Nhưng điều kì lạ là cậu không tìm được những điều này trong kí ức của nguyên chủ nên Đoạn Hành Dạ đã suy đoán rằng có lẽ thời điểm đó cha mẹ của nguyên chủ vẫn còn sống nên tâm lí vẫn bình thường. Chính vì thế nên người duy nhất nhớ nó từ đầu chí cuối chỉ có mình Nguyên soái. . .

Mạnh Cẩm Hoài rất may mắn khi được kết hôn với ánh trăng sáng của đời mình, có điều sau đó hắn lại phát hiện người bạn đời khác hẳn với đứa trẻ trước kia mà hắn quen biết nên tâm trạng không hề vui vẻ như đã tưởng tượng.

Những ấn tượng trong quá khứ ngày càng phai nhạt mà bây giờ sau khi trải qua chuyện sinh tử vừa rồi, Mạnh Cẩm Hoài đã quyết định xem những kí ức đó như những điều tuyệt đẹp nhất trong đời, khóa lại trong trái tim mình.

Từ góc độ này mà nói, nguyên chủ đúng là tên cặn bã.

Chiến hạm của Mạnh Cẩm Hoài đậu bên ngoài sân trường, dù nguyên chủ đã chứng kiến nó vài lần nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn bị sốc khi thấy nó tận mắt.

Phi thuyền có kích thước khoảng chừng hai sân bóng đá, bên ngoài là lớp vỏ màu đen tuyền lơ lửng trên không như con mãng xà đang ngủ đông, xung quanh toát lên khí thế bức bách, đầy nguy hiểm. Hai người bước tới, một chiếc thang dài xuất hiện, quân đội đứng xung quanh cũng nghiêm mình làm động tác chào.

Công việc của Nguyên soái chưa bao giờ là ít, hiện tại đã gần trưa, sau khi ăn xong bữa cơm trên chiến hạm Mạnh Cẩm Hoài cùng Đoạn Hành Dạ sẽ trở về Nam Chư tinh để xử lý công việc. Đối với người ngoài, việc ngắm nhìn người bạn đời của mình sau khi kết thúc chiến trận là điều vô cùng lãng mạn và xúc động nhưng chỉ có mình cậu biết rằng hắn đến đây là vì biết được “hành vi bất thường” của cậu - đến An La dạy học.

Chiến hạm đen có hơn mười mấy tầng, ngoài Đoạn Hành Dạ còn có hai vị Thượng tướng lúc này cũng ở đây.

Lúc bước vào khu vực nghỉ ngơi dành cho Nguyên soái, cậu được chào đón bằng ánh mắt hình viên đạn. . . .Trước mặt cậu là người phụ nữ khoác trên mình bộ quân phục màu lam, khí chất bất phàm với mái tóc dài màu đỏ rượu được búi gọn gàng sau đầu. Theo trí nhớ của nguyên chủ, đây là Vu Tâm Lan - một trong bốn vị Thượng tướng của tinh cầu và là cấp dưới trung thành của Mạnh Cẩm Hoài.

Vì không thích tính cách trầm lặng của nguyên chủ nên Vu Tâm Lan không hề có ấn tượng tốt mà hiện tại sau khi biết được thân phận của cậu thì cô càng chán ghét hơn.

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt của Vu Tâm Lan có hơi quá đà, một vị Thượng tướng khác họ Đông Phương hắng nhẹ nhắc nhở cô, Đoạn Hành Dạ vờ như không phát hiện rồi cùng Mạnh Cẩm Hoài ngồi trên ghế sô pha, dù sao thì nguyên chủ cũng chẳng ưa Vu Tâm Lan.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cơm, Mạnh Cẩm Hoài vẫn bình tĩnh ngồi cạnh Đoạn Hành Dạ như thể chưa phát hiện bí mật thân phận của cậu. Sau đó hắn rất tự nhiên mà nói về những chuyện thường nhật ở Dinh Nguyên soái nhưng nói được vài câu, đột nhiên Mạnh Cẩm Hoài ho khan một trận, Thượng tướng Đông Phương lo lắng: “Nguyên soái, ngài không sao chứ?”.

Dù sao thì hắn cũng là bạn đời hợp pháp của cậu, Đoạn Hành Dạ ngồi một bên tỏ vẻ quan tâm, săn sóc Mạnh Cẩm Hoài. Hắn bỏ qua câu hỏi của Thượng tướng mà chỉ quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Cuộc chiến lần này, cơ giáp đột nhiên có một vài chỗ bị hỏng. . . ”.

Nghe Mạnh Cẩm Hoài đề cập đến chuyện đó, Đoạn Hành Dạ bỗng trở nên căng thẳng. Cậu nghe hắn nói: “Tuy có thể trở về nhưng vẫn bị thương, có lẽ sẽ không thể lành trong khoảng thời gian ngắn.”. Giọng của hắn vẫn dịu dàng như thế. Thật ra mọi người đều biết Mạnh Cẩm Hoài là người lãnh khốc vô tình nhưng trước mặt vị hôn phu thì hắn mới ôn nhu, kiên nhẫn thôi.

Nói xong, hắn nhìn cậu mỉm cười: “Hành nhỏ, em có lo lắng cho anh không?”. Mạnh Cẩm Hoài hỏi cậu bằng thanh âm trầm thấp, có sức mị hoặc mê người.

Hành nhỏ, em có lo lắng cho anh không? ( truyện trên app T Y T )

Đoạn Hành Dạ không biết liệu hắn chỉ là thuận miệng thì hỏi hay là cố tình làm khó dễ cậu nữa.

Sửng sốt một chút, cậu phát ra những âm thanh trông có vẻ vô cùng máy móc: “Ừm, có mà. . . ”. Rồi âm thầm nói thêm ở trong lòng - lo rằng cốt truyện so với trong nguyên tác sẽ khác nhau á.

“Ngoan lắm.”. Mạnh Cẩm Hoài cười nhẹ, đưa tay lên xoa tóc Đoạn Hành Dạ. Mặc dù trên gương mặt ấy là nụ cười đầy sự cưng chiều và quan tâm nhưng cậu cảm thấy vô cùng ớn lạnh và sợ hãi.

Mạnh Cẩm Hoài đúng là đáng sợ mà.

Càng ôn nhu chừng nào, càng nguy hiểm chừng nấy.

Tác giả có điều muốn nói: Thể hiện tình yêu vs lương tâm cắn rứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play