Thẩm Quyền chẳng có cảm xúc gì với đám người chết kia, lời của Đăng Nhất hắn cũng không để trong lòng.

"Thẩm ca!" Lương Chấp xuất hiện ngoài cửa, cậu bước vào, nói: "Cuối cùng cũng tìm được anh, anh qua đây sao không nói cho em biết."

Trong nháy mắt, Thẩm Quyền cảm thấy Lương Chấp giống một con cừu tự bò vào hang cọp, đối phương hoàn toàn không biết hai kẻ trước mặt đều muốn giết cậu.

Lương Chấp đã quen với bộ dáng lạnh lùng của Thẩm Quyền, cậu nói: "Thẩm ca, truyền thông giờ đã biết chuyện các nghi phạm, sợ là đợi chút nữa sẽ có người đến đây phỏng vấn, chúng ta nên đi trước đi."

Lương Chấp vẫn nhớ rõ Thẩm Quyền không thích bị chụp hình.

Quả nhiên, Thẩm Quyền vừa nghe thế thì nhíu mày, hắn gật đầu, nói: "Đi thôi."

Lương Chấp quay lại gọi Đăng Nhất: "Bọn tôi đi trước, lần sau lại đến thăm cậu."

Đăng Nhất đặt nhành hoa bách hợp lên đùi, y cười nói: "Được."

[Người thanh niên giống như bông hoa bách hợp mà chính cậu ta thích, bên ngoài trong sạch tao nhã, nhưng mùi hương tỏa ra lại làm cho người ta bất giác trúng độc ---]

Những dòng chữ này đột nhiên lóe qua trong đầu Lương Chấp, cậu dừng bước, phản xạ quay đầu nhìn phía Đăng Nhất.

Đăng Nhất vẫn giữ nụ cười vô hại trên mặt.

"Làm sao vậy?" Thẩm Quyền hỏi.

"Không có gì." Lương Chấp thu ánh mắt, câu vừa rồi hẳn là cậu đã đọc qua, nhưng trừ những dòng đó ra, cái gì cũng không nhớ được.

Những từ miêu tả người thanh niên, có khi nào là Đăng Nhất?

Lương Chấp có suy nghĩ trong lòng, cả đoạn đường đi không nói lời nào.

Bộ dáng lơ đãng của cậu làm Thẩm Quyền nghi ngờ có phải đối phương đã biết thân phận của Đăng Nhất, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn phủ nhận, nếu Lương Chấp biết thì đã không thể bình tĩnh như bây giờ.

Lái xe về tiệm hoa, Thẩm Quyền lo lắng mỗi lần đến lúc này là Lương Chấp luôn tìm hắn hẹn đi ăn, hắn đang chuẩn bị nói cho Lương Chấp tối nay ăn gì.

Không ngờ Lương Chấp chủ động xuống xe, nói với Thẩm Quyền một câu: "Tạm biệt Thẩm ca."

Thẩm Quyền: "......"

Nói xong, cậu chạy mất dưới ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền cười lạnh, người này thật đúng là không sầu không lo.

Lương Chấp đi được nửa đường thì rùng mình, cậu chà chà cánh tay, nói với hệ thống: "Hôm nay nóng như thế mà sao tao lại đột nhiên thấy hơi lạnh, không lẽ sang thu rồi?"

Hệ thống: "......" Ánh mắt Thẩm Quyền nhìn cậu đã sang mùa đông rồi đấy.

Lương Chấp thở dài: "Tao đột nhiên nhớ ra đã quên hẹn đi ăn với Thầm Quyền, tiếc quá đi."

Hệ thống nói: "Trong đầu cậu trừ ăn với nhân vật chính thì không chứa cái gì khác sao?"

Lương Chấp trả lời như lẽ đương nhiên: "Với tao mà nói, quan trọng nhất vốn là ăn và Thẩm Quyền mà."

Hệ thống lại treo máy, quả nhiên lúc nào mà Lương Chấp trở lại bình bình thường thì lúc đó không nói chuyện nổi!

Lương Chấp về nhà gọi một phần mì, cậu ngồi xuống bàn máy tính, mở trang web và tìm hoa bách hợp.

"Sột sột ---" Cậu ăn một miếng mì, mặt đanh lại, rõ ràng là không phải đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Lương Chấp nói: "Hệ thống, tuy tao không muốn nghĩ như vậy, nhưng Đăng Nhất có thể là kẻ xấu."

Hệ thống lập tức hủy trạng thái treo máy, nó hỏi: "Cậu nghĩ ra cái gì?"

Lương Chấp click mở một tấm ảnh hoa bách hợp, nói: "Không có gì cụ thể, chỉ là ngay lúc đó nhìn thấy Đăng Nhất, trong đầu hiện lên vài câu."

"Mà xấu hổ quá -- tao không nghĩ ra là bộ nào."

Giống như có một số tác giả sẽ bỏ ngang tác phẩm đang viết, độc giả cũng có người đọc đến nửa chừng thì bỏ truyện. Tuy Lương Chấp đọc rất nhiều, số truyện cậu bỏ dở... thật ra cũng không ít.

Có rất nhiều truyện trinh thám dùng hoa làm chất xúc tác câu chuyện, giống như Mục Dư Tâm thích dùng hoa trang điểm cho người chết, có rất nhiều loài hoa có ý nghĩa và cách sử dụng đặc biệt.

