía sau lưng cô
Hạ Thụ không từ chối, đệm dựa sau lưng mềm mại, lòng cô cũng mềm nhũn, cô nhìn trộm anh, rồi lén cười.
Ngồi xuống ghế cô vừa mới ngồi, Tống Hành cầm tập đề thi trước mặt cô sang chỗ mình, đang định làm tiếp, bỗng lại dừng lại, nói: “ Có câu nào không hiểu sao?”
“À… Có, có.” Anh bỗng nhìn sang khiến cô rất bất ngờ, Hạ Thụ bắt gặp ánh mắt của anh, tim bỗng đập nhanh, cô vội vàng quay mặt đi.
Cô bỗng cảm thấy buồn bực vô cớ, cảm giác đã hiểu rõ lòng mình là vậy sao? Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt A Hành.
Cô lôi bài tập toán cô chưa làm ra, nói dối: “Bài này và cả bài này.”
Đầu ngón tay trắng nõn của Tống Hành ấn nhẹ lên bề mặt tờ giấy, lông mi hơi rủ xuống, đọc lướt qua đề bài và bắt đầu giải thích.
“Trong câu hỏi này, vì t bằng sinX, như vậy …”
Giọng nói của người thanh niên rất rõ ràng và trầm ấm, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, dường như có một làn gió xuân yên tĩnh lướt nhẹ qua tai cô gái.
Hạ Thư chỉ nghe được đoạn đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển từ quyển tập sang tay anh, rồi thong thả ngắm mặt anh.
Các đốt ngón tay của anh mảnh mai, các móng tay của anh được cắt tỉa gọn gàng và đẹp đẽ, dưới ngọn đèn dường như nó hơi phát sáng như những viên ngọc.
Đường cong cằm anh rất rõ nét, lông mi cũng rất dài, đôi môi màu hồng nhạt, hình dáng đôi môi cũng rất đẹp.
Cô nhìn đến thất thần, giống như bỗng có con nai chạy vào tim cô, khiến tim cô đập mạnh.
“…. Vậy cuối cùng miền giá trị của hàm số là âm một và năm phần bốn.”
Giảng một bài xong, Tống Hành khẽ ngước mắt lên và đối diện với đôi mắt nâu tuyệt đẹp của cô.
Hạ Thụ giật mình.
Con nai trong lòng càng chạy loạn hơn, cô vội thu hồi ánh mắt.
Tống Hành nhận thấy sự khác thường, im lặng trong một giây rồi hỏi: “Cậu có hiểu không?”
“Có, hiểu rồi.” Hạ Thụ mập mờ nói.
Sau một lúc, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu với anh, má cô ửng hồng, “Có! Tớ hiểu rồi!”
“Vậy cậu nói lại với tớ một lần.”
“…”
Nhìn thấy khuôn mặt bỗng ngớ ra của cô, Tống Hành cười thầm. Bỗng khẽ thở dài, lấy một tờ giấy trắng ra, cầm bút viết cụ thể lời giải cho cô.
Hạ Thụ rầu rĩ, xấu hổ bĩu môi.
Thấy anh không trách mình mà lại bắt đầu viết câu trả lời cho cô, cô cảm thấy vui vẻ.
Cô khoanh tay xuống bàn, nằm xuống mặt bàn nhìn anh. Trong phòng ngủ im ắng, chỉ có tiếng đồng trên tường tích tắc, giống như tiếng tim đập.
A Hành.
Đây là A Hành.
Đây là thiếu niên của cô.
Cô lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm cũng tốt, tim cô cũng đập bình tĩnh hơn.
Nhưng mỗi nhịp đập đều có sức mạnh phi thường, và mỗi nhịp đập đều vì anh.
Cô nhìn anh, như thể cố khắc ghi hình bóng của anh vào trái tim mình.
Trong lòng của cô có một cây bút vẽ, cô khắc họa anh trong lòng mình.
…
Đây là A Hành.
Người đã lớn lên cùng cô, lau nước mắt cho cô, âm thầm bảo vệ cô. Trên thế giới, ngoại trừ ông nội và ba ra thì chỉ có thiếu niên này đối xử với cô tốt nhất.
