Lương Chấp lấy di động ra, bấm số của Thẩm Quang Minh, cậu phải biết Thẩm Quyền năm đó rốt cuộc bị phán bệnh gì mà bị bắt đi bệnh viện.
Thẩm Quang Minh bên kia nhanh chóng trả lời: "Lương Chấp, làm sao vậy?"
"Tôi......" Lương Chấp lúc này đột nhiên nghĩ đến, cậu hẳn nên hỏi chuyện Thẩm Quyền thế nào mới không mất tự nhiên?
Dĩ nhiên là không thể hỏi thẳng Thẩm Quyền có phải bị bệnh như vậy không?
Lương Chấp cân nhắc một chút, nói: "Tôi lúc nãy vừa ở cùng Thẩm ca, anh ấy có nói chuyện trước đây cho tôi nghe, Quang Minh, tất cả đều là thật à?"
Thẩm Quang Minh im lặng một lúc, sau đó anh thở dài, nói: "Tôi không nghĩ anh ấy lại chủ động nói việc này với ông, xem ra hai người là thật lòng."
Lương Chấp mọc một dấu chấm hỏi trong lòng, phần sau của câu nói, cậu nghe không hiểu.
Thẩm Quang Minh nghiêm túc: "Tuy anh của tôi có nhân cách chống xã hội, nhưng anh ấy đã điều trị ở bệnh viện 8 năm, bây giờ đã giống như người bình thường."
Thẩm Quyền thế mà ở bệnh viện tâm thần chữa trị những 8 năm, Lương Chấp cho tới bây giờ còn không nghĩ, đường đường là nhân vật chính lại có thời thơ ấu thảm như vậy, cậu sững sờ một hồi lâu mới tìm lại được giọng mình: "Theo tôi biết, nhân cách chống xã hội chính là phương diện tình cảm khá nhạt, về phần đưa đi bệnh viện điều trị, cần nghiêm trọng vậy sao?"
Lúc này, Thẩm Quang Minh lâm vào rối rắm, nếu anh nói toàn bộ tình trạng của Thẩm Quyền cho Lương Chấp biết, vậy đối phương có thể sẽ rời khỏi Thẩm Quyền vì sợ hãi không?
Thẩm Quyền khó lắm mới có người thích, nếu gặp phải đả kích do thất tình, tâm lý sẽ có chuyển biến xấu, thậm chí xuất hiện hành động tấn công do quá khích, đây là điều anh lo lắng nhất.
Nhưng nếu không nói, lựa chọn tiếp tục giấu diếm, vậy sẽ không công bằng với Lương Chấp.
Thẩm Quang Minh vẫn lựa chọn nói cho Lương Chấp biết tình hình thực tế: "Anh của tôi làm kiểm tra khả năng phạm tội, kết quả cao tới 80%."
Nếu không phải sau đấy, bác sĩ Vương đề nghị cho anh trai mang vòng phát điện ở chân, chỉ sợ ba căn bản sẽ không định cho Thẩm Quyền xuất viện.
Lương Chấp nghe xong, cơn giận đầy bụng, cậu còn xém quăng điện thoại đi, cậu đứng dậy, nói: "Chỉ bằng hai điều đó đã đưa Thẩm ca đi bệnh viện? Điên thì có! Chỉ dựa vào việc anh ấy có thể phạm tội, cả nhà ông đã phán tội anh ấy trong thâm tâm, biến anh ấy thành phạm nhân rồi phòng bị, dựa vào cái gì chứ?"
Thẩm Quang Minh không phải không rõ lý lẽ này, anh chỉ nói một câu: "Đều đã qua rồi."
Lời này như thùng nước đá xối cho Lương Chấp lạnh thấu tim, câu này của Thẩm Quang Minh không phải nói tất cả đều là quá khứ, mà là thương tổn đã thật sự tạo thành, không thể vãn hồi, không thể trở về như trước.
Thẩm Quang Minh nói: "Tôi vẫn cảm thấy anh ấy hận cả nhà, nhưng bây giờ có ông ở cùng anh ấy, tôi lại có chút mong đợi, anh ấy là mở lòng yêu một người."
"Tôi không biết ông đang nói gì." Lương Chấp nghe thấy tiếng mở cửa, đành vội vàng chấm dứt trò chuyện.
Cậu mở cửa buồng đi ra ngoài, bất ngờ thấy hóa ra người vào là Thẩm Quyền.
Bé Thẩm Quyền trong cốt truyện và Thẩm Quyền trước mặt như kết hợp cùng một chỗ, mắt Lương Chấp lập tức liền rưng rưng.
Cậu thật sự đau lòng cho nhân vật chính.
Thẩm Quyền đứng rửa tay trước bồn rửa mặt, hắn nhìn Lương Chấp qua ảnh phản chiếu trên gương, nói : "Cậu đi WC đến tận bây giờ?"
Lương Chấp không nói gì, Thẩm Quyền rửa tay xong, vừa xoay người thì bị Lương Chấp ôm lấy.
Trong khoảnh khắc, tay Thẩm Quyền xém chút nữa đã bổ vào gáy Lương Chấp.
Thẩm Quyền ngừng kịp thời, tay đặt lên vai Lương Chấp, muốn đẩy cậu ra: "Cậu làm sao vậy?"
Lương Chấp ôm chặt hắn, cậu nói: "Em lạnh."
Chú mày lạnh thì liên quan gì đến anh? Trong lòng Thẩm Quyền nghĩ lạnh lùng như vậy, nhưng hắn lại nhớ tới đêm hôm đó, Lương Chấp ôm bản thân mình đang rét run.
Thẩm Quyền nói: "Anh cũng không phải mặt trời nhỏ, không sưởi cho cậu được đâu."
Lương Chấp vùi đầu vào ngực Thẩm Quyền, rầu rĩ nói: "Như vậy là đủ rồi."
Cậu đồng thời nói với hệ thống: "Tao nhất định phải vạch trần hết thảy chân tướng, vì chính danh của Thẩm Quyền! Đến lúc đó, tao nhất định phải mắng bác Thẩm một trận!"
Hệ thống tuy vui mừng, nhưng vẫn có tâm nhắc nhở: "Cậu đã biết kẻ hạ độc là ai chưa?"
Hùng tâm tráng trí của Lương Chấp ngay lập tức bị đánh nát, được rồi, việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm ra hung thủ hạ độc lần này, bảo vệ mạng nhỏ trước vẫn quan trọng hơn.
Cậu vừa rời khỏi ngực Thẩm Quyền thì chợt nghe đối phương nói: "Không lẽ cậu bị táo bón?"
Lương Chấp: "......"
Thẩm Quyền nhỉn vẻ mặt Lương Chấp khi ngẩng đầu lên, cảm thấy mình nói trúng rồi, hắn đẩy đối phương ra không thương tiếc: "Anh nói cậu làm gì mà ngồi trong này lâu như vậy, cậu bình thường ăn nhiều đồ nóng, về sau ăn đồ thanh đạm nhiều một chút."
Trong mắt Lương Chấp lúc này, Thẩm Quyền chính là một nhóc đáng thương, nên cậu cũng không có oán giận lúc trước, gật đầu nói: "Thẩm ca nói đúng, sau này sẽ ăn cháo anh nấu, không ăn đồ ăn nhanh nữa."
Thẩm Quyền: "......" Thế nào lại cảm giác mình vừa tự đào hố, bị mỗi táo bón đã thay đổi suy nghĩ, không có cốt khí gì hết.
Lương Chấp nghĩ đến việc vừa rồi lo xử lí thi thể con mèo mà quên mang túi đồ ăn có độc đi, nếu cứ vứt tại chỗ đó, nhỡ có người lang thang nào ăn trúng, sẽ ra việc lớn mất, cậu nói: "Thẩm ca đi WC tiếp đi, em ra ngoài trước!"
Thẩm Quyển thấy Lương Chấp đi rồi thì cũng rời toilet, hắn cũng không muốn đi WC, chỉ là thấy Lương Chấp đi lâu quá, nên tới nhìn một chút.
Nhìn đối phương có phải đã bị kẻ khác giết chết ngay lúc mình không để ý không.
Lương Chấp chạy đến chỗ thùng rác, thấy túi đồ ăn kia vẫn còn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, Đoạn Nhan Chính đã sớm không còn ở đó.
Cậu nghĩ đến những người có thể nhờ cậy, cuối cùng gọi điện thoại cho Đường Nghiêu, điện thoại vừa kết nối, cậu vào thẳng chủ đề: "Tôi có một túi đồ ăn muốn kiểm tra thành phần bên trong, ông có cách nào giúp tôi tìm người kiểm tra không, mà phải ra kết quả ngay lập tức ấy."
