Lương Chấp bị tiếng cười lạnh của hệ thống làm rùng mình trong lòng, nhưng quan trọng nhất bây giờ không phải là hệ thống, với câu hỏi của Khăn Quàng Đỏ, Lương Chấp đắn đo có nên nói tình hình thực tế ra không.
Cậu nhờ giải khóa nội dung truyện mới biết bộ mặt thật của Vương Thư, nếu nói chuyện này cho Thẩm Quyền và Thẩm Quang Minh, cậu cần một lý do chính đáng cho việc tại sao phải điều tra Vương Thư.
Lương Chấp không thạo nói dối, có đôi khi cậu rất dễ lòi đuôi trước những câu hỏi sắc bén, cho nên cậu chỉ có thể tự mình điều tra, chỉ cần cậu tìm ra vấn đề của Vương Thư, đến lúc đó lấy được chứng cứ rồi, sẽ không còn ai để tâm đến đầu đuôi câu chuyện thế nào nữa.
Nhưng mà với Khăn Quàng Đỏ thì cậu có thể nói, Lương Chấp nghĩ rằng đối phương không phải nhân vật quan trọng gì, thân thủ tốt lại còn sẵn lòng bảo vệ cậu, nếu có thể kéo anh ấy vào điều tra cùng, cậu sẽ tự tin thêm không ít.
Lương Chấp xáp lại gần Khăn Quàng Đỏ, nháy mắt với hắn, nói: "Nếu là người thường thì em sẽ không nói đâu, nhưng đây là anh nên em sẽ nói thẳng."
Thẩm Quyền cứ cảm thấy lời này của Lương Chấp có gì đó là lạ, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ lại, câu nói tiếp theo của Lương Chấp làm hắn không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
"Em cảm thấy ông bác sĩ Vương Thư này không có cao cả như người ngoài vẫn tưởng, em cho rằng ông ta không phải là người tốt."
Do vành nón kéo xuống rất thấp, Lương Chấp không nhìn thấy sắc mặt sầm xuống trong nháy mắt của Khăn Quàng Đỏ.
"Tại sao cậu lại thấy như vậy?" Thẩm Quyền gằn hỏi từng chữ, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay, hắn gần như phải tự ép chính bản thân không được tóm lấy Lương Chấp, bắt cậu nói rõ ràng hết thảy.
Lương Chấp chẳng mảy may cảm giác được chút khác thường nào của Khăn Quàng Đỏ, do nghĩ rằng đối phương thích mình, nên cậu không có chút tâm phòng bị nào hết, cậu nói: "Em biết một người, anh ấy bị Vương Thư chẩn đoán có bệnh nhân cách phản xã hội, nhưng mà em tin rằng anh ấy không bị bệnh, cho nên em phải điều tra cho rõ tất cả."
"Tại sao?" Lúc này, đầu óc Thẩm Quyền trống rỗng, chỉ có thể khô cằn thốt ra một câu, thứ hắn muốn hỏi có rất nhiều.
Tại sao so với một bác sĩ nổi danh, Lương Chấp lại càng sẵn sàng lựa chọn tin tưởng hắn, một kẻ không hề đối xử tốt với cậu?
Tại sao cậu cảm thấy hắn không bị bệnh, rõ ràng đến cả người nhà của hắn cũng nghĩ rằng hắn bị bệnh.
Tại sao? Tại sao?
Lòng Thẩm Quyền tràn đầy câu hỏi, nhưng từ đáy lòng hắn có một câu trả lời đang được kéo ra khỏi lòng đất sâu.
--- em ấy thích mày, cho nên mới muốn tin tưởng mày.
Lương Chấp tưởng Khăn Quàng Đỏ còn nghi ngờ tại sao cậu tin Thẩm Quyền không bị bệnh, cậu nói: "Anh chưa gặp Thẩm Quyền, còn em hiểu anh ấy, cho nên em tin anh ấy."
Lúc này, cậu thấy Khăn Quàng Đỏ che mặt, nên cậu ghé lại gần, hỏi: "Anh sao vậy?"
Thẩm Quyền như bị điện giật, hắn đẩy mạnh Lương Chấp ra, lui về sau vài bước, như thể Lương Chấp là con dã thú hung dữ nào đó.
Thẩm Quyền cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, hắn không ngờ mình thế mà lại rơi lệ.
Hắn nghĩ nước mắt cả đời này của hắn đã khóc cạn khi hắn còn bé.
Hắn nhớ rõ lúc trước Lương Chấp đã nói chuyện thay hắn trước mặt Lục Nhất Phong, nhưng mà lúc đó, đối phương nói rằng nhân cách phản xã hội không nhất định sẽ thương tổn người khác.
Hắn không cho là đúng, loại lời nói suông này ai nói chả được, nhưng một khi bọn họ biết bên cạnh mình có người bị loại bệnh đó, họ chắc chắn sẽ theo phản xạ tránh kẻ đó thật xa.
Nhân cách phản xã hội giống như một hạt giống được vùi trong đất, một khi nhận được thúc đẩy từ thế giới bên ngoài, nó sẽ nảy mầm.
Không ai muốn đặt cược tính mạng mình để tới gần hắn, mà cho dù có tới gần, họ cũng sẽ nhìn Thẩm Quyền với ánh mắt chán ghét và thương hại.
Nhưng bây giờ, Lương Chấp lại nói tin tưởng hắn không bị bệnh, đối phương thậm chí còn gạt mình, lén chạy đi điều tra Vương Thư phụ trách chẩn bệnh cho hắn.
Thẩm Quyền chảy nước mắt, lúc này hắn thầm nghĩ muốn cười to, đây thật là quá châm chọc.
Từ người nhà của hắn, đến cả bạn bè tốt từng ở chung với nhau, chẳng có một ai từng đặt câu hỏi về bệnh tình của hắn.
Thế mà chỉ có Lương Chấp, thằng nhãi hắn nhìn không vừa mắt, lại còn xem là mục tiêu giết chết.
Nhân sinh của hắn --- thật sự là quá buồn cười.
Lương Chấp bị đẩy mạnh, lưng đập vào cửa, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, vừa định oán giận vài câu thì chợt nghe Khăn Quàng Đỏ trầm giọng nói: "Hắn không đáng cho cậu làm như vậy...... Cậu sẽ hối hận."
Lương Chấp vừa nghe đã hiểu, Khăn Quàng Đỏ là người yêu thầm cậu, anh ta không chỉ biết chuyện của Thẩm Quyền, mà còn đang ghen tị!
Hầy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, ai bảo cậu thích Thẩm Quyền làm gì, cho dù có sửa đúng câu chuyện, sau đó Thẩm Quyền vẫn sẽ yêu nữ chính, còn cậu đành tiếp tục thích đối phương thôi.
Sau khi biết quá khứ của Thẩm Quyền, Lương Chấp càng lúc càng chìm sâu trong mối tình đơn phương này, không thể tự thoát ra.
Lương Chấp nhẹ nhàng nói: "Chuyện tình cảm thì có cái gì đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn thôi."
Thẩm Quyền thật lâu không nói được lời nào, hắn thật sự không thể thích ứng được một Lương Chấp ngu ngốc tiến hóa thành Lương Chấp si tình.
Lương Chấp đợi một lúc vẫn chưa thấy Khăn Quàng Đỏ tỏ thái độ gì với việc điều tra của cậu, mặc dù cậu nghĩ muốn nhờ đối phương giúp đỡ điều tra, nhưng cân nhắc tâm trạng của đối phương, cậu vẫn không thể làm việc quá đáng như vậy được.
Cậu nhìn đồng hồ, cứ nán lại như vậy thì lại trễ mười phút mất, cậu nói: "Em phải đi rồi, có người ở nhà chờ em."
Vớ vẩn, ai chờ chú mày. Thẩm Quyền tuy trong lòng phản bác Lương Chấp nhưng lúc đối phương phải đi, hắn vẫn đưa cậu một dãy số di động.
"Đây là số để liên hệ với tôi, lần sau muốn điều tra cái gì thì gọi cho tôi."
Đôi mắt Lương Chấp sáng ngời, cậu cố gắng che giấu sự hưng phấn: "Như thế có phiền anh lắm không?"
Thẩm Quyền làm sao lại không nhìn ra suy nghĩ thật của Lương Chấp chứ, trên mặt đối phương quả thật viết ba chữ to: thật tốt quá.
Thẩm Quyền nói: "Cậu một mình đi mạo hiểm mới là phiền toái."
Lương Chấp biết Khăn Quàng Đỏ lo lắng mới nói như vậy, cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo này của đối phương có chút giống Thẩm Quyền, cậu cười nói: "Vâng!"
Lương Chấp rời khỏi phòng chứa sách báo, Thẩm Quyền cởi mũ và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt hờ hững.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, tự nhiên, hắn cảm thấy đau ở trong lòng một chút.
Lương Chấp gọi taxi, bảo tài xế chạy về tiệm hoa bằng tốc độ độ nhanh nhất, khi nghe nhân viên nói Thẩm Quyền còn chưa trở về, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Đám nhân viên thấy biểu cảm của Lương Chấp, ai cũng âm thầm thắp một ngọn nến cho cậu.
Lương Chấp lên lầu, trở về phòng ngủ rồi lấy máy ảnh ra, máy cậu mang theo là máy chụp ảnh lấy liền, cậu cầm những tấm ảnh vừa chụp lúc nãy ra nghiên cứu, kết luận cuối cùng vẫn là đọc không hiểu.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Vi sinh vật cho cảm giác cao thâm qua, người bình thường mà có hứng thú với lĩnh vực này hẳn là nên tiếp tục nghiên cứu tiếp, thế nào lại quẹo qua ngành tâm lý học?"
Hệ thống: "Cậu có thể điều tra theo hướng này."
Lương Chấp: "Mày cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với tao!"
Hệ thống im lặng, nếu Lương Chấp là một ký chủ bình thường chuyên tâm làm nhiệm vụ, nó cũng sẽ không trở thành hệ thống có số lần bảo trì và sửa chữa nhiều nhất.
Lương Chấp cảm thấy hệ thống nói có lý, vậy cậu cần tìm một cơ hội, giáp mặt hỏi Vương Thư một chút.
Qua một giờ sau, Lương Chấp mới nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đã sớm đổi về lại áo ngủ, cậu vừa ra ngoài thì thấy ngay Thẩm Quyền đang xoay người cởi giày, Lương Chấp nhìn thấy đối phương xách một cái túi to: "Thẩm ca, anh tiện đường đi mua đồ ăn luôn à, sao không gọi em đi cùng?"
Thẩm Quyền liếc cậu, thản nhiên nói: "Cậu đi cùng thì có khác gì không đi đâu."
Mỗi lần hai người cùng đi, Lương Chấp luôn chọn đồ mình thích ăn nhất.
Lương Chấp đi theo Thẩm Quyền vào bếp, thấy đồ ăn toàn là những món mình thích, cậu nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Thẩm ca, hôm nay anh đi giải tỏa tâm lý xong, cảm giác thế nào?"
Sắc mặt Thẩm Quyền vẫn như thường, hắn vừa thái ớt xanh vừa nói: "Hôm nay bác sĩ Vương có việc đột xuất, cho nên hẹn ngày mai."
"À......" Vậy thì tốt, Lương Chấp nhân tiện nói: "Thế ngày mai em đi cùng Thẩm ca đi."
Thẩm Quyền dừng tay, hỏi: "Sao lại đột nhiên đổi ý?"
"Tối hôm qua em gặp ác mộng, em thấy vẫn nên đi thì tốt hơn." Lương Chấp thuận miệng bịa một lý do.
Thẩm Quyền ừ một tiếng, như là chấp nhận lý do của cậu, nhưng hắn biết rõ Lương Chấp muốn đến bệnh viện tâm thần không chỉ có như vậy.
Cũng may là có thể giám sát Lương Chấp, nếu để đối phương làm xằng bậy trong lúc chưa rõ tình hình thế nào, vậy thì mọi chuyện còn lộn xộn hơn.
Bọn họ lại sinh hoạt như ngày thường, ăn cơm, xuống lầu làm việc, đến giờ thì đóng cửa tiệm, tắm rửa, lên giường đi ngủ, từng việc từng việc một, ăn ý như đã sống cùng nhau nhiều năm.
Lần nào cũng đều là Lương Chấp ngủ trước, cậu cũng không biết là Thẩm Quyền từ bấy đến giờ luôn bị mất ngủ, hôm nào cũng thức tới sáng, mệt mỏi lắm mới ngủ được.
Đêm nay cũng giống như vậy, Thẩm Quyền khi nghe thấy tiếng hít thở của Lương Chấp nhẹ dần mới mở mắt, nhưng lúc này, hắn không nhìn chằm chằm vào tấm rèm hay nhìn lên trần nhà nữa.
Hắn xoay người, nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của Lương Chấp..
Hắn không nghĩ gì hết, như thể đang chờ đợi cái gì đó.
Rất nhanh, Lương Chấp đang nằm thẳng lại bắt đầu xoay người, rõ ràng là mắt đang nhắm, nhưng thân mình thì lại xê dịch, hai tay như đang muốn bắt lấy cái gì.
Thẩm Quyền lẳng lặng nhìn Lương Chấp nhích từng chút một tới gần hắn, cuối cùng cậu chui tọt vào trong lòng hắn.
Khoảnh khắc đấy, hắn thấy hàng lông mày của Lương Chấp giãn ra, hài lòng chìm sâu hơn vào trong mộng đẹp.
Còn Thẩm Quyền thì cảm thấy càng tỉnh táo.
Cảnh này là cảnh đều diễn ra mỗi đêm, lúc trước, hắn còn lắc cho Lương Chấp tỉnh, hoặc là ngăn đối phương lại, thường thường khi đó, Lương Chấp bị lay dậy, cậu luôn miệng xin lỗi trước bộ mặt đen xì của hắn.
Nhưng xin lỗi thì xin lỗi, Lương Chấp với da mặt dày chưa từng đưa ra ý kiến muốn ngủ chỗ khác hoặc là dọn đi.
Thẩm Quyền xuất phát từ mục đích giám thị, vẫn luôn nhẫn nhịn không lên cơn.
Nhưng đêm nay, hắn không muốn dày vò bản thân nữa, có lẽ là hắn thật sự quá mệt mỏi, ngay cả sức để tức giận cũng không còn.
Xem người khác là gối ôm, thoải mái lắm sao?
Một chút do dự thoáng qua trên mặt Thẩm Quyền, cuối cùng, hắn dè dặt vươn tay, thử ôm Lương Chấp, hắn hơi co người lại, hai người vốn đã nằm gần nhau lại nằm càng sát hơn.
Do có điều hòa, Thẩm Quyền không thấy nóng, nhưng ngược lại, lại có một loại lo lắng không thể diễn tả bằng lời đang lan khắp trong lòng.
Hắn rốt cuộc --- đang làm gì?
Thẩm Quyền không hiểu tại sao, nhưng hắn cũng không cần câu trả lời.
Giờ khắc này, hắn không muốn nghĩ gì hết.
Thẩm Quyền cảm thấy buồn ngủ, hắn ôm nguồn ấm vào lòng, nội tâm như trút được gánh nặng.
Đêm nay, hắn không phải chờ đến gần sáng.
......
Buổi sáng, Lương Chấp mở mắt ra, không ngoài dự kiến, cậu lại chui vào lòng Thẩm Quyền.
Tâm tình của cậu tương đối tốt, cậu nói với hệ thống: "Hí hí! Chào buổi sáng!"
"Chào......" Nội tâm hệ thống u ám, bởi vì tối hôm qua, nó thấy được hành động của Thẩm Quyền, sau khi bảo trì, nó được nhồi cho không ít số liệu về tình yêu, tuy nó mang máng nhận ra Thẩm Quyền đang đi sai đường, nhưng mà nó không tài nào ngăn cản được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều do tên độc giả thúi Lương Chấp này, cho điểm thì không đánh năm sao khen ngợi, lại còn dẫn nhân vật chính đi sai đường!
Hệ thống hận đến cắn môi, nhưng mà nó sẽ không xin chuyển công tác, bởi vì nó và Lương Chấp, không chết không dừng!
Cảm giác Thẩm Quyền động đậy, Lương Chấp nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bên ngoài thì phải giả bộ đang phiền muộn, nếu không sẽ lại bị ánh mắt tử vong của đối phương bắn chết.
"Hầy......" Đang lúc cậu định kiểm điểm hành vi "không thích hợp" của mình, Thẩm Quyền lại đứng dậy, đi thẳng vào toilet mà không nói gì.
Lương Chấp: "?"
Thắc mắc hai giây sau, Lương Chấp hoảng sợ, cậu bất an hỏi hệ thống: "Bình thường Thẩm Quyền sẽ trưng bộ mặt khó chịu rồi mắng tao, sao hôm nay ảnh lại bình thản vậy?"
Hệ thống cố ý dọa Lương Chấp: "Cậu sắp chết rồi."
"A đù!" Tóc gáy Lương Chấp dựng đứng hết lên, cậu nhanh chóng phóng xuống giường, gõ cửa toilet, gào lên.
"Thẩm ca, em sai rồi! Lần sau ngủ, em nhất định sẽ tự kiềm chế bản thân!"
Cửa toilet mở ra, Thẩm Quyền cầm khăn mặt trong tay, biểu cảm trên mặt không thể xem là âm trầm, mà ngược lại còn có chút quẫn bách, hắn hỏi: "Cậu định kiềm chế thế nào?"
Lương Chấp bị hỏi thì ngớ ra, dù sao ngay cả lúc tỉnh thì cậu cũng có tự kiềm chế được bản thân đâu: "Hay là mua còng tay?"
Thật ra Lương Chấp chỉ tiện mồm nói, nhưng không ngờ là Thẩm Quyền còn gật đầu.
"Cũng được." Sau đó, hắn lại đóng cửa toilet lại.
Lương Chấp từ từ trồng một dấu chấm hỏi trong lòng.
Cậu có chút ngớ ra nên hỏi hệ thống: "Thẩm Quyền sẽ không đùa chứ? Ảnh là nhân vật chính trai thẳng đó!"
Hệ thống cười lạnh một tiếng, "Ai nói nhân vật chính trai thẳng thì không hiểu được tình thú?"
Lương Chấp: "......"
Lương Chấp không yên trong lòng, mà cậu lại không biết Thẩm Quyền đang đứng xấu hổ trước gương.
Sống buông thả xong mới thấy sai lầm, Thẩm Quyền hoàn toàn không muốn nhớ lại bản thân yếu đuối hồi tối hôm qua.
Sau đó, Thẩm Quyền không nói gì với Lương Chấp, hắn vào bếp nấu cháo, nấu xong thì gọi đối phương một tiếng.
"Đi ra ăn cháo."
Lương Chấp từ bốn chữ này nhìn ra ý muốn làm hòa, cậu tin rằng Thẩm Quyền chắc có lý do riêng nên không định truy vấn hành động của cậu, chắc là ngày nào cũng như ngày nào nên chán không muốn làm gì nữa.
Cậu chạy qua, ngồi xuống bàn húp một miếng cháo, nói: "Thẩm ca, ăn xong là chúng ta đi bệnh viện phải không?"
Thẩm Quyền: "Ừ."
Lương Chấp cúi đầu ăn tiếp, âm thầm tính toán đợi lát nữa sẽ hỏi Vương Thư thế nào, cậu không chú ý tới ánh mắt Thẩm Quyền nhiều lần dừng lại trên người cậu.
Hai người lên xe tới bệnh viện, khi Vương Thư thấy hai người, ông đứng dậy mỉm cười, nói với Lương Chấp: "Hai đứa có thể cùng nhau đến phụ đạo tâm lý là chuyện tốt."
Phi! Lương Chấp phỉ nhổ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn nở nụ cười: "Chủ yếu là do cháu không quen lắm......"
Đại đa số mọi người có mâu thuẫn nhất định với việc trị bệnh tâm lý, giống như người bị bệnh thường không muốn đến bệnh viện để chữa bệnh.
Vương Thư mỉm cười, nói: "Cứ thả lỏng, chỉ là tâm sự đơn giản thôi, hai đứa ai vào trước?"
Thẩm Quyền nói: "Em trước đi, anh ngồi đợi bên ngoài."
Lương Chấp gật đầu, khi phòng chỉ còn lại hai người, Vương Thư vừa định nói chuyện, Lương Chấp lập tức lấy những tấm ảnh trong túi ra, đây là ảnh chụp bài báo cáo vi sinh vật ngày hôm qua, cậu nói: "Bác sĩ Vương, trước khi phụ đạo tâm lý, cháu muốn hỏi chú mấy vấn đề."
Ý của cậu vốn là lấy bài báo cáo ra, nhân tiện hỏi Vương Thư tại sao năm đó lại từ bỏ nghiên cứu vi sinh vật, chuyển qua tâm lý học, cậu cho rằng đây nhất định là điểm mấu chốt nhất của cốt truyện.
Không ngờ Vương Thư nhìn mấy tấm ảnh kia lại nói một câu: "Tuy trước đây chú có nghiên cứu vi sinh vật học, nhưng sau đó lại không tiếp tục nghiên cứu nữa, chú không thể giúp giải đáp câu hỏi của cháu được."
Lương Chấp trợn mắt, cậu sợ bị Vương Thư nhìn ra manh mối, cố ý làm rớt điện thoại xuống đất rồi làm bộ như bất cẩn, cúi người xuống kiếm điện thoại.
Cậu giấu vẻ mặt khiếp sợ của mình trong bóng tối.
Vương Thư thế mà không nhận ra bài báo cáo này là của chính ông ta viết năm đó, sao lại có thể như thế? Không lẽ lão này già rồi nên lẩm cẩm?!
Hơn nữa bài báo cáo kia được viết bằng tay, Vương Thư nhất định có thể nhận ra nét chữ của mình.
Nếu không nhận ra, thế thì chỉ có một khả năng --- ông ta không phải là Vương Thư thật!
Nhóc chibi trong nội tâm Lương Chấp đang gào thét, cậu không ngờ lại phát hiện được chuyện như thế, đối phương không phải Vương Thư, vậy Vương Thư chân chính có khi đã hẹo từ lâu.
Bao nhiêu năm qua mà không ai phát hiện, quả thật là rất đáng sợ, trong tư liệu có viết Vương Thư rời quê nhà đến một thành phố rất xa để phát triển bản thân, đây chắc chắn là vì muốn tránh khỏi những người biết Vương Thư thật sự.
Bộ dáng cúi đầu của cậu làm Vương Thư chú ý, ông hỏi: "Lương tiên sinh?"
Lương Chấp vội ngẩng lên, cậu miễn cưỡng cười cười: "Không có gì ạ, thất thần chút xíu."
Phụ đạo tâm lý xong, Lương Chấp ra khỏi phòng, vẻ mặt ôn hòa của Vương Thư hơi trầm xuống, ông chú ý thấy đối phương không được tập trung, điều này làm ông có chút bận tâm.
"Brrrrrrrr ---" Di động của Vương Thư rung lên, ông nhìn màn hình, sau đó trả lời điện thoại với giọng kính trọng: "Thầy, hôm nay có chuyện gì mà gọi điện thế ạ?"
Giáo sư Lâm: "Em đó, nếu nhận phỏng vấn thì sao không báo trước với các thầy cô một tiếng, làm mọi người không ai chuẩn bị sẵn, chỉ có thể kể một ít chuyện cũ của em."
"Phỏng vấn?" Vương Thư ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói cái gì, "Có phóng viên qua phỏng vấn thầy sao?"
Giáo sư Lâm: "Đúng rồi, là phóng viên Trần từ tòa soạn báo XX."
Vương Thư căn bản không nhận được tin sẽ được tòa soạn này phỏng vấn, trực giác nói cho ông có chuyện gì đó không đúng.
Ông trầm ngâm khá lâu, làm cho giáo sư Lâm thắc mắc: "Làm sao thế Tiểu Thư, có phải có vấn đề gì không?"
Vương Thư nói: "Không có ạ, nhưng mà các thầy cô kể chuyện xấu gì của em cho phóng viên thế?"
Giáo sư Lâm nói: "Em thật là, các thầy cô là loại người đó sao, thầy và mọi người đều kể chuyện tốt của em, cũng có nhắc luôn đến bài báo cáo vi sinh vật giúp em đạt hạng nhất trong cuộc thi."
Vi sinh vật, Vương Thư lúc này ý thức được cái gì, kích động nói: "Thầy, thầy có thể gửi bài báo cáo kia cho em xem không!"
Giáo sư Lâm bị giọng kích động của Vương Thư làm hơi kinh ngạc, đối phương đồng ý, sau đó gửi bài báo cáo kia cho Vương Thư.
Lúc Vương Thư nhìn thấy bài báo cáo, ông hiểu ra tất cả.
"Cốc cốc --- Bác sĩ Vương, cháu vào được không?" Bên ngoài truyền đến giọng của Thẩm Quyền.
"Vào đi." Vương Thư nở một nụ cười kỳ dị.
Hay đấy, thằng nhóc Lương Chấp kia thế mà lại đi điều tra ông.
Là vì --- liên quan đến việc nó yêu Thẩm Quyền?
Khó trách vừa rồi sau khi nghe ông trả lời, thằng nhóc đó lại lộ ra trạng thái khác thường, hóa ra là ông để lộ dấu vết.
Này cũng không thể trách ông, dù sao đã bao nhiêu năm mà không ai biết chuyện này, ai mà ngờ lại bị một kẻ bình thường phát hiện ra chứ.
Vương Thư trải qua kích động ban đầu xong đã dần tỉnh táo lại, hơn nữa ông nảy ra một kế hoạch không tồi.
Thẩm Quyền mở cửa đi vào, Vương Thư bảo đối phương nằm lên trên ghế dài.
Thẩm Quyền nhướn mày, hỏi: "Hôm nay không nói chuyện bình thường sao?"
Giọng của Vương Thư vẫn bình thường: "Trạng thái tâm lý của cháu không giống người thường, cần dùng thôi miên để trị liệu sâu."
Thẩm Quyền nghe thế thì có chút mâu thuẫn: "Nhất định phải dùng đến cách thôi miên sao?"
Vương Thư ôm tự tin rất lớn, thuyết phục Thẩm Quyền, dù sao mấy năm ở bệnh viện, ông đã nắm chặt đối phương trong tay nhờ phương pháp giật điện, ông nhẹ nhàng nói: "Tin chú, thôi miên thậm chí còn hiệu quả hơn so với cách thông thường, có thể khai thông vấn đề tâm lý của cháu, thậm chí có khả năng chữa khỏi hoàn toàn."
"Cháu cũng hy vọng có thể tháo vòng điện dưới chân phải không?"
Thẩm Quyền siết chặt bàn tay đặt trên tay vịn ghế, trên mặt hắn đầy vẻ chờ mong: "Thật vậy ạ? Nhân cách phản xã hội của cháu có thể thật sự được chữa khỏi?"
Vương Thư xác định đạt được mục đích, ông đứng dậy tươi cười: "Đương nhiên, cháu chỉ cần hoàn toàn giao bản thân cho chú là được rồi."
Thẩm Quyền gật đầu: "Cháu cần phải làm gì?"
"Nhắm mắt lại, tin tưởng chú." Vương Thư mở máy đếm nhịp (*), tiếng tích tích đơn điệu vang lên, "Mắt cháu bắt đầu mệt mỏi, cháu không mở mắt nổi nữa, nhắm mắt lại đi, tay chân cháu bắt đầu thả lỏng, thả lỏng toàn thân, mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ cũng bắt đầu mơ hồ...... Cháu muốn ngủ...... Ngủ đi......"
Sau khi lập lại vài câu, Vương Thư hỏi: "Cháu tên gì?"
Thẩm Quyền từ từ nhắm hai mắt, mở miệng: "Thẩm Quyền."
Vương Thư hài lòng gật dầu, không ngờ phương pháp thôi miên ông vừa học được không lâu lại có hiệu quả tốt như vậy, ông tiếp tục nói: "Lương Chấp là gì của cháu?"
Thẩm Quyền dường như trả lời không chần chừ: "Người yêu."
"Không, Lương Chấp không phải người yêu của cháu." Vương Thư không biết chuyện website giết người, cũng không biết Thẩm Quyền nằm trước mặt mình đã xem Lương Chấp là mục tiêu giết người đầu tiên, nếu ông ta biết chuyện, chắc chắn lúc này sẽ nhận ra một vấn đề trí mạng.
Thẩm Quyền --- có thật sự bị thôi miên không?
===================
(*) Thiết bị sản xuất nhịp phách đều đặn, giúp các nhà soạn nhạc chơi nhạc liên tục. Máy đếm nhịp thường được sử dụng như một công cụ luyện tập để giữ nhịp độ ổn định khi học các đoạn khó. Máy cũng được sử dụng trong các buổi biểu diễn trực tiếp và phòng thu để đảm bảo nhịp độ đều đặn trong suốt buổi trình diễn.