Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 232


4 tháng

trướctiếp

Đoạn Hành Dạ cảm thấy như thể bản thân đang mơ vậy.
Thứ đánh thức Đoạn Hành Dạ lúc này chính là ánh nắng, sau khi cảm nhận được từng sợi sáng loáng thoáng thì Đoạn Hành Dạ từ từ mở mắt ra. Một trần nhà màu trắng gạo đột ngột đập vào mắt xen lẫn với từng hoa văn tối màu có thể nhìn thấy được bằng mắt thường... Rốt cuộc đây là đâu? Là một nhà khoa học có khả năng vận hành não bộ nhanh hơn người bình thường như Giáo sư Đoạn lúc này cũng không khỏi sửng sốt, ngẩn người một lúc kể từ khi nhìn thấy trần nhà.
Không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra... Nhìn thấy trần nhà mang theo một chút hoa văn tối màu, đột nhiên Đoạn Hành Dạ cảm thấy một loại cảm giác kì quái vô cùng quen thuộc đang dâng lên trong lòng. Chỉ là, không phải khi nãy bản thân vẫn còn ở trung tâm của tinh cầu đang phát nổ hay sao? Nhưng hiện tại sao lại có thể bình an nằm trong một phòng ngủ đầy đủ tiện nghi với ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào? Bởi vì khối lượng tin tức cần phải tiếp nhận quá lớn cho nên trong nhất thời đại não của Đoạn Hành Dạ trở nên trống rỗng. Qua một lát sau, Giáo sư Đoạn mới hồi phục tinh thần, tiếp theo liền đưa tay trái đỡ gối nệm, từ từ ngồi dậy.
Sau đó, Đoạn Hành Dạ liền nhìn thấy một bức tranh với nét vẽ vô cùng non nớt. Mà bức tranh này... được vẽ bởi chính bản thân Đoạn Hành Dạ. Thời điểm nhìn thấy thứ đó, Đoạn Hành Dạ không khỏi rùng mình như thể một đứa trẻ bừng tỉnh. Giống như rất nhiều đứa trẻ khác ở Trung Quốc, Đoạn Hành Dạ cũng từng bị người nhà ép phải học thật nhiều nghệ thuật và vẽ tranh là một trong số đó. Chỉ là so với những cái khác thì Đoạn Hành Dạ không hề có một chút thiên phú lẫn hứng thú nào đối với bộ môn này, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Đoạn Hành Dạ không còn tiếp tục học vẽ.
Đối với Đoạn Hành Dạ khi còn bé mà nói thì việc không cần phải tiếp tục vẽ là một chuyện cực kì sung sướng nhưng đối với một người muốn Đoạn Hành Dạ phát triển toàn diện về trí, thể mỹ như mẹ ruột mà nói thì đây là một điều vô cùng đáng tiếc. Cho nên sau khi Đoạn Hành Dạ bỏ học vẽ không lâu, mẹ cậu liền sửa lại bức tranh một chút rồi treo trong nhà để làm kỉ niệm.
Mặc dù sau khi trưởng thành, phần lớn thời gian Đoạn Hành Dạ luôn ở một mình nhưng chung quy bức vẽ đó cậu đã nhìn suốt mười mấy năm cho nên dù lúc này đại não có đang trống rỗng thì thời điểm nhìn thấy thứ kia, bản năng của Đoạn Hành Dạ đã tự nói cho bản thân biết rằng - nơi mà cậu đang ở chính là ngôi nhà của mình ở Trái Đất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao mình lại quay trở lại đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp