Lục Nhất Phong đeo còng tay, ngồi trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi gì ông đáp nấy, trạng thái không chút bối rối.

Ông càng phối hợp như vậy, cảnh sát càng kiêng kị, loại người này hẳn là có tâm lý rất vững, ngôn ngữ cẩn thận, làm ta không thể tìm được sơ hở.

Nhưng dù thế nào, đã có nhân chứng và vật chứng, Lục Nhất Phong không thể nói dối, bọn họ hỏi chính là động cơ gây án của Lục Nhất Phong.

"Tôi nhìn Lương Chấp với Thẩm Quyền không quen mắt, nên muốn cho bọn nó chút dạy dỗ, không có ý định giết người." Lục Nhất Phong vẫn lập lại câu nói đấy.

Cảnh sát lạnh lùng nói: "Một trong hai người nhận dạy dỗ của ông giờ đang nằm trong bệnh viện, đây là dạy dỗ một chút của ông à?"

Lục Nhất Phong nói: "Tôi bảo, vết thương của Thẩm Quyền là tự thằng đấy gây ra, các anh có thể kiểm tra con dao xem có vân tay của tôi không."

Cảnh sát đang định nói thêm cái gì, lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, ba Thẩm đi vào với gương mặt bình tĩnh, ông mặc đồng phục cảnh sát, nét mặt nghiêm túc làm ai nhìn thấy cũng đều bất giác căng thẳng.

Hai vị cảnh sát phụ trách thẩm vấn đứng dậy: "Đội trưởng Thẩm."

Ba Thẩm nói: "Các cậu đi ra ngoài, để tôi phụ trách thẩm vấn ông ta."

"Vâng." Hai vị cảnh sát rời khỏi phòng thẩm vấn.

Ba Thẩm tắt camera ghi hình phía sau, ông ngồi xuống, nói: "Tắt rồi, nói thật với tôi đi."

Lục Nhất Phong cười cười: "A Hổ, cậu không tin lời tôi sao?"

Ba Thẩm quan sát Lục Nhất Phong, bộ dáng mỉm cười hòa nhã của đối phương không có gì khác lạ, ông chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bọn họ gặp nhau trong phòng thẩm vấn, đối lập nhau với thân phận cảnh sát và phạm nhân.

Ba Thẩm nói: "Tôi tin lời cậu nói, nhưng cậu cũng đang không nói hết toàn bộ."

Nụ cười của Lục Nhất Phong rút đi, khẽ thở dài: "Cậu hiểu tôi rõ như vậy, thế thì chắc cậu cũng biết, nếu tôi không muốn nói, dù có giết tôi, tôi cũng sẽ không nói."

Lục Nhất Phong cũng ỷ vào cảnh sát không biết dùng vũ lực ép cung nên mới nói như vậy.

Ba Thẩm đứng dậy, làm bộ như rời đi, ông lạnh lùng nói: "Xem ra cậu đã chuẩn bị tâm lý chịu hình phạt cho tội bắt cóc và có ý định gây thương tích."

Lục Nhất Phong nghe vậy, rốt cuộc lộ ra vẻ kinh hoảng trên mặt, ông năm nào cũng đưa tin phỏng vấn các vụ án hình sự, tội danh mà ba Thẩm nói chính là hơn mười năm, chuyện ông làm căn bản không bị phán đến mức nặng như vậy.

"Từ từ!" Lục Nhất Phong muốn níu lấy góc áo của ba Thẩm, nhưng lại bắt hụt, ông nói: "Vết thương của Thẩm Quyền không phải là tôi làm, là tự tay nó cắt!"

"Người khác cảm thấy chuyện này khó thể tin được, nhưng A Hổ, cậu không phải là người biết rõ tình huống con mình nhất sao? Tinh thần của nó vốn đã không bình thường, để vu hãm tôi nên nó đã tự hại mình như thế."

Lục Nhất Phong biết ba Thẩm chán ghét Thẩm Quyền, quả nhiên ông vừa dứt lời, biểu cảm của ba Thẩm thay đổi ngay lập tức.

Trong ánh mắt của ba Thẩm lộ ra sự tàn nhẫn, ông nắm lấy cổ áo Lục Nhất Phong, vẻ mặt tựa như con ác quỷ: "Nó không bình thường, vậy cậu thì bình thường?"

Lục Nhất Phong chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo như thế của ba Thẩm, ông lúc đấy thế mà nói không ra lời.

"Cậu nên thấy may mắn vì tôi là cảnh sát, nếu không, cậu cũng không thể ngồi an ổn ở chỗ này." Ba Thẩm buông tay, đôi mắt tràn đầy cái lạnh thấu xương, "Tôi liếc mắt đã nhìn ra nó đang chơi trò gì, còn cậu - vào tù mà cải tạo đi."

"Thẩm Hổ! Cậu dám! Cậu có còn xứng là một người cảnh sát nữa không!" Lục Nhất Phong hét lên.

Ba Thẩm cũng không quay đầu lại: "Vậu cậu xứng đáng làm một người phóng viên sao?"

Lục Nhất Phong nghe thế, cả người như bị rút cạn sức lực, ngồi vật ra ghế.

Ba Thẩm mở cửa phòng thẩm vấn, Thẩm Quang Minh vừa lúc trở về từ bệnh viện.

"Ba, con vừa ở bên kia, hỏi chuyện anh hai trải qua......"

Lục Nhất Phong nghe được giọng Thẩm Quang Minh, trong lòng sinh ra một suy nghĩ trả thù, ông cao giọng nói: "Đội trưởng Thẩm, cậu muốn biết tại sao tôi lại nhắm vào Thẩm Quyền và Lương Chấp phải không? Tôi có thể nói cho cậu biết lý do......"

Ba Thẩm xoay người nhìn Lục Nhất Phong, đối phương đưa lưng về phía ông, vẻ mặt tràn đầy khoái trá khi thực hiện được âm mưu: "Bởi vì hai đứa nó là người yêu, tôi nhìn thấy tởm, nên muốn cho chúng nó chút dạy dỗ."

Thẩm Quang Minh nghe vậy thì biến sắc, xong rồi.

Anh bước nhanh qua đóng cửa phòng thẩm vấn lại, nói với ba Thẩm: "Ba, lời đó của Lục Nhất Phong nghe là biết nói bừa, ông ta nhất định đang che giấu manh mối quan trọng, ba cho con thời gian, con nhất định sẽ điều tra ra."

"Không cần." Sắc mặt ba Thẩm không khác lúc trước nhiều lắm, bởi vì mặt ông không thể đen hơn được nữa: "Nguyên nhân Thẩm Quyền tự hại mình là gì?"

Thẩm Quang Minh cảm giác sự tình không ổn, nhưng anh không thể bóp méo lời khai của Thẩm Quyền, đành nói hết đầu đuôi ra, sau khi nói xong, anh tiếp tục: "Ba, anh hai và Lương Chấp thật lòng yêu nhau, cả hai đều sẵn sàng hy sinh bản thân vì nhau."

Ba Thẩm không có ý kiến gì với lời này, nhưng lại nói một câu: "Thẩm Quyền đã bao lâu không đến bác sĩ Vương?"

Thẩm Quang Minh nghe vậy thì lạnh cả người, anh nói: "Ba, anh hai bị thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian."

"Nó còn không bị thương nặng đến mức tàn phế, trong vòng ba ngày, ba muốn nhìn giấy chuẩn đoán bệnh của bác sĩ viết." Ánh mắt ba Thẩm nặng nề: "Nếu bệnh của nó không có dấu hiệu giảm bớt, ba sẽ không để nó làm chậm trễ người khác."

Ba Thẩm nói xong thì rời đi, bóng lưng của ông tựa như một ngọn núi cao, ép cho người ta không thở nổi.

Thẩm Quang Minh tới tận giờ cũng không hiểu biết ba của mình, hơn nữa, năm đó khi Thẩm Quyền bị kiểm tra ra có nhân cách chống xã hội, tính tình đối phương lại càng âm trầm, tác phong làm việc lộ ra tính độc tài, không cho phép cự tuyệt.

Mấy năm nay, đừng nói là anh và mẹ, ngay cả đồng nghiệp bên cạnh ba Thẩm cũng không muốn đến gần ông, mọi người còn lén lút đặt biệt danh cho ông là máy thu hoạch tội phạm.

Thẩm Quang Minh thở dài, bản thân như người tí hon đứng dưới chân núi, mỗi việc ngẩng đầu lên nhìn ba Thẩm đã thấy mệt mỏi.

