Cuối cùng, Thẩm Quyền vẫn đồng ý đi xem phim, bởi vì sau khi hắn từ chối Lương Chấp, đối phương thế mà lại post lên vòng bạn bè một câu bi thương, làm rất nhiều người bình luận hỏi thăm.
Trong đó còn có cả Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quyền nghiến răng, vô cùng nghi ngờ có phải Lương Chấp đang cố ý không, nhưng hắn vẫn nhắn Lương Chấp là mình đổi ý lại.
Sau đó chưa tới một phút, hắn lại nhìn thấy Lương Chấp vô cùng cao hứng, trả lời mọi người là không có việc gì.
Thẩm Quyền buông di động, tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, hắn không việc gì phải cáu giận, chỉ là một bộ phim mà thôi.
Sau khi hắn tỉnh táo, hắn lại đột nhiên không thể hiểu nổi vừa rồi tại sao lại tức giận.
Lúc này, Thẩm Quang Minh nhắn tin qua, nói: anh hai, chúc mừng, bệnh của anh nhất định có thể khỏi hẳn.
Thẩm Quyền nhìn với cặp mắt lạnh, căn bản không muốn nói chuyện vớ vẩn với Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quang Minh lại nhắn thêm tin: chúc hẹn hò vui vẻ! Đây là sức mạnh tình yêu, em ghen tị quá.
Thẩm Quyền: "......"
Thẩm Quyền trả lời: đầu chú bị cửa kẹp hả?
Thẩm Quang Minh không để bụng lời độc ác của Thẩm Quyền: ha ha ha! Anh hai, em hiểu mà!
"Bang!" Đây là tiếng Thẩm Quyền ném điện thoại đập vào tường.
Bên này, tâm trạng Lương Chấp thay đổi nhanh như chong chóng, mới đầu cậu còn tưởng việc mình thầm mến Thẩm Quyền đã bị phát hiện, sau khi cậu bị từ chối thì khổ sở nói với hệ thống: "Toang rồi, nhân vật chính trai thẳng đã phát hiện tình yêu say đắm thầm kín của tao với ảnh, đây chính là nhẹ nhàng từ chối tao!"
Hệ thống xem trò vui, nói: "Tên này nhẹ nhàng chỗ nào, rõ rành rành là từ chối thẳng."
Lương Chấp chảy một giọt nước mắt tưởng niệm tình yêu say đắm bị mất đi, cậu post lên vòng bạn bè để phát tiết tâm trạng bi thương. Cậu thật sự không nghĩ Thẩm Quyền sẽ xem vòng bạn bè của mình.
Kết quả, Thẩm Quyền lại bảo sẽ đi! Lương Chấp nhìn tin nhắn thì có chút kích động muốn lăn từ trên giường xuống đất.
"Hệ thống!!!"
Hệ thống đơ ra, hiển nhiên là số liệu của nó không thể phân tích được tại sao Thẩm Quyền đột nhiên thay đổi, đồng ý đi xem phim.
Lương Chấp lăn lộn khắp giường, cậu ngừng lại, nằm dang hai tay hai chân suy nghĩ, sắc mặt dần dần nghiêm túc.
"Tao đã hiểu."
Hệ thống tự nhiên sinh ra sợ hãi: "...... Cậu hiểu cái gì?"
Lương Chấp nói: "Tại sao Thẩm Quyền lúc đầu lại từ chối tao, đó là vì nhân vật chính trai thẳng cho rằng hai thằng con trai đi xem phim tình yêu thì có hơi xấu hổ."
Hả? Hệ thống không ngờ lời Lương Chấp nói lại có chút logic, nó hỏi: "Thế cậu có đổi phim khác không?"
"Không đổi, chỉ có xem phim tình yêu thì mới có thể tạo được không khí lãng mạn, tao cũng không đến đây để làm anh em tốt với Thẩm Quyền." Giọng nói và mục tiêu của Lương Chấp kiên định như vậy.
Kiên định đến mức làm hệ thống muốn thực thể hóa, chạy ra tát hai cái vào cái miệng rộng như mỏ chim há của cậu, con mẹ nhà cậu lúc làm nhiệm vụ sao không kiên định như vậy!
Số lần hệ thống bị loạn chương trình càng lúc càng nhiều, ngay cả virus chửi thề cũng có.
Hệ thống nói: "...... Vậy cậu định làm thế nào?"
Lương Chấp đứng dậy, thay quần áo, có chút kỳ lạ là cậu đeo thêm khẩu trang vào.
Cậu ra khỏi nhà, đi đến tiệm quần áo dành cho nữ, hệ thống đơn thuần còn không biết nó sắp bước chân vào một thế giới mới toanh.
......
"Bác sĩ, cám ơn anh."
Sau khi bệnh nhân đặt hẹn trước cuối cùng rời đi, Vương Thư đứng dậy đóng cửa lại, sau đó lấy di động, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia bắt máy, truyền đến giọng nói khá bình thường của Hồ Bình Phàm: "Gọi điện giờ này làm gì, không biết bây giờ là giờ chuẩn để đi ngủ sao?"
Vương Thư trầm giọng: "Tôi đã làm dựa theo lời cậu, nhưng tôi cần một lời giải thích."
"Ầy, giải thích à, sao ông không tự động não nghĩ đi?" Hồ Bình Phàm có vẻ khá mất kiên nhẫn, "Làm việc ấy, thì phải biết linh hoạt, ông cho rằng Thẩm Quyền là con rối trong tay ông, muốn khống chế kiểu gì cũng được?"
Vương Thư sốt ruột: "Trạng thái tâm lý của nó sắp sụp đổ rồi, chỉ cần tôi lại hơi thêm áp lực, chắc chắn nó sẽ làm việc theo suy nghĩ của chúng ta!"
"Hờ hờ." Hồ Bình Phàm cười hai tiếng: "Tôi có hơi nghi ngờ tính chuyên nghiệp của ông đấy, tôi nhìn thế nào cũng không ra trạng thái tâm lý của nó nát như ông nói, đã nhịn bao nhiêu năm, ông cứ vội vã muốn thấy Thẩm Hổ chết như vậy?"
"Tôi muốn cho thằng đó thân bại danh liệt! Tôi còn muốn cho nó rốt cuộc biết được, con của nó năm đó chẳng bị bệnh tâm lý gì cả, chính là nó đã tự tay bức điên con của mình!" Vương Thư đứng bật dậy, làm cái ghế va mạnh vào tường phát ra tiếng vang, ông không thể dằn xuống được cơn phẫn nộ trong lòng, khí chất ôn hòa hóa hư không, chỉ còn vẻ mặt độc ác, ông đập ly nước để trên bàn xuống đất, phát tiết một trận mới làm hô hấp dồn dập của ông bình phục lại.
Hồ Bình Phàm im lặng suốt thời gian đó, chờ đủ rồi, hắn mới nói: "Thân bại danh liệt thì phải ngay lúc tên đó còn đang sống chứ, ông trước hãy làm việc cẩn thận, nếu Thẩm Quyền cứ giết chết Thẩm Hổ như vậy, trong lòng ông có thể sảng khoái sao? Đừng quên Ngôn Tự năm đó chết có bao nhiêu thống khổ."
Lúc nhắc tới Vương Ngôn Tự, vẻ mặt Vương Thư đau đớn, Vương Ngôn Tự là con trai của ông với vợ trước, năm đó ông vì bài bạc mà dính đến vay nặng lãi, do không muốn liên lụy hai mẹ con nên ông lựa chọn ly hôn, mai danh ẩn tích rời đi.
Chờ ông trả hết nợ nần, lúc quay trở về mới nghe nói con ông bị bắt vì hít ma túy, cuối cùng tự sát trong lúc bị cảnh sát thẩm vấn.
Người bắt và thẩm vấn Vương Ngôn Tự chính là Thẩm Hổ.
Mới đầu, Vương Thư trải qua bi thương rất lớn, sau đó tiếp nhận sự thật, ông trách mình càng nhiều hơn vì đã rời đi khi Vương Ngôn Tự còn nhỏ, không thể ngăn cản đối phương lạc lối.
Nhưng đến một ngày, một người đàn ông có diện mạo bình thường đến đây, Vương Thư khám bệnh đều cần hẹn trước, chính ông cũng không biết người này rốt cuộc có phải bệnh nhân hay không.
"Tôi họ Hồ, tên Bình Phàm, chính là diện mạo bình thường đến mức thông thường ấy." Hồ Bình Phàm đối diện ánh mắt nghi ngờ của Vương Thư, tiếp tục cười nói: "Tôi là đại ca của tổ chức buôn ma túy mà con ông gia nhập năm đó."
Vương Thư nghe vậy thì kinh hãi, không hiểu một tên trùm ma túy lớn đang bị truy nã tại sao lại có thể tìm được đến chỗ ông, ngay cả cảnh sát cũng không biết ông là bố của Vương Ngôn Tự.
Ông cực hận Hồ Bình Phàm đã dẫn con trai mình lạc lối, đang muốn báo cảnh sát, lại nghe đối phương nói một câu: "Ông thật không xứng đáng làm một người cha, ngay cả nguyên nhân chết thật sự của Ngôn Tự cũng không biết."
Vương Thư nói: "Lời này của cậu có ý gì?"
Hồ Bình Phàm ngồi trên ghế, nói: "Phát ngôn của cảnh sát là sau khi bắt Ngôn Tự, trong lúc thẩm vấn thì đối phương lên cơn nghiện, sau đó tự sát."
"Như vậy xin hỏi, phương thức tự sát là gì?"
Vương Thư nghe vậy thì sửng sốt, lúc đấy ông trở về, Vương Ngôn Tự đã sớm được hỏa táng, người vợ trước cũng không biết tình huống cụ thể.
"Không biết đúng không?" Hồ Bình Phàm cười nhạo: "Một tên phạm nhân bị bắt, trên người cất dấu vũ khí sắc bén nào cũng bị tịch thu hết, trong tình huống hai tay bị còng, xin hỏi sẽ tự sát thế nào? Đặc biệt là tự sát bằng cách nào mà ngay cả cảnh sát cũng không cấp cứu kịp?"
Sắc mặt Vương Thư trắng bệch, giống như có sự thật tàn nhẫn nào đó đang mở ra trước mắt ông, ông lẩm bẩm: "Cậu rốt cuộc... muốn nói cái gì?"
Ánh mắt Hồ Bình Phàm âm trầm, giọng điệu bức người: "Người tên Thẩm Hổ kia, đừng nhìn là cảnh sát, thủ đoạn phá án và thẩm vấn của hắn ta có tiếng là lạnh lùng tàn nhẫn, vì có thể bắt tôi, sợ là hắn ta đã dùng tư hình với Ngôn Tự, dù sao Ngôn Tự chính là phụ tá đắc lực, biết rất nhiều chuyện của tôi."
"Cậu ấy rất trung thành với tôi, tôi biết cậu ấy đến lúc chết cũng không khai gì, nếu không, làm sao tôi có thể tìm được ông ở chỗ này?"
Mỗi một câu của Hồ Bình Phàm như con dao đâm thẳng vào ngực Vương Thư, làm ông đau đớn đến mức không thể thở, ông bưng lấy ngực, một lúc lâu sau mới bình phục, ông hỏi: "Cậu đặc biệt tìm tôi, muốn tôi làm gì?"
Giọng nói của ông bình tĩnh, nhưng lại có mùi của một cơn cuồng phong đang nổi lên.
Hồ Bình Phàm nở nụ cười, nụ cười của gã không phải là nụ cười xấu xa làm người khác khó chịu, mà chỉ là một nụ cười bình thường, một nụ cười không rõ cảm xúc.
Lúc lệnh truy nã gã được công bố, nhờ khuôn mặt bình thường như vậy, gã vẫn thuận lợi đi lung tung trên đường ngay dưới sự tìm kiếm chặt chẽ của cảnh sát, thậm chí còn đến trường học xem đứa con của Thẩm Hổ.
Hồ Bình Phàm nói: "Tôi hôm nay trông thấy con của Thẩm Hổ, đúng là cha nào con nấy, còn rất có tâm từ ái đi cứu một con mèo con."
Vương Thư đã sớm bị cừu hận và phẫn nộ chiếm hết lý trí, nghe Hồ Bình Phàm nhắc đến Thẩm Quyền thì trên mặt không biểu lộ gì, giống như giây tiếp theo, dù đối phương có nói giết chết con của Thẩm Hổ, ông cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Nhưng mà mấy đứa bé khác hiểu lầm nó, tưởng nó ngược đãi động vật nhỏ, cho nên tôi đã đưa cô giáo của đứa bé danh thiếp của ông, đến lúc đó, ông cứ khám bệnh là được rồi." Hồ Bình Phàm nói.
