Lương Chấp bị nóng nên tỉnh dậy, ngoài nóng ra, cậu còn cảm thấy bực bội.

Tên khốn Đoạn Nhan Chính này cũng không thèm lắp điều hòa trong phòng!

Lúc này, Lương Chấp quên béng mất thân phận của cậu đang là gì, nhưng giây tiếp theo, cậu phát hiện phía sau mình có người nằm, lại còn ôm eo cậu.

"Vờ lờ! Hệ thống, ai vậy? Tình huống thế nào?" Lương Chấp không dám động đậy, mồ hôi chảy xuống không rõ là do nóng hay là bị dọa sợ.

Hệ thống: "......" Nó không muốn nói chuyện.

Hệ thống giả chết làm Lương Chấp càng hoảng, cậu cứng người, mãi đến lúc người phía sau động đậy.

Lương Chấp nín thở.

Thẩm Quyền tỉnh lại từ giấc mơ hỗn loạn, con mắt mê man vài giây, khi hắn phát hiện mình đang ôm Lương Chấp trong tư thế khá thân mật, mắt hắn nhìn trân trân rồi lập tức hoàn hồn.

Sau đó, hắn đưa tay đẩy, Lương Chấp "Á" một tiếng, mặt cậu đụng thẳng vào bức tường.

Lương Chấp không thèm nghĩ nữa, cậu xoay người lại muốn xem rốt cuộc là tên thần kinh nào, nhìn thấy người xong thì cậu sửng sốt: "Thẩm ca? Sao, sao lại là anh?"

Thẩm Quyền ngồi dậy, quay lưng về phía Lương Chấp, lúc này, hắn không thể kiểm soát được biểu cảm trên mặt, chỉ có giọng nói là còn giữ được bình tĩnh: "Ngoài tôi ra thì còn ai nữa ở đây?"

Câu trả lời của Thẩm Quyền không sai, trong phòng giam chỉ có bọn họ, đương nhiên làm gì có người ngoài, nhưng Lương Chấp muốn hỏi không phải là cái này.

Cậu biết rất rõ tư thế ngủ của mình khá lộn xộn, nhưng có lộn xộn thế nào cũng sẽ không nhân lúc Thẩm Quyền ngủ, kéo tay đối phương đặt lên eo mình, không bàn đến độ phức tạp của động tác, lấy khả năng của nhân vật chính, làm sao có thể ngủ say đến mất cảnh giác, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Mà --- tại sao anh lại ôm em ngủ? Những lời này, Lương Chấp có chết cũng không dám mở miệng hỏi.

Bộ não đang điên cuồng chuyển động của Thẩm Quyền đang chờ Lương Chấp hỏi vấn đề này, hắn đã chuẩn bị hơn mười đáp án, đủ để gạt được Lương Chấp.

Nhưng ngồi một lúc lâu, hắn thấy Lương Chấp không hỏi, đối phương thậm chí còn muốn xuống giường đi lại.

Thẩm Quyền không hiểu tại sao hắn lại sinh ra cơn tức, Lương Chấp không hỏi, này chẳng phải là để hành động của hắn trở thành hợp lý?

Hợp cái gì mà hợp, lý cái gì mà lý?

Lương Chấp thật ra rất muốn gần gũi một chút với Thẩm Quyền, nhưng bầu không khí quá kỳ dị, lúc cậu đứng dậy thì cổ tay bị bắt lấy.

Lương Chấp chưa kịp nói, Thẩm Quyền đã bảo: "Đoạn Nhan Chính đang theo dõi chúng ta."

Lương Chấp hiểu ra, chỗ này có camera, cậu hỏi: "Thế thì sao?"

Lần này, đến lượt Thẩm Quyền sửng sốt, hắn phải nói rõ ra một chút: "Cậu đừng hiểu lầm cái gì, tôi có thể giải thích sau."

Lương Chấp hơi chua xót trong lòng, quả nhiên nhân vật chính trai thẳng không thể nào rung động được, có lẽ do được ngủ một giấc, cậu lúc này lại có thể suy nghĩ logic.

Thẩm Quyền cố ý làm thế để Đoạn Nhan Chính nghĩ bọn họ là người yêu, để Đoạn Nhan Chính lấy cậu làm uy hiếp.

Nếu gặp tình huống đường cùng, Thẩm Quyền có thể chạy trốn bằng chính thực lực của hắn, còn cậu sẽ bị Đoạn Nhan Chính giữ lại làm con tin.

Nhưng mà cậu cũng không phải nhược điểm của Thẩm Quyền, đối phương có thể mặc kệ sự sống chết của cậu, rời đi tự nhiên, còn nhân tiện chọc Đoạn Nhan Chính tức chết.

Nếu như đang đọc truyện, Lương Chấp sẽ đánh giá tốt ngay lập tức, còn thưởng thêm, loại tình tiết chọc nhân vật phản diện, làm nhân vật phản diện phải kinh ngạc, đọc thật là sướng.

Nhưng mà, nhưng mà cậu chính là pháo hôi đó!!! Cái tình tiết sướng đó thành lập trên mạng nhỏ của cậu đó!

Hầy, Lương Chấp lúc này có chút nản lòng, Thẩm Quyền rốt cuộc vẫn xem cậu là con pháo hôi có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.

"Không cần giải thích đâu, Thẩm ca, em hiểu mà." Lương Chấp rút tay về, miễn cưỡng cười cười.

Thẩm Quyền chú ý tới trạng thái của Lương Chấp không đúng, thấy cậu ngồi xuống ghế, còn cố gắng cách ra một khoảng với mình, hắn nhíu mày, hỏi: "Cậu sao vậy?"

Lương Chấp mím môi, quay đầu lại nhưng không nhìn Thẩm Quyền: "Không có gì, ngủ dậy rồi thì không thể nằm trên giường tiếp."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyền thấy Lương Chấp không muốn nhìn hắn, hắn đứng dậy, ngồi bên cạnh ghế của Lương Chấp: "Tôi cũng dậy rồi."

Cơn hờn dỗi đè nặng trong lòng Lương Chấp, cậu quay đầu lại, vừa định để Thẩm Quyền giữ khoảng cách với cậu thì cậu thấy vòng phật châu đeo trên cổ tay đối phương.

Phật châu được kết thành chuỗi dài, cho dù nhìn kỹ cũng không thấy rõ vết sẹo bị che bên dưới.

Còn có vòng chân phát điện, đây chắc là lý do Thẩm Quyền luôn mặc quần dài.

Lương Chấp biết Thẩm Quyền không phải loại người không dám đối mặt với quá khứ, thân là nhân vật chính, tinh thần không thể yếu ớt như vậy được.

Nhưng đối phương cũng là người, chắc cũng không muốn bị người ta nhìn thấy rồi hỏi, rồi bị khơi lại trí nhớ, khơi lại đau khổ.

Cơn hờn dỗi cứ thế được Lương Chấp tự mình giải quyết, nói thẳng ra là cái thích của cậu phần nhiều hình thành trên một loại cảm giác ưu việt mơ hồ, cậu cảm thấy bản thân là tới cứu vớt Thẩm Quyền, là người duy nhất hiểu biết quá khứ của đối phương.

Em đối tốt với anh như vậy, anh còn không tốt lại với em, thậm chí còn không muốn thích em, còn kháng cự em.

Lương Chấp giống như một đứa trẻ cố gắng tỏ ra dễ thương nhưng lại không được cho kẹo nên không cam lòng.

Nhưng cậu không quên hết thảy được nhìn thấy trong cốt truyện, cậu bây giờ không nên suy nghĩ những cái này, cho dù Thẩm Quyền không thích cậu, cậu cũng muốn sửa chữa tất cả, bảo vệ mạng mình đã rồi tính tiếp.

Lương Chấp nghĩ thông suốt rồi, lại bắt đầu không đứng đắn, dù sao Thẩm Quyền cũng bảo muốn cho Đoạn Nhan Chính hiểu lầm phải không, vậy thì cậu phải phối hợp!

Lương Chấp không nói lời nào, cả căn phòng hoàn toàn im lặng, Thẩm Quyền muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng được, chính hắn cũng cảm thấy quẫn bách vì hành động không nên có kia.

Cái lý do nửa vời lúc nãy, nói là thuyết phục Lương Chấp, không bằng nói thuyết phục chính hắn.

Thẩm Quyền vốn là người quen với sự im lặng, nhưng hắn lúc này thấy Lương Chấp quay đầu, một bộ không muốn để ý tới hắn, trong lòng tự nhiên sinh ra một chút khó chịu.

Rõ ràng là người này không nói lời nào chính là chuyện nên vui, nhưng tâm hắn lại loạn cào cào, muốn đứng lên đi qua đi lại.

Lúc này, vai Thẩm Quyền trầm xuống, hắn quay đầu nhìn, Lương Chấp đang tựa đầu lên vai hắn.

Tim hắn đập như khu chợ đang ồn ào bỗng đột nhiên im bặt.

Nhưng Thẩm Quyền chỉ biết hỏi một câu tẻ nhạt: "Cậu làm gì?"

"Không phải Thẩm ca đã nói sao? Vì để cho Đoạn Nhan Chính hiểu lầm sâu hơn, chúng ta phải phối hợp thật tốt." Lương Chấp suy nghĩ cẩn thận, thừa dịp này chiếm tiện nghi nhiều tí, nhỡ sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Lương Chấp vươn hai tay, ôm lấy hắn như đối phương ôm cậu lúc trước, bàn tay còn tầm ngầm sờ soạng bụng Thẩm Quyền, cậu gào thét với hệ thống trong lòng: "Hệ thống, dáng người Thẩm Quyền ngon quá, tao sờ được cơ bụng tám múi này, hí hí hí......"

Hệ thống giống như vị tăng nhân đã lịch lãm nhân gian, khám phá trần thế, nó thờ ơ nói: "Chữ sắc như con dao trên trên đỉnh đầu, thí chủ, xin ngẩng lên."

Lương Chấp nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn, cậu thấy ngay ánh mắt như đao băng của Thẩm Quyền, như thể giây tiếp theo, hắn sẽ bằm cậu ra làm trăm ngàn mảnh.

"Thẩm ca?" Lương Chấp nở nụ cười xán lạn, cậu lúc này không biết ánh mắt của Thẩm Quyền có gì đáng sợ, dưới lăng kính tình yêu, dã thú hung mãnh cỡ nào cũng là hổ giấy, "Cặp tình nhân ở cùng một phòng, nên tương kính như tân (*), đúng không?"

(*) tôn trọng nhau như khách.

Thẩm Quyền nheo mắt, hắn thật sự nghi ngờ tâm trạng xấu hồi nãy của Lương Chấp không phải là thật? E là hắn nghĩ nhiều rồi.

Hắn chuyển sang nhìn dây thừng và băng dính đặt trên bàn.

Lương Chấp cũng nhìn theo hướng Thẩm Quyền nhìn, lúc thấy hai vật kia, cậu rùng mình, cậu không thể tin, nói: "Thẩm ca, anh sẽ không làm thế với em chứ? Em là người yêu của anh đó!"

Ánh mắt Thẩm Quyền sâu thẳm, hắn tóm lấy tay Lương Chấp, nhìn thì giống như hai người nắm tay nhau, thật ra là hắn đang kéo cái tay heo đang liên tục sờ mó hắn ra chỗ khác, hắn nói với giọng dịu dàng đã lâu không dùng: "Nếu là người yêu thì nên chơi một chút tình thú nhỉ."

"Em thấy đúng không, hả cưng?" Thẩm Quyền vừa nói dứt chữ cuối, sát khí lộ hết cả ra ngoài.

Lương Chấp lạnh run, nhưng miệng thì như con quỷ háo sắc: "Nhẹ chút, đây là lần đầu tiên của em."

Sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Quyền đứt phựt, hôm nay hắn phải cho Lương Chấp một trận mới được.

"Ầm ầm ầm ---" Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Đoạn Nhan Chính không thèm chờ trả lời đã đẩy cửa vào luôn, khi y nhìn thấy tình huống bên trong, y theo phản xạ nói "thật xin lỗi" rồi đóng cửa lại.

Nhưng rất nhanh, y lại sực tỉnh, khoác lại lên người thân phận bọn bắt cóc tàn nhẫn lạnh lùng, y mở cửa ra, nói: "Hai người định làm một nháy cuối cùng à?"

Trong mắt Đoạn Nhan Chính, Thẩm Quyền giữ hai tay Lương Chấp, còn đè cậu lên bàn, hai người dính một chỗ với nhau, ngoài chuyện làm một nháy thì còn làm gì nữa?

Thẩm Quyền và Lương Chấp đồng thời quay đầu nhìn y, Đoạn Nhan Chính thế mà đọc ra sự bất mãn trong mắt hai người.

Thôi thôi, Đoạn Nhan Chính tức đến muốn cười, y lôi súng ra, nói: "Theo tôi ra ngoài."

Người y chĩa súng là Lương Chấp.

Ánh mắt Thẩm Quyền lập tức thay đổi, hắn buông tay ra, đứng thẳng người, đi đến trước mặt Đoạn Nhan Chính, nói: "Cậu muốn làm gì?"

Nòng súng ngắm thẳng ngay ngực Thẩm Quyền, Lương Chấp thấy thế bèn đi qua kéo đối phương ra, đề phòng súng cướp cò.

Đoạn Nhan Chính không nhìn Thẩm Quyền, y lặp lại lần nữa: "Cậu ra ngoài với tôi."

Đây chính là trâu bó đánh nhau, ruồi muỗi chết, Lương Chấp sợ hai người đánh nhau, cậu sẽ thành người bị hại, cậu nói với Thẩm Quyền: "Thẩm ca đừng lo cho em, không có việc gì đâu."

Trong suy nghĩ của Lương Chấp, nếu Đoạn Nhan Chính muốn giết người thì y đã nổ súng từ lâu, bây giờ phối hợp tí cũng không chết được.

Thẩm Quyền nhìn Lương Chấp bị Đoạn Nhan Chính đẩy ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: "Nếu cậu ta xước một chút da, tôi sẽ chặt lại một bàn tay của Hồ Bình Phàm."

Lương Chấp kinh ngạc trợn mắt, cậu giật mình không phải vì phần tuyên bố bá đạo ở nửa đầu, mà là lượng tin tức lộ ra trong nửa sau.

Hồ Bình Phàm! Cho nên người mà Đoạn Nhan Chính nói muốn tìm lúc trước chính là Hồ Bình Phàm, mà đại nhân vật phản diện sau màn này lại có liên hệ với Thẩm Quyền, còn liên hệ cực sâu!

Đoạn Nhan Chính hừ một tiếng, căn bản không bị câu nói của Thẩm Quyền dọa sợ, y mỉm cười hiền lành với Lương Chấp, nhưng bộ dáng cầm súng kia thì không hiền chút nào.

Đoạn Nhan Chính nói: "Cậu có muốn biết chuyện của Thẩm Quyền không?"

Lương Chấp nghĩ thầm, tôi có hệ thống, Thẩm Quyền mấy tuổi đái dầm tôi còn biết nữa là.

Đương nhiên là bên ngoài, cậu giả bộ phối hợp: "Có muốn."

Dựa theo tình tiết thường thấy, nếu pháo hôi là chàng trai chính trực, kiên cường nói không muốn nghe, nhân vật phản diện sẽ cười tủm tỉm rồi nã một phát.

Này là do Lương Chấp đã đọc qua rất nhiều truyện có sắp đặt tình tiết như vậy để tôn lên nhân vật phản diện có bao nhiêu khát máu tàn nhẫn, cậu thì vẫn còn muốn sống.

Đoạn Nhan Chính rất hài lòng với câu trả lời của Lương Chấp, y đưa cậu đến phòng khách, ngồi xuống sô-pha, chĩa súng vào Lương Chấp, ra lệnh: "Ngồi xuống pha trà."

Khay trà trên bàn nhìn rất đẹp, không ngờ Đoạn Nhan Chính trông có vẻ là người theo trào lưu mới, mà phong cách sống vẫn còn khá giống người già, Lương Chấp ngồi xuống, thành thật lấy nước sôi tráng ly trà.

Đoạn Nhan Chính đột nhiên nói: "Đây là trà anh ấy thích uống nhất."

"Anh ấy" trong miệng đối phương là ai, Lương Chấp biết rất rõ, cũng chính vì biết rõ nên tay không kìm được mà run rẩy.

"Choang!" Chèn trà sứ hoa văn men xanh rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Hiện trường nháy mắt lặng như tờ, Lương Chấp ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Đoạn Nhan Chính tối sầm lại.

Đoạn Nhan Chính giơ súng, nói: "Thẩm Quyền không nỡ cậu bị xước một miếng da, tôi đây cho đầu cậu nở hoa luôn thì thế nào?"

"Không thế nào cả."

Có người đè súng sau gáy Đoạn Nhan Chính, y cứng đờ thân, đó là do giọng nói quen thuộc kia nên mới có phản ứng như vậy.

Y muốn quay đầu, nhưng nòng súng gõ vào đầu y: "Đừng nhúc nhích, tôi lâu lắm rồi không cầm súng, có chút căng thẳng, dễ cướp cò lắm."

Đoạn Nhan Chính ngồi bên này không nhìn thấy, nhưng Lương Chấp ngồi đối diện lại thấy hết, tình cảnh trước mặt chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: vờ lờ!

Khi còn trong cốt truyện của Thẩm Quyền, cậu đã nhìn thấy Hồ Bình Phàm rất nhiều lần, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy người thật, cậu mới cảm giác được thế nào là bình thường đến tầm thường.

Không giống như trong mấy bộ phim truyền hình, cao thủ đẹp trai như Dương Quá thường bị chê tướng mạo bình thường (*), Hồ Bình Phàm quả thật không làm thất vọng tên gã.

(*) Chỗ này tác giả nhớ nhầm, nhân vật cao thủ được nhắc đến không phải Dương Quá mà là Đình Bằng trong "Loan Đao phục hận". Trong bộ phim đấy, có cảnh ba người qua đường đứng trên lầu cao, vừa chỉ trỏ Đình Bằng đẹp trai ngồi dưới vừa bàn tán rằng dung mạo tầm thường như vậy không thể là cao thủ.

Nhưng hiện tại, Lương Chấp căng thẳng không phải vì nhìn thấy Hồ Bình Phàm, mà là vị đại nhân vật phản diện này không cầm súng dí vào đầu Đoạn Nhan Chính, gã chỉ đang dùng tay không giả làm súng mà thôi.

Dạo này, dù là nhân vật chính hay nhân vật phản diện đều trâu bò như vậy sao? Không mang chút vũ khí phòng thân nào đã nhảy thẳng vào ổ địch à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play