Lương Chấp rốt cuộc hiểu được Thẩm Quyền nói không có chứng cứ là có ý gì, những nạn nhân này bị tra tấn đã lâu, sớm đánh mất bản năng muốn sống.

"Làm sao bây giờ, Thẩm ca?" Lúc này, Lương Chấp đã quên mục đích tới đây, giả dụ cậu mà đọc được câu chuyện như vậy, cậu sẽ đăng bài chửi ở khu bình luận, hy vọng tác giả sẽ hành hạ tất cả đám người cặn bã này một trận.

Nhưng tất cả trước mắt cậu hiện giờ là chân thật, một cảm giác vô lực lớn ập xuống người, cậu không theo chủ nghĩa anh hùng, thậm chí thấy chuyện không phải của mình, sẽ có khuynh hướng không làm chuyện bao đồng.

Nhưng bây giờ, cậu không thể làm như không thấy.

Cậu nắm lấy tay Thẩm Quyền, lại phát hiện tay của đối phương lạnh như băng, cậu sửng sốt: "Thẩm ca, sao tay anh lạnh thế này?"

Thẩm Quyền giật tay về, hắn lảng tránh câu hỏi của Lương Chấp, nói: "Cậu còn nhớ gã đàn ông tên Triệu Quốc tối qua không?"

Lương Chấp nghĩ ngợi, nói: "Cái gã bị cắn cổ!"

Thẩm Quyền gật đầu, nói: "Chỉ có nạn nhân kia là biết phản kháng, tôi nghĩ cô bé đó có đôi mắt thấy được kẻ thù."

Lương Chấp lập tức có hy vọng, cậu nhìn thoáng qua đứa bé trai, lấy đồ ăn trong ba lô ra, muốn đút cho đối phương nhưng bị Thẩm Quyền ngăn lại.

"Tên đàn ông kia có thể qua đây bất cứ lúc nào, chúng ta không thể để lại dấu vết, đi thôi." Thẩm Quyền nói.

Lương Chấp tự nhiên cảm thấy mình đã trở thành loại nhân vật dễ gây thêm phiền phức cho vai chính, cậu mím môi: "Thật xin lỗi, em không nghĩ tới chuyện đó."

Thẩm Quyền đánh giá Lương Chấp, hắn đã đạt được mục đích, đối phương nhìn thấy tình trạng của nạn nhân xong thì rơi vào trạng thái tự khép kín bản thân, ngay cả ánh mắt cũng đã phủ một lớp ảm đạm.

Người này, sao lại dễ dàng để kẻ khác thao túng cảm xúc như vậy.

Khó chịu trong lòng của Thẩm Quyền hiện hết lên giữa hai mắt, hắn nhíu mày: "Cậu chỉ cho một mình nhóc này ăn thì có lợi gì? Giờ còn bao nhiêu nạn nhân đang chờ cậu phân kẹo cho đấy."

Lương Chấp nghe thế thì tỉnh táo lại, dù cậu có vô dụng bao nhiêu, bây giờ chính là lúc nên nỗ lực hành động, không thể nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, cậu nói: "Đi thôi Thẩm ca, kẹo trong túi em lúc nào cũng sẵn sàng."

Hai người rời khỏi phòng chứa củi, bắt đầu đến cửa sổ của từng nhà quan sát.

Lương Chấp nói: "Thẩm ca, anh nói xem những người này ngay cả con mình cũng ra tay được, vậy tại sao trong làng vẫn nghèo đói như thế?"

Trong mắt cậu, loại ăn xin có tổ chức này đi ăn xin ở thành phố lớn, tiền lời một ngày cũng không ít, trước đây có lướt internet, cậu còn đọc được có người kể dựa vào ăn xin mà mua được cả căn nhà, này không phải chuyện đùa.

Lợi dụng lòng thương hại của người khác để trục lợi, loại hành động vô sỉ này đã cắt đứt cơ hội được trợ giúp của người khó khăn hơn, bởi vì một khi người giúp có đề phòng, có thể sẽ thật sự bỏ lỡ người cần giúp đỡ chân chính.

