Như Ý tiến vào thấy bộ dáng điên cuồng của Vạn thị. Nàng theo bản năng mà dừng bước chân, lo lắng mà nhìn Vạn thị.

Đột nhiên, Vạn thị không cẩn thận đấm tới đùi của mình, phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết: “Đau quá, đau quá……”

Như Ý vội vàng chạy tới: “Lão phu nhân, lão phu nhân, trên đùi ngài còn có thương tích, không cần kích động, mau nằm xuống nghỉ tạm trong chốc lát.”

Thật đúng là bị Như Ý nói chuẩn, Vạn thị kích động một cái, không cẩn thận đấm tới miệng vết thương, đau đến bà nhe răng trợn mắt, ai da ai da kêu không ngừng.

Từ buổi sáng ngày hôm qua đến hôm nay, Vạn thị quỳ suốt mười canh giờ, đầu gối rách một tầng da, chảy ra chút máu, mới vừa bôi thuốc, đỡ được một ít. Bị bà tự đấm như vậy, lại làm vết thương bị bong ra chảy máu, nhìn rất khủng khiếp.

Như Ý thấy vậy, hoảng đến tay chân cũng không biết để chỗ nào, cắn môi hô: “Nô tỳ, nô tỳ đi thỉnh thiếu phu nhân tới.”

Nghe được lời này, Vạn thị cố nén đau đớn gọi nàng lại: “Không cần.”

Bà hiện tại không muốn thấy nhất chính là người con dâu có vận cứt chó này. Vừa nhìn thấy nàng, không chỉ có đầu gối bị đau, mà tim gan cũng muốn đau.

Như Ý dừng bước chân, run rẩy xuống tay thay bà vạch trần váy: “Lão phu nhân, nô tỳ lại bôi một chút dược lên đùi của ngài, ngài nhịn một chút.”

Một đêm này, Vạn thị quả nhiên ngủ không tốt, làm ác mộng cả đêm, không phải là nhi tử tức giận trừng mắt nhìn bà hỏi bạc đâu, thì cũng là bà trơ mắt mà nhìn mấy ngàn lượng bạc trắng của nhà mình bị người ta đoạt mất, nửa đêm tỉnh dậy, chân lại ẩn ẩn đau.

Lăn lộn như vậy, ngày hôm sau bệnh của Vạn thị càng thêm nghiêm trọng, khiến cho cảm mạo lại ngóc đầu trở lại.

Vài ngày kế tiếp, Vạn thị mỗi ngày đều hôn hôn trầm trầm, trừ bỏ uống thuốc chính là ngủ, đại phu mỗi ngày vào cửa, phương thuốc đồ bổ mỗi ngày một đổi, bạc chảy đi ra ngoài như nước.

Bởi vì lúc trước Phó Chỉ Toàn đã nói chính mình không còn bạc, Vạn thị chỉ đành phải tự đào tiền riêng xem bệnh.

Kết quả chờ đến khi bệnh của bà tốt lên, hộp nhỏ đựng bạc đã hết một tầng, tâm của Vạn thị giống như là bị người đào ra một cái lỗ thủng to, miễn bàn là khó chịu nhiều như thế nào.



Bà còn không kịp đau buồn vì hao bạc, nhà cũ bên kia lại phái người tới truyền lời, nói là tộc trưởng có chuyện muốn tuyên bố.

Nhắc tới nhà cũ, trong lòng Vạn thị liền có bóng ma.

Nhưng sợ với uy nghiêm của Quý lão thái gia, bà không dám có chút câu oán hận, thu thập một phen, mướn xe ngựa, chạy tới nhà cũ.

Bà đi đến tương đối trễ, các tộc nhân đã từng người ngồi ở trên chỗ đất trống bên ngoài từ đường, mỗi nhà một đại biểu.

Vạn thị đi đến giữa mấy quả phụ, thử hỏi: “Lục tẩu, trời lạnh như vậy, tộc trưởng kêu chúng ta lại đây làm gì?”

“Vạn gia tẩu tử là thân cháu dâu của tộc trưởng, ngươi cũng không biết, chúng ta nào biết được.” Không đợi Lục tẩu nói chuyện, An tứ tẩu tử ở bên cạnh đã che miệng cười nói xen vào.

Lời này nếu là người khác nói, Vạn thị khả năng còn sẽ cho rằng đối phương là khen tặng bà. Nhưng An tứ tẩu tử cùng bà luôn luôn đối nghịch, mấy ngày hôm trước bà mới bị tộc trưởng phạt quỳ, An tứ tẩu tử như bây giờ rõ ràng là đang chế nhạo bà.

Vạn thị chán ghét liếc bà ta một cái, ngồi xuống không lên tiếng.

Chẳng được bao lâu, người cơ bản đều đã đến đông đủ.

Quý lão thái gia rốt cuộc lên tiếng, mắt hắn sáng ngời nhìn quét tộc nhân một vòng, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm nay cố ý đem mọi người gọi tới, là có hai việc muốn cùng đại gia tuyên bố. Chuyện thứ nhất, mọi người đều đã nghe nói qua, Phó thị của nhà Văn Minh hiến lương có công, được triều đình sắc phong là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, đây là vinh quang của Quý gia ta.”

Nói xong, ông gọi Phó Chỉ Toàn đến ngồi xuống ở vị trí phía dưới bên phải của mình.

Người của Quý thị nhất tộc tuy rằng không thiếu, nhưng không biết có phải do phong thuỷ không tốt hay không, mà nhiều năm như vậy lại không xuất hiện qua một nhân vật xuất chúng nào, liền càng miễn bàn đến vợ con được hưởng đặc quyền, mẫu bằng tử quý. Cho nên nhiều năm như vậy, Phó Chỉ Toàn lại là một cáo mệnh phu nhân đầu tiên của Quý gia, cũng khó trách Quý lão thái gia coi trọng như vậy.

Các tộc nhân khác tuy đã sớm nghe nói qua việc này, nhưng nghe người khác nhắc tới so với tận mắt chứng kiến vẫn là có sự khác biệt.

Bất quá, những người này dù cho trong lòng có chấn động, có kinh ngạc thế nào thì so ra đều kém Vạn thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play