"Ào ào ---" Những giọt mưa rớt xuống, đập mạnh vào lá cây.
Thẩm Quyền đứng dưới gốc cây đại thụ, cơ thể vừa lạnh vừa đau, hắn cụp mắt, nhìn lớp đất bị mưa xối mềm dưới chân.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay cắm vào trong đất, như đang muốn đào ra vật gì.
Đào hai ba lần, hắn nhìn thấy con mèo con dính đầy đất trên người, nó há mồm thở thoi thóp.
Hắn cẩn thận nâng con mèo lên, lúc này, cảnh tượng chung quanh chợt thay đổi, trở nên tràn trề sức xuân, cơn mưa rào lạnh như băng biến thành ánh nắng ấm áp.
"Meo ~" Con mèo con đang hấp hối trên tay Thẩm Quyền trở nên bừng bừng sức sống, nó híp mắt, cọ đầu vào lòng bàn tay hắn.
Sau đấy mèo nhảy xuống đất, chạy trên mặt cỏ ra hướng đằng xa.
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Thẩm Quyền không vì con mèo sống lại mà biến mất.
Hắn biết, đây là mơ.
Tất cả trước mắt đều không có thật.
Phần lớn mọi người khi nằm mơ sẽ không nhận ra mình đang mơ, Thẩm Quyền sở dĩ sẽ biết, bởi vì hắn đã nằm mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần.
Lúc đầu còn vui sướng, đến khi tỉnh lại thì khóc lóc, tan vỡ, hờ hững.
Bây giờ, hắn rốt cuộc có thể làm như hắn đang vô cảm xem một bộ phim không liên quan đến mình.
Tại nơi con mèo biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Quyền, hắn rốt cuộc tỉnh lại thật sự.
Trần nhà trắng đến lóa mắt, mùi thuốc khử trùng khó ngửi, Thẩm Quyền lại vào bệnh viện, cách lần nhập viện trước chưa được nửa tháng.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Quyền hơi quay đầu qua nhìn, người tới là Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quang Minh xách theo hộp giữ ấm, anh nhìn thấy Thẩm Quyền tỉnh lại thì rất vui, anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn cạnh giường, hỏi: "Anh hai, giờ anh thấy thế nào?"
"Cũng tạm." Thẩm Quyền mở miệng nói mới cảm thấy cơn đau đớn.
Thấy Thẩm Quyền hơi nhíu mày, Thẩm Quang Minh vội nói: "Đừng nói, bác sĩ nói vết thương của anh không sâu, nhưng nếu lúc đấy đưa đi chậm một chút là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có gì cần nói thì anh gõ chữ đi."
Thẩm Quang Minh đưa điện thoại qua, Thẩm Quyền gõ chữ: Lương Chấp sao rồi?
Thẩm Quang Minh nghĩ thầm, quả nhiên Thẩm Quyền vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên là hỏi thăm Lương Chấp, anh nói: "Anh yên tâm, cậu ấy chỉ hôn mê, giờ đang ở cục để phối hợp điều tra, xong việc sẽ đến đây."
Thẩm Quyền gật đầu, hắn chỉ diễn màn kịch thâm tình, hỏi thăm một chút theo lẽ, chứ thực tế Lương Chấp có bị gì hay không, hắn biết rõ nhất, sau đấy hắn hỏi chuyện hắn muốn biết nhất: Lục Nhất Phong nói gì?
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Thẩm Quang Minh nghiêm lại, anh không trả lời câu hỏi của Thẩm Quyền, mà hỏi ngược lại: "Anh hai, chuyện xảy ra hôm đó, anh có thể kể đơn giản lại cho em nghe không?"
Thẩm Quyền gõ chữ: Ngày đó anh bị Lục Nhất Phong chuốc thuốc mê ngất xỉu, tỉnh lại thì thấy Lương Chấp cũng bị ông ta bắt đến, gã uy hiếp anh bằng Lương Chấp, bức anh tự sát, sau đấy thì các chú tới kịp lúc."
Thẩm Quang Minh đã sớm có phán đoán trong lòng, nhưng nghe xong lời kể của Thẩm Quyền, anh vẫn có chút khó tin được: "Anh hai, anh đừng...... xúc động như vậy, anh có biết nếu bọn em tới chậm, anh đã có thể sẽ......"