Anh có một khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, đôi môi mỏng, đôi lông mày sắc như gươm, và một đôi mắt đen trầm lặng.
Anh có làn da trắng, đôi mắt cũng rất sâu. Ánh mắt thường không có ý cười, lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng lại có thể nắm giữ biển sao rộng lớn nhất trên đời.
Anh thật sự rất rất rất đẹp trai.
Hạ Mẫn Quân luôn nói anh quá lạnh lùng và vô tâm, không nên nuôi những người như anh. Bây giờ nuôi lớn anh, tương lai có lẽ sẽ không biết ơn họ.
Vũ Thuần cũng nói rằng tính anh rất trầm, không thích nói chuyện, nếu tương lai ở bên anh, chỉ sợ sẽ rất nhàm chán.
Nhưng điều cô ấy không biết là, anh là người rất tốt.
Anh sẽ chạy qua hai con phố chỉ để mua kẹo gấu mà cô thích, sẽ dùng hết tiền tiêu vặt để mua cung đàn cho cô, tuy không thích nghe nhạc nhưng sẽ kiên nhẫn nghe nhạc cùng cô.
Cô thích anh.
Không phải kiểu thích bình thường. Mà là một thứ quý báu nhất trên đời, chỉ che chở, trân trọng anh, chính là kiểu thích đó.
Là muốn nắm tay anh, muốn ôm, muốn hôn, muốn kết hôn và bên nhau mãi mãi.
Nhịp tim tăng dần, trong phòng chỉ có tiếng bút sột soạt. Cô nhìn nét bút của anh và chìm đắm trong bí mật của mình.
Hai má Hạ Thụ đỏ bừng, vô thức mỉm cười.
Cô lại nghĩ.
A Hành… Có thích cô không?
Chợt thấy có chút tiếc nuối, hôm nay Tưởng Nguyệt Viện hỏi anh câu đó, tại sao anh lại không trả lời?
Thật tốt nếu anh trả lời, cô sẽ không lo lắng bất an như vậy.
Vậy cô nên làm gì nếu… Anh không thích cô?
“Đẹp lắm sao?” Người thiếu niên bên cạnh đột nhiên nói, không hề ngẩng đầu, cũng không dừng bút.
“… Hả?” Hạ Thụ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi thẳng dậy, “Cái, cái gì đẹp?”
“Tớ.” Ngòi bút dừng lại, Tống Hành ngước mắt lên, đôi mắt có ẩn chứa một tia dịu dàng: “Sao cậu cứ nhìn tớ suốt vậy?”
Như bị vạch trần bí mật, khuôn mặt Hạ Thụ nóng rực, cúi đầu: “Ai, ai nhìn cậu! Tớ không có!”
Cô cười ngượng ngùng nhưng không kìm được.
Khóe môi Tống Hành cong lên.
Mắt Hạ Thụ sáng ngời, lấy hết can đảm nhìn anh: “A Hành, cho tớ hỏi một câu.”
Tống Hành nhìn cô.
Năm nay cô mười sáu tuổi, đôi mắt trong veo, không nhiễm bụi trần.
Anh thích nhìn cô trong khi cô cũng đang nhìn mình. Bởi vì những lúc như vậy, trong mắt cô chỉ toàn là anh, và chỉ có anh.
Ánh sáng chiếu vào mắt cô, hai mắt Hạ Thụ lại sáng rực lên: “Cậu đã tính đến chuyện thi vào trường đại học nào chưa?”
Họ chưa bao giờ xa nhau, bây giờ càng không muốn xa nhau.
Cô nghĩ trước mắt chuyện có thể khiến họ xa nhau chính là đại học.
Tống Hành giật mình.
Nhắc tới đại học, anh cảm thấy có hơi bất lực và chua xót không nói nên lời.
“Còn cậu thì sao?” Giọng anh hơi trầm.
“À…” Dường như cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, Hạ Thụ nghĩ nghĩ: “Tớ cũng chưa biết. Tớ muốn đi Đế Đô, muốn học chuyên ngành bình thường về bên Xã hội, cũng muốn học đàn Cello chuyên nghiệp, tớ chưa nghĩ kỹ.”
Tống Hành siết chặt cây bút: “Hạ Thụ, tớ…”
Những lời của Hạ lão gia hôm đó vẫn văng vẳng bên tai như một hồi chuông cảnh tỉnh anh, cũng rất khó nói.
Nhưng dù khó đến đâu, sớm muộn gì cũng phải nói ra.
“Có thể tớ sẽ thi đại học A.”
Người bên cạnh bỗng im lặng.
Sự im lặng của cô như một gáo nước lạnh dội vào tim anh. Nhưng dù sao vẫn phải đối mặt.
“Đại học A?” Sau khoảng hai giây, cô gái cười nhẹ, “Được lắm.”
Anh ngẩn ra.
Cô chớp chớp mắt, hai má hơi ửng hồng, có hơi xấu hổ: “Ừm… thành tích cậu tốt, chắc hẳn có thể đậu vào đại học A. Nhưng thành tích của tớ thì hơi kém. Nhưng mà! Tớ nhớ đại học A cũng có viện nghệ thuật, có lẽ điểm sẽ thấp hơn. Nếu thuận lợi, không chừng…”
Không chừng cô cũng có thể đậu đại học A được.
Không chừng, cô sẽ được học cùng trường với anh, ở chung một chỗ với anh.
Tống Hành khẽ nắm tay, anh cảm thấy trong lòng có một tia chết chóc dần dần nhen nhóm, mặc dù ngọn lửa yếu ớt nhưng vẫn khiến người khác thấy run sợ.
Buổi tối, tắm rửa xong, Hạ Thụ ôm thỏ hồng chui vào chăn, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ.
Trằn trọc một hồi, cô đứng dậy, bật máy tính và tìm kiếm một cách cẩn thận với bao mong chờ.
“Đại học A có viện nghệ thuật không?”
“Đại học A có chuyên ngành cello không?” Nửa đêm im lặng, màn hình máy tính trong phòng cô gái sáng rực, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô.
Ban đên năm mười sáu tuổi ấy, lần đầu tiên cô gái ấy nghiêm túc nghĩ về tương lai.
Đại học A.
Cùng anh.
–
Việc huấn luyện của trường có hiệu quả rõ rệt, chỉ trong vài ngày, Hạ Thụ đã thành thạo tiết mục thi đấu.
Để giảm bớt áp lực cho bọn họ, lần này nhà trường đã đặc biệt mời một giáo viên phụ đạo. Cô ấy là đàn chị của bọn cô, tốt nghiệp học viện âm nhạc ở Đế Đô.
Hôm nay khi kết thúc tập luyện, Hạ Thụ không nhịn được liền hỏi: “Đàn chị, nếu em cũng như chị, muốn học chuyên ngành âm nhạc, em phải thi những cuộc thi nào vậy ạ?”
Đàn chị thấy đôi mắt trong veo của cô: “Em có muốn tham gia cuộc thi Cello chuyên nghiệp không?”
Cô gật đầu, rất kiên định và nghiêm túc.
Tiếp xúc hai ngày, đàn chị đã có ấn tượng rất tốt về Hạ Thụ.
Đàn em xinh đẹp, dịu dàng, tính tình rất tốt, kéo đàn Cello rất hay.
Với trình độ của cô tham gia cuộc thi Cello chuyên nghiệp là không có vấn đề gì, điều thiếu sót là thiếu hiểu biết về cách thức cuộc thi. Cô ấy kiên nhẫn nói những thông tin liên quan cho cô nghe, về nội dung cuộc thi, cần chuẩn bị những gì, còn có những trường đại học không tồi. Hạ Thụ nghe rất nghiêm túc, cảm xúc dâng trào.
Đó là những điều cô chưa biết, nghe vậy hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của cô.
Sau khi cô ấy nói xong, Hạ Thụ thận trọng hỏi: “Vậy thì, đàn chị… Còn trường đại học A thì sao? Trường đại học A như thế nào?”
“Đại học A?” Đàn chị hơi kinh ngạc, “Em muốn thi đại học A?”
Cô rụt rè gật đầu.
Mấy ngày trước, cô tra trên mạng và xác nhận đúng là trường đại học A có viện nghệ thuật, nhưng tuyển sinh ít và người học cũng rất ít, thật sự không thể tìm hiểu được thông tin gì thêm.
Đàn chị nói: “Đại học A… Cũng không tệ, nhưng điểm đầu vào rất cao, tuyển sinh ít, gần như một tỉnh chỉ có một người học. Hơn nữa bọn họ không chỉ yêu cầu thành tích nghệ thuật, mà còn yêu cầu thành tích môn văn hóa cũng phải tốt. Điểm văn hóa của em thế sao?”
Cô ngoan ngoãn báo cáo kết quả của bài kiểm tra cuối tháng. Đàn chị mỉm cười khi nghe những lời đó: “Không sao, còn tùy thuộc vào điểm chuyên ngành của em, hơn nữa Đại học A rất quan tâm đến các cuộc thi. Nếu em có thể giành được giải trong một cuộc thi lớn, khả năng em sẽ được ưu tiên.”
Ngọn lửa nhỏ của Hạ Thụ bùng cháy, hai mắt sáng rực lên: “Thật sao? Cuộc thi này cũng được sao?”
“Cuộc thi lần này không được, bởi vì không phải chính thức. Nhưng sẽ giống giám khảo ở cuộc thi chính thức. Em phải thể hiện tốt, để lại ấn tượng tốt cho ban giám khảo, đoạt giải nhanh, để có thể nhanh chóng đậu đại học A.”
Hạ Thụ rất vui mừng: “Vâng.”
Cô nói tin tốt này với A Hành.
Tống Hành không hiểu về cuộc thi nghệ thuật, nhưng nhìn thấy cô gái bên cạnh vui vẻ như vậy, vui vẻ giống như một chú chim vàng anh, anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Lần đầu tiên, anh có sự chờ mong và hy vọng với trường đại học A.”
Dường như anh… Cũng có thể nuôi một chút hy vọng.
Hôm nay có lịch học Taekwondo và Cello, khi hai người về đến nhà đã là tám giờ.
Vừa bước vào cửa, Hạ Thụ đã nhận thấy bầu không khí trong nhà có sự khác thường.
Nhà có khách đến.
Nhưng khác hẳn với tiếng cười ấm áp, vui vẻ khi nhà họ Thẩm đến làm khách lần trước, không khí trong phòng buồn tẻ, âm u, có cảm giác căng thẳng vô hình.
Hạ Thụ nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi khác thường, nhẹ giọng gọi: “Ba…”
“Con về rồi à.” Lông mày Hạ Hùng Hải khẽ nhíu lại, trên người ông ấy có mùi khói thuốc.
Ông ấy rất ít khi hút thuốc, khi gặp phải chuyện khó giải quyết hay chuyện phiền lòng, mới hút một hai điếu.
Hạ Thụ đoán có chuyện không hay xảy ra, lo lắng hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, Hạ Thụ, con lên tầng trước đi.”
Cô không dám hỏi thêm câu nào, lập tức đi đường vòng định lên tầng. Tống Hành cũng lặng lẽ đi theo sau cô.
“A Hành, cháu ở lại.” Hạ Hùng Hải ngăn anh lại.
Thiếu niên giật mình.
Hạ Thụ cũng sững sờ, cũng vô thức dừng lại.
Khi cô ngoảnh lại nhìn, những vị khách trên ghế sofa đều đã đứng dậy. Hình như đó là một gia đình ba người, người đàn ông trung niên nhã nhặn, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Bên cạnh bọn họ còn có một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Mà khuôn mặt chàng trai đó…
Hạ lão gia đứng bên cạnh bọn họ, giọng nói như già đi mười tuổi. Chỉ vào Tống Hành và nói với họ: “Đây là thằng bé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT