Do người bị hại không truy cứu, vết thương gây ra cũng chỉ là vết thương nhẹ, Thẩm Quyền nhanh chóng được thả ra.
Lúc nghe cảnh sát nói người bị hại không truy cứu, Thẩm Quyền im lặng, tâm hơi động nhưng lại trầm xuống rất nhanh.
Bây giờ, hắn không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến Lương Chấp.
Thậm chí có thể nói - hắn đang sợ hãi và trốn tránh.
Khi tới, Thẩm Quang Minh đứng trước cửa xe chờ hắn, nhìn thấy hắn, câu đầu tiên anh hỏi là: "Anh hai, ba nằm viện rồi, hôm đó, rốt cuộc hai người nói gì vậy?"
Ánh mắt Thẩm Quyền nhìn Thẩm Quang Minh như đang nhìn kẻ đáng thương, hắn mở cửa xe, ngồi vào trong, nói: "Sao chú không tự đi hỏi ông ta một chút? Thêm cả bà Thẩm, cũng sang hỏi luôn một thể."
Thẩm Quang Minh ngạc nhiên, Thẩm Quyền chưa bao giờ biểu hiện xa cách rõ ràng như vậy, giống như đang phân rõ giới hạn với người nhà.
"Anh......"
Thẩm Quyền ngắt lời anh: "Chú đặc biệt tới đón anh, với vai trò là người nhà phải không?"
Thẩm Quang Minh cảm thấy lời này nghe quá chói tai, cho dù không có việc gì khác, anh vẫn sẽ tới đón Thẩm Quyền, nhưng ngoài miệng thì anh cũng không định giải thích, mà nói: "Hồ Bình Phàm muốn gặp anh."
Thẩm Quyền cười cười: "Quả nhiên không bất ngờ."
Thẩm Quang Minh không biết "không bất ngờ" là muốn nói anh hay nói Hồ Bình Phàm.
Sau khi Hồ Bình Phàm bị thương, gã được đưa đến bệnh viện để chữa trị, một mình một phòng, 24 giờ đều có đặc công canh giữ.
Do những tội danh của đến gã, Cục cảnh sát đã hạ lệnh chỉ cần gã có hành động muốn chạy trốn, có thể trực tiếp bắn chết.
Dọc theo đường đi, Thẩm Quyền nghe Thẩm Quang Minh kể lại, trong lòng hắn biết rõ Hồ Bình Phàm hiện giờ sẽ không trốn, mà trốn cũng không thoát.
Bởi vì gã không còn bình thường nữa, bưng khuôn mặt đó ra ngòai, nhìn thấy là bắt được ngay.
Cảnh sát sở dĩ đáp ứng yêu cầu của Hồ Bình Phàm, là vì đối phương đưa ra điều kiện trao đổi, gã sẽ chỉ điểm một ổ chế ma túy, tuy không phải của gã, nhưng gã cũng vui lòng cung cấp một chút manh mối.
Thẩm Quyền trước khi vào phòng bệnh, phải bị soát người rồi mới một mình đi vào, hắn thấy Hồ Bình Phàm nằm trên giường bệnh.
Có thể nói là đối phương vô cùng chật vật, gã mặc đồ bệnh nhân, băng vải quấn trên mặt như quấn một cái xác ướp, càng buồn cười chính là tay chân gã bị trói lại trên giường.
Hồ Bình Phàm nghe thấy âm thanh, tròng mắt chuyển động, môi của gã bị ăn mòn một nửa, làm việc nói chuyện nghe không rõ, nhưng lời gã muốn nói cũng không nhiều: "Mày rất xuất sắc."
Chỉ bốn chữ, đại khái đã nói hết tất cả những gì Hồ Bình Phàm muốn nói, Thẩm Quyền cũng không quan tâm việc kể ra hết thảy, dù sao hắn cũng muốn nhìn bộ dáng tức đến hổn hển của Hồ Bình Phàm.
Thẩm Quyền kéo ghế qua ngồi xuống, phòng bệnh đơn có điều kiện tốt hơn so với những phòng khác, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy vườn cây sinh trưởng tươi tốt ngoài cửa sổ, nơi nơi đều lộ ra sức sống bừng bừng.
"Cám ơn đã khen." Thẩm Quyền nói.
Người ngoài nghe không hiểu cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có chính họ mới hiểu, đây là đang nói đến chuyện Hồ Bình Phàm bị tạt axit.
Lúc đấy sương khói giăng khắp nơi, hơn nữa trên lọ axit không có vân tay, cảnh sát cũng không định điều tra xem rốt cuộc là ai làm.
Trong mắt bọn họ, Hồ Bình Phàm lãnh án tử hình là chắc chắn, bọn họ không muốn lãng phí sức lực cho một tên phải chết.
Huống chi tên phải chết này còn mang tội ác tày trời.
Hồ Bình Phàm nhớ rõ Thẩm Quyền lúc đó bị Vương Thư giật điện, làm thế nào mà đối phương đang suy yếu lại có thể ra tay làm gã bị thương chuẩn xác như vậy.
"Làm thế nào?"
Thẩm Quyền biết Hồ Bình Phàm hỏi cái gì, hắn nói: "Vòng chân phát điện đã được cởi ra từ trước."
Hồ Bình Phàm hơi trợn mắt, gã nhớ rõ vòng chân phát điện đó không có mật mã là không thể tháo ra, nếu cưỡng ép tháo sẽ còn bị dòng điện cao hơn giật cho, trừ khi có được mật mã.
Người biết mật mã --- chỉ có Thẩm Hổ.
"Hóa ra... là thế......"
Thẩm Quyền đối mặt với Hồ Bình Phàm rất bình tĩnh, tuy hắn biết gã trước mắt này chính là ngọn nguồn của tất cả bi kịch, nhưng người hắn hận nhất lại chỉ có ba Thẩm.
Chỉ có thương tổn từ người thân, mới là đau khổ nhất.
"Sau vụ bắt cóc đó, tôi tìm Thẩm Hổ, giao dịch với ông ta, lấy ông làm mồi." Thẩm Quyền biết rõ muốn bắt được Hồ Bình Phàm, chỉ dựa vào bản thân hắn, hoặc chỉ dựa vào Thẩm Hổ, đều khó có thể thành công.
Hợp tác, mới có thể chắc chắn 100% thành công.
Hắn muốn Hồ Bình Phàm buông cảnh giác, hoàn toàn tin rằng hắn đã thay đổi, rồi ngay tại thời khắc mấu chốt, hắn lấy lọ axit ra, phá hủy điểm đặc biệt của Hồ Bình Phàm.
Thẩm Quyền khi đó có nói Hồ Bình Phàm bắt cóc hắn là do có liên quan tới Thẩm Hổ, Thẩm Hổ lúc này sẽ đồng ý tham gia kế hoạch của hắn.
Vừa lúc Cố Bắc Chiêu phản bội, làm Thẩm Hổ nhận ra thời thế, tăng tốc thực hiện kế hoạch.
Hồ Bình Phàm nhìn Thẩm Quyền thật sâu, nếu không phải đối phương hiểu gã quá rõ, kế hoạch như vậy sẽ không có khả năng làm được.
Gã đã từng dạy cho Thẩm Quyền cách chế tạo đạn khói, cho nên đối phương biết rõ gã sẽ chọn cách này để chạy trốn.
Gã tự cho là có thể bắt bí Thẩm Quyền, nhưng không ngờ đối phương đồng dạng lợi dụng suy nghĩ của gã, tương kế tựu kế, nắm được gã trong lòng bàn tay.
Thẩm Quyền giải đáp hết câu hỏi của Hồ Bình Phàm, cảm thấy không cần ở lại nữa: "Nếu ông không còn gì muốn hỏi, tôi đi trước."
"À..." Hồ Bình Phàm chỉ cần hít thở đã đau đớn dữ dội, "Mày nghĩ rằng tao đã thua mày sao?"
Thẩm Quyền đứng trước cửa, trong mắt một vẻ bình thản, khi nghe Hồ Bình Phàm hỏi câu này, hắn cũng không có nhiều cảm xúc.
"Ông có rất nhiều quân cờ, chẳng qua là ông sẽ lại không có quân cờ tốt như tôi thôi, đúng không?" Khóe môi Thẩm Quyền khẽ nhếch, không ngại ngần ví mình là quân cờ.
Bởi vì bây giờ hắn đã lật ngược thế trận, trở thành người chơi cờ.
Thẩm Quyền đi ra ngoài, Thẩm Quang Minh không có ở cửa, hắn cũng không quan tâm đối phương đi đâu, hắn xoay người, đi thẳng ra cửa bệnh viện.
"Thẩm ca?"
Nghe tiếng gọi, Thẩm Quyền cứng người tại chỗ, vẻ bình tĩnh trên mặt biến thành kích động, thất thố.
Nhìn hắn bây giờ, mới có chút giống người sống.
Lương Chấp xuất viện hôm nay, do Thẩm Quang Minh bận đến không thấy bóng người, cậu còn không biết tin Thẩm Quyền đã được thả, cả đầu còn đang nghĩ đến chuyện chạy đi thăm Thẩm Quyền ngồi trong tù.
Mấy ngày này đều là Đường Nghiêu tan tầm tới chăm sóc cậu, đối phương vốn đã không ưa Thẩm Quyền, nhất là vết thương của Lương Chấp lại do Thẩm Quyền gây ra.
Một tiếng gọi này cũng làm cậu sửng sốt, cậu ngẩng đầu nhìn, tấm lưng kia, thật đúng là Thẩm Quyền.
Đường Nghiêu nhíu mày, ngăn lại Lương Chấp đang muốn chạy qua: "Ông làm gì vậy! Vết thương trên bụng không đau nữa à?"
"Không đau không đau!" Lương Chấp đã quên béng bộ dạng bản thân nằm rên hừ hừ trên giường cả thời gian qua.
Đường Nghiêu túm chặt tay Lương Chấp, cả giận nói: "Ông đứng lại đó cho tôi! Ý tôi nói là cái này hả? Ông đừng quên là hắn ta đâm ông bị thương, ông còn chưa nhìn ra người ta đối với ông thế nào à?"
"Hắn ta không thích ông đâu, chỉ một mực lợi dụng ông thôi!"
Lương Chấp đọ không lại được với Đường nghiêu, cậu giãy không ra, hỏi lại: "Anh ấy lợi dụng tôi cái gì?"
"......" Đường Nghiêu lập tức nghẹn, vấn đề này căng quá.
Lúc này, Thẩm Quyền quay người lại, gương mặt hắn tái nhợt, so với Lương Chấp hồng hào, hắn trông còn giống người mới xuất viện hơn, hắn nói: "Cậu ta nói đúng đấy, tôi không thích cậu."
Thẩm Quyền đã suy nghĩ cẩn thận, hắn làm chuyện quá phận như vậy, dù sau này Lương Chấp có tha thứ, hắn lại không thể nguôi ngoai.
Lương Chấp càng tốt, hắn lại càng cảm thấy mình không xứng với tình cảm của đối phương.
Tất cả nên chấm dứt thôi.
Lương Chấp nghe thế thì cảm thấy thật mất mát, hiện giờ Hồ Bình Phàm đã sa lưới, hệ thống vẫn như trước, không thông báo gì về việc nội dung truyện được sửa đúng, có phải là Thẩm Quyền phải yêu nữ chính nữa thì mới tính là sửa đúng không?
Chỉ bằng cậu, muốn bẻ nhân vật chính thẳng như sắt thép thành nhang muỗi, quả nhiên là không thể.
Đường Nghiêu vốn không thích Thẩm Quyền, nhìn thấy đối phương không chỉ thọc bạn tốt của mình một dao, lại còn nói lời tuyệt tình như vậy, cậu tức đến không xả được, Đường Nghiêu ôm lấy Lương Chấp, nói: "Anh cho là Lương Chấp không có anh thì sống không nổi sao! Bạn thân, ông đừng thương tâm, ông còn có tôi đây."
Thẩm Quyền thấy thế, tay buông bên người bất giác nắm chặt, mím môi không nói gì.
Lương Chấp hoảng sợ, nhân vật chính không cong mà nhân vật phụ đã cong rồi? Cậu hỏi: "Không phải ông đã có bạn gái rồi sao???"
Đường Nghiêu phát hiện hành động của mình làm đối phương hiểu lầm, cậu vội vàng buông ra, giải thích: "Tôi đang cổ vũ tinh thần cho ông, thứ đàn ông khốn nạn thế này còn không bằng một con chó, đợi đấy, tôi đi kiếm cho ông một con Labrador."
Lương Chấp: "...... Huynh đệ, không cần đâu, thật sự không cần đâu."
Quay đầu lại nhìn, bóng Thẩm Quyền rời đi càng lúc càng xa, Lương Chấp thở dài, tóm lại, Thẩm Quyền không có việc gì là tốt rồi.
Loại tình cảm yêu thích này, vốn không thể cưỡng cầu.
Lương Chấp che lại vết thương trên bụng, cậu có chút không cam lòng, nghĩ: Thẩm Quyền đâm cậu một dao, cậu đã hào phóng biểu thị không tính toán, có thế nào thì đối phương cũng nên biểu đạt một chút lòng biết ơn chứ?
Không lấy thân báo đáp, hẳn cũng nên mời vài bữa cơm nhỉ.
Đường Nghiêu thấy Thẩm Quyền đi rồi, nhẹ nhàng thở ra: "Đi thôi, ông đói chưa? Tôi đưa ông xuống tiệm bên dưới ăn."
Lương Chấp lắc đầu: "Không cần, tôi về nhà ăn cơm, ở nhà tôi có người."
Đường Nghiêu: "?"
===========
Labrador