Thẩm Quyền nói: "Nguyên nhân là vì bọn họ dám ra tay với cả con mình, nên cái làng này mới dần đi vào hướng tự diệt, bọn họ cầm được tiền tối hôm qua, e là sắp vào thành phố tiêu xài rồi."

Lương Chấp trợn mắt: "Chúng ta phải nhanh chóng hành động, bằng không bọn họ chạy vào thành phố rồi, sẽ rất khó bắt."

Thẩm Quyền cụp mắt, có chút không ủng hộ hành động như vậy, nhìn cứ như nhân vật chính nghĩa, hắn có thể đảm đương được vai diễn như vậy không? Thật châm chọc.

Nhưng hắn thấy bộ dáng nhiệt tình của Lương Chấp, cũng không nói lời nào dội nước lạnh.

"Cạch ---" Tiếng chén rượu cụng vào nhau.

Triệu Quốc và ông bạn tốt Trác Đông đang ngồi trên bàn uống rượu, người sau cắn một hột lạc, nói: "Mày đừng có trưng cái mặt thối ra thế, người khác nhìn có khi còn cười trộm mày trong lòng."

Triệu Quốc đập bàn, hung dữ nói: "Tao bị cười còn ít à? Cái thứ lỗ vốn kia, lần nào cũng là nó ít nhất, lần này còn khen ngược, được có tí tiền, chỉ đủ mấy ngày tiền rượu cho tao! Biết thế lúc trước, tao bán luôn nó cho người thành phố, tương lai còn có thể đi nhờ vả được."

Trác Đông nở nụ cười đáng khinh: "Thôi đi, năm đó sau khi vợ mày qua đời, con gái mày chỉ có thể dựa vào mày, ai ngờ mày đối xử với nó như vậy, nó hận mày còn không hết, mà tao nói chứ, nếu lúc trước mày bán cho tao làm vợ, tao còn có thể xem mày là bố vợ mà nuôi đấy."

"Cỡ mày à?" Triệu Quốc hừ một tiếng, gã đột nhiên đảo đôi mắt đen, nhích người về phía trước, nói: "Giờ mày cho tao chút tiền, tao cho mày chơi được không?"

Trác Đông xua tay liên tục: "Thôi, xấu như quỷ, nhỡ chơi chết tao còn phải bồi thường tiền cho mày, âm mưu xấu của mày rõ quá đấy."

Triệu Quốc thấy tâm tư của mình bị vạch trần, không nói gì nữa.

"Cộc cộc ---" Tiếng gõ cửa vang lên.

Triệu Quốc đứng dậy đi qua, tưởng những người khác tới tìm gã uống rượu nên mở cửa không chút đề phòng.

Kết quả cửa vừa mở, một cú đấm bay thẳng vào mặt, làm gã lảo đảo té xuống đất.

Dáng người Triệu Quốc gầy yếu, chỉ ăn một đấm đã ngất xỉu dưới sàn.

Trác Đông bật dậy, nhìn người xa lạ ở cửa, kinh hoảng hỏi: "Bọn mày là ai?!"

Lương Chấp đi vào, cậu lắc hai tay, ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ, cậu nói: "Bọn tao là ai không quan trọng, không phải mày thích chơi sao, tao cho mày chơi một trận."

Thẩm Quyền chậm rãi đóng cửa cẩn thận, kéo Triệu Quốc hôn mê qua một bên, trói chặt tay chân gã lại với dây thừng đã chuẩn bị sẵn.

Hắn dặn dò: "Cho tên đó câm miệng trước đã."

Lương Chấp gật đầu, tiến lên thụi một đấm thật mạnh vào bụng Trác Đông đang không phản ứng kịp.

Dù là Triệu Quốc hay Trác Đông, cả hai chỉ là người thường, thân thủ của Lương Chấp đối phó vẫn còn dư dả.

Trác Đông cũng bất tỉnh, hai người bị Thẩm Quyền trói vào ghế, nhét giẻ vào miệng.