Nói như vậy, những nhân vật được so sánh như hoa đều là hung thủ, nhân vật chính thì ít bị so hơn, Lương Chấp có xem qua một bộ truyện mà nhân vật chính được hình dung giống như hoa hướng dương.

Chỉ là nhân vật chính kia hiển nhiên không giống như Thẩm Quyền, lạnh lùng như gió thu cuốn bay lá vàng.

Lương Chấp nhìn mấy chục trang hoa bách hợp, ngay cả các chủng loại họ hàng lẫn ý nghĩa ngôn ngữ của hoa cũng xem qua một lần, nhưng vẫn không nhớ nổi là bộ truyện nào.

Cậu đành từ bỏ, cậu húp nốt ngụm nước mì cuối cùng, rồi gọi điện cho Thẩm Quang Minh.

Thẩm Quang Minh một lúc sau mới nhận điện thoại, giọng nói đầy mệt mỏi: "Có việc gì không?"

Lương Chấp hiểu rất rõ Thẩm Quang Minh, đối phương mà nói như vậy là vẫn còn đang làm việc, nhưng cậu hiện tại cần biết môt việc, cậu hỏi: "Đã tìm được kẻ hạ độc chưa?"

Thẩm Quang Minh nói: "Lương Chấp, ông giờ không phải là phóng viên....."

Lương Chấp ngắt lời: "Chính vì không còn là phóng viên, nên tôi mới dám hỏi ông như vậy."

Thẩm Quang Minh phát hiện chút bất thường, anh hỏi: "Chẳng lẽ ông có manh mối gì?"

Lương Chấp suy xét một chút, cậu nói cho Thẩm Quang Minh một phần cái nhìn về sự kiện, còn về sự đáng ngờ của Đăng Nhất thì cậu giấu: "Tôi cảm thấy vụ hạ độc và vụ bắt cóc có liên hệ với nhau, ông có nghĩ thế không, có khi nào đều cùng là một kẻ đứng sau thao túng."

Thẩm Quang Minh im lặng một lúc mới nói: "Về điểm ấy thì chúng ta nhất trí cái nhìn, người hạ độc là đầu bếp phụ trách nấu ăn cho các nghi phạm, đối phương đã làm việc hơn mười năm, vậy mà lại làm chuyện này, bọn tôi hiện giờ đang thẩm vấn."

"Chỉ là kết quả thẩm vấn...... không phải cái bọn tôi mong đợi."

Lương Chấp nói: "Có phải đối phương khai bởi vì không thể nhìn nổi hành vi cầm thú ra tay với cả con mình của bọn chúng nên mới hạ độc không?"

Thẩm Quang Minh ngạc nhiên: "Làm sao ông biết?"

Lương Chấp cười khổ: "Cái này còn cần phải nghĩ sao? Đây là lời khai tốt nhất ở thời điểm hiện giờ."

Thẩm Quang Minh thở dài, Lương Chấp nói đúng, một khi khẩu cung của phạm nhân bị truyền thông tuyên truyền khắp nơi, nhất định sẽ kích thích sự ủng hộ của dân chúng, sự kiện này vốn có nhiều người bàn luận trên internet, nói rằng những tên đó nên bị phán tử hình.

Giờ thì thật buồn cười, có một kẻ tự xưng thay trời hành đạo, đầu độc chết đám người trong làng, e rằng dư luận sau đó chắc đều ủng hộ tên tội phạm này.

Thẩm Quang Minh nghiêm mặt, nói: "Dù thế nào ông ta đã sai, người vi phạm pháp luận nên phải bị pháp luật trừng phạt."

"Ừ." Lương Chấp giả bộ lơ đãng hỏi một câu: "Thanh niên tên Đăng Nhất ấy, ba mẹ cậu ta là ai?"

Thẩm Quang Minh nói: "Ba cậu ta họ Ôn, nhưng ông ta năm đó không đăng ký hộ khẩu cho Đăng Nhất, cho nên cậu ta không có chứng minh thư."

"Ôn Đăng Nhất......" Lương Chấp lẩm nhẩm, cậu vốn muốn để Thẩm Quang Minh điều tra chuyện của Đăng Nhất, nhưng hiện tại, người có thể chứng minh thân phận Đăng Nhất đã chết hết.

Có khi cậu đang suy nghĩ nhiều không chừng, Lương Chấp sau đó nói thêm vài câu với Thẩm Quang Minh rồi cúp máy.

Cậu ra cửa đổi giày, quyết định quay lại gặp Đăng Nhất. Lần này, cậu chuẩn bị máy ghi âm.

Dĩ nhiên là vì bảo toàn tính mạng, cậu còn cần một thứ nữa.

"Sếp, chuyển phát nhanh của anh tới này."

Thẩm Quyền dời mắt khỏi hoa, đứng dậy đi ra ngoài cửa, hắn không chú ý tới ánh mắt trêu chọc của nhân viên.

Vừa đi ra ngoài, hắn thấy ngay Lương Chấp, đối phương dang hai tay ra, nở nụ cười tươi rói: "Chuyển phát nhanh của anh đây, xin mời ký nhận!"

Thẩm Quyền: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play