Đường Nghiêu nói: "Kiểm tra thành phần thì nhanh nhất cũng phải ba tiếng đồng hồ, ông thế nào lại đột nhiên muốn kiểm tra thành phần đồ ăn?"
Lương Chấp tuy rất muốn nói cho Đường Nghiêu, nhưng thân phận Đường Nghiêu là cảnh sát, có thể sẽ kinh động đến hung thủ, cậu nói: "Chờ lúc nào rảnh tôi sẽ kể cho ông, ông qua chỗ tôi trước lấy đồ ăn đi, nhờ ông đấy."
Phong cách làm việc của Đường Nghiêu thẳng thắn nhanh nhẹn, cậu còn kém Thẩm Quang Minh trong khoản thận trọng và suy nghĩ cặn kẽ, đối diện với nhờ vả của bạn tốt thì ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Qua 20 phút, Lương Chấp từ xa đã thấy xe của đối phương phóng nhanh lại đây.
Xe Đường Nghiêu dừng trước mặt Lương Chấp, cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt cậu: "Đồ đâu?"
Lương Chấp giao túi KFC cho Đường Nghiêu, đối phương nhận túi, còn nhíu mày: "Cái thứ này còn muốn kiểm tra thành phần sao? Đồ ăn nhanh mà thôi."
Lương Chấp: "Đừng hỏi nhiều như vậy, ra kết quả thì nói cho tôi biết ngay lập tức."
Đường Nghiêu hiếm khi thấy bộ dáng nghiêm túc của Lương Chấp, cậu cũng rút thái độ lờ đờ lại, cậu nói: "Biết rồi, ông không gặp gì khó khăn đấy chứ?"
Lương Chấp mím môi nói: "Nếu ông không nhanh đem đồ ăn đi kiểm tra, tôi sẽ khó khăn thật đó."
Đường Nghiêu bất đắc dĩ, không tiếp tục hỏi nữa, lái xe rời đi.
Lương Chấp đứng tại chỗ, cái cậu muốn kiểm tra chính là toàn bộ đồ ăn bị hạ độc, hay chỉ có phần gà cuốn kia bị hạ độc.
Nếu chỉ có gà cuốn có độc, người biết cậu nhất định sẽ ăn phần gà cuốn hiện tại chỉ có một người.
"Phần phật---"
Lương Chấp rùng mình, cậu xoay người nhìn ra phía sau, chỉ là một cái túi rỗng bị gió thổi đi.
Cậu thở ra một hơi, cậu không muốn nghi ngờ người khác trừ khi có bằng chứng rõ ràng, nếu không có, cậu vĩnh viễn sẽ không dùng ác ý để suy đoán về người khác.
Cậu luôn luôn nói với chính mình, nhìn thế giới bằng ánh mắt tốt đẹp sẽ cho đời vui vẻ.
Sau khi Lương Chấp rời khỏi hẻm nhỏ, ở chỗ cậu không nhìn thấy, có một cái bóng từ từ hiện ra.
Lục Nhất Phong bước ra từ chỗ sâu trong hẻm, ông nhìn lướt qua thùng rác, không ngờ rằng vẫn để Lương Chấp giành tới trước.
Ông nghĩ Lương Chấp không chết, vậy đồ ăn hẳn là bị vứt đi, mà hai người Lương Chấp và Thẩm Quyền cũng chưa lộ ra khác thường, chứng minh bọn họ có lẽ không biết trong đồ ăn có độc.
Ngay lúc ông đến hẻm nhỏ chuẩn bị tìm túi đồ, thì nghe thấy tiếng bước chân, ông đành trốn đi trước, nếu không ông sẽ phải phí tâm đi giải thích cho người khác tại sao mình lại đi bới thùng rác.
Người tới đúng là Lương Chấp, hơn nữa đối phương còn gọi người giúp cậu kiểm tra thành phần đồ ăn.
Lục Nhất Phong lúc trước vì muốn làm Thẩm Quyền trở thành kẻ tình nghi nên chỉ hạ độc vào phần gà cuốn, chỉ cần Lương Chấp biết kết quả kiểm tra, phạm vi tình nghi sẽ thu lại chỉ còn ông và Thẩm Quyền.
Tuy đã phi tang thuốc độc, nhưng một khi cảnh sát tham gia điều tra, nếu muốn giết Lương Chấp sẽ rất khó khăn.
Ánh mắt Lục Nhất Phong tối tăm, phải ra tay giết Lương Chấp trước khi có kết quả kiểm tra thành phần.
Lương Chấp chuẩn bị kiểm tra camera theo dõi, cậu lúc đó đã đặt đồ ăn được chọn sẵn ở trên ghế, nhất định có thể thấy có người nào đụng qua.
Ai ngờ lúc hỏi em gái tiếp tân mới biết câu lạc bộ trượt ván là khu đất mở, chẳng có đồ đạc gì quý giá nên không lắp camera, chỉ có chỗ để xe ở cổng mới có camera.
Lương Chấp đành chịu, vừa quay người lại đã thấy Lục Nhất Phong, cơ thể cậu phản xạ run một cái: "Chú Lục, chú làm cháu sợ đến nhảy dựng."
Vẻ mặt Lục Nhất Phong ôn hòa, ông cười cười, nói: "Là cháu nghĩ quá chuyên chú nên không để ý âm thanh xung quanh, cháu tìm camera ở tiếp tân để làm gì thế?"
"A, do cháu không thấy điện thoại đâu, nên nghĩ mở camera xem thử." Lương Chấp tùy tiện tìm một cái cớ cho qua.
Lục Nhất Phong nghe vậy bèn rút điện thoại gọi vào số của Lương Chấp, tiếng chuông nhanh chóng truyền ra từ trong túi quần cậu.
Không khí lập tức có chút xấu hổ, Lương Chấp pha trò, nói: "Hóa ra là trong túi quần, cháu đãng trí quá, ha ha......"
Lục Nhất Phong đã quen với cá tính không bình thường của Lương Chấp, ông không quan tâm, chỉ nói: "Lần sau đừng sơ ý như vậy, đúng rồi, chúng ta phải ở lại chỗ này một đêm, cháu đi xem gần đây có khác sạn nào rồi đặt phòng đi."
Lương Chấp tuy cho rằng có thể tiếp tục ở lại đây để điều tra là chuyện tốt, nhưng vẫn hỏi: "Không phải nói là xong phỏng vấn sẽ về ạ?"
Lục Nhất Phong nói: "Chú muốn quay một đoạn video bọn họ chơi trượt ván, đã hẹn ngày mai quay."
"Vâng, để cháu đi đặt phòng." Lương Chấp nghĩ trong lòng, như vậy tương đương với có thêm một ngày để tìm ra hung thủ.
"Nhờ cháu." Lục Nhất Phong cũng nghĩ trong lòng, ông phải lợi dụng thời gian còn lại, nghĩ ra cách giết người hoàn mỹ.
Lúc sau, Thẩm Quyền tới thì nghe nói buổi phỏng vấn tiếp tục vào ngày mai, hắn nhìn thấy Lương Chấp ngồi trên ghế, cầm di động với biểu cảm chăm chú.
Thẩm Quyền đi qua, nói: "Anh nghe nói phỏng vấn kéo dài đến ngày mai, phải không?"
Lương Chấp ngẩng đầu, nhìn thấy là Thẩm Quyền, trên mặt nở nụ cười tươi rói, cậu nói: "Đúng vậy Thẩm ca, cho nên em đang đặt phòng khách sạn."
Thẩm Quyền làm sao lại không biết đây là quyết định của Lục Nhất Phong vì để giết chết Lương Chấp, nhưng nếu Lương Chấp và Lục Nhất Phong ở cùng một phòng, hắn sẽ không có cách đổi chỗ trước khi đối phương ra tay.
Lúc này Lương Chấp vỗ đùi, hưng phấn nói: "Đặt xong rồi!"
"Ừ." Thẩm Quyền đang tự hỏi nên lên tiếng cho có lệ.
"Thẩm ca, chúng ta ở cùng một phòng đi." Lương Chấp nhanh chóng gõ màn hình.
Thẩm Quyền nghe thế thì an tâm: "Được."
Nhưng Thẩm Quyền nhanh chóng phát hiện chính mình an tâm quá sớm.
Mãi đến đêm, khi mọi người lái xe đến khách sạn, Thẩm Quyền nhìn bốn chữ "Khách sạn tình nhân" to đùng trên bảng hiệu, hắn rơi vào trầm mặc.
Hắn nhìn Lương Chấp với bộ dáng hồn nhiên bên cạnh, nghĩ thầm: Lương Chấp rốt cuộc là dạng người gì?
Vấn đề này cũng đồng dạng làm khó hệ thống đang tùy thời xuất hiện ký tự rác.