Lương Chấp đứng ở cửa nghe hai người nói chuyện, nếu không có Thẩm Quyền đè lại, cậu còn muốn đạp cửa, xông vào đánh chết hai tên này.

Nhưng trói hai tên đấy xong, cậu lại tỉnh táo, nói: "Chúng ta nhanh đi tìm cô bé kia ở đâu, nghe hai tên này nói chuyện, e là cơ thể của cô bé sắp không gắng gượng được nữa."

Hai người tìm thấy cô gái nằm trên giường trong phòng, hô hấp của đối phương còn yếu hơn cả cậu bé trước. Trên mặt, trên người và sau lưng đều là dấu xanh tím do bị đánh đập, mái tóc dài khô như rễ cây, xõa ra một bên giường.

Lương Chấp lập tức lấy di động ra, muốn gọi cấp cứu nhưng Thẩm Quyền nhẹ giọng nói: "Không cần, không còn kịp rồi."

"Vì không kịp nên không làm gì sao?!" Cảm xúc của Lương Chấp chợt bùng nổ, đôi mắt cậu ậng nước, môi run rẩy, "Thẩm ca, em không thể bình tĩnh lạnh lùng được như anh, em chỉ là pháo hôi mà thôi......"

Thẩm Quyền không nghe lời kế tiếp của Lương Chấp, cũng không nhìn biểu cảm bi thương của cậu, hắn tiến lên bên cạnh cô gái, đụng vào cánh tay cô.

Chỉ là đụng nhẹ mà cô gái mở choàng mắt, đáy mắt mang theo sợ hãi, lúc nhìn thấy Thẩm Quyền, sự sợ hãi dần dần hóa thành nghi ngờ.

Thẩm Quyền nói lời mà hắn không muốn nói ra nhất: "Bọn anh tới cứu em, ráng kiên trì."

"A......" Cô gái phát ra tiếng rên tuyệt vọng cực độ, cô nhè nhẹ lắc đầu, hiển nhiên là cô biết mình không còn sống được bao lâu.

Lúc này, cô giật giật cánh tay đặt trên giường, dùng ngón tay viết chữ.

Thẩm Quyền nhìn chăm chú theo, rồi nói: "Đăng Nhất, đây là tên của em à?"

Cô gái lại lắc đầu, cứ tiếp tục cố gắng gõ cái tên này.

Thẩm Quyền hỏi: "Em muốn bọn anh đi tìm người này?"

Cô gái lập tức gật đầu, cô không viết chữ nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai người.

Người được cô gái này để ý, e là một trong những nạn nhân khác, Lương Chấp hỏi: "Có phải Đăng Nhất cũng bị bắt đi ăn xin giống em không?"

Khóe mắt của cô gái chảy xuống một giọt nước mắt, cô lại động đậy ngón tay.

Lần này, Thẩm Quyền và Lương Chấp cùng nhìn thấy chữ cô viết: nói.

Nói? Lương Chấp ngộ ra, vội vàng hỏi: "Người này nói được, phải không?"

Cô gái gật đầu.

Lương Chấp rốt cuộc nghe được một tin tốt, người mà cô gái nhắc tới có thể nói chuyện, đây chính là nhân chứng thép!

Lúc này, Lương Chấp đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Thẩm Quyền không biết đối phương muốn làm gì, đang định đi theo cùng thì tay hắn đột nhiên bị bắt lấy.

Thẩm Quyền quay đầu nhìn, bắt lấy tay hắn là cô gái, ánh mắt cô nhìn hắn sáng quắc.

Thẩm Quyền cảm giác đối phương có chuyện muốn nói với hắn, nên hắn lại nhìn về phía ngón tay viết chữ của cô.

Cô gái như hồi quang phản chiếu, tay viết chữ có sức lực hơn, cô nhanh chóng viết: Triệu Quốc bị hai người bắt đúng không

Ngay khoảnh khắc Triệu Quốc nhẫn tâm đưa cô cho kẻ khác, làm cô mất đi đôi chân, trong lòng cô đã hận đối phương rất sâu.

Thấy Thẩm Quyền gật đầu, cô tiếp tục viết: giết hắn giúp tôi

Thẩm Quyền hơi giật mình, hắn nhìn vào ánh mắt cô gái, trong mắt đối phương không có sự sợ hãi sinh mệnh sắp kết thúc, chỉ có hận ý khi thân ở địa ngục.

Quá giống.

Thẩm Quyền giờ khắc này cảm thấy được, ánh mắt của đối phương rất giống mình khi còn ở bệnh viện năm đó, lúc đấy là ngày sinh nhật nhưng không có ai chúc mừng hắn, hắn đã hướng lên bầu trời đêm cầu nguyện, hy vọng Thẩm Hổ chết đi.

Nhưng mà thần không tồn tại, cho nên Thẩm Hổ vẫn sống tốt đến bây giờ.

Hiện tại, hắn trở thành thần của cô gái.

Môi Thẩm Quyền khẽ động.

Lúc này, Lương Chấp chạy vào, cậu còn kéo Triệu Quốc và Trác Đông theo, hai tên bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, vô cùng chật vật.

Lương Chấp xô hai tên này xuống đất, lạnh lùng nói: "Dập đầu xin lỗi!"

Hai tên này dĩ nhiên bị Lương Chấp đánh sợ, cả hai cũng chẳng có gan lớn gì nên lập tức liên tục dập đầu với cô gái nằm trên giường: "Ba sai rồi, tha thứ cho ba!"

Khoảnh khắc đó, trong phòng chỉ có tiếng cầu xin tha thứ và tiếng dập đầu bốp bốp trên đất của hai tên đàn ông.

Dù là người ngoài cũng nhìn ra hai tên này không có ý hối cải, chỉ xin lỗi do bị vũ lực của Lương Chấp uy hiếp.

Thẩm Quyền cảm thấy Lương Chấp làm vậy thật vô nghĩa, nhưng hắn lại thấy cô gái khóc.

Khác với tiếng khóc nức nở lúc nãy, tuy nước mắt trào ra không ngừng nhưng cô chỉ im lặng khóc.

Nước mắt như rửa trôi đi hận ý và sát ý của cô, đến cuối cùng, chỉ còn lại bi ai không thể bù đắp.

Thẩm Quyền biết, cô sẽ không lại yêu cầu mình đi giết người.

Tại sao lại như vậy? Thẩm Quyền lần đầu tiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Lương Chấp thấy cô gái khóc khổ sở đến như vậy, cậu tưởng mình làm sai nên dùng gậy chích điện đánh ngất hai tên kia, rồi vội vàng hỏi: "Em sao vậy? Có phải không muốn thấy hai tên này không, thật xin lỗi, anh......"

Cô gái lắc đầu, chớp mắt lại chảy thêm vài giọt nước mắt.

Lương Chấp nhớ trong ba lô còn kẹo, cậu bóc một viên, đưa đến bên miệng cô gái: "Em ăn kẹo đi, ngon lắm."

Cô gái há mồm ăn, vị ngọt tràn đầy trong miệng làm cô cười với Lương Chấp.

Mặt cô sưng tấy, nói là cười nhưng chỉ nhếch được khóe miệng, nhưng Lương Chấp cảm nhận được tâm trạng của cô gái, cậu cũng nở nụ cười.

Thẩm Quyền đứng một bên, nhìn hai người mỉm cười với nhau, hắn giống như đã hiểu.

Hóa ra chỉ là một câu xin lỗi, một viên kẹo.

Tại sao hắn lúc trước --- lại không có?

Hệ thống: "Chắn thành công một lần ác ý cho nhân vật chính, nhận được quyền mở khóa nội dung truyện."

Lương Chấp nghe thấy âm thanh thì sửng sốt, nhưng bây giờ còn chuyện quan trọng hơn cần làm, cậu cũng không nghĩ sâu xa về nguyên nhân.

Cậu lấy di động báo cảnh sát, giải thích tình huống nơi này, cúp điện thoại rồi nói với Thẩm Quyền: "Thẩm ca, chúng ta dùng gậy chích điện đánh ngất hết người trong làng đi."