Thẩm Quyền nhẹ giọng, chặn ngang lời Thẩm Quang Minh: "Sẽ chết? Nhưng nếu không làm thế, Lương Chấp sẽ chết trước mặt anh."
Thẩm Quyền nhớ lại lúc đấy, Lương Chấp quả thật xém chút nữa đã bị Lục Nhất Phong giết chết, hắn ngăn cản đối phương, chỉ là vì không muốn Lương Chấp chết trong tay người khác.
Ngày đó ở khách sạn tình nhân, hắn đã xem di động của Lương Chấp sau khi cậu ngủ, biết được chuyện cậu đã báo cho Thẩm Quang Minh.
Lúc đó hắn biết, ngày giết Lương Chấp phải dời lại.
May mà tình huống thế này không phải lần đầu mới phát hiện, Thẩm Quyền nhận ra hắn không còn tức giận như lúc trước nữa.
Thẩm Quang Minh thì đang cảm thấy anh mình có tình cảm với Lương Chấp là thật, mà Lương Chấp cũng giống như vậy, khẩu cung của đối phương là Lục Nhất Phong bắt cóc Thẩm Quyền, buộc cậu tự chích gậy điện vào mình.
Sự việc này, thoạt nhìn chính là Lục Nhất Phong có cừu oán với hai người nên nảy ý định giết người.
Nhưng Thẩm Quang Minh lại không rõ động cơ của Lục Nhất Phong, lúc thẩm vấn, đối phương không chịu nói, còn vết cắt trên cổ Thẩm Quyền, ông ta cứ cường điệu là tự đối phương cắt, muốn vu hãm ông ta.
Không có ai tin lời nói của Lục Nhất Phong, bởi vì Thẩm Quyền thiếu chút nữa là chết.
Ai lại lấy mạng của mình ra để làm loại việc như vậy, thù oán lớn lắm à?
Thẩm Quang Minh đứng dậy mở hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng nói: "Đây là canh gà, mẹ đặc biệt hầm cho anh, anh uống chút đi."
Môi Thẩm Quyền trắng bệch, không có tí máu, hắn nói: "Cứ để đấy đi, anh hiện tại không muốn ăn uống gì."
"Ừ." Thẩm Quang Minh như muốn nói gì lại thôi.
Thẩm Quyền hiểu Thẩm Quang Minh, đối phương lộ vẻ mặt này, nhất định là vì người nào đó.
Thẩm Quyền lấy điện thoại, gõ chữ: thái độ của ba bên kia thế nào?
Thẩm Quang Minh nói: "Ba mặc dù có chút tức giận, nhưng sẽ không nghi ngờ anh như lần trước, thẩm vấn Lục Nhất Phong là do ba phụ trách."
Thẩm Quyền hiểu rõ, Lục Nhất Phong và ba Thẩm quen nhau khi còn trẻ, so với thằng con có cũng được mà không có cũng được này, hành vi giết người của bạn tốt làm đối phương chú ý hơn.
Lúc này, một vị bác sĩ đi vào, Thẩm Quang Minh đứng dậy, khách khí hỏi: "Bác sĩ, vết thương của anh tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ đeo khẩu trang, nói: "Ít nói lại thì có thể khôi phục nhanh."
Thẩm Quang Minh biết bác sĩ không nhắm vào anh, nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy vì sự vội vã muốn hỏi tình huống của mình.
Anh quay người nói với Thẩm Quyền: "Anh hai nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ lên thăm anh vào buổi tối."
Thẩm Quyền gật đầu, sau khi Thẩm Quang Minh rời khỏi phòng bệnh, hắn nhìn vị bác sĩ đứng một bên, hỏi: "Ông là ai?"
Phòng Thẩm Quyền ở là phòng một người, vết thương của hắn còn không đến mức để một bác sĩ đặc biệt đến thăm hỏi.
Nhất là ánh mắt của bác sĩ này làm hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng bình thường, ta thậm chí không thể nhìn mặt đoán được tuổi của của người này, chi có thể dựa vào vết chân chim ở khóe mắt mới biết được người này không còn trẻ.
"Cậu việc gì phải để bản thân mình khó coi như thế chỉ vì một tên nhóc con?"
Giọng nói của đối phương thật bình thường, nhưng chỉ như vậy lại đánh thức lại cảnh tượng mà Thẩm Quyền cực kỳ không muốn nhớ tới, hắn nắm chặt chăn, giọng nói có chút bất ổn: "Tôi nghĩ ông định ở trong bệnh viện cả đời."
Hồ Bình Phàm cười cười, bộ dạng gã bình thường, lúc cười có thể hình dung là thật thà chất phác, thế mà ai cũng không ngờ, gương mặt bình thường đến mức lẫn trong đám đông này, lại nằm trên lệnh truy nã cấp A của cục cảnh sát.
Hồ Bình Phàm kéo ghế ngồi xuống, nói: "Ở trong đấy lâu quá nên thân mình sắp rỉ hết rồi, huống chi tên nào đấy tìm tôi bao nhiêu năm như vậy, nếu không ra, chỉ sợ sẽ nổi điên."
Gã khịt khịt mũi, chú ý tới canh gà bên cạnh, mắt sáng rực lên: "Thơm quá, cho tôi nếm tí."
Tay gã còn với giữa không trung đã bị Thẩm Quyền bắt lấy, người sau nhìn với ánh mắt bình tĩnh, nói: "Không được chạm vào."
Hồ Bình Phàm nhướn mày: "Tại sao? Tôi cũng đâu phải không chừa cho cậu chút gì."
"Canh đấy do mẹ tôi hầm, không cho ông uống." Tay Thẩm Quyền từ từ siết chặt.
Cổ tay Hồ Bình Phàm truyền đến đau đớn, nhưng mặt gã không biểu hiện gì, ngược lại còn cười hỏi: "Nhìn cậu là tôi biết, tôi không uống, cậu cũng chẳng uống, đúng không?"
Thẩm Quyền im lặng.
Hồ Bình Phàm đánh giá sắc mặt hắn, nói: "Không lẽ cậu vẫn còn không muốn rời xa bà già kia? Đừng quên những năm đó cậu ở bệnh viện, bao nhiêu lâu không thấy bà ta đến thăm, thế mà lần này cậu bị thương, lại lập tức nấu canh gà đem qua, giả tạo lắm."
"Đủ rồi." Thẩm Quyền chịu không nổi Hồ Bình Phàm cứ léo nhéo bên tai, "Nếu ông không còn việc gì khác thì cút ngay."
Chữ cuối cùng như chọc giận Hồ Bình Phàm, gã trở tay nắm lại tay Thẩm Quyền, đứng dậy đè đối phương xuống, tay kia bóp cổ bó băng vải của hắn.
Thẩm Quyền lúc đầu còn phản kháng theo bản năng, nhưng hắn vừa bị thương, cơ thể không có bao nhiêu sức lực, nên nhanh chóng không chống cự nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Bình Phàm bên trên.
Vẻ mặt của Hồ Bình Phàm còn lạnh hơn của Thẩm Quyền vài phần, lúc này gã có nhiều khí chất của kẻ bề trên hơn, gương mặt có vẻ không còn tầm thường nữa, gã nhếch môi, nói: "Tao dạy mày nhiều thứ như vậy, mày lại không cần, ngược lại còn chơi luôn cả mạng của mình, lợi hại lắm."
Cổ Thẩm Quyền bị bóp đến đau đớn, màu máu trên mặt hắn cũng rút hết, nhưng ngạo khí trong xương lại không giảm nửa phần, hắn như đang thưởng thức bộ dáng nổi giận của Hồ Bình Phàm, hắn mỉm cười nói: "Trên thực tế thì tôi đã thành công, không phải sao?"
"Báo thù thành công nhất là sống sót để nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của kẻ thù, tôi không muốn cậu chơi đến mức nghiện, cuối cùng quăng cả mạng của mình đi." Cơn giận của Hồ Bình Phàm tới nhanh mà đi cũng nhanh, gã buông tay, lại đứng bên giường, cao cao nhìn xuống Thẩm Quyền.
"Cậu gần đây khá thân cận với mục tiêu đầu bảng của website giết người đấy, chọn thằng nhóc đó cho lần giết người đầu tiên, quả thật cũng không tồi." Thái độ của Hồ Bình Phàm hòa ái, lật mặt nhanh như lật sách, "Nhưng cũng đừng thân cận quá."
Hắn làm hiệu một khoảng cách nhỏ bằng ngón cái và ngón trỏ, nói: "Khoảng cách giữa tâm và tâm phải giữ ít nhất cỡ này này."
Thẩm Quyền nói: "Ông sợ tôi không hạ thủ được sao?"
"Không, tôi sợ cậu yêu thằng nhóc đó thôi, để lúc giết nó rồi, cậu rốt cuộc tìm không ra mục tiêu tốt như nó nữa, chuyện như vậy với sát thủ là quá buồn." Hồ Bình Phàm cau mày, điệu bộ như thể đang thật sự suy nghĩ cho Thẩm Quyền.
Màn đen kéo từng đợt đến trước mắt Thẩm Quyền, hắn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Hồ Bình Phàm nữa
Hồ Bình Phàm thấy Thẩm Quyền "nhắm mắt không tiếp khách", cũng phủi lại vết nhăn trên áo blouse, gã nói: "Đi đây."
Nói xong, gã cũng không quan tâm Thẩm Quyền có trả lời không, tự mở cửa đi ra ngoài.
Gã đi chậm chậm, trên hành lang thường có bệnh nhân hoặc thân nhân của người bệnh đi ngang qua chào hỏi gã.
"Chào bác sĩ Trần."
"Xin chào."
"Bác sĩ Lâm ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Bác sĩ Tô, ông nhà tôi lúc ngủ tối hôm qua nói là đau lắm."
"Tôi sẽ gọi y tá kê thuốc giảm đau cho."
Chưa đến mười phút ngắn ngủi, Hồ Bình Phàm đã bị nhận lầm thành vài người bác sĩ khác nhau, gã hiển nhiên đã quen bị người khác nhận nhầm, cứ bình thản diễn kịch tiếp.
Lúc này, gã nhìn thấy một thanh niên đang vội vã chạy tới ở đằng trước, hành lang bệnh viện không rộng, đối phương vẫn chạy với tốc độ như chạy nước rút 100m.
Hồ Bình Phàm cố ý không né tránh, bị thanh niên đụng vào vai.
Lương Chấp vừa ra khỏi cục cảnh sát liền vội vã chạy tới bệnh viện thăm Thẩm Quyền, cậu đụng trúng người thì lập tức giải thích: "A! Thật xin lỗi bác sĩ! Cháu có người bạn nằm viện, nên hơi vội......"
"Không sao." Hồ Bình Phàm nhân cơ hội đánh giá Lương Chấp.
Lương Chấp được thông cảm, luôn mồm nói hai câu cám ơn rồi chạy đi mất.
Hồ Bình Phàm nhìn theo bóng Lương Chấp, mục tiêu số một của website giết người thật đúng là không có gì đặc biệt, hay là đối phương có gì đó riêng mà lần đầu tiên gặp thì không thể nhìn thấy?
Nhưng gã cũng không nghĩ sâu hơn làm gì, mặc kệ thằng nhóc đấy là ai, sớm hay muộn gì cũng chết thôi.
Hồ Bình Phàm cởi áo blouse, vắt đại lên một cái ghế, bây giờ sẽ không còn ai nghĩ gã là bác sĩ để giữ chân lại hỏi han nữa.
Lương Chấp mở cửa phòng bệnh, cậu đi vào, nhìn Thẩm Quyền đang nhắm mắt.
Cậu bước nhẹ nhàng, nghĩ rằng Thẩm Quyền đang nghỉ ngơi, ai ngờ lúc đến gần mới thấy vết thương trên cổ Thẩm Quyền bị vỡ, băng vải thấm đầy máu đỏ, sắc mặt suy yếu đến trắng xám.
Cậu lập tức nhấn chuông, bác sĩ mang theo y tá nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.
Lương Chấp bị đuổi ra ngoài cửa, trong một khắc khi cánh cửa khép lại, cậu nhìn thấy băng vải thấm đẫm máu đỏ được cởi ra, bao tay của y tá cũng dính đầy máu.
Tim cậu lộp bộp, nước mắt lập tức chảy xuống.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Thương trên người anh ấy, đau ở trong tim tao!"
Hệ thống: "......" Muốn ói.
Lúc đó, sau khi Lương Chấp tỉnh lại, biết được Thẩm Quyền bị thương, cậu hận không thể lập tức xông vào phòng thẩm vấn, bóp chết Lục Nhất Phong cho hả giận.
Ra tay với cậu thì thôi, còn muốn hạ thủ với nhân vật chính, chẳng có tí tự giác nào của nhân vật phản diện cả! Có biết nhân vật chính là phải sống đến chương cuối cùng không!