"Cậu......" Vương Thư muốn hỏi rốt cuộc Hồ Bình Phàm muốn làm gì.
Ác ý trong lời nói của Hồ Bình Phàm làm người ta phải run sợ: "Tôi muốn thấy Thẩm Hổ sẽ có biểu cảm gì nếu hắn biết đứa con của mình biến thành loại tội phạm hắn hận nhất."
Lúc Vương Thư thấy Thẩm Hổ đưa bé Thẩm Quyền đến bệnh viện, ông nhìn cặp mắt đơn thuần vô tội của Thẩm Quyền, đã có do dự trong nháy mắt.
Nhưng cừu hận đã nhanh chóng nhấn chìm nó, dù con ông đã làm sai, nhưng nó nên có cơ hội hối cải, làm con người mới.
Nhưng cơ hội đó đã bị Thẩm Hổ phá hủy.
Vậy ông cũng đồng dạng không cho con của Thẩm Hổ cơ hội nào.
"Thật đáng tiếc, con của cậu có rối loạn nhân cách chống xã hội, hơn nữa tỷ lệ phạm tội ngầm tương đối cao, biểu hiện lúc đầu của loại bệnh này là có tính cách tấn công, ngược đãi những con vật nhỏ." Vương Thư nhìn biểu cảm điềm tĩnh trên mặt Thẩm Hổ dần tan vỡ, sung sướng âm u trong lòng dần lớn lên, ông nói chuyện không chút do dự, giống như một số tên bác sĩ thiếu đạo đức khuếch đại tính nghiêm trọng của bệnh tình để người bệnh bỏ ra nhiều tiền hơn mua thuốc, "Nếu không trị liệu để khống chế, sau này lớn lên, sợ là sẽ trở thành tội phạm nguy hiểm."
Thẩm Hổ lúc nghe về bệnh trạng của Thẩm Quyền, ông mất đi lý trí và lôgic của một cảnh sát hình sự, biến thành một người nhà bệnh nhân đang không biết phải làm gì: "Vậy tiến hành trị liệu như thế nào?"
Có ám chỉ của Hồ Bình Phàm, Vương Thư đã sớm nghĩ xong kế hoạch, ông nói: "Hiện tại cần làm là cho cháu bé nhập viện, nhận trị liệu điện giật ác cảm (*) trường kỳ, hơn nữa cần dùng thuốc và khai thông tâm lý, dần dần giảm bớt tính công kích của cháu bé đối với người khác."
Thẩm Hổ siết nắm tay, cuối cùng trầm giọng mói: "Vậy xin nhờ bác sĩ."
Vương Thư nghiêm mặt gật đầu: "Đây là việc tôi phải làm." Cũng là trái đắng tương lai mà mày hẳn phải nếm.
Với ý nghĩ như vậy trong đầu, mỗi khi Vương Thư nhìn thấy Thẩm Quyền bị trói ở trên giường, nhận trị liệu điện giật, ông sẽ cố sức dẫn dắt, tẩy não khi ý thức của đối phương đang mơ hồ.
"Muốn trách thì trách ba cháu, chính ông ta không đến cứu cháu."
"Là ông ta làm cho cháu đau như vậy, ông ta là một con quỷ."
"Cháu có biết phải làm gì để giết một con quỷ không? Đầu tiên, tự cháu phải là một con quỷ đã."
======================
(*) Liệu pháp ác cảm: được sử dụng để giúp một người từ bỏ một hành vi hoặc thói quen bằng cách để họ liên kết nó với một điều gì đó khó chịu. Liệu pháp ác cảm được biết đến nhiều nhất để điều trị những người có hành vi gây nghiện, như nghiện rượu, nghiện thuốc lá...vv.
Bác sĩ cho người nghiện rượu dùng một loại thuốc gây buồn nôn hoặc nôn nếu người được điều trị uống rượu. Sau đó, họ cho bệnh nhân uống rượu để người đó bị nôn mửa. Việc này được lặp lại cho đến khi người đó bắt đầu liên tưởng việc uống rượu với cảm giác buồn nôn khó chịu và do đó không còn thèm rượu nữa.