Trong văn phòng cục trưởng, trên bàn đặt một chồng tài liệu hồ sơ, làm người ta sốt ruột chính là đây đều là những vụ án chưa được giải quyết.

Cục trưởng Lâm năm nay vừa qua sinh nhật sáu mươi, là một người hơi béo và nói năng khá thận trọng.

Lúc này, đứng trước mặt ông là Thẩm Hổ, lại là một con người nói năng còn thận trọng hơn, thậm chí trong trí nhớ của cục trưởng Lâm, đối phương được khen ngợi cũng chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó.

Cục trưởng Lâm ho một tiếng, hắng giọng nói: "Thẩm Hổ, anh vẫn tin năng lực của cậu, nhưng dạo này có nhiều vụ án xảy ra liên tục nhưng lại chậm chạp chưa được giải quyết, cả nạn nhân lẫn truyền thông bên kia đã không đè xuống được nữa."

Thẩm Hổ được ca ngợi là khắc tinh của tội phạm, nhưng tình trạng nhiều lần không thể bắt được hung thủ đã làm truyền thông bắt đầu viết bài, nghi ngờ năng lực của Thẩm Hổ, còn kêu gọi Cục cảnh sát đổi người điều tra.

Áp lực lên Cục cảnh sát là rất rõ, nhưng người bên trong Cục đều biết, nếu vụ án mà Thẩm Hổ không giải quyết được, thì người khác càng không thể điều tra được.

Mặt Thẩm Hổ không biểu hiện cảm xúc gì, trường kỳ ngủ không đủ giấc làm mắt ông nổi đầy tơ máu, ai nhìn thấy tình trạng này của ông cũng không thể trách móc nặng nề cái gì.

Mặc dù thế, dáng đứng thẳng của ông vẫn kiên cường như trước, giọng ông khàn khàn: "Em sẽ giải quyết được."

Ông không giải thích, cũng không trốn tránh trách nhiệm, chỉ cố chấp nói một câu như thế.

Cục trưởng Lâm thở dài, Thẩm Hổ không giống những người khác, cho dù không gây áp lực gì, chính ông cũng có thể tự bức mình đến bên bờ vực.

"Thẩm Hổ, có một số việc vẫn nên buông đi thôi."

"Không buông được thì lại thế nào?" Khi Thẩm Hổ hỏi, ánh mắt ông trống rỗng, giống như trong mắt không có gì hết, hệt như cái hố đen có thể nuốt trọn tất cả.

Ông cúi đầu chào Cục trưởng Lâm, đứng dậy nói: "Nếu không có chuyện gì thì em xin phép đi trước."

Cục trưởng Lâm không thể đưa câu trả lời, chỉ nhìn Thẩm Hổ rời đi.

Khoảnh khắc Thẩm Hổ đóng cửa, ông hình như nghe thấy tiếng thở dài của cục trưởng Lâm.

Ông cũng không quan tâm, chỉ bước về phía trước, nhóm cảnh sát vừa thấy ông đi ngang qua thì thu lại tươi cười trên mặt, bọn họ vừa sợ hãi vừa kính trọng chào hỏi ông.

"Đội trưởng Thẩm."

Thẩm Hổ chỉ khi thẩm vấn phạm nhân hoặc điều tra thì mới nói nhiều, những lúc còn lại, đến cả ừ cho có lệ ông cũng còn lười.

Mở cửa phòng họp, trên mặt đất, trên bàn đều phủ kín giấy tờ, trên bảng trắng là ảnh truy nã cùng ghi chú mối quan hệ giữa các nhân vật.

Cố Bắc Chiêu ngồi ở một góc đọc văn kiện, trừ quần áo và tóc tai hơi bù xù, nhìn cả căn phòng này, có lẽ hắn là tồn tại duy nhất trông có vẻ gọn gàng chỉnh tề.

Nghe thấy âm thanh, hắn ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thẩm Hổ, hắn hỏi: "Cục trưởng Lâm không đưa tối hậu thư chứ?"

"Sẽ không, bởi vì chúng ta cần thời gian." Thẩm Hổ cầm xấp báo cáo đang choán chỗ ngồi của ông, trên đấy là lời khai chi tiết từ đầu tới đuôi của tổ chức chăn dắt ăn xin, ngón tay ông chỉ vào tờ giấy: "Ra lệnh cho Quang Minh thu lưới đi."

Cố Bắc Chiêu nhíu mày: "Tuy đã xác định được kẻ tình nghi, nhưng nạn nhân lại không thể làm chứng, người duy nhất có thể làm chứng lại còn mất tích, đấu với những kẻ lươn lẹo thế này, em lo là thẩm vấn không có hiệu quả."

Nếu so sánh phạm nhân là con lươn, thì Thẩm Hổ chính là tay câu lươn già dặn, ông nói: "Phong tỏa chỗ ở của nghi phạm, sau đó cho phóng viên tiết lộ vị trí của tên đó ra ngoài."

Cố Bắc Chiêu mới đầu có chút khó hiểu, nhưng lại nhanh chóng ngộ ra, hắn lập tức có cảm giác sởn gai ốc: "Như vậy không ổn lắm, dễ xảy ra chuyện không may."

Hiện tại trên internet, có rất nhiều người chú ý vụ này, một khi truyền thông công bố vị trí của nghi phạm, e là sẽ có không ít cư dân mạng chạy tới hiện trường, đến lúc đó có khi sẽ gây ra hỗn loạn.

Thẩm Hổ nói: "Nghi phạm không có súng, cũng không gây loạn được gì, huống chi có chúng ta ở đấy, tình huống không đến mức mất khống chế."

Cố Bắc Chiêu tiếp tục đưa ra giả thiết: "Ngộ nhỡ có dân mạng kích động, tấn công nghi phạm, làm tên đó bị thương......"

Thẩm Hổ hơi nhếch môi, nụ cười khá quỷ dị:"Không đánh chết thì không sao."

Cố Bắc Chiêu lúc này mới hiểu ra ý đồ của Thẩm Hổ, ông muốn bức nghi phạm chủ động xin đầu hàng cảnh sát.

Kia quả thật là phương pháp bắt nhận tội tốt nhất, nhưng cách này không nên được nghĩ ra bởi đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Thẩm Hổ chú ý tới biểu cảm của Cố Bắc Chiêu, ông nói: "Cậu cảm thấy tôi làm thế là không đúng, phải không?"

"Chúng ta có thể bắt người trực tiếp để thẩm vấn." Cố Bắc Chiêu không trả lời thẳng, nhưng thái độ đã nói rõ tất cả.

Thẩm Hổ bày những tấm ảnh của nạn nhân lên bàn, ánh mắt lạnh như khối băng, ông nói: "Nghi phạm có thể lợi dụng cả trẻ vị thành niên để đi ăn xin, có thể thấy là tên đó đã đánh mất sự đồng cảm và sự thấu hiểu mà người bình thường đều có, còn không bằng cả súc vật."

Biểu cảm của Cố Bắc Chiêu rối rắm, giống như đang đấu tranh mãnh liệt trong lòng: "Như vậy...... không đúng đắn lắm."

Thẩm Hổ nhìn hắn: "Tôi chỉ cần kết quả."

Cố Bắc Chiêu theo Thẩm Hổ đã nhiều năm, đương nhiên biết phong cách làm việc của đối phương, nhưng mà mấy năm nay Thẩm Hổ lại càng lúc càng cực đoan, không thèm thu liễm gì hết.

Thẩm Hổ không ít lần vì cách làm việc này mà bị phạt, nhưng thành tích của ông lại át hết đủ loại khuyết điểm.

"Vâng." Cố Bắc Chiêu cúi đầu, làm bộ như đang nhìn báo cáo, nhưng đấy chỉ là đang che đi hận ý lộ ra trong mắt hắn.

Di động đổ chuông, Cố Bắc Chiêu nhìn số điện thoại, sắc mặt khẽ biến, hắn đứng dậy rời khỏi phòng họp, đi đến chỗ lan can không có người mới nghe điện thoại: "Có việc gì không?"

"Có." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Hồ Bình Phàm, "Tôi nghĩ đến lúc nên hành động rồi."

Nghe thế, Cố Bắc Chiêu sững sờ, hắn đợi bao nhiêu năm như vậy, lúc biết kế hoạch báo thù được bắt đầu, lại có loại cảm giác không chân thật.

Cố Bắc Chiêu cười một tiếng: "Tao từng rất nhiều lần nghi ngờ mày căn bản không muốn báo thù."

Hồ Bình Phàm: "Thế nghĩa là cậu chưa đủ hiểu tôi thôi, nhưng mà không có tôi, cậu hợp tác với Hoa Bách Hợp cũng suôn sẻ đấy."

Đồng tử mắt Cố Bắc Chiêu co lại, Hồ Bình Phàm thế mà lại biết hắn có liên hệ với kẻ cầm đầu Hoa Bách Hợp.

Phạm nhân vụ Hoa Bách Hợp đào thoát được, đúng là do Cố Bắc Chiêu tiết lộ tin tức nội bộ của cảnh sát.

Hắn làm thế là có nguyên nhân, đó là làm cho Thẩm Hổ dần dần mất uy tín ở cục cảnh sát, thậm chí bị cách chức.

Hắn biết rõ, đối với người như Thẩm Hổ, vết thương trên người là không đáng kể, chỉ có ra tay với thứ mà ông quan tâm nhất, mới có thể thương tổn tới ông.

Cố Bắc Chiêu tự nhận mình đã giấu kỹ lắm, ngay cả Thẩm Hổ từ đầu đến giờ còn chưa phát hiện cục cảnh sát có nội gián, Hồ Bình Phàm làm thế nào mà phát hiện được?

Cố Bắc Chiêu: "Mày muốn thế nào?"

Hồ Bình Phàm nói: "Cái giọng kiểu gì đấy? Chúng ta có cùng chung mục tiêu, tôi chỉ nhìn không nổi cái phương pháp trả thù yếu nhớt của cậu thôi."

"Cậu làm thế, Ngôn Tự có thiêng ở trên trời sẽ thấy thế nào?"

Nhắc tới cái tên này, vỏ bọc ôn hòa lịch sự của Cố Bắc Chiêu nứt ra một kẽ, giọng hắn gắt lên: "Mày không có tư cách gọi cậu ấy thân mật như vậy, xét đến cùng, chính mày là người hại chết cậu ấy!"

Cố Bắc Chiêu vĩnh viễn không thể hiểu, tại sao năm đó Vương Ngôn Tự lại dính vào ma túy, bọn hõ rõ ràng đã hứa sẽ cùng nhau trở thành cảnh sát cơ mà.

Nhưng đến khi tận mắt thấy thi thể Vương Ngôn Tự đầy vết kim châm, hắn sụp đổ tại chỗ, cảnh tượng đấy đến bây giờ vẫn còn là ác mộng của hắn.

Sau khi Cố Bắc Chiêu trở thành cảnh sát, cũng lập chí muốn bắt trùm ma túy Hồ Bình Phàm, đoạn thời gian đó, hắn lại nghe nói Thẩm Hổ đối xử với phạm nhân bằng thủ đoạn cực đoan thô bạo.

--- nghe nói cái thằng nghiện ma túy kia, sau khi đội trưởng Thẩm đề xuất thẩm vấn mật lại một lần nữa, nó tự sát ngay sau đó.

Những lời này như hạt giống gieo vào trong lòng Cố Bắc Chiêu, nó mọc rễ nẩy mầm, cuối cùng, khi hắn thấy được thủ đoạn không có nhân quyền của Thẩm Hổ trong lúc thẩm vấn phạm nhân, chấp niệm không cách nào giải trừ bắt đầu lớn dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play