Xa không với tới, khó có thể trèo.

Buổi chiều, Thẩm Quang Minh lại vào bệnh viện, nói chuyện này với Thẩm Quyền.

"Đi bệnh viện khám bệnh gì?" Lương Chấp ngồi bên cạnh hỏi, lúc này là giờ cơm, cậu tự đặt cho mình món cá chiên chua cay và sườn lợn chiên, làm cả phòng bệnh bay đầy mùi.

Thẩm Quang Minh nhìn thoáng qua bát cháo trắng trong tay Thẩm Quyền, có chút đau lòng cho anh trai mình, anh nói: "Không có gì, chỉ là đi bệnh viện làm kiểm tra định kỳ thôi."

Vẻ mặt Thẩm Quyền đầy thản nhiên, hắn nói: "Trong vòng ba ngày có kết quả, vậy anh chuẩn bị xuất viện thôi."

Nói đến bệnh viện, Lương Chấp biết ngay cái gọi là khám bệnh chính là đến bệnh viện tâm thần, đó là nơi đã nhốt Thẩm Quyền suốt bao nhiêu năm.

Vớ vẩn! Không thể đi! Sự tức giận lướt qua trên mặt Lương Chấp, cậu đột nhiên nhớ tới tên bác sĩ họ Vương rất đáng ngờ trong cốt truyện.

Cậu phải điều tra mới được, Lương Chấp nói: "Thẩm ca, em đi cùng anh đi, vết thương của anh chưa lành, em muốn trông nom anh."

Thẩm Quyền liếc Lương Chấp, rồi lại liếc cá chua cay và sườn lợn chiên của đối phương, hắn muốn xuất viện, có một phần nguyên nhân là không muốn ở cùng một chỗ với tên ngốc này.

Nhưng trước mặt Thẩm Quang Minh, hắn không thể lộ cảm xúc thật được, hắn mỉm cười nói: "Ừ, cứ theo lời cậu."

Lời nói đầy dịu dàng làm Lương Chấp sợ tới mức xém hóc xương cá, cậu vội vàng nuốt xuống mấy thìa cơm cho trôi.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Xem ra Thẩm Quyền chỉ lộ mặt thật trước mặt tao, tao là đặc biệt trong lòng ảnh."

Hệ thống nói: "Người biết bộ mặt thật của hắn, nếu không phải đã xuống lỗ thì cũng sắp xuống lỗ rồi."

Lương Chấp: "......Tại sao lại nói lời kinh khủng như vậy?"

Lúc sau, Lương Chấp cầm hộp đồ ăn ngoài rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Quang Minh mới có cơ hội nói chuyện một mình với Thẩm Quyền, mặt anh nghiêm trọng, nói: "Ba biết chuyện của anh và Lương Chấp từ miệng Lục Nhất Phong."

Thẩm Quyền chỉ cần thoáng nghĩ đã biết ngay lý do Lục Nhất Phong làm vậy, đơn giản là muốn cho hắn phiền toái mà thôi, hắn nói: "Chuyện này vốn không thể lừa mãi được, ba vì chuyện này mới muốn anh đến bệnh viện khám?"

Thẩm Quang Minh gật đầu.

Thẩm Quyền nhếch môi hỏi: "Vậy nếu kết quả khám không khác gì lần trước, ông ấy định xử lý anh thế nào?"

Thẩm Quang Minh gian nan mở miệng: "Ba nói...... Ông không thể để anh làm người khác bị chậm trễ."

"Ông ta thật hiền hậu với người khác, như thể người ba tốt vậy." Thẩm Quyền lúc nói đến "người khác" thì cố ý nhấn giọng.

Thẩm Quang Minh có thể hiểu phẫn nộ ức chế trong nội tâm Thẩm Quyền, nếu đổi thành anh gặp phải tình huống bị bắt phải tách khỏi người yêu, anh cũng không giữ được bình tĩnh.

Anh muốn an ủi Thẩm Quyền, nói: "Anh, chỉ cần hai người yêu nhau, cho dù là ba cũng không thể ngăn cản, bây giờ cũng không phải xã hội cũ nữa."

Thẩm Quyền cũng không đáp lại với vẻ hiền hòa nữa, nhắc đến là lại làm hắn quả thật thấy phiền muộn.

Màn kịch giả dối này, còn muốn diễn bao lâu nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play