Edit: Huyền Trân

Beta: Ano

Không biết từ lúc nào cô đã đi tới trước cửa quán Bar, Lâm Lạc Chỉ ngơ ngẩn mà nhìn về phía bảng hiệu của quán Bar, trái tim như đã bất động bấy lâu nay bỗng nhiên đập loạn xạ.

Ở cửa, một người phục vụ nhận ra và chạy về phía cô: “Chị dâu, sao chị lại tới đây? Anh Lục đang xử lý một vài công việc ở phía sau.”

Lâm Lạc Chỉ tránh né ánh mắt trong một lát, sau đó lại nhanh chóng nắm được thông tin trọng điểm: “Anh ấy làm gì ở phía sau vậy?”

Cô có biết được đại khái con hẻm phía sau làm gì nhưng cô không ngờ rằng Lục Kiến Trạch sẽ tự mình dẫn người đến đó.

“Anh đưa tôi tới chỗ đó.” Lâm Lạc Chỉ lo lắng nói: “Tôi, tôi sẽ không tới quá gần đâu, chỉ là nếu có xảy ra chuyện gì tôi có thể ngăn cản được, anh cũng không muốn ông chủ của anh gặp nạn, đúng không?”

Người phục vụ có chút lúng túng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng an tâm: “Vậy được rồi, đi cùng tôi.”

Lâm Lạc Chỉ đi qua con đường quen thuộc, khi tới gần lối vào của sau hẻm, cô có thể nghe thấy rõ những tiếng đánh nhau.

Cô hít một hơi thật sâu,  cố lấy lại một chút sức lực khi đã hao tốn ở quán cà phê.

Cô đi theo người phục vụ ra ngõ sau của con hẻm, và trốn vào một chỗ khuất.

Một khoảng tối trong ngõ dường như đã đông nghịt người, hết người này đến người khác la mắng, thi thoảng có vài người động thủ đạp đổ đồ vật.

Lục Kiến Trạch dựa vào vách tường, trên tay cầm điếu thuốc, những ánh lửa rời rạc lập lòe anh giơ tay lên hít một hơi, khói thuốc nhanh chóng làm mờ đi khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Lâm Lạc Chỉ một lần nữa nhìn thấy một Lục Kiến Trạch vô cùng xa lạ, anh đứng ở đó, như thể vô cùng hòa hợp với nơi kia, người anh tỏa ra một tầng khí lạnh, cả người như nhấc lên không nổi, tinh thần lười biếng.

“Chị dâu.” Người phục vụ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị cũng thấy rồi đó, không có chuyện gì to tát, anh Lục không giống những người kia, anh ấy không chủ động đánh nhau, chỉ là ngày hôm qua có một đám người tới gây rối, khi điều tra thì phát hiện ra những người đó là từ quán bar mới mở ở đường đối diện, anh Lục mang người tới dựa theo quy củ mà làm để chấm dứt việc này.”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Trạch đã rời khỏi bức tường sau khi hút xong điếu thuốc, tàn thuốc được dập nát dưới chân, một đám người tránh sang một bên, Lục Kiến Trạch đi tới trước mặt, từ vị trí của Lâm Lạc Chỉ nhìn qua thì chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu của anh.

Lâm Lạc Chỉ trong vô thức nắm chặt chiếc áo khoác.

“Hai sự lựa chọn.” Giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của Lục Kiến Trạch vang lên trong con hẻm sau vắng vẻ: “Một, quay trở về và đóng cửa. Hai, bắt đầu từ hôm nay quay về làm lại từ đầu cứ dựa vào quy củ mà làm, cho đến khi đóng cửa.”

“Đm.” Người đứng đầu phía bên kia phun nước miếng xuống đất: “Mẹ nó, mày thật khốn nạn.”

“Có thể không chọn.” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói: “Cứ dựa theo quy tắc mà làm.”

Anh vừa dứt lời, một đám người ở phía sau chuẩn bị nhào lên, kẻ cầm đầu bên kia vội lùi lại một bước: “Đm! Được lắm! Lục Kiến Trạch, đúng không? Chết tiệt, mày cứ chờ đó cho ta–”

“Không đợi” Lục Kiến Trạch ngước mắt cười lạnh: “Xong việc thì cút đi.”

