"Lương Chấp, tỉnh dậy!"

Lương Chấp mở mắt ra, người xuất hiện trước mặt là Thẩm Quang Minh.

Ý thức của cậu dần rõ lại, tay sờ một chút đằng sau đầu, cậu vẫn còn ở trong phòng đặt hoa bách hợp, chỗ này ngoại trừ Thẩm Quang Minh, còn có vài người cảnh sát khác.

Thẩm Quang Minh thấy cậu tỉnh lại, hỏi: "Ông có sao không? Có thể kể lại chuyện trải qua không?"

Lương Chấp nói: "Tôi và Thẩm Quyền tới cứu Mục Dư Tâm bị bắt cóc, tên sát nhân cầm búa cũng theo đuôi tới đây, xém nữa tôi bị giết rồi."

Chuyện tới bây giờ, cậu cũng không ngốc đến mức nghĩ Mục Dư Tâm bị tên đàn ông bí ẩn kia bắt cóc là ngoài ý muốn, rõ ràng đây là cố ý dẫn cậu đến nơi này.

Chẳng lẽ cậu trông giống một thằng ngốc hấp tấp sao? Cho nên Mục Dư Tâm mới bày ra màn kịch này.

Cậu nhớ đến Thẩm Quyền, hỏi: "Quang Minh, anh của ông sao rồi, lúc trước...... anh ấy bị tên bắt cóc đánh ngất."

Lương Chấp cũng ngại khi nói Thẩm Quyền đập đầu vào chân bàn bị ngất.

Thẩm Quang Minh nói: "Sau đầu anh ấy bị thương, đưa đến bệnh viện rồi."

Lúc này, một người cảnh sát đến, nói: "Đồng chí Thẩm, không tìm thấy con tin."

Lương Chấp sững sờ một chút: "Con tin nào?"

Thẩm Quang Minh nói: "Lúc bọn tôi đến đây, không thấy Mục Dư Tâm."

Lương Chấp nghe vậy thấy sốt ruột, sao Mục Dư Tâm có thể trốn rồi, đối phương chính xác có ý định muốn giết cậu, cậu nói: "Mục Dư Tâm cố ý để bị bắt tới đây, mục đích là giết tôi, hoa bách hợp trong phòng này là cô ta chuẩn bị!"

Thẩm Quang Minh không ngờ tình huống lại như vậy, nhưng anh vẫn nhanh chóng phản ứng, nói với tất cả cảnh sát: "Dốc toàn lực tìm Mục Dư Tâm! Liên hệ với trong thành phố, đặt trạm kiểm soát trên đường."

Lương Chấp đứng dậy, theo Thẩm Quang Minh đi ra ngoài, cậu nói: "Lúc các ông đến đây, ngoại trừ tên sát nhân ở khách sạn, còn bắt được ai nữa không?"

Thẩm Quang Minh nói: "Còn có một tên bị thương ở đầu, là gã bắt cóc Mục Dư Tâm phải không?"

"Ừ." Lương Chấp nghĩ thầm, Khăn Quàng Đỏ lại cứu mình rồi biến mất, đối phương chắc không muốn cậu truy hỏi nên mới đánh ngất cậu.

Lúc này, tâm trạng cậu khá tốt, bởi vì cậu biết nếu việc có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Tao sớm muộn cũng sẽ biết thân phận thật của Khăn Quàng Đỏ!"

Hệ thống tỏ ra khinh thường, hiển nhiên nó không cho rằng Lương Chấp sẽ làm được: "Ờ."

Cảnh sát phát hiện Mục Dư Tâm ở tầng cao nhất.

Không đợi đối phương tới gần, Mục Dư Tâm liền giơ con dao trong tay lên, để ở trên cổ mình.

"Đừng tới đây." Con dao rất sắc, chỉ chạm nhẹ mà đã có cơn đau kéo tới, Mục Dư Tâm không để ý, nói từng chữ một, "Tôi muốn gặp Lương Chấp."

Nghe nói Mục Dư Tâm đang ở trên nóc nhà, yêu cầu được gặp cậu, Lương Chấp nhíu mày, cậu cũng không muốn đi gặp kẻ muốn giết mình.

Thẩm Quang Minh nhìn ra có nguyên nhân khó xử trên mặt vị cảnh sát: "Tình huống thế nào?"

Cảnh sát liếc qua Lương Chấp, nói: "Cô ta có dao trong tay, hơn nữa còn nói nếu Lương tiên sinh không lên gặp, cô ta sẽ tự sát."

Lương Chấp nghe xong, trong lòng thấy bực bội, cậu bị tính kế xém nữa chết, kết quả tên bày trò còn muốn dùng bản thân để uy hiếp cậu?

Cậu ước gì những kẻ muốn giết cậu đều chết hết.

Huống chi Mục Dư Tâm còn chưa giết được cậu, làm thế nào lại cam tâm tự sát, vừa nghe đã thấy có mưu kế gì rồi, Lương Chấp định mở miệng từ chối.

