Edit: Huỳnh Tâm

Beta: Ano

Những ngày ở nông thôn rất nhàn rỗi vui vẻ, Lục Kiến Trạch thỉnh thoảng sẽ dùng máy tính xem lại luận văn, nhưng phần lớn thời gian đều ở cùng Lâm Lạc Chỉ và ông nội, hoặc là đi dạo, dù sao đây cũng là nơi Lâm Lạc Chỉ lớn lên.

Gia đình của Lâm Lạc Chỉ sống ở một nơi hẻo lánh nên lúc bình thường anh gặp không nhiều người lắm, nhưng nếu đi ra ngoài vào những dịp đặc biệt thì vẫn có thể thấy được kha khá người.

Khi gặp thì buộc phải chào hỏi, có điều tất cả mọi người xung quanh đều luôn đặt một câu hỏi giống nhau rằng người thanh niên đẹp trai bên cạnh cô là ai? Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt giải thích rằng đó là bạn trai cô, sau đó không ít người nói chờ uống rượu mừng.

Giao thừa nhoáng cái đã đến, mọi người vây quanh bàn cùng nhau làm sủi cảo, Lục Kiến Trạch và ông nội cán vỏ bánh, Lâm Lạc Chỉ ngồi trên giường đất gói.

Ông nội được phân làm sủi cảo, vừa nhìn hai người làm vằn thắn càng ngày càng điêu luyện, vừa dành thời gian xem Dạ tiệc mùa xuân.

Nấu xong sủi cảo đã 10 giờ rồi, ban ngày nấu 8 món, số lượng không nhiều, nhưng có rất nhiều cá, thịt. Buổi tối còn nấu bánh bao, các món ăn đã được hâm nóng cùng nhau.

Thật ra cả hai đều không hề đói, nhưng khi sủi cảo được bưng lên, Lâm Lạc Chỉ và Lục Kiến Trạch ăn vẫn rất hăng say.

“Ai ăn trúng đồng tiền sẽ kiếm được nhiều tiền trong năm nay.” Ông nội nói.

Hai người thật sự ăn rất nhiều, không ngờ cuối cùng đều ăn trúng tiền xu, Lục Kiến Trạch còn ăn được 2 xu.

Ông nội cười nói những lời chúc may mắn với anh.

Sức khỏe của ông nội không còn tốt như trước nữa, sau khi ăn tối với hai người, ông xem Lễ hội mùa xuân một chút liền mơ màng buồn ngủ.

Lâm Lạc Chỉ trải giường để ông nội ngủ.

Hai người mặc áo khoác bông, đeo khăn quàng cổ, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Trong thôn có thể nghe thấy rất nhiều pháo nổ, mấy cậu bé vây quanh một đống pháo và chuẩn bị đốt chúng.

Lâm Lạc Chỉ nắm tay Lục Kiến Trạch ở trong túi, “ Lúc nhỏ em đã từng chơi cái này.”

Lục Kiến Trạch không nói lời nào, dẫn cô đi tới hỏi đám nhóc mua ở đâu, hỏi xong sẽ dẫn Lâm Lạc Chỉ đến đó.

Lâm Lạc Chỉ cười bất lực, “Em biết, cứ hỏi em là được.”

Lục Kiến Trạch chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “Em biết?”

“Vâng.” Lâm Lạc Chỉ mỉm cười.

Lục Kiến Trạch cười theo cô, “Không phải khi còn nhỏ chơi sao?”

“Đúng vậy,” Lâm Lạc Chỉ chớp mắt, “ Nhưng trong thôn chỉ có duy nhất một cửa hàng, hiện tại đã để lại cho con con trai của họ.”

Lục Kiến Trạch lúc này mới nhận ra, “Là như vậy à.”

“Đúng vậy,” Lâm Lạc Chỉ nắm chặt tay Lục Kiến Trạch, “Đi thôi, em dẫn anh đến đó.”

Lục Kiến Trạch nhìn mái tóc bồng bềnh của cô, cười dịu dàng.

Cửa hàng và nhà ở không khác nhau là bao, ngay khi đi vào mới phát hiện thực sự không có khác biệt.

Bên ngoài là cái sạp, phía trên có không ít người ngồi, một số xem Lễ hội mùa xuân, một số chơi mạt chược, còn có trò mạt chược. Căn nhà lớn hơn nhà của Lâm Lạc Chỉ một chút, bên trong phòng có một cái kệ để hàng.

“Lạc Chỉ?” Một chàng trai không lớn hơn Lâm Lạc Chỉ là bao, đôi mắt sáng ngời đi tới, “Em về khi nào vậy?”

Lâm Lạc Chỉ mỉm cười, ““Vào ngày đưa ông Táo, anh Sinh, lấy cho em hai hộp pháo.”

Lục Kiến Trạch ở cạnh hơi cau mày.

“Đây,” Cậu ta đi đến kệ lấy hai hộp đến, cậu liếc nhìn Lục Kiến Trạch đang ở phía sau Lâm Lạc Chỉ, không lập tức đưa pháo cho cô, “Đúng là người từ thành phố về, càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

Lâm Lạc Chỉ được khen, ngượng ngùng cười một cái, lấy tiền từ trong túi ra.

Cậu ta lập tức từ chối, “ Cầm đi mà chơi, thứ này không đáng tiền.”

Lâm Lạc Chỉ đang do dự thì Lục Kiến Trạch đặt 10 tờ tiền giấy lên bàn.

Cậu ta nhướng mày, lúc này mới giả vờ để ý tới anh, “Ồ, người này là?”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, sau đó nhanh chóng kéo Lục Kiến Trạch đến bên cạnh cô, “Bạn trai của em.”

Mặt cậu ta cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, đặt hai hộp pháo vào tay Lâm Lạc Chỉ, “Đi đi, đừng về nhà quá muộn.”

“Được, cảm ơn anh Sinh.” Lâm Lạc Chỉ kéo tay Lục Kiến Trạch muốn đi, nhưng anh một chút cũng không di chuyển, quay đầu lại phát hiện Lục Kiến Trạch đang nhìn Ngô Sinh ở đối diện với ánh mắt bình tĩnh.

“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng kêu một tiếng.

Lục Kiến Trạch khẽ “ừm” một tiếng, sau đó mới nhấc chân rời đi cùng cô.

Lúc hai người rời sân, Lâm Lạc Chỉ đang định mở hộp, Lục Kiến Trạch đột nhiên thấp giọng hỏi, “Quen nhau lúc nào?”

Câu hỏi khiến cho Lâm Lạc Chỉ sững sờ, không phải quá rõ rồi sao, hai người cùng một thôn, cùng nhau lớn lên tất nhiên phải biết nhau chứ?

Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc cũng nhận ra ra có điều không ổn, đó là do cô gặp người quen đã lâu không gặp nên nhất thời sơ suất.

Cô dừng tay, vội vàng giải thích, “Anh ấy tên là Ngô Sinh, hơn chúng ta hai tuổi, luôn quan tâm lo lắng cho em, nhưng anh ấy và em cũng không thân thiết lắm, Lý Ngôn mà anh gặp lúc trước mới thân với em nhất, chính là cô gái trầm lặng đó, hơn nữa anh cũng thấy đó, nhà anh ấy và nhà em xa nhau như vậy, bọn em trừ khi gặp nhau ở trường, thì chỉ là lúc em tới nhà anh ấy mua đồ, cho nên thật sự không phải như anh nghĩ.”

Lâm Lạc Chỉ nói một lèo xong, chờ Lục Kiến Trạch phản ứng.

Lục Kiến Trạch nhận lấy pháo từ trong tay cô, mở hộp, ném hết xuống đất, “Đốt xong rồi.”

Lâm Lạc Chỉ trợn tròn mắt, bất động tại chỗ.

Lục Kiến Trạch lại muốn mở hộp nữa, Lâm Lạc Chỉ vội vàng chộp lấy, cô thực sự cảm thấy thật lãng phí.

Lục Kiến Trạch lại cúi xuống, nhướng mày hỏi: “ Không bỏ được?”

Lâm Lạc Chỉ há hốc miệng nói không nên lời.

Lục Kiến Trạch rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Anh nhìn ra được anh ta thích em,”

Lần này Lâm Lạc Chỉ thật sự đã cạn lời rồi.

Phía sau một đám trẻ con vừa mua xong pháo chạy qua, Lục Kiến Trạch bỗng nhiên lại nói: “Anh cũng muốn bắn.”

Lâm Lạc Chỉ chớp chớp mắt, buông tay đang nắm cánh tay anh ra, “Anh, anh bắn đi.”

Lục Kiến Trạch “Ừm” một tiếng, dùng sức bắn pháo.

“Bang!” một tiếng, lũ trẻ phía trước chạy không xa liền cùng quay đầu lại, “Thật tuyệt!”

Lúc đi về, thời gian dường như trôi qua chậm hơn, Lâm Lạc Chỉ đang nghĩ cách dỗ Lục Kiến Trạch.

Nhưng đi qua hai con đường hẻm, cô cũng không thể hiểu tại sao Lục Kiến Trạch làm sao có thể thấy được Ngô Sinh thích mình

“Lục Kiến Trạch” Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Anh đã hiểu lầm điều gì rồi vậy?”

Lục Kiến Trạch dừng chân, ngẩng mặt đưa đèn lồng lên mặt cô, “Em thành thật nói cho anh biết, còn có bao nhiêu người đã đối xử với em như vậy?”

Lâm Lạc Chỉ hoảng loạn không hiểu, “Cái gì, đối xử với em như thế nào?”

“Như lúc nãy, luôn muốn cho em đồ, nhìn thấy em sẽ đỏ mặt.” Giọng Lục Kiến Trạch trầm thấp vững vàng, nhưng nghe trong lòng rất lạnh lẽo.

Lâm Lạc Chỉ sững sờ tại chỗ, hồi lâu không trả lời được.

“Đó là thích.” Lục Kiến Trạch nói, “ Thích mới muốn tới gần, tại sao phải đến gần? Đương nhiên là để lấy lòng em.”

Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt, cô đột nhiên cảm thấy giờ phút này Lục Kiến Trạch đã trở về trước kia, Lục

Kiến Trạch lạnh lùng từ trong xương cốt, lý trí thái quá, vô nhân tính trong xương.

Nhưng đây mới là con người của anh, là do bọn họ ở bên nhau, Lục Kiến Trạch đối với cô dịu dàng ân cần, làm cô tạm thời quên mất con người thật của Lục Kiến Trạch, mà giờ phút này, anh lạnh lùng lại lãnh đam nói có quan hệ với đúng bản chất, thật sự làm người sau lưng chợt lạnh.

Lâm Lạc Chỉ cụp mắt thì thầm, “Ra vậy.”

Lục Kiến Trạch buông lỏng tay ra, thay vào đó xoa đầu cô, “Vợ à, em đừng lừa dối anh, anh sẽ phát điên mất.”

Khi Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy Lục Kiến Trạch căng chặt cằm, tim cô lại đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tính chiếm hữu của Lục Trạch Kiến bằng trực giác như vậy, điên cuồng đáng sợ nhưng đồng thời nó cũng mang lại cho cô một chút cảm giác an toàn.

Tiếng pháo sáng mùng 1 bao giờ cũng rạo rực hơn đêm giao thừa, cả hai giúp ông nội dọn dẹp nhà cửa xong, định ra sân dựng cho chó con một căn nhà gỗ.

Từ lúc mới trở về Lâm Lạc Chỉ cho chó con ăn, ngày nào nó cũng đến, bây giờ nó hoàn toàn bỏ phòng thủ, nằm xuống sân.

Lâm Lạc Chỉ và ông nội ôm mấy tấm gỗ trong nhà kho đến, Lục Kiến Trạch ở trong nhà đang vẽ bản thiết kế.

Ai ngờ cô mới từ nhà kho đi ra, liền thấy Ngô Sinh đứng ở cửa.

Nghĩ đến hành vi ghen tuông của Lục Kiến Trạch ngày hôm qua, Lâm Lạc Chỉ lập tứ hoảng hốt đưa tấm gỗ cho ông nội, “Ông ơi, ông giữ Lục Kiến Trạch ở trong nhà giúp con, cứ nói con đi vệ sinh.”

Ông nội liếc mắt nhìn ra, không hiểu Lâm Lạ Chỉ muốn làm gì, chỉ nghĩ bạn về đến tìm cô đi chơi, nhưng không hiểu tại sao cô muốn giấu không cho Lục Kiến Trạch biết.

Ông nội cầm theo tấm ván gỗ vào nhà.

Lâm Lạc Chỉ kéo tay áo Ngô Sinh, lôi anh đi đến cách đó không xa, muốn nhanh chóng giải thích với anh ta.

“Anh Sinh, em…” Tuy nhiên lời còn chưa nói xong, Ngô Sinh đột nhiên lấy ra một chiếc hộp cũ kĩ.

“Lạc Chỉ,” Ngô Sinh đỏ tai nói cực kì nhanh, “Đây là bà anh để lại cho anh, em biết cái này là dùng để cưới vợ đúng không?, Từ nhỏ anh rất thích em, không biết em có nhận ra không, nhưng mà anh–”

Anh ta lắp bắp nói còn chưa xong, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nặng nề doạ người “Lâm Lạc Chỉ!”

Tim Lâm Lạc Chỉ lập tức như muốn nhảy ra ngoài, cô ngay lập tức quay đầu lại nhìn thấy Lục Kiến Trạch đi tới với vẻ mặt rất nặng nề.

Trong mắt Ngô Sinh hiện ra vẻ thù địch.

“Tôi và em ấy cùng nhau lớn lên,” Ngô Sinh khí thế dào dạt nói, “Cậu, cậu là người thành phố, hai người không thể ở bên nhau suốt đời được.”

“Tại sao không được?” Lục Kiến Trạch ôm lấy Lâm Lạc Chỉ.

Ngô Sinh bị cảnh tượng vừa rồi kích thích, giọng anh ta tăng lên gấp đôi, “Nhà của Lạc Chỉ ở đây, ông nội của em ấy cũng ở đây! Em ấy cũng sẽ không đi!”

“Còn cậu!” Ngô Sinh hoảng sợ run rẩy, “Cậu cũng không có khả năng sống với em ấy ở một nơi như thế này! Tôi đã nhìn xe của cậu rồi! Cậu không thể thích ứng được! Cậu và chúng tôi không giống nhau!”

Ngô Sinh chợt nhìn Lâm Lạc Chỉ với ánh mắt si tình, “Lạc Chỉ, em hãy nghĩ lại đi, bọn nhà giàu trong thành phố thường hay lừa mấy cô gái nhỏ, em cũng không thể bị cậu ta lừa được, cậu ta có lẽ thấy em xinh đẹp, chờ cậu ta chơi đủ –”

“Mẹ kiếp, mày nên giữ cái miệng của mày sạch sẽ một chút!” Lục Kiến Trạch gầm nhẹ một tiếng.

Lâm Lạc Chỉ siết chặt áo len của anh theo bản năng. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lục Kiến Trạch  mắng người, cô hít một hơi, “Lục Kiến Trạch –”

“Hửm.” Lục Kiến Trạch đáp lại, sau đó buông tay, chắn cô ra phía sau lưng.

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, Lục Kiến Trạch còn chưa kịp mặc áo khoác đã đến đây.

Nhưng giờ phút này khí thế của Lục Kiến Trạch không hề suy giảm, anh rũ mắt nhìn Ngô Sinh người thấp hơn mình nữa cái đầu, lạnh lùng nói, “ Tôi mặc kệ hai người quen nhau bao lâu, cũng mặc kệ anh rốt cuộc thích cô ấy nhiều hay ít, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất nên từ bỏ đi, cũng đừng ở đây mà đi lan truyền tin đồn nhảm nhí, bằng không, tôi sẽ làm cho việc làm ăn của nhà anh nát bấy.”

“Tuy nhiên, anh nói đúng, tôi là người thành phố, chỉ là một chủ quán bar, tôi là người làm việc không tuân theo quy tắc.” Ánh mắt Lục Kiến Trạch trầm lại vài phần, “Tính tình của tôi không tốt, càng không có cái gọi là đúng mực, thường xuyên không kiềm chế được đánh người nằm bệnh viện, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ lo đủ tiền viện cho anh, chỉ mong anh kiên nhẫn nằm viện lâu hơn chút.” 

Đồng tử của Ngô Sinh co rút lại, yết hầu của anh ta trượt vài lần, “Lạc, Lạc Chỉ, những gì cậu ta nói, có phải là sự thật không?”

Lâm Lạc Chỉ ở phía sau nắm lấy vạt áo Lục Kiến Trạch, cô thật sự sợ anh động thủ, không kịp suