“Lục Kiến Trạch?” Lâm Lạc Chỉ vừa nói, vừa theo bản năng bước nhanh về phía anh, trên mặt mang theo ý cười: “Anh không đi sao?”
Lục Kiến Trạch đặt điện thoại xuống, hất cằm về phía chồng sách bài tập mới tinh.
Sự chú ý của Lâm Lạc Chỉ lập tức chuyển đến chồng sách bài tập kia: “Oa….”
Cô không nhịn được đưa tay ra vuốt ve một chút, cô thật sự rất thích sách bất luận là tiểu thuyết hay tài liệu học tập, những cuốn sách mới luôn có thể mang lại cho cô cảm giác như được tái sinh.
“ Tôi đã xem qua nội dung bên trong, tương đối cơ bản, thích hợp để cô học tập trong giai đoạn này.” Lục Kiến Trạch nói.
Lục Kiến Trạch nở một nụ cười nhẹ “Ừm”, anh cầm lấy điện thoại đứng dậy: “Nếu cô có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi.”
Lâm Lạc Chỉ biết lúc này anh lại phải đi.
Vì vậy, cô gật đầu và nói với anh “Đi cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Được.” Lục Kiến Trạch đóng cửa lại.
Trong căn phòng rộng lớn này lại chỉ còn có một mình cô, chỉ có điều cũng khá tốt vì cô đã có sách của mình.
Cuộc sống vô cùng thuận lợi, giống như nước chảy, học tập, dọn dẹp nhà, ăn uống, nghỉ ngơi, khi nhớ ông bà nội thì gọi về nhà.
Mấy quyển tài liệu học tập cô đã học được hơn phân nửa, Lâm lạc Chỉ cũng dần trở nên tự tin hơn đối với cuộc sống cấp ba của mình.
Cô vốn dĩ cũng không biết sách bài tập mà Lục Kiến Trạch đưa cho cô có quá cơ bản hay không, dù sao cũng không có vấn đề gì, ít nhất thì vẫn tốt hơn là không có bất cứ gì trong đầu về kiến thức cấp ba.
Một tuần trước khi khai giảng, thời gian Lục Kiến Trạch ở nhà trở nên nhiều hơn, buổi tối anh cũng không về quá muộn vào rạng sáng như trước nữa, thường thì anh nhất định sẽ về phòng ngủ trước 12 giờ đêm.
Buổi sáng thức dậy cũng không quá muộn, thường là khoảng sáu giờ.
Hai ngày liên tiếp, Lâm Lạc Chỉ âm thầm làm bữa sáng trễ hơn bình thường một tiếng đồng hồ để đảm bảo rằng Lục Kiến Trạch cũng có thể ăn cùng.
Dù những cuốn sách này là người khác đưa cho Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ vẫn cảm thấy mình như nhận được một món quà rất có giá trị, cho nên cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội để tặng lại thứ gì đó cho Lục Kiến Trạch.
Tuy nhiên mấy ngày này vẫn chưa có cơ hội, mấy ngày kế tiếp cô nhất định phải bắt lấy cơ hội.
Buổi sáng, Lâm Lạc Chỉ trên tay bưng dĩa đồ ăn từ trong phòng bếp bước ra tình cờ đụng phải Lục Kiến Trạch vừa mở cửa phòng ngủ.
Lục Kiến Trạch lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “ Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Lâm Lạc Chỉ đặt đĩa đồ ăn lên bàn, do dự cô không biết có nên nên mời Lục Kiến Trạch ăn sáng ngay lập tức hay không, cuối cùng cô vẫn đặt hết mấy món trên bàn ăn sau đó bày trí nhiều lần rồi mới đi qua.
Nhưng thời gian cô do dự khá lâu, Lục Kiến Trạch đã rửa mặt sạch sẽ từ phòng vệ sinh đi tới.
“Hửm?” Trên người Lục Kiến Trạch mang theo mùi hương nhàn nhạt.
“Anh, anh có muốn ăn sáng cùng với tôi không?” Ngón tay của Lâm Lạc Chỉ cọ xát mạnh vào nhau.
Lục Kiến Trạch trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên, anh cười cười: “ Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Ngón tay cô dùng sức cọ mạnh đến mức trắng bệch, Lâm Lạc Chỉ căng thẳng nói: “À, ừm, vậy tôi muốn mời anh ăn cơm.”