Người đối diện mắng thêm vài câu, đám đông lúc nãy đã nhanh chóng giảm đi một nửa. Bên này cũng không ít người chửi bói, Lục Kiến Trạch từ trong đám đông bước ra, vừa định lấy một điếu thuốc thì nhìn thấy Lâm Lạc Chỉ đang trốn trong một góc tối.

Những người xung quanh quay trở lại quán Bar từ một ngõ khác, Lục Kiến Trạch nhét điếu thuốc lại rồi đi tới.

Người phục vụ phía sau Lâm Lạc Chỉ đã không biết đi mất từ khi nào, không có ai chú ý.

“Anh hút thuốc sao?” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng hỏi.

Lục Kiến Trạch nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, muốn đưa tay lên sờ vào nó, nhưng chỉ vừa giơ tay thì phát hiện trên tay có mùi khói thuốc lá, anh thả tay xuống anh đứng cách cô xa nửa mét, ánh mắt anh tối sầm lại: “Em đã nhìn thấy hết rồi?”

Lâm Lạc Chỉ lại hỏi: “Anh có hút thuốc không?”

Lông mi của Lục Kiến Trạch khẽ run, trầm giọng nói: “Ừm.”

“Bắt đầu từ khi nào?” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng tiếp tục hỏi.

Gân xanh trên cánh tay Lục Kiến Trạch nổi lên: “Khi học cấp hai, từ lúc bắt đầu làm việc ở quán Bar.”

Lâm Lạc Chỉ đưa đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh: “Vậy sao, ngày thường em không ngửi thấy mùi thuốc lá. Thuốc lá không phải là chất gây nghiện sao? Khi anh ở bên cạnh em, anh phải chịu đựng chắc rất khó chịu.”

“Không khó chịu” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói: “Có em ở đây, anh không cần thuốc lá.”

Lâm Lạc Chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cô cố nén âm thanh run rẩy khi nói: “Lục Kiến Trạch, anh có thể hút thuốc, anh hãy là chính mình. Em sẽ không chán ghét anh hay sợ anh, anh đánh nhau hay là hút thuốc cái gì em cũng không sợ, nhưng anh đừng cố gắng chịu đựng vì em, em đau lòng.”

Khóa mắt Lục Kiến Trạch chua xót, nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Anh không muốn em liên quan tới những thứ này, không cần thiết.”

Nước mắt Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ chảy từ khóe mắt: “Lục Kiến Trạch, em không cảm thấy anh hạnh phúc khi ở bên em.”

Hai mắt Lục Kiến Trạch mở to, đáy mắt dấu đi một tia tăm tối: “Ý của em là gì?”

“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ chậm rãi đi tới trước mặt anh,hai tay ôm lấy anh khi anh đang tìm cách che dấu đi đôi tay: “Em muốn anh thật hạnh phúc, em muốn anh không cần phải kiêng nể bất cứ điều gì, em muốn cho anh một gia đình, một mái ấm. Em thích anh, em yêu anh, vì thế sẽ không có điều gì khiến em thay đổi.”

Tay của Lục Kiến Trạch lơ lửng trong không trung, nghe thấy Lâm Lạc Chỉ nói vậy tay của anh càng thêm sức lực.

Giọng nói của anh đanh* lại một cách đáng sợ: “Lạc Chỉ, chờ thêm năm nay, anh sẽ không làm nữa anh sẽ chuyên tâm làm dự án, đến lúc đó anh có thể quay lại trường học.”

*Đanh: gọn, vang và không ngân vọng, gây cảm giác rắn chắc, chói ta

Hô hấp của Lục Kiến Trạch dồn dập: “Lục Kiến Trạch, anh–”

Tay của Lục Kiến Trạch đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, giọng nói chua xót trầm thấp nói: “Đây chính là một vũng lầy, anh muốn đưa em ra khỏi nơi này.”

Trái tim Lâm Lạc Chỉ run lên.

Lục Kiến Trạch hôn lên đỉnh đầu của cô, thấp giọng lặp lại: “Em đừng bước vào, anh sẽ đưa em ra ngoài.”

Sau ngày hôm đó, Lục Kiến Trạch đã ở nhà chăm sóc cô hai ngày, cho đến khi anh không còn có thể lấy cớ rằng cô còn suy yếu, cô phải dùng mọi cách để Lục Kiến Trạch đi làm trở lại.

Chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng, đến lúc đó Lục Kiến Trạch lại tiếp tục đón cô đi và đón về, thường mang đồ ăn đến trường cho cô. Lâm Lạc Chỉ không thể để cho Lục Kiến Trạch gặp Lâm Chấn Đông, vì vậy cô sẽ giải quyết vấn đề này trước khi bắt đầu học.

Chỉ có điều cô sẽ không trở thành phiên bản mà Lâm Chấn Đông mong muốn, cô chỉ cần loại bỏ đi nỗi lo lắng duy nhất của mình.

Khi cô đến một nhà hàng, Lâm Chấn Đông và Lục Thừa Thiên đang trò chuyện trên phòng riêng ở tầng hai.

Vừa bước vào cửa, nụ cười giả tạo của Lục Thừa Thiên lại một lần nữa xuất hiện. Lâm Lạc Chỉ liếc mắt một cái sau đó không nhìn lại một lần nào nữa, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

“Ăn đi.” Lục Thừa Thiên khách khí nói: “Lạc Chỉ bây giờ thật xinh đẹp, nhưng nếu cô bé trở người mẫu thì quả thật là không giống nhau.”

Lâm Lạc Chỉ rũ mắt xuống, tay thò vào chiếc túi ấn vào một cái nút, trong túi là một cây bút ghi âm.

“Còn phải ở bên đúng người.” Lâm Chấn Đông trả lời: “Này,quả thực tôi phải nói, Lâm Lạc Chỉ nhà tôi đi theo Lục Kiến Trạch học hỏi được rất nhiều.”

Lục Thừa Thiên mỉm cười rót một ly nước cho Lâm Lạc Chỉ: “Này, Lạc Chỉ, con mệt rồi, uống chút nước nóng cho ấm bụng.”

“Không cần.” Lâm Lạc Chỉ lạnh lùng nói: “Tôi  hôm nay đến đây để chấm dứt chuyện này. Hai người có thể ra điều kiện, rốt cuộc hai người như thế nào mới không quấy rối tôi và Lục Kiến Trạch?”

“Ay” Lục Thừa Thiên giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bây giờ đứa nhỏ này thực sự rất mạnh mẽ. Miệng lưỡi sắc bén, không còn vẻ rụt rè nhát gan như trước nữa.”

“Ừm.” Lâm Chấn Đông lạnh lùng nhìn liếc nhìn Lâm Lạc Chỉ một cái: “Lạc chỉ à, con biết ba và chú Lục của con cũng chỉ vì con, con cũng nói thường ngày chúng ta phải làm việc chăm chỉ liều mạng mà kiếm tiền, không phải cũng là vì gia đình hay sao. Chỉ là bởi vì thường ngày quá bận không quay trở về nhưng con cũng biết chúng ta đều có nỗi khổ riêng mà phải không, làm ba làm mẹ không phải là điều dễ dàng.”

Lâm Lạc Chỉ khẽ thở: “Nỗi khổ của ông là đánh bài đánh bạc?”

Ngay lúc vừa nói lời này ra, sắc mặt Lục Thừa Thiên tối sầm lại. Ông ta không lên tiếng, tự rót cho mình một ly rượu.

Lâm Chấn Đông giơ tay chỉ chỉ, có chút hận ý nhưng không thể làm gì được: “Mày chỉ là một đứa nhóc, còn mở mồm ra là đánh bạc, đây là lời mày nên nói sao? Còn không mau xin lỗi chú Lục?”

“Lạc Chỉ.” Lục Thừa Thiên trầm giọng mở miệng nói: “Những điều này con nghe ai nói? Lục Kiến Trạch?”

Sóng lưng Lâm Lạc Chỉ cứng đờ và thằng tắp: “Không phải.”

“Vậy là nghe ai nói?” Lục Thừa Thiên cười lạnh một tiếng: “Chắc không phải là nằm mơ mà thấy?”

Lâm Lạc Chỉ nhướng mi một cách nặng nề sắc bén: “Không cần thiết phải nói cho ông, ông chỉ cần biết là tôi nghe ai đó nói qua rồi.”

Ngay khi vừa dứt lời, không khí trong căn phòng lập tức ngưng đọng.

Lục Thừa Thiên dùng sức đập chiếc ly về lại trên mặt bàn: “Anh Lâm, con gái của anh không hề đơn giản. Vậy mà anh nói cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, nếu đã như vậy tôi cũng không cần cân nhắc cho Lục Kiến Trạch cưới cô.”

Sắc mặt Lâm Chấn Đông lập tức khó coi, ông nháy mắt với Lâm Lạc Chỉ. Ông đứng dậy kéo Lâm Lạc Chỉ ra ngoài, đưa cô một căn phòng khác.

“Mày rốt cuộc muốn cái gì?” Lâm Chấn Đông khẩn trương trầm giọng nói.

Lâm Lạc Chỉ siết chặt dây áo bên eo: “Ông nói thật đi, là ai kêu ông đi tống tiền tôi, nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ không đưa tiền cho ông.”

“Còn nữa.” Lâm Lạc Chỉ hít một hơi: “Những kẻ có lòng tham không đáy như ông cũng sẽ không đến tìm chúng tôi để đòi tiền một hai lần. Mười năm qua, Lục Thừa Thiên đến tìm Lục Kiến Trạch không một lần nào mà không đòi tiền từ anh ấy khi ông ta mắc nợ cờ bạc. Chậc! Còn ông bây giờ chắc hẳn cũng như ông ta, đang thiếu nợ cờ bạc nên mới quay lại tìm đứa con mà ông chưa hề nuôi nấng để đòi tiền.”

“Chát!” Một cái tát rơi xuống mặt Lâm Lạc Chỉ.

Đôi mắt của Lâm Lạc Chỉ nổi lên một tầng nước, quay mặt lại: “Lâm Chấn Đông, ông đang phạm pháp đấy, ông biết không?”

Lâm Chấn Đông bị nói đến liền chột dạ, sự hối hận trong mắt ông thoáng qua, ông nắm lấy tay của Lâm Lạc Chỉ: “Tao có phạm pháp hay không không phải dựa vào câu nói của mày! Đây là sở thích của đàn ông thì có gì sai? Tao còn phải xin phép mày để thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi sao?  Mày rất may mắn khi người đang đứng trước mặt mày là cha mày! Nếu tao không kiếm tiền để trả đống nợ đó, thì những kẻ cho vay nặng lãi đã đến tìm mày và hai vợ chồng già kia rồi! Ngoài kia có biết bao nhiêu người được gia đình trả nợ cho chứ? Tao đã tiêu một đồng nào của mày chưa? Nếu không phải tao biết bây giờ mày đã có thể tự kiếm tiền, tao thèm đến nhà mày à! Mày đã kiếm được tiền, mày phải đưa cho ba của mày, hiểu không hả! Mẹ nó, đừng vô lương tâm như Lục Kiến Trạch!”

Lâm Chấn Đông nói xong, giọng điệu khá dễ chịu: “Tao nói thật, lần này tao và chú Lục của mày quay trở về là theo ý muốn của người khác, nếu mày muốn biết đó là ai thì đầu tiên là đưa thẻ cho tao. Dù như thế nào tao cũng là ba mày, ta không thể để cho mày gặp nguy hiểm, đứa nhỏ Lục Kiến Trạch quả thật rất có năng lực, trong tương lai mày nhất định phải trông cậy vào nó.”

Lâm Lạc Chỉ cắn bờ môi dưới để lấy lại tỉnh táo, rút một tấm thẻ từ trong túi với bàn tay run rẩy, nói rõ ràng: “Đây là 30 vạn, là tiền mà Lục Kiến Trạch cho tôi mượn vào 3 năm trước để trả tiền viện phí cho bà. Bây giờ ông đang tống tiền tôi, yêu cầu tôi đưa số tiền mà đáng lẽ ra phải trả lại cho Lục Kiến Trạch. Ông nói người đứng phía sau ông đã kể mối quan hệ của tôi và Lục Kiến Trạch, để ông đến tống tiền chúng tôi, ông đã có thể nói người kia là ai chưa?”

Lâm Chấn Đông lật qua lật lại tấm thẻ, nụ cười trên mặt cũng trở nên nhẹ nhàng: “Con gái ngoan, con cũng thật ngốc, vẫn chưa đủ thông minh. Ba nói cho con biết, cần phải theo dõi những người xung quanh đàn ông, nhưng theo dõi thì chưa đủ, còn những yêu tinh xung quanh anh ta, con phải cẩn thận, cô gái đó khá xinh đẹp ở trong nhóm người mẫu? Tên là gì nhỉ? Thi Vãn Doanh?”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play