"Lương Chấp, ông có thể lên gặp cô ta không?" Thẩm Quang Minh suy nghĩ, "Cô ta nhất định có liên hệ với vụ án hoa bách hợp, nếu cô ta chết, sẽ mất đi rất nhiều thông tin quan trọng."

Lương Chấp khó hiểu: "Không phải đã bắt được tên sát nhân ở khách sạn sao?"

Cậu thấy vẻ mặt cứng lại của Thẩm Quang Minh, cậu như nghĩ đến điều gì: "Không lẽ tên hung thủ kia......"

Thẩm Quang Minh gật đầu: "Gã tự sát, dùng búa tự đập nát đầu mình."

Lương Chấp không khỏi nuốt nước miếng, thật sự là một tên dữ dằn.

Thẩm Quang Minh biết rõ Lương Chấp khó xử, nhưng tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để một kẻ tình nghi biết manh mối tự sát, anh nói: "Ông yên tâm, tôi sẽ cam đoan an toàn của ông, tuyệt đối sẽ không......"

Lương Chấp đưa tay che miệng Thẩm Quang Minh: "Được rồi, ông đừng nói, tôi đi là được."

Cậu sợ Thẩm Quang Minh là nhân vật chính, nói mấy lời như vậy xong, cậu càng dễ gặp chuyện xui xẻo.

Lương Chấp cùng Thẩm Quang Minh đi lên tầng cao nhất, không chỉ có hai người họ, chung quanh còn có những cảnh sát khác đứng đấy.

Khi Lương Chấp nhìn thấy Mục Dư Tâm trước mắt, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân lo nhiều quá, trên người Mục Dư Tâm không có chỗ nào để cất giấu vũ khí giết người.

Thân trên của cô trần trụi, chỉ mặc một chiếc váy đen ngắn, tóc dài tung bay theo gió.

Cô nhưng không hề cảm thấy xấu hổ, hai con mắt mờ mịt vừa thấy Lương Chấp thì sáng lên, cô nở nụ cười không khác gì lúc trước: "Lương Chấp, tôi biết cậu sẽ đến gặp tôi."

Lương Chấp bất giác quay đầu đi khi nhìn thấy bộ dáng này của Mục Dư Tâm, nhưng cậu phát hiện những cảnh sát khác và cả Thẩm Quang Minh đều đang nhìn chằm chằm Mục Dư Tâm, có lẽ trong mắt bọn họ, Mục Dư Tâm chính là một kẻ tình nghi.

Nghĩ vậy, Lương Chấp đành dời ánh mắt của mình lên mặt Mục Dư Tâm, cậu nhìn cổ Mục Dư Tâm bị dao cắt chảy máu, nhíu mày nói: "Cô nên bỏ dao rồi đi cùng cảnh sát thôi."

Mục Dư Tâm nở nụ cười, kết hợp với máu trên cổ, trông cực kỳ đáng sợ: "Đi theo bọn họ, sau này tôi sẽ không được thấy cậu nữa."

Lương Chấp nghĩ đến Mục Dư Tâm trước đây còn giết qua không ít người, cậu nói: "Cô cần chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình, tôi sẽ đến tòa án vào ngày kết án cô."

Sự tuyệt tình trong lời nói làm Thẩm Quang Minh khẽ nhíu mày, anh lo lắng Mục Dư Tâm vì chịu đả kích lớn mà tự sát.

Mục Dư Tâm cười còn vui vẻ hơn hồi nãy, cô lắc đầu, nói: "Bỏ đi, lúc đó tôi chắc mặc đồ tù, xấu lắm."

"Do tôi tính sai......" Cô nhìn thấy tên đàn ông cầm búa, nếu không nhờ Thẩm Quyền ra tay, Lương Chấp chắc đã bị tên đó giết chết.

Cô oán hận Thẩm Quyền có ý đồ cướp đi Lương Chấp, lại càng oán hận bản thân không thể tự tay giết Lương Chấp.

Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Lương Chấp thay đổi, bởi vì Mục Dư Tâm thế nhưng khóc.

Mục Dư Tâm khóc như thể sụp đổ, khuôn mặt dàn dụa nước mắt: "Do tôi sai, tôi vậy mà không bảo vệ được cậu."

Thẩm Quang Minh thấy thế, ngờ vực hỏi Lương Chấp: "Cô ta thật sự muốn giết ông à?"

Lương Chấp là người bị hại trực tiếp nhất, cậu giận tái mặt, cậu thật sự không muốn nghe tiếp lời Mục Dư Tâm nói, cậu xoay người bảo: "Cô ta điên rồi."

Mục Dư Tâm nghe được lời đánh giá về mình của Lương Chấp, tinh thần của cô sa sút điên cuồng. Giờ phút này, nó đang bị biển sâu nuốt chửng gần như không còn gì.

Giọng của cô không còn cảm xúc, cô nói ra câu cuối cùng trong cuộc đời mình.

"Lương Chấp, cậu là mối tình đầu của tôi."

"Dừng lại!!!" Thẩm Quang Minh chú ý tới động tác của cô, anh hét lên.

Lúc này, toàn bộ cảnh sát chạy lên, Lương Chấp kinh ngạc quay người lại, Mục Dư Tâm vẫn đứng ở đấy, vết thương trên cổ đang tràn máu tươi ồ ạt, nhuộm đỏ cả thân thể cô.

Con dao trong tay rớt xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Lương Chấp bây giờ mới phát hiện con dao này là của cậu.

Thẩm Quang Minh cởi áo, đè chặt lên miệng vết thương trên cổ Mục Dư Tâm, hét lên: "Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ lên đây!"

Bác sĩ đang đợi lệnh ở dưới nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất, nhưng lúc nhìn qua vết thương của Mục Dư Tâm, chỉ lắc đầu rồi lui vài bước về phía sau.

Vết thương sâu đến thấy xương, người này quá độc ác với chính mình.

Cơ thể Mục Dư Tâm co giật liên tục, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn về hướng Lương Chấp.

Máu Lương Chấp đông lại, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết đi trước mặt mình.

Khác với cái chết được nghe kể hoặc miêu tả bằng dòng chữ, cảnh này gần như làm linh hồn cậu tan vỡ.

Hệ thống nói: "Cậu qua nhìn cô ta đi."

Hệ thống vẫn là hệ thống, giọng nói lạnh như băng, không một chút lên xuống lại giúp Lương Chấp giảm bớt cứng đờ toàn thân.

Đây là thế giới trong tiểu thuyết, Mục Dư Tâm trước mắt chẳng qua là vật hi sinh, Lương Chấp loạng choạng bước qua, cuối cùng ngồi xổm trước mặt Mục Dư Tâm.

Tầm nhìn của Mục Dư Tâm phủ một lớp màu xám, sự sống đang trôi đi, cô không nói gì, chỉ biết nhìn Lương Chấp, hệt như vẫn nhìn cậu như mọi ngày.

Cho đến lúc tầm mắt tối sầm lại.

Xác định Mục Dư Tâm đã chết, Thẩm Quang Minh thở dài thất vọng, anh quay đầu nhìn Lương Chấp, phát hiện sắc mặt đối phương rất kém, nói: "Lương Chấp, ông không sao chứ?"

Lương Chấp ngơ ngác quay đầu, nói: "Cô ấy thật sự đã chết sao?"

Thẩm Quang Minh nói: "Đã chết."

"Nhưng mà tôi vẫn cứ cảm thấy cô ấy còn sống." Lương Chấp cúi đầu nhìn máu chảy đầy đất, "Máu vẫn còn ấm mà..."

Thẩm Quang Minh phát hiện trạng thái của Lương Chấp không đúng lắm, anh bắt lấy bả vai đối phương, gọi lớn: "Lương Chấp, ông làm sao vậy!"

Lương Chấp căn bản không nghe được tiếng Thẩm Quang Minh, lỗ tai ù đi, tầm nhìn cũng càng lúc càng mờ.

Lúc này, hai má chợt cảm thấy lạnh, cậu ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn lên không trung, mưa rơi càng lúc càng nhiều trên mặt cậu.

Cơ thể cậu mềm oặt, ý thức biến mất theo những suy nghĩ vụn nát.

Trong bệnh viện, nhóm y tá còn đang âm thầm bàn tán về một người đàn ông vô cùng đẹp trai trong số những người được đưa tới.

Thẩm Quyền nằm trên giường bệnh, trong mắt hắn không hề có một tia mơ màng do vừa tỉnh lại, hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trên lớp kính là những giọt nước mưa tạt vào.

"Cậu tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có chỗ nào khó chịu không?" Y tá thấy hắn tỉnh, hơi ngượng ngùng hỏi hắn tình trạng cơ thể.

Thẩm Quyền hiếm khi lộ ra vẻ lạnh lùng chân thật trước mặt người khác, hắn hỏi: "Cảnh sát còn đưa ai nữa tới bệnh viện không?"

Y tá nói: "Không có."

Thẩm Quyền nghe vậy cũng không nói gì nữa, hắn lại nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, trong lòng biết Mục Dư Tâm đã chết.

Người đấy một khi đã xác định không thể lại giết Lương Chấp được, chắc chắn sẽ tự sát.

Thẩm Quyền hiểu rất rõ suy nghĩ của Mục Dư Tâm, trên thực tế, không chỉ có Mục Dư Tâm, hắn từ nhỏ đã rất dễ dàng hiểu được suy nghĩ của người khác.

Dù sao hắn cũng không muốn hiểu, bởi vì những người đó đều căm ghét hắn.

Thẩm Quyền nhắm mắt lại, không nhớ đến việc đã qua nữa, bây giờ hắn nên ngẫm xem nên đem cái gì đi viếng mộ Mục Dư Tâm.

=== Lời tác giả ===

Tình trạng của Lương Chấp tổng kết trong ba chữ: sợ té đái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play