Gần đây, dù trên Internet hay tin tức TV, đâu đâu cũng đưa tin về người tàn tận được nhận trợ giúp và tiếp tục điều trị.
Có người tốt bụng quan tâm, cũng có người xấu bụng chú ý.
Hội Hoa Bách Hợp --- hơn mười gã đàn ông ngồi cùng một chiếc bàn dài, nói chuyện với nhau.
"Thằng Lương Chấp kia vướng tay chân quá, sao chuyện gì cũng thấy nó thò mũi vào?"
"Tao nghe nói website bên kia, trước đó vài ngày có người đi ám sát, kết quả thất bại (cười)"
"Cái website đó, trừ thẳng quản lý ra, tất cả đều phế thấy mẹ."
"Còn hai con sâu đi theo Lương Chấp thì sao?"
"Cũng chả ở được lâu đâu, giết thêm vài đứa nữa là chúng nó sẽ tự rút."
Ôn Đăng Nhất ngồi ở một bên bàn, hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám, cổ áo chữ V để lộ xương quai xanh gầy gò trồi lên, hắn cúi đầu nhìn laptop trong tay, trên màn hình là video của cư dân mạng quay lại khi ghé thăm các nạn nhân ở trung tâm hồi phục.
Hắn thật không ngờ sự việc lại phát triển như vậy, những bông hoa bị vò nát, thế mà còn được người nhặt lên che chở, lại còn mơ hồ có dấu hiệu hồi phục.
Thẩm Quyền. Bộ dáng của đối phương hiện lên trong đầu Ôn Đăng Nhất, hắn luôn tin vào trực giác của mình, Thẩm Quyền và hắn đều là một loại người.
Hắn vốn nghĩ mục tiêu của đối phương là Lương Chấp, nhưng giờ nhìn lại, đúng thật là hắn nhìn lầm rồi.
"Lão đại, chúng ta chờ cảnh sát rút bảo vệ rồi mới ra tay lần nữa sao?" Có người hỏi.
Ôn Đăng Nhất nghe hỏi thì ngẩng đầu, mọi người nhìn hành động của hắn thì đều tự giác yên tĩnh lại, ánh mắt tập trung trên người hắn.
Mặt hắn nhỏ, da dẻ không tiếp xúc ánh mặt thời thường xuyên nên trắng bệch, mắt có quầng xám nhàn nhạt bên dưới, hơn nữa dáng người hắn nhỏ gầy, nhìn lướt trông như một cậu thiếu niên, ngồi với một đám đàn ông thô kệch trông chẳng khác gì con thỏ nhỏ đi nhầm vào ổ sói.
Vậy mà một đám sói, lại cúi đầu, chờ con thỏ ra lệnh.
"Không, chúng ta phải đi trước đám bên website." Ôn Đăng Nhất nhẹ giọng nói, âm điệu của hắn mềm mại, không có tính công kích, nhưng lại nói những lời làm người ta phải đổ mồ hôi lạnh, "Bắt thằng nhóc ấy về đây, cắt lưỡi, móc mắt nó, cho nó không nghe không thấy gì thế giới bên ngoài."
Hắn cụp mắt, hàng lông mi dài đổ bóng che khuất ánh mắt, lúc nói chuyện, khóe miệng còn nhếch lên cười cười: "Tao rất muốn nhìn, cho nó nếm mùi rồi, nó còn có thể vì cái hương hoa của nó mà sống sót không."
.
.
"A!" Lương Chấp bừng tỉnh từ giấc mộng, cậu hét lên một tiếng rồi nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thẩm Quyền ngủ nông, bị tiếng hét kinh hãi của cậu làm lập tức tỉnh lại, hắn đứng dậy, quét một vòng xung quanh, không phát hiện gì bất thường mới nhìn lại người ngồi trên giường, hỏi: "Ác mộng à?"
Lương Chấp gật đầu, hai tay cậu ôm chặt eo Thẩm Quyền, vẫn còn khá hoảng hồn: "Em mơ thấy bị người bắt, cắt lưỡi, móc mắt...... Cảm giác cực kỳ chân thật, tuy không thấy đau nhưng đáng sợ lắm."
"Mấy ngày này cứ ở trung tâm hồi phục nên mơ thế là chuyện bình thường." Thẩm Quyền kéo tay Lương Chấp ra, bước xuống giường.
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền đi phòng khách, tưởng là đối phương bị mình đánh thức nên không định ngủ tiếp, cậu lại ngồi xuống giường, trong đầu không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng khủng bố trong mơ.
Không qua bao lâu, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Quyền trở về, trên tay hắn là một ly sữa.
"Uống đi." Thẩm Quyền đưa ly sữa qua, thấy Lương Chấp không nhận, hắn nhướn mày, hỏi: "Không muốn uống à?"
Lương Chấp hoàn hồn, vội vàng nhận ly sữa, cậu vừa uống vừa nhìn Thẩm Quyền, sữa vừa đủ ấm, chỉ là Thẩm Quyền...... thế nào lại biết chăm sóc như vậy.
Làm hại con tim cậu vừa bình tĩnh lại đã phải nhảy lên lần thứ hai, tuy lần này là tràn ngập ngọt ngào.
Cậu hỏi hệ thống: "Thẩm Quyền đâm tao xong, thái độ đối với tao càng lúc càng tốt, giống như......"
Hệ thống: "Giống cái gì?"
Lương Chấp ngượng ngùng: "Giống như đang xót vợ mình vậy."
Hệ thống: "...... Đ** c** m*!"
Lương Chấp lập tức lên tiếng: "Đừng, đừng kích động vậy! Tao chỉ lấy ví dụ thôi mà, cũng đâu phải thật đâu."
Hệ thống khác với Lương Chấp, nó có thể nhìn thấy mạch truyện và tiến độ tình cảm. Lúc trước, mạch truyện luôn dừng ở 70%, còn tiến độ tình cảm là 0.
Đây là chuyện rất bình thường, bởi vì nữ chính định mệnh chưa xuất hiện, nên hệ thống chỉ ngẫu nhiên giội nước lạnh Lương Chấp mỗi lần cậu hoang tưởng, để cậu tỉnh táo lại, đừng có nói năng linh tinh, rồi ngay cả làm bạn bè với nhân vật chính cũng không làm được, chậm trễ việc sửa đúng nội dung truyện.
Nhưng đúng như Lương Chấp nói, từ lần Thẩm Quyền tự tay đâm Lương Chấp bị thương xong, hệ thống vô cùng kinh hoàng phát hiện, đường tình cảm nhúc nhích!!!
Nữ chính chưa xuất hiện, đường tình cảm của Thẩm Quyền thế nào lại tăng lên như thế, cho dù hệ thống có không thích suy nghĩ này đến mức nào thì nó cũng đành phải thừa nhận, Thẩm Quyền có vẻ có đáp lại Lương Chấp.
Sau đó hệ thống trơ mắt nhìn đường tình cảm tăng tới 80, mà cao nhất là 100.
Sau khi tuyệt vọng đến tận cùng, hệ thống lại bình tĩnh lại, hoặc có thể nói, tâm nó đã nguội lạnh như tro tàn.
Trong lòng nó biết không thể ngăn cản được, thân là nhân vật trong sách, lại còn là nhân vật chính, chỉ cần truyện không quá rác rưởi, thì thiết lập tình cảm thường thấy của nhân vật luôn là thâm tình, chung thủy.
Cho dù Lương Chấp có quái đản cỡ nào, hay cậu ta dùng chân móc gỉ mũi ngay trước mặt Thẩm Quyền, e là đối phương sẽ lấy lý do "đầu óc bà xã tôi có vấn đề từ lâu rồi, thân làm chồng không bỏ được", rồi cả hai tiếp tục sống chung.
Mặt khác, nữ chính không xuất hiện, mạch tình cảm lại thay đổi, không biết việc này có gây trở ngại cho nhiệm vụ sửa đúng nội dung truyện hay không, hệ thống đã gửi báo cáo về vấn đề này cho cấp trên từ lâu, nhưng giờ vẫn chưa được trả lời.
Nếu gây trở ngại, vậy nó làm thế nào cũng phải tách hai người này ra, nếu không, nó vừa phải bị bêu danh nhiệm vụ thất bại, vừa phải đi theo Lương Chấp ăn cả chục năm thức ăn chó sao.
Nếu không trở ngại...... Hệ thống liếc Lương Chấp, cố kiềm chế tâm trạng cáu bẳn, nếu không gây trở ngại, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, có lẽ Thẩm Quyền sẽ thật sự nhanh chóng trở nên tốt hơn.
Dù sao thì không có gì cảm hóa nội tâm một người tốt bằng tình yêu.
Đối với hệ thống cứ im lặng, Lương Chấp đã quen từ sớm, cậu chỉ muốn xả những suy nghĩ không thể nói ra ngoài mà thôi.
Cậu không mở miệng hỏi, chỉ nhìn chăm chú Thẩm Quyền một lúc lâu.
Thẩm Quyền bị cậu nhìn cho ngứa ngáy, nhưng hắn không định tránh ánh mắt: "Nhìn tôi làm gì?"
Lương Chấp nói thẳng: "Thẩm ca, anh đối với em tốt quá."
Thẩm Quyền im lặng, chỉ là một ly sữa mà thôi, thế mà đã là đối xử tốt?
Hắn bắt đầu nhớ lại cách hắn đối xử với Lương Chấp trước đây, quả thật có rất nhiều hành động mà giờ nhìn lại thì không thể chịu nổi, hắn đối đãi với người xa lạ cũng không có thái độ ác liệt thế này.
Hắn tự kiểm điểm trong lòng vài lần, sau đấy dịu giọng nói: "Uống xong thì ngủ tiếp đi, ngày mai chúng ta còn chuyện phải làm."
Lương Chấp gật đầu, mọi người góp tiền thuê một cái sân, ngày mai sẽ chuẩn bị đưa những tác phẩm cắm hoa làm được mấy ngày nay trưng bày ở đấy, lúc đó có thể cho các khách tham quan mua sản phẩm, tiền thu được sẽ đều dùng làm kinh phí điều trị.
Lương Chấp có tâm lý dễ thích nghi, cậu bị ám sát hụt còn vứt được chuyện đó ra sau đầu thì huống gì là một giấc mơ, cậu nhanh chóng quên đi sợ hãi lúc trước, tiến vào mộng đẹp.
Ngược lại, Thẩm Quyền không ngủ được, hắn tự hỏi tại sao Lương Chấp lại nằm mơ như thế, không phải chỉ vì nhìn thấy các nạn nhân, mà càng là do đám Hoa Bách Hợp vẫn chưa bị bắt.
Kẻ giấu mình trong bóng tối vẫn đang theo dõi Lương Chấp.
Đôi mắt Thẩm Quyền đen kịt, Lương Chấp nói đúng, điều tra Ôn Đăng Nhất chính là điểm đột phá duy nhất.
Đối phương không chỉ muốn Lương Chấp chết, mà còn muốn những nạn nhân vất vả lắm mới trốn thoát được khỏi địa ngục cũng phải chết.
Chuyện tới bây giờ, hắn sẽ không để Lương Chấp trở thành con mồi, còn những người khác - không nằm trong phạm vi bận tâm của hắn.
Hắn nhẹ nhàng xuống giường, cầm di động ra ngoài ban công, bấm một dãy số.
Cuộc gọi kết nối, hắn lãnh đạm mở miệng: "Có muốn hợp tác lần nữa không?"
Đầu dây bên kia cũng không hỏi nội dung hợp tác, mà trả lời luôn: "Được."
Thẩm Quyền cúp máy, hắn đứng trong bóng tối, quay người lại nhìn Lương Chấp đang ngủ trên giường.
Giờ khắc này, hắn chẳng muốn nghĩ gì hết, không buồn không vui.
Giống như một cái hộp trống rỗng, bên trong không có cái gì nhưng dường như hộp đã chứa một người, không thể bỏ thêm những thứ tạp nham khác được nữa.
Thẩm Quyền nắn mi tâm, hắn có chút không quen cảm giác này, giống như một người không thích ăn ngọt, đột nhiên ngày nào cũng phải ăn một cái bánh ngọt ba tầng, ngọt đến ngấy cổ.
Nhưng quá khứ cô độc giống như một bát thuốc Đông y đắng chát, hắn không muốn uống một lần nào nữa.