Thẩm Quyền cụp mắt, hắn giấu kỹ cảm xúc của mình: "Được."

Lước Chấp trước khi đi có quay lại nhìn cô gái, dù đã nói với cảnh sát là cần bác sĩ, nhưng cô gái không đợi được đến lúc đó.

"Kiếp sau sẽ không còn như vậy." Lương Chấp nói.

Đây chính là một cuốn sách, em sẽ không gặp phải đau khổ thế này nữa.

Hai người đi đến những nhà khác, nếu là toàn bộ người trong làng cùng hội đồng, Lương Chấp chắc sẽ cảm thấy có chút áp lực, nhưng im lặng phục kích từng người, quả thật quá đơn giản.

Sau khi đánh ngất một người phụ nữ, Lương Chấp phát hiện trong nhà đối phương có dây thừng, cái này rất tiện để trói người lại, dù sao trong ba lô cậu cũng không chuẩn bị nhiều dây như vậy.

Lương Chấp vừa đánh ngất dân làng vừa phát hiện có rất nhiều người bị hại, chỉ là đa số bọn họ vừa điếc vừa câm vừa mù, không thể cung cấp tin tức gì.

"Cũng không phải Đăng Nhất." Trong lòng Lương Chấp đang có một ngọn lửa giận không ngừng cháy lớn lên, cho dù đánh những tên rác rưởi này cũng vẫn không hết giận.

Thẩm Quyền nhớ rõ số người tụ tập ở rừng đêm đó, hắn nói: "Chỉ còn hai nhà cuối cùng, chắc chắn sẽ có."

Lương Chấp mím môi gật đầu, cậu thầm cầu nguyện trong lòng cho đối phương không gặp phải chuyện gì.

Cầu nguyện của cậu có lẽ có tác dụng, hai người khống chế một gã đàn ông trong căn nhà cuối cùng xong, thì phát hiện một thanh niên cuộn mình ở một bên.

Thân hình đối phương cao hơn hẳn những nạn nhân nhìn thấy lúc trước, vẻ mặt cậu ta đầy sợ hãi: "Hai người là ai?"

Lương Chấp cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng: "Cậu đừng sợ, bọn tôi tới cứu cậu."

"Cứu?" Trạng thái của thanh niên nhìn qua khá hơn những người khác, nhưng thân thể cậu ta lại đồng dạng không trọn vẹn, mất đi một chân, "Hai người là cảnh sát à?"

Lương Chấp nói: "Không phải."

Thanh niên cúi đầu không nói nữa, giống như đã nghĩ Lương Chấp và Thẩm Quyền là người xấu, không tin, cũng không chống cự.

Lương Chấp không biết phải giải thích tình huống cho thanh nhiên như thế nào, lúc này Thẩm Quyền mở miệng: "Đăng Nhất."

Thanh niên hơi rùng mình, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền nói tiếp: "Người cho tôi biết tên này đã chết, cậu không muốn báo thù cho cô bé đó sao?"

"A!!!" Sắc mặt thanh niên trắng bệch, cậu đột nhiên bưng mặt khóc.

Lương Chấp nhắm mắt lại, tiếng khóc ẩn chứa tuyệt vọng làm trái tim ta bị bóp nghẹt.

Thẩm Quyền bình thản như người đứng ngoài, thậm chí cả người ngoài cũng không bình thản được như hắn, hắn nói: "Đợi cảnh sát tới đây, cậu làm nhân chứng tố giác hành vi phạm tội của làng này, cậu bây giờ tốt nhất là kiểm soát cảm xúc của mình, đừng để bản thân bị thương."

Lương Chấp ho nhẹ một tiếng, cậu kéo góc áo Thẩm Quyền, ý bảo đối phương đừng nói chuyện thẳng ruột ngựa quá.

Cũng may là Đăng Nhất nhanh chóng tỉnh táo, cậu nói: "Những người khác thế nào?"

Lương Chấp trả lời: "Không tốt lắm, nhưng chỉ cần được chữa trị thì không có nguy hiểm tính mạng."

Đăng Nhất thở phào: "Vậy là đủ."

"Tại sao chỉ có cậu khác biệt?" Trong mắt Thẩm Quyền, thanh niên tên Đăng Nhất có đãi ngộ rất đặc biệt, những nạn nhân khác vì đề phòng chạy trốn hay tố cáo mà bị làm cho tàn phế, nhưng đối phương chỉ mất một chân.

Thẩm Quyền nói: "Cậu thông đồng với bọn chúng phải không?"

Lương Chấp nghe thế thì hơi kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn Đăng Nhất, biểu cảm của đối phương kinh hoảng, hiển nhiên là chột dạ do bị vạch trần.

Đăng Nhất che mắt, bờ môi cậu ta tái nhợt, run rẩy: "Tôi không muốn biến thành như vậy."

"Biến thành như vậy...... cuộc sống của tôi coi như xong, không ai cứu được tôi, hai người cũng vậy." Đăng Nhất cười, nhưng từng chữ nói ra đều là tuyệt vọng: "Cho nên tôi xin ông ta đừng làm vậy với tôi, tôi sẽ không trốn, sẽ ngoan ngoãn kiếm tiền cho ông ta, còn có thể giúp quản lý những người khác."

Lương Chấp nhìn thoáng qua tên đàn ông ngất trên mặt đất, người Đăng Nhất vừa nói chính là bố cậu.

Giọng Đăng Nhất khàn khàn: "Bọn họ quá ngốc, tôi rõ ràng đã bảo bọn họ ngoan ngoãn một chút, thế mà bọn họ lại chống đối......"

Thẩm Quyền nói: "Người đứng sau cùng của tổ chức này là ai? Có phải là tên đàn ông xăm mình lái xe chở các cậu đi ăn xin không?"

Đăng Nhất lắc đầu, mờ mịt nói: "Tôi không biết."

Thẩm Quyền không hỏi nữa, lúc này hắn thấy Lương Chấp đang nhìn mình, nên nhíu mày hỏi: "Nhìn tôi làm cái gì?"

"Thẩm ca, bộ dáng anh lúc đặt câu hỏi hồi nãy ngầu cực kỳ!" Lương Chấp thật ra muốn nói là rất giống cảnh sát, nhưng sợ là Thẩm Quyền vì ba Thẩm mà ghét nghề cảnh sát, cho nên mới bỏ đi.

Rắm cầu vồng của Lương Chấp thật ra chẳng có tí tác dụng nào với Thẩm Quyền, ít nhất nhìn mặt thì là thế, hắn lạnh lùng nói: "Không tìm thấy người, cậu còn cười được?"

Nói đến sát nhân Hoa Bách Hợp, Lương Chấp xìu xuống, nhưng cậu vẫn không có nhiều cảm giác thất vọng, dù sao cốt truyện chưa được sửa đúng, cậu vẫn sẽ bị đám kẻ xấu dòm ngó, cậu nói: "Không sao, lần sau nhất định sẽ bắt được tên đó!"

Thẩm Quyền chỉ cười nhạt với lạc quan mù quáng của Lương Chấp.

Lúc này, Lương Chấp nghe được tiếng còi hú của cảnh sát, cậu hưng phấn chạy ra xem, còn quay đầu gọi Thẩm Quyền: "Cảnh sát đến rồi!"

Thẩm Quyền có chút ngạc nhiên, theo lý mà nói, từ lúc Lương Chấp báo án đến giờ, cảnh sát không thể tới nhanh như vậy.

Sáu chiếc xe cảnh sát cùng ba xe cứu thương đồng thời dừng ở trong làng, rất nhiều cảnh sát cùng bác sĩ lục tục xuống xe, có cả Thẩm Quang Minh và Thẩm Hổ.

Lương Chấp và Thẩm Quyền cùng đi qua, người trước thấy ba Thẩm thì hơi lo lắng đối phương sẽ làm khó Thẩm Quyền, cậu cố gắng đi trước, có ý định che cho Thẩm Quyền ở đằng sau.

Mà Thẩm Hổ chỉ thản nhiên liếc qua hai người một cái, rồi đi theo những cảnh sát khác.

Thẩm Quang Minh tới, nói: "May mà hai người không sao, tôi vừa nghe cả hai ở trong làng thì lo lắm."

Lương Chấp nghe nói, cảm thấy có gì sai sai, cậu hỏi: "Không phải các ông nhận được điện thoại báo của tôi mới tới sao?"

Thẩm Quang Minh lắc đầu, nói: "Không phải, tên bắt cóc ông lần trước đã khai báo, nói là gã liên hệ với kẻ đứng sau màn bằng di động, bọn tôi tra ra địa chỉ ID ở chỗ này, còn về phần chuyện xảy ra ở đây, lúc bọn tôi đi được nửa đường mới nhận được thông báo mà biết."

Nói đến đây, Thẩm Quang Minh cảm khái: "Vận may của hai người quả thật rất tốt, đi du lịch cũng đụng được tổ chức tội phạm, nhưng mà thế nào thì ít nhiều cũng nhờ cả hai."

Lương Chấp lúc này mới nhận ra Thẩm Hổ không làm khó dễ Thẩm Quyền, e là có Thẩm Quang Minh đã nói cho ông biết chuyện bọn họ đi du lịch.

Không ngờ một hành động vô tình lại đạt được hiệu quả như vậy.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Sau này, tao với Thẩm Quyền phải âu yếm nhiều hơn!"

Hệ thống: "......" Buông tha nhân vật chính trai thẳng đi!

Lương Chấp hỏi Thẩm Quang Minh: "Những nạn nhân này thì sẽ thế nào?"

Thẩm Quang Minh suy nghĩ, nói: "Ông yên tâm, sẽ thu xếp cho bọn họ đến trung tâm người khuyết tật."

Lương Chấp thở dài, dù thế nào, đấy đã là kết quả tốt nhất.

Bác sĩ và y tá cáng những nạn nhân lên xe, từng nạn nhân đều không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cố gắng giãy dụa.

Nhưng mà giãy dụa của bọn họ rất yếu ớt.

Lương Chấp thấy thế bèn lấy kẹo trong ba lô ra, chạy đến bên cạnh mỗi nạn nhân, đút kẹo vào miệng bọn họ.

Dường như khi có vị ngọt được đưa vào miệng, tất cả đều dừng động tác lại, yên lặng để cho y tá băng bó vết thương cho bọn họ.

Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nức nở nhỏ bé.

Đôi mắt Lương Chấp đỏ lên, cậu lẩm bẩm, như đang tự thuyết phục chính mình: "Tất cả đều đã xong, sẽ không còn cuộc sống tồi tệ như lúc trước."

Bên này, Thẩm Quyền và Thẩm Quang Minh đứng chung một chỗ, người trước hỏi: "Cứ vậy là đã xong rồi sao?"

Sắc mặt Thẩm Quang Minh nghiêm lại, không còn lộ vẻ thoải mái như khi đứng trước Lương Chấp, anh nói: "Kẻ bọn em muốn bắt, e là đã chạy thoát từ sớm."

Thẩm Quang Minh cũng không nói gì liên quan đến sát nhân Hoa Bách Hợp, anh không thừa nhận kẻ đứng sau Hoa Bách Hợp lại ở cái làng hẻo lánh này.

Có lẽ đối phương chỉ trùng hợp ở lại đây một thời gian, phát hiện thủ hạ bị bắt thì bỏ trốn.

"Bây giờ thì các chú lại có thêm nhiệm vụ, có thể giựt dây đám người không có kiến thức pháp luật làm loại chuyện này, chắc chắn không phải kẻ tầm thường." Thẩm Quyền nói.

Thẩm Quang Minh lắc đầu cười khổ, anh nhìn lên trời, nói: "Tại sao dưới bầu trời xanh như vậy, lại có nhiều góc tối ánh mắt trời không thể chiếu đến."

Thẩm Quyền không nói gì, hắn xa xa nhìn thấy ba Thẩm đang nói chuyện với cảnh sát khác, sắc mặt đối phương âm trầm, cũng không biết là do nhìn thấy chuyện mất nhân tính như vậy, hay là do không bắt được tên sát nhân Hoa Bách Hợp nữa.

