Xuyên thành phản diện tui ngu ngơ sống tạm

☆, Chương 7: Mặc quần.


1 năm

trướctiếp

Xe Tô Trì đậu ở ven đường, chiếc xe màu đen khiêm tốn, đường nét hình dáng trôi chảy, sáng bóng đến có thể soi gương.

Tô Hồi Ý kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm tay lái của Tô Trì, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên, mạnh mẽ kéo dài đi vào ống tay áo ngay ngắn.

Chỉ một dáng ngồi tùy ý thôi đã mang một khí thế khó dây vào. Tô Hồi Ý chìm vào suy tư, nguyên thân lấy dũng khí ở đâu ra, đường dẫn khí từ Tây sang Đông (1) à?

“Anh hai.”

“Hửm.”

Cậu lấy lòng, “Nếu không thì em lái?”

Tô Trì cau mày suy tư, “Phương thức mưu sát mới?”

“…”

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn rụt trở lại, một tay Tô Trì kéo cần số, đạp ly hợp nổ máy xe hòa vào dòng xe cộ.

Cảnh đường phố bên ngoài cửa xe lùi về sau, sắc trời dần tối, một vài cửa hàng đã loáng thoáng lên đèn lẻ tẻ. Dù là cuối tuần thì giờ cao điểm cũng không hề vơi giảm, những người đang phải bôn ba vì kế mưu sinh thì thật sự chẳng có ngày nghỉ.

Dòng xe hòa vào một chiếc cầu cao khiến con đường tắc nghẽn. Tô Hồi Ý áp sát vào cửa sổ xe nhìn tình huống con đường phía trước, hơi ấm thở ra ngưng tụ lại thành một mảng hơi nước trên cửa kính.

Xe bắt buộc phải ngưng lại.

Tô Trì quay đầu trông thấy Tô Hồi Ý đang dùng ngón trỏ vẽ một hình trái tim lên cửa kính xe, bảy co tám vểnh (2), hơi bị xấu. Hắn hơi nhướng mày lên định nói chuyện, bên cạnh trái tim đã có hai chữ đáp xuống —— anh hai.

Nét cuối vừa dứt, ngón tay đặt trên tay lái của Tô Trì chợt cuộn tròn.

Nửa người Tô Hồi Ý còn đang xoay ngang tô kín trái tim, từ góc nhìn của Tô Trì nhìn sang, một đoạn cổ mảnh mai đi sâu vào trong cổ áo, cổ áo rộng rãi bởi vì cử động của cậu mà hơi rũ xuống một chút, nốt ruồi son bên cổ điểm xuyết trên nền da trắng như men sứ, xung quanh là những vết đỏ đậm đậm nhạt nhạt.

“Trên vai bị sao vậy?”

Tô Hồi Ý tiếp tục tô, “Huy chương của một người đàn ông.”

“…” Tô Trì không muốn nghe cậu nói xàm, “Về nhà lấy dầu hoa hồng bôi, trên cánh tay với đỉnh đầu nữa.”

Thoa thuốc…! Tô Hồi Ý được voi đòi tiên quay đầu lại, “Anh hai thoa cho em hả?”

Tô Trì giễu cợt nói, “Tay cậu đâu?”

Tô Hồi Ý cười với hắn rất ngoan, “Anh hai giúp em bôi trên đầu, tay anh cũng tiện dính thuốc luôn.”

Cậu tin là tiếp xúc tứ chi nhiều thì tình cảm mới có thể xúc tiến được. Cơ thể đã dính gần như vậy rồi, thì khoảng cách con tim còn xa được à?

“Cậu còn rất biết nhân tiện thay tôi nhỉ.” Xe đằng sau bấm kèn, dòng xe lục tục tiến về phía trước, Tô Trì nói một tiếng “ngồi yên” rồi tiếp tục lái xe.

Tô Hồi Ý biết hắn đồng ý rồi, bèn ân cần lấy một túi bánh mì từ trong ngăn chứa đồ cạnh cửa xe, “Anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Cha nói anh vừa làm việc xong là đến đón em.”

“Về nhà ăn.”

“Ở đây kẹt xe quá.” Tô Hồi Ý duỗi cổ ra ngắm nhìn hàng xe phía trước, sắc trời sẫm màu hơn khi nãy mấy độ, ánh đèn ô tô đỏ rực trên nền trời mờ mờ soi sáng cả con đường, trông không thấy cuối, “Về được đến nhà cũng phải một tiếng nữa, anh ăn chút bánh mì lót dạ đi.”

“Tôi đang lái xe…” Tiếng nói im bặt đi.

Tô Trì rũ mắt nhìn miếng bánh mì đưa tới bên mép mình, áp dụng chiến lược lùi về sau, “Gì đấy?”

Chiến lược của Tô Hồi Ý là nghiêng về phía trước, “Em đút cho anh ăn, tay em không bẩn.”

“……tôi không ăn.”

“Sẽ đói bụng đó.”

Bàn tay cầm tay lái Tô Trì hơi siết chặt. Tình hình hiện tại thật sự quá khác thường, dưới sắc trời tối, kẹt giữa dòng xe tấp nập, cậu em trai nuôi bụng dạ khó lường của hắn đang cầm bánh mì định đút hắn ăn.

Nếu như là một tuần trước, Tô Trì chắc chắn sẽ đoán xem bên trong đã bỏ loại thuốc độc nào. Bây giờ cảm giác khó chịu hơn hoài nghi, quan hệ của hai người không nên thân thiết như vậy.

Tiến triển như thế vừa đột ngột vừa tự nhiên, không biết là thay đổi bắt đầu từ khi nào.

“Lấy ra đi.” Giọng điệu của Tô Trì lạnh xuống, “Cho dù tôi có chết đói…”

“Chết ngoài đường, phải nhảy từ cửa sổ xe nhảy ra, cũng không ăn một miếng bánh mì em đút.” Tô Hồi Ý tri kỷ bổ sung hoàn chỉnh giúp hắn.

Tô Trì, “…”

Tô Hồi Ý rút tay về cắn một cái, “Ngon ghê.”

Tô Trì nhẫn nại, “Không cho ăn đồ ăn trong xe tôi.”

Tô Hồi Ý rất ngoan ngoãn hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài ăn này nhai này.

Tô Trì tối sầm mặt xách đầu cậu về, “Ai bảo thò đầu ra ngoài?”

“Xe đâu có chạy.”

“Ờm.”

Một miếng bánh mì đưa tới bên mép Tô Trì.

Cằm dưới đang căng thẳng của hắn động đậy, sau đó cắn một cái vào trong miệng.

Tô Hồi Ý không thể hiểu được sự kiên cường khó hiểu của Tô Trì, cậu hơi nhíu mày, lại đưa đến tận miệng một miếng nữa, “Anh hai, ăn bánh mì thôi mà, không cần phải hào hùng hy sinh như thế đâu.”

Tô Trì, “…”

.

Khi về đến nhà đã là sau 8 giờ tối.

Vu Hâm Nghiên cho nhà bếp hâm nóng đồ ăn cho Tô Trì, lại kêu Tô Hồi Ý ngồi xuống ăn thêm chén canh vịt hầm củ cải chua (3), nhà bếp hầm cả một buổi chiều, nước súp vẫn còn thơm ngon.

Tô Trì đã bị hơn nửa túi bánh mì chặn họng đến hoảng hốt, Tô Hồi Ý đút hắn ăn như nhồi vịt, còn không thèm nghỉ tay một lúc nào, hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã no mất rồi.

Tô Trì thấy Tô Hồi Ý còn có khẩu vị gặm chân vịt, trong lòng thấy bất công vô cùng, “Cậu còn ăn nổi?”

Tô Hồi Ý bàn giao lại định luật bảo toàn của mình, “Mặc dù em ăn no rồi, nhưng canh vịt là món khai vị, cái này lên cái kia xuống, chỗ bị canh vịt tiêu hóa vừa khéo chứa được canh vịt.”

Tô Trì vuốt bụng cười lạnh một tiếng khen cậu, “Chuyên gia sinh học của thế kỷ.”

Tô Hồi Ý ngượng ngùng, “Cũng coi như em làm rạng rỡ gia đình mình.”

Tô Trì chợt cảm thấy bát canh vịt nhạt nhẽo vô vị.

Chưa ăn cơm xong, má Ngô làm cơm trong bếp đã đi ra, hỏi hai người họ có muốn thêm canh nữa không. Tô Trì nói không cần, Tô Hồi Ý thì không khách sáo đẩy bát ra, “Cảm ơn má Ngô.

Ánh mắt Tô Trì rơi xuống bụng cậu, vẫn chưa căng như trống, nghĩa là còn có thể ăn tiếp.

Lúc má Ngô trở ra, trong bát canh còn múc thêm một miếng mề vịt lớn, đã được nấu rất ngon lành, vừa ngon vừa dai, “Cậu út thích thì ăn nhiều một chút, nửa tháng nữa tôi phải đi về nhà một chuyến, đến lúc đó cậu muốn ăn cũng không có.”

Tô Hồi Ý múc canh, hai con mắt tròn vo lộ lên từ miệng chén, “?”

Cậu không rõ chuyện trong nhà của má Ngô, đây là tình tiết không có trong sách, cậu sợ hỏi thì lòi, bén quyết định không nói lời nào. Tô Trì lại cau mày mở miệng, “Sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”

“Cháu gái sắp học tiểu học, cả gia đình con trai tôi chuẩn bị chuyển lên thị trấn ở, nhã cũ vẫn còn nhiều đồ đạc của tôi, tôi phải về thu dọn.”

Tô Trì gật đầu, “Có cần gì thì cứ nói với nhà cháu.”

Má Ngô cảm kích, “Cảm ơn cậu hai, không có việc gì đâu, chỉ là muốn xin nghỉ một tuần thôi.”

“Không sao, việc nhà quan trọng.”

Sau khi má Ngô đi, Tô Hồi Ý không nhịn được chăm chú nhìn Tô Trì mấy lần, chắc là do tầm mắt cậu mãnh liệt quá, Tô Trì buông bát xuống, “Cứ nhìn tôi làm gì?”

“Anh rất quan tâm má Ngô.”

“Dù sao thì cũng chăm sóc nhà mình mấy năm rồi, luôn phải có tình cảm,” Tô Trì mang hàm ý riêng nhìn cậu chằm chằm, “Tôi không phải kẻ máu lạnh, sống chung lâu ngày mà không có tình cảm với ai.”

Tô Hồi Ý đang cắn một miếng củ cái, nghe hắn nói vậy hàm răng run lên suýt chút nữa thả lũ lên bàn.

“Em hiểu lắm luôn, thấy cảm động lây luôn!” Tô Hồi Ý vội vội vàng vàng tẩy trắng cho mình, “Cha mẹ đối xử với em tốt nhất, em vẫn luôn coi hai người như cha mẹ ruột của mình, anh hai cũng tốt với em, anh là anh hai ~ thân thiết của em.”

Chữ “~ thân thiết” đó đọc rõ ràng mềm mại, chiếc đũa trong tay Tô Trì giật bắn lên, “Tôi tốt với cậu à, sao tôi không biết?”

Tô Hồi Ý buông bát, ngoan ngoãn liếm liếm khóe miệng, “Anh hai rất tốt với em, trước đây em phạm lỗi, anh hai không nói cho cha mẹ biết, chỉ là âm thầm cà khịa em, dùng ánh mắt nhẹ nhàng đe dọa em mà thôi.”

“… . . .” Tô Trì, “Cậu đang bày tỏ bất mãn?”

“Không có, em đang cảm kích anh hai.”

Tô Trì cười gằn, “Không cảm nhận được.”

Tô Hồi Ý suy nghĩ một chút, “Vậy thì em có thể học nấu ăn với má Ngô, chờ bà ấy đi rồi, thì em nấu ăn cho anh hai thưởng thức.”

Tô Trì cầm điện thoại lên lật qua lật lại xem lịch.

Tô Hồi Ý, “… anh hai, anh đang lướt gì vậy?”

“Xem ngày, xem xem ngày nào thích hợp chôn cất đưa tang.”

.

Buổi tối trước khi ngủ, Tô Trì cầm dầu hoa hồng đến phòng Tô Hồi Ý.

Tô Hồi Ý đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, áo thun rộng rãi vừa khéo che mông, theo động tác xoay người của cậu làm lộ ra một phần rìa quần lót chữ nhật sẫm màu.

Trên giường cậu trải một tấm chăn mỏng màu xanh nhạt, làn da trắng đến chói mắt dưới nền xanh tươi sáng, làm cho vết đỏ trên bả vai và khuỷu tay càng thêm bắt mắt.

Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang. Ống tay áo Tô Trì đã bị vén lên bắp tay, để lộ cơ bắp căng đầy cân đối. Nắm chặt chai dầu hoa hồng và bông gòn trong tay, tư thái trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Cậu cảm thấy Tô Trì thật sự rất tốt.

Mặc dù khi nói chuyện với cậu thì vẫn là kiểu giọng điệu châm biếm đó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến cậu.

“Bôi thuốc.” Tô Trì mở nắp chai, đổ ra tay xoa xoa, ra hiệu cho Tô Hồi Ý lăn lăn lại đây, “Cậu trải chăn ra làm gì?”

Tô Hồi Ý lập tức lăn đến, kéo cổ áo xuống, bả vai trắng loáng lộ ra, nốt ruồi son như viên đá rubi khảm bên phải gáy, vô cùng thu hút.

“Em sợ bôi thuốc làm bẩn drap, áo em cũng mặc rộng một chút.”

Tô Trì phủ lòng bàn tay mình lên, ngón tay vừa khép lại, vừa khéo bao bọc toàn bộ cần cổ, hắn dừng một giây, tiếp đó thêm chút lực, bắt đầu thoa thuốc.

Dầu trong lòng bàn tay hắn đã được xoa ấm lên, trong khoảnh khắc bàn tay đó phủ lên, Tô Hồi Ý chỉ cảm thấy bàn tay đang siết vai mình dày rộng chắc chắn, nóng rực mạnh mẽ, lòng bàn tay và bụng ngón tay hơi thô ráp, cọ sát lên da cậu như róc thịt, xoa bóp để dầu phát huy tác dụng, vừa đau vừa thoải mái.

Cậu không nhịn được khẽ hừm một tiếng, hai cái chân treo bên mép giường lắc lư.

Tô Trì cau mày, “Quần cậu đâu?”

Tô Hồi Ý nói, “Ở trong phòng mình không cần phải mặc ngay ngắn như vậy, anh bôi thuốc xong là em chuẩn bị đi ngủ luôn rồi.”

Lý do đầy đủ, Tô Trì bị nói đến không còn gì để nói.

Bôi thuốc trên vai xong, rồi lại đến cùi chỏ và đỉnh đầu, trong phòng ngập một mùi dầu hoa hồng, Tô Trì vào trong phòng vệ sinh rửa tay, để cho Tô Hồi Ý mở cửa sổ đẻ tản mùi.

Tô Hồi Ý lập tức lịch bà lịch bịch chạy đi mở cửa sổ.

Tô Trì vừa rửa tay xong đi ra thì thấy Tô Hồi Ý đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ chổng cặp mông tròn trịa lên, bởi vì cố sức sức đẩy cửa sổ, thịt trên mông còn run lên.

Tô Trì, “……”

Hắn bỗng nhiên ý thức được chỗ nhầm lẫn của mình: Cho dù là anh em thì cũng phải có giới hạn, huống chi hai người còn không phải anh em ruột. Hắn là anh cả trong nhà, hồi mấy đứa em trai còn nhỏ, thậm chí hắn còn từng dẫn em mình tắm chung, nhưng mà sau bốn, năm tuổi đã không còn nữa rồi.

Từ khi đó đã biết em trai lớn rồi thì nên tị hiềm, bây giờ thế mà lại suýt quên mất.

“Sau này tôi đến phòng cậu, cậu nhớ mặc quần vào.”

Tô Hồi Ý mở cửa sổ xong bò lên giường lại, “Mình là đàn ông hết mà, không cần thẹn thùng như vậy đâu~ ”

Cậu đọc tạp chí thấy rất nhiều người thích tâm sự khi tắm suối nước nóng, nói là phải thẳng thắn thành khẩn gặp nhau mới càng có thể rút ngắn khoảng cách.

Tô Trì cười nhạo, “Vậy thì nhà tắm lắp tấm ngăn làm gì?”

Tô Hồi Ý mạch lạc rõ ràng, “Vì đó toàn là người xa lạ, hơn nữa lắp tấm ngăn cũng là để bảo vệ lòng tự trọng của một bộ phận đàn ông…”

Gân xanh hằn lên trên trán Tô Trì, đệt mẹ nó chứ lòng tự trọng của đàn ông, “Cậu không mặc, lần sau tôi sẽ không bước vào cửa.” Hắn bỏ lại câu này xong nhanh chóng xoay người rời đi.

“Ầm” tiếng đóng cửa vang lên.

Tô Hồi Ý kéo cổ áo ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ, không hiểu tại sao Tô Trì lại nhặt lại sự kiên cường của hắn.

Dầu hoa hồng trên vai bắt đầu nóng lên hừng hực, Tô Hồi Ý giơ tay lên xoa xoa. Ngón tay của mình thì có cảm giác mát mẻ, hình thành sự chênh lệch rất rõ ràng với lòng bàn tay của Tô Trì.

Cậu thầm nghĩ, lòng bàn tay nóng như vậy, sao nói chuyện lại lạnh như thế chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Cậu không mặc quần tôi không bước vào cửa!

Tô Hồi Ý: Nói hay quá, phải ghi vào sổ.

Về vấn đề hộp số tay:

Hộp số tay có tính điều khiển xe mạnh hơn, phù hợp với tính cách hoạch định rõ ràng và kiểm soát tổng thể của anh hai, không phải vì Tô gia không mua nổi xe có hộp số tự động.

Ngoài ra thì rất nhiều dòng xe sang có số sàn, chọn hộp số tự động hay hộp số tay hoàn toàn là do sở thích cá nhân, không nhất thiết liên quan đến chuyện có tiền không.

__

(1) đường dẫn khí từ Tây sang Đông: gốc là西气东输, là một đường dẫn khí thiên nhiên từ Tây Trung Quốc sang Đông Trung Quốc.

Lược từ: en.wikipedia.org

(2) bảy co tám vểnh: gốc là 七拱八翹, Hán Việt “thất củng bát kiều”.

Thành ngữ dùng để chỉ mối quan hệ không hòa hợp hoặc tâm trạng không tốt.

Nguồn: zdic.net

Chắc ý nói trái tim Tô Hồi Ý vẽ méo.

(3) canh vịt hầm củ cải chua: 酸萝卜老鸭汤

酸萝卜老鸭汤- Cookidoo® – platforma oficială de rețete Thermomix®


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp