“Cô không sao chứ?”

Thấy Đường Tô và Phương Tình đã rời đi, Tạ Phi Nam cúi đầu hỏi Tống Hinh Nghiên.

“Tôi không sao.”

Tống Hinh Nghiên buông lỏng đôi môi đang cắn chặt ra, gương mặt trắng bệch lấy lại được chút hồng hào: “Cảm ơn anh vừa rồi đã nói giúp cho tôi. Có khi nào Đường gia sẽ gây rắc rối cho anh. . .”

Cô ta có chút lo lắng.

“Sẽ không sao đâu, cô yên tâm đi, Đường Tiền Tông là người thông minh, sẽ không tùy ý để hai mẹ con họ làm xằng bậy đâu. Hơn nữa bọn họ cũng không dám đụng vào người của Tạ gia.”

Tạ Phi Nam thở dài một tiếng, quay đầu nhìn tấm ảnh đặt giữa linh đường, vẻ mặt vừa buồn vừa tức giận: “Lúc trước là bởi vì Đường Tô cho nên cô mới chia tay với Nghiêm Cảnh Dương. Hôm nay, cô ta còn đối xử với cô như thế ngay trong tang lễ của cậu ấy, thật đúng là người phụ nữ độc ác, xứng đáng nhận một bài học.” Những gia đình giàu có ở thành phố B đều biết đến vẻ mặt kiêu ngạo xấu xa đáng ghê tởm của Đường Tô vì vậy chán ghét vô cùng.

Tống Hinh Nghiên nhìn theo tầm mắt của hắn thấy tấm ảnh giữa linh đường, trên ảnh chụp là gương mặt của một người đàn ông có lông mày lưỡi kiếm, ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng, trái tim bỗng dưng đau xót, cô ta với hắn đúng là không có duyên phận. . .

Rời khỏi tang lễ của nam chính, Đường Tô không về nhà cùng Phương Tình mà dựa theo ký ức của nguyên chủ trở về căn nhà mà nguyên chủ vẫn thường ở.

Vào năm nhất, nguyên chủ và bạn cùng phòng ký túc xá có mâu thuẫn, hơn nữa cũng không thể chịu được môi trường ở trọ trong trường học cho nên cô ta đòi bố mẹ mua một căn nhà gần trường và sống một mình ở đó. Bình thường có chơi đến điên cuồng thì bố mẹ cũng không quản được.

Bố mẹ Đường gia luôn cưng chiều con gái, đối với những yêu cầu của nguyên chủ đều đáp ứng hết. Căn nhà họ mua gần B đại là khu biệt thự xa hoa. Tuy chỉ là biệt thự nhỏ, mô hình không lớn, chỉ có hai tầng nhưng được trang trí rất lộng lẫy tinh xảo. Hơn nữa bên trong tiểu khu không chỉ có tính bảo mật cao mà còn công việc trồng cây cũng làm rất tốt.

Mở cửa biệt thự ra, Đường Tô đi vào trong.

Biệt thự có sân trước, hai bên trồng cỏ xanh, có lẽ chưa được được xử lý nên nhìn có hơi hoang vu. Đi vào nhà, bên trong trang hoàng khá trang nhã, ấm áp, bỏ qua một đống đồ ăn vặt bị ném lung tung và rác rưởi trong phòng khách thì Đường Tô rất vừa lòng.

Trong sách có nói, nữ phụ có gương mặt rất xinh đẹp. Vậy mà Đường Tô cảm thấy đầu óc choáng váng khi nhìn vào gương.

Trong gương, lớp trang điểm đậm và dày, không biết có phải do thời tiết nóng hay không mà mí giả cũng sắp rơi, eyeliner bị nhòe nên khi nhìn vào rất đáng sợ, phấn trên mặt cũng trôi đi.

Cách trang điểm này so với vẻ đẹp thanh nhã, nhẹ nhàng động lòng người của nữ chính thì cũng khó trách nam chính chán ghét, thậm chí là cực kỳ chán ghét.

Cô đổ nước tẩy trang ra, vẫn cảm thấy chưa đủ nên rửa mặt hai lần bằng sữa rửa mặt, lúc đó mới thấy làn da sạch sẽ và tươi tắn hơn.

Bây giờ nhìn vào gương một lần nữa, Đường Tô mới nở nụ cười.

Quả thật rất xinh đẹp!

Trong gương là gương mặt trẻ con, đôi mắt hạnh ngập nước như sóng mùa thu chảy tới. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ngũ quan so với lúc cô chưa xuyên qua có vài phần tinh xảo hơn, phải biết rằng, trước kia nhan sắc của cô cũng có thể xưng là tuyệt sắc.

Dung nhan này rõ ràng là xinh đẹp đến mức mê người nhưng Đường Tô vẫn không hiểu sao nguyên chủ lại tự tay làm xấu mình như vậy.

Đường Tô cẩn thận đánh giá khuôn mặt, ngoại trừ thường xuyên trang điểm đậm và không bảo dưỡng tốt nên màu da có hơi ố vàng, lúc sờ lên cũng đạt một chút bóng loáng thì cô rất hài lòng. Làn da của cơ thể này thực sự rất tốt, Đường Tô tin nếu chăm sóc tử tế thì làn da sẽ không kém so với trước kia, thậm chí là tốt hơn vài phần.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm màu trắng đung đưa trong phòng, gió thổi nhẹ qua làm tung bay màn cửa sổ, thời tiết sáng sớm thật thoải mái, vui vẻ.

Đường Tô tỉnh dậy.

Lúc này, cô đang gác chân lên chiếc tủ cao bằng nửa người cô, luyện tập ép chân. Cô phát hiện thân thể này có độ dẻo dai rất tốt, vòng eo và cơ chân có thể dễ dàng kéo ra. Đặc biệt là vòng eo, dễ dàng kéo như một cây liễu dài, hận không thể gập người lại thật cong.

Trong trí nhớ, nguyên chủ có thể khiêu vũ làm Đường Tô thấy vui mừng.

Khi chưa xuyên qua, từ nhỏ cô đã yêu thích khiêu vũ nhưng sau khi bị thương ở chân không thể nhảy được đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong đời cô. Không ngờ, cô có thể thực hiện ước mơ của mình.

Sau khi luyện tập hạ eo, áp vai, xoạc chân thì Đường Tô thay một bộ quần áo mới.

Nửa người trên là chiếc áo chất liệu chiffon* có tay áo hình cánh sen màu trắng, nửa người dưới là chiếc quần jean, cô buộc tóc đuôi ngựa. So với cách ăn mặc trưởng thành trong quá khứ thì thay đổi hoàn toàn, thanh thuần diễm lệ, nhìn thuận mắt hơn.

*Chiffon: Vải voan

May mắn Phương Tình rất thương con gái, chuẩn bị cho cô không ít quần áo, nếu không dựa vào phong cách của nguyên chủ có lẽ cô giờ phải đi mua lại đồ.

Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn.

Đường Tô chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, biệt thự ngoài đồ ăn vặt thì không có nguyên liệu nấu ăn nào, trong tủ lạnh chỉ có mấy loại đồ trang điểm và nước hoa.

Mang theo ô, Đường Tô đi ra ngoài dọc theo hoa viên nhỏ.

Mới mở cửa ra, cô liền ngây người.

Đây là. . .

Nhìn một màn trước mắt, rất nhanh cô đã nhớ tới một tình tiết trong sách.

Nguyên chủ đối với nam chính là cầu mà không được, sau khi nam chính qua đời, nhặt được một đứa con trai ba tuổi của nam chính. Sau này lớn lên có gương mặt cực kỳ giống với nam chính, từ yêu biến thành hận, nguyên chủ lấy việc hành hạ đứa bé làm niềm vui. Sau đó nữa, nguyên chủ lại rơi vào kết cục rất bi thảm, bị nữ chính báo thù, mà đứa trẻ kia không phải là con trai của nam chính mà chính là nam chính.

Giờ phút này, Đường Tô chậm rãi bừng tỉnh. Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn đứa trẻ đang ngồi trước cửa nhà mình, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, trong lòng cảm thấy may mắn.

May mắn cô xuyên qua vào lúc tất cả vẫn còn sớm, mọi thứ vẫn còn kịp, nguyên chủ vẫn chưa ngược đãi đứa trẻ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play