Thẩm Quyền nghĩ chắc là lý do sau chiếm nhiều hơn, thấy đối phương không vui, tâm trạng hắn thật ra lại tốt lên không ít.

Kẻ đứng sau Hoa Bách Hợp là ai, Thẩm Quyền đã có một chút hình dung.

Đột nhiên, hắn bị Lương Chấp chạy tới ôm chầm lấy, đang lúc muốn đẩy đối phương ra thì cậu nói: "Cô bé ấy chết rồi hu hu hu!"

Tay Thẩm Quyền khựng lại, hắn nhỏ giọng: "Không tránh được."

Lương Chấp rầu rĩ: "Nếu có thể còn sống thì tốt hơn."

Thẩm Quyền hờ hững nghĩ thầm, sống sót để làm gì, lại giống hắn, sống như một tên vô dụng?

Nước mắt Lương Chấp làm ướt áo Thẩm Quyền: "Cô bé đó tốt như vậy, nếu còn sống sẽ gặp được rất nhiều người tốt, có khi sẽ có người yêu thương cô bé cả đời."

Thẩm Quyền nhéo hai má Lương Chấp: "Đừng nói nữa."

Hình ảnh Lương Chấp miêu tả giống như chuyện cổ tích hư ảo, hắn không muốn nghe.

Đăng Nhất được bác sĩ đưa lên xe cứu thương, bên trong có một cô gái đắp khăn trắng.

Những nạn nhân khác ngồi trong xe vừa mù vừa điếc, không ai biết trước mặt mình là một thi thể.

Đăng Nhất thừa dịp bác sĩ và y tá bận rộn bên ngoài, cậu nhấc tấm vải lên, quan sát cô gái mình đầy thương tích.

Trên mặt cậu không vui không buồn, cậu mở nắm tay ra, bên trong là một cục kẹo.

Đó là của Lương Chấp cho.

Đăng Nhất bóc viên kẹo, lúc cậu bóp miệng cô gái, viên kẹo trong miệng cô rớt ra ngoài.

Tay kia của Đăng Nhất khựng lại, cậu đột nhiên cười khẽ một tiếng, hai vai run rẩy, tiếng cười bị ép xuống nghe khá kỳ dị.

Nhưng ở đây chỉ có những nạn nhân vừa mù vừa điếc, chẳng có ai nghe thấy tiếng cười của cậu.

Đăng Nhất nhét kẹo vào mồm mới ngừng cười được, cậu giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thẩm Quyền và Lương Chấp đứng cách đó không xa.

Hai người đang ôm nhau, bộ dáng rất thân thiết, tách biệt hẳn với hoàn cảnh xung quanh, mặt trời dường như phá lệ chiếu cố, kéo những tia nắng phủ lên người bọn họ.

Cực kỳ chói mắt.

Thẩm Quyền đang suy nghĩ làm sao để đẩy Lương Chấp ra mà không quá đột ngột, hắn đột nhiên cảm giác được gì đó bèn quay đầu nhìn, trong chớp mắt, ánh mắt của hắn và Đăng Nhất ngồi trong xe chạm vào nhau.

"Thẩm ca, anh xem chúng ta nên mua gì đi thăm bọn họ đây, mua hoa hồng đi." Lương Chấp đang nói đến chuyện đi thăm những nạn nhân.

Thẩm Quyền thu ánh mắt, nhíu mày, nói: "Nào có ai đi thăm người khác lại mua hoa hồng, cậu đi tỏ tình à? Chọn hoa Đinh Hương đi."

Lương Chấp khó hiểu: "Tại sao là hoa Đinh Hương? Có ngụ ý gì sao?"

"Ngụ ý không quan trọng." Thẩm Quyền nói: "Quan trọng là hoa Đinh Hương rất thơm."

Bọn họ có thể ngửi được -- đây là mùi hương được thế gian ban tặng.

=================

Hoa Đinh Hương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play