Lục Kiến Trạch gật đầu: “ Tôi chấp nhận lời mời của cô.”
Quá trình ăn cơm so với lúc trước còn yên tĩnh hơn. Có thể sau đêm đó, Lục Kiến Trạch cũng phát hiện cô không phải “yếu đuối” như trong mắt của anh, anh dần dần đặt cô và anh cùng ở cùng một vị trí mà đối xử.
Loại trạng thái này đúng là thoải mái không cần nghĩ, là loại tình cảm không cần nói ra bằng lời, nhưng đồng thời Lâm Lạc Chỉ cũng không thể không thận trọng.
Cô chưa bao giờ biểu hiện mặt như vậy với người khác, cô chỉ đơn giản là có thành tích học tập khá tốt nên mới được bạn bè xung quanh chấp nhận, mà cô thật ra là người rất phức tạp và nhạy cảm, khi cô như vậy thì sẽ bị chán ghét sao?
Lục Kiến Trạch không có bất kỳ phản ứng gì kể từ khi anh trả cô chiếc cốc nước vào ngày hôm đó, cô cũng biết Lục Kiến Trạch sẽ không lãng phí thời gian trên người mình, nhưng họ ở chung đối mặt nhau hàng ngày, cô vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Suy nghĩ trong đầu và sự dằn vặt khiến Lâm Lạc Chỉ vô thức làm chậm tốc độ ăn cơm.
Điều này làm Lục Kiến Trạch chú ý tới nhưng anh cố tình không hỏi thêm gì.
Khi Lâm Lạc Chỉ phát hiện Lục Kiến Trạch đã sớm đặt chén xuống bàn và đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cô mới giật mình phục hồi lại tinh thần.
Cô hoảng hốt đặt bát xuống; “Anh ăn xong rồi?”
Lục Kiến Trạch không lên tiếng, vẫn còn đang nhìn cô.
Lâm Lạc Chỉ siết chặt đôi đũa trong tay.
“Không quen ăn cùng tôi, vì sao lại mời tôi ăn cùng?” Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Trạch chất vấn cô với giọng điệu không có chút độ ấm.
Lâm Lạc Chỉ tưởng rằng bản thân mình sẽ hoảng loạn buông chiếc đũa trong tay, sau đó phát ra một loại âm thanh hoảng loạn, nhưng cô lúc này chỉ nhìn Lục Kiến Trạch với đôi mắt trống rỗng.
“Không nhịn được.” Lâm Lạc Chỉ nghe thấy được chính mình nói.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch lập tức sâu hơn, đôi mày nhíu lại, anh tựa như đang đánh giá cô và lại tựa như đang tạo thêm áp lực.
Có điều Lâm Lạc Chỉ đã nói quá thản nhiên, cô đúng thật là như vậy, từ đêm giúp anh rót nước những ngày sau cô không nhịn được lại giúp anh đổ nước, sau mỗi đêm trước khi ngủ không nhịn được mà bước ra ngoài kiểm tra một chút, cô lại vì Lục Kiến Trạch mà để đèn.
Đến khi cô nhận thấy rằng công việc và nghỉ ngơi của Lục Kiến Trạch trở lại bình thường, cô mới nhân cơ hội đó làm bữa sáng cho anh, tất cả chỉ là cô không nhịn được.
Bởi vì biết anh không thích tiếp xúc gần với người khác, cho nên cô nguyện ý cố gắng giữ một khoảng cách thích hợp để anh không phải khó chịu.
Buổi sáng ngày hôm đó Lục Kiến Trạch không nói lời nào mà bỏ đi, không nói với cô “ Đi đây”, nhưng Lâm Lạc Chỉ vẫn nói “Chú ý an toàn” như cũ.
Vốn tưởng rằng Lục Kiến Trạch sẽ không ra ăn sáng vào hôm sau, nhưng khi cô tiếp tục bưng bữa sáng của hai người đi tới bàn ăn thì Lục Kiến Trạch mở cửa bước ra.
Anh không nói gì, trực tiếp đi toilet rửa mặt, rồi sẽ lẳng lặng ngồi đối diện với cô.
“Chào…..A, Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ có chút khẩn trương chào hỏi.
Lục Kiến Trạch không ngẩng đầu, nhưng ngữ khí vô cùng lạnh lẽo “Chào”
Cô lại ăn một ngụm cơm, Lâm Lạc Chỉ nghe được Lục Kiến Trạch nói hết câu chào: “Bạn học Lâm Lạc Chỉ.”
Còn hai ngày nữa là tới gần khai giảng, Lục Kiến Trạch hầu hết là ở nhà không đi ra ngoài.
Nhưng anh cũng không thường rời khỏi phòng ngủ, chỉ cần liếc nhẹ qua Lâm Lạc Chỉ liền thấy rõ những chồng sách trên bàn của Lục Kiến Trạch.
Trước khi Lục Kiến Trạch đi toilet, anh đang viết đến một nửa của sách bài tập.
Hóa ra anh ấy cũng rất chăm chỉ, nỗ lực, Lâm Lạc Chỉ cảm thấy như được khích lệ, hai ngày kế tiếp cô học gần như quên mình.
Đến khi Lục Kiến Trạch gõ cửa phòng cô,nói cho cô sang mai sẽ đưa cô đến trường bằng xe buýt, cô mới phản ứng lại rằng cô sắp bắt đầu đi học.
“Lâm Lạc Chỉ, học cấp ba” Lâm Lạc Chỉ nói với chính mình khi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lầm bầm nhỏ giọng nói: “ Mày đang học cấp ba, Lâm Lạc Chỉ là trường cấp ba, có nhiều người lợi hại hơn, tranh đua hơn, tuyệt đối đừng để bị đuổi học, nếu để bị đuổi học chẳng phải mày đã làm ông bà thất vọng sao?”
“Còn có Lục Kiến Trạch, anh ấy đã cho mày nhiều tài liệu học tập như vậy” Lâm Lạc Chỉ dùng tay giật nhẹ tấm rèm, “Còn có Lâm..”
Lời cô muốn nói đột nhiên bị kẹt ở trong cổ họng, cho dù cô bài xích người đàn ông kia như thế nào, thì ít nhất ông bà cũng từng nói với cô về cuộc sống của Lâm Chấn Đông trong nhiều năm nay cũng không hề dễ dàng gì.
Bà nội luôn nói: “Tiểu Chỉ à, con đừng trách bố con. Bố con sống một mình ở ngoài cũng không hề dễ dàng gì, nhà nghèo không giúp được gì. Nó ở bên ngoài không chừng cũng bị người khác khi dễ và nó cũng không nói với người nhà, rất khó để tìm một người có thể nói chuyện”
Lâm Lạc Chỉ đối với người ba này không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng… một số thứ, chẳng hạn như cô từ nhỏ chưa có được tình yêu thương của cha mẹ, cho dù tâm đã nguội lạnh nhưng cũng không kìm lòng được mà muốn đến thật gần bố mẹ mình.
Chỉ là cô không dám bước xa, cô sợ đến lúc đó thấy rõ ánh lửa nhưng thật ra không có bất kỳ đống lửa nào, mang theo tâm trạng mong đợi quá lớn sẽ khiến trái tim cô chết lặng hoàn toàn.
Cô không thể đẩy chính mình vào cục diện như vậy, cho nên cô chỉ có thể đứng tại chỗ mà nhìn ra phía xa.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô mặc một chiếc váy thể thao mùa hè, váy ngắn tay màu hồng nhạt, cô cột tóc đuôi ngựa cao thoạt nhìn qua rất năng động.
Có điều Lục Kiến Trạch không có bất kỳ nhận xét nào về cô, sự tò mò của Lâm Lạc Chỉ không vì thế mà bị đánh tan, bởi vì Lục Kiến Trạch chưa bao giờ cho cô một câu trả lời đúng chuẩn đáp án.
Mặc dù cô không trực tiếp hỏi, nhưng chỉ cần tìm được cơ hội cô liền nói bóng gió, cô không kìm lòng được mà thăm dò.
Buổi sáng trên xe buýt rất nhiều người, khi Lâm Lạc Chỉ đi theo Lục Kiến Trạch lên xe buýt thì lối đi đã chật cứng người.
Khi tài xế giẫm chân ga, thân thể cô không khống chế được mà lảo đảo về phía sau.
Lâm Lạc Chỉ cũng không có kinh nghiệm, ánh mắt cũng nhìn xung quanh lại không có chỗ nào để nắm lấy.
Trên người Lục Kiến Trạch mang theo mùi hương nhàn nhạt xông thẳng vào khoang mũi của cô, từ trên đỉnh đầu cô có giọng nói truyền đến anh thấp giọng dặn dò “Nắm lấy tay tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT