Cuối cùng, hai người ướt sũng, cái dù kia cầm theo chỉ để trưng, sau đấy còn bị Thẩm Quang Minh nổi giận đùng đùng lấy về.
Về đến nhà, Thẩm Quyền cởi quần áo ướt ra, bên tai truyền đến tiếng nước chảy từ phòng tắm, lúc này hắn mới tỉnh ra, thấy chuyện mình làm ở cục cảnh sát thật ngu xuẩn.
Quả nhiên ở chung với đồ ngốc lâu sẽ bị lây bệnh.
Hắn gọi Lương Chấp đến nhà là có mục đích, đối phương có tiếp xúc qua với Hồ Bình Phàm, tuy trên mặt nhìn không ra có gì khác thường, nhưng chắc chắn thằng nhóc đó đang nghi ngờ hắn và Hồ Bình Phàm có vướng mắc gì đó.
Lương Chấp càng lúc càng biết nhiều bí mật, hắn không thể để đối phương ra khỏi tầm mắt của mình.
Bây giờ chỉ có một biện pháp.
Lương Chấp tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài, Thẩm Quyền chỉ vào bộ đồ ngủ xếp ngay ngắn trên giường: "Bộ này còn mới, quần lót thì tự cậu nghĩ cách đi."
Lương Chấp nói: "Cái này đơn giản, gọi đồ ăn ngoài rồi nhờ anh shipper mua giùm là được."
Thẩm Quyền không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Lương Chấp mặc đồ ngủ trước, nhàn rỗi không có gì làm nên cậu đi lòng vòng trong nhà.
Nhà của Thẩm Quyền chẳng bao giờ có khách đến, giá sách của hắn đặt ở phòng khách, Lương Chấp đi đến trước kệ, dựa vào thông tin từ mở khóa nội dung truyện, cậu tìm được cuốn sách Thẩm Quyền mang theo khi ra khỏi bệnh viện.
Mở sách ra, Lương Chấp thấy dòng chữ của Hồ Bình Phàm viết, cái làm cậu ngạc nhiên chính là phía dưới có thêm một dòng nữa.
--- nhóc có cảm thấy cô đơn không?
--- tôi vẫn sẽ luôn cô đơn.
Trái tim Lương Chấp như bị cây kim đâm, chỉ đâm một chút nhưng không cách nào mặc kệ cơn đau đớn đang lan tràn ra.
Cậu đọc vô số truyện nên cậu biết, thân là nhân vật chính, trời sinh đã được rất nhiều người yêu mến; ba mẹ, bạn bè, người yêu, ước muốn, nhân vật chính từ lúc sinh ra đều đã có, cho dù nhân vật đó mở đầu có bi thảm thế nào, nhưng kết thúc sẽ nhận được hạnh phúc gấp đôi.
Nhưng Thẩm Quyền lại vĩnh viễn mất đi tất cả, đối phương thậm chí còn hiểu rõ sẽ có những thứ không tranh được, không cầu được.
Lương Chấp lau nước mắt, cậu sợ nước mắt rớt xuống trang sách sẽ bị Thẩm Quyền phát hiện, cậu trả sách về chỗ cũ, ngẩng đầu lên, cố gắng làm cho cảm xúc đừng tồi tệ thêm nữa.
Khi Thẩm Quyền đi ra, Lương Chấp đang ngồi trên sô-pha xem TV, trên kênh đang chiếu bộ phim tâm lý xã hội gia đình máu chó.
Lúc hắn đi ngang qua, hắn chú ý thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lương Chấp nên ngạc nhiên hỏi: "Cậu khóc?"
Lương Chấp cầm bịch khăn giấy bên cạnh, vừa gật đầu vừa rút một tờ ra lau mắt: "Đúng vậy, bộ phim này thật làm người ta muốn khóc quá."
Nói xong, cậu còn sụt sịt thêm hai cái.
Nói dối. Thẩm Quyền phán đoán trong lòng, hắn nhớ rõ lúc trước có cùng cậu đi xem một bộ phim ngược tâm, Lương Chấp còn biểu hiện hờ hững, độ hot của bộ phim truyền hình này còn không cao bằng bộ phim điện ảnh kia.
Lương Chấp không muốn nói, Thẩm Quyền cũng không định truy đến cùng, hơn nữa, hắn hiện tại có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.
Hắn cầm ly, giả bộ vừa rót nước vừa hỏi bâng quơ: "Công việc mới của cậu thế nào rồi?"
Lương Chấp tuy là vai pháo hôi, nhưng gia cảnh giàu có, hơn nữa cậu có tiết kiệm gửi ngân hàng, lười biếng một thời gian cũng không thành vấn đề, huống chi với cậu mà nói, quan trọng hơn vẫn là giải quyết vấn đề của Thẩm Quyền.
Đây vốn là sự thật cậu muốn nói, nhưng ngay lúc đó, cậu thông minh đột xuất, giả bộ đáng thương: "Hầy, em vẫn chưa tìm được việc, chuyện lúc trước làm trong lòng em có chướng ngại, em không muốn làm phóng viên nữa."
Thẩm Quyền không nghi ngờ gì lời nói này của Lương Chấp, dù sao trước đó, hắn có thể nhìn thấy được là cậu rất tôn kính và tin tưởng Lục Nhất Phong, ai ngờ đối phương lại là kẻ xấu muốn giết chết cậu, khó trách cậu ta sẽ hoài nghi nhân sinh.
Hắn thuận thế, nói những lời đã chuẩn bị sẵn ra: "Nếu cậu đang tạm thời không tìm được công việc hợp ý, không bằng đến tiệm hoa của tôi làm một thời gian, thế nào? Tiệm của tôi đang thiếu người."
Thẩm Quyền muốn Lương Chấp làm việc tại tiệm hoa, hắn có thể ở gần, giám sát nhất cử nhất động của đối phương, một khi đối phương lộ ra cho cảnh sát biết chuyện hắn có liên hệ với Hồ Bình Phàm, hắn sẽ xuống tay.
Lương Chấp không nghĩ tới Thẩm Quyền sẽ cho cậu làm việc ở tiệm hoa, cậu lúc trước đã nghĩ đến việc ứng tuyển công việc trong tiệm, nhưng vẫn không có cơ hội đề cập, cậu gật đầu như giã tỏi: "Vâng! Em đang lo không có việc, cám ơn Thẩm ca!"
Thẩm Quyền lại nói: "Nếu điều kiện kinh tế khó khăn, cậu có thể suy nghĩ xem nên bỏ căn nhà đang thuê ở gần đây không."
Bỏ nhà thuê? Con mắt cậu liếc qua liếc lại, có chút ngạc nhiên: "Vậy em ngủ ở đâu?"
Thẩm Quyền mím môi, giờ khắc này, hắn có chút do dự.
Hắn vẫn luôn sống một mình, thật sự không thể tưởng tượng được có thêm Lương Chấp thì cuộc sống sẽ biến thành thế nào?
Nhưng chuyện tồi tệ nhất hắn cũng đã trải qua rồi, có thêm Lương Chấp cũng chẳng thể tệ hơn được, hắn nói: "Nếu cậu không ngại thì ở chung với tôi đi, ban ngày cũng tiện cho cậu xuống mở cửa tiệm."
Lương Chấp im lặng thật lâu, Thẩm Quyền đã nghĩ đối phương không muốn.
Nhưng hắn không biết, nội tâm Lương Chấp đã sớm nổ tung như pháo hoa, cậu đang gào thét kể cho hệ thống sự vui sướng tột cùng của mình: "Hệ thống, mày nghe thấy không?? Thẩm Quyền vậy mà đề xuất cho tao ở chung!!!"
Hệ thống giây phút này cũng có chút ngẩn ra, não của nó không nhỏ như của Lương Chấp, trong tính toán của nó, Thẩm Quyền căn bản không cần thiết đưa ra yêu cầu ở chung kia, nó ráng nói: "Sự tình nhất định không phải như cậu nghĩ đâu, đấy là nhân vật chính đó...... Nhân vật chính trai thẳng làm sao lại......"
"Há há há há! Tao kệ! Sau này, tao sẽ ở chung một chỗ với Thẩm Quyền 24 giờ!" Lương Chấp ngay lúc này tràn ngập hy vọng cho tương lai, câu chuyện tình yêu của cậu chính thức mở ra trang đầu tiên!
Thẩm Quyền chờ câu trả lời, hắn bất giác xiết chặt cái ly trong tay: "Cậu không muốn?"
Lương Chấp hoàn hồn, gật đầu như gà mổ thóc: "Em muốn!"
Cậu thậm chí còn đến trước mặt Thẩm Quyền, đưa tay cầm lấy ly, nhấn mạnh một lần nữa: "Em vô cùng muốn!"
Ở khoảng cách gần, Thẩm Quyền nhìn thấy vui mừng trong mắt Lương Chấp, hắn cảm thấy đau đầu, chỉ sợ từ nay về sau, cuộc sống yên tĩnh sẽ bị phá vỡ.
Nói là ở chung, thật ra là giám thị, Thẩm Quyền chịu hy sinh, ngay cả giới hạn chịu đựng đều bị Lương Chấp từng bước từng bước bức cho lập ra cái mới.
Nhà chỉ có một phòng ngủ, dù sao Thẩm Quyền chưa bao giờ nghĩ căn nhà nhỏ của mình còn có thể nghênh đón người thứ hai.
Lương Chấp hớn hở lôi chăn gối trong tủ ra, rồi ngồi xuống giường, vỗ vỗ nệm: "Thẩm ca, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi!"
Trong nháy mắt như vậy, Thẩm Quyền cảm thấy đôi mắt của Lương Chấp còn sáng hơn cả cái đèn ở đầu giường, hắn trầm mặc đi qua, quy củ nằm xuống, đắp chăn ngang hông.
Lương Chấp tắt đèn, căn phòng rơi vào mờ tối, cậu bây giờ hưng phấn đến không ngủ được, giây phút này tốt đẹp như một giấc mộng vậy.
Lương Chấp: "Hệ thống, tao cảm thấy chắc tao sẽ mất ngủ đêm nay."
Hệ thống không trả lời, chương trình của nó lại xuất hiện đoạn mã lộn xộn.
Hệ thống không nói chuyện với Lương Chấp, cậu tuy rất muốn tán gẫn với Thẩm Quyền, nhưng nghĩ đến hôm nay phát sinh khá nhiều việc, sợ là đối phương đã sớm mệt mỏi, cho nên cậu cũng nhắm mắt lại, không ngừng mơ mộng về cuộc sống tốt đẹp sau này.
Thẩm Quyền trợn tròn mắt, hắn không quen có người ở bên cạnh.
Cho tới nay, hắn biến căn nhà thành nơi an toàn, phòng ngự kẻ thù bên ngoài, hiện giờ, một mặt hoàn toàn không có phòng bị cứ thế phô hết ra cho người khác xem.
Thẩm Quyền cảm thấy quá nguy hiểm, hắn giống như đang đi trên một sợi dây, mà ở một đầu dây chính là Lương Chấp.
Lương Chấp rõ ràng là một thằng nhóc có thể tùy ý xử lý, tại sao tồn tại của đối phương lại làm hắn cảm thấy đứng ngồi không yên như vậy?
Thẩm Quyền ôm ý nghĩ như vậy tự hỏi cả một đêm, mãi đến tảng sáng, hắn mới để mí mắt nặng trĩu che đi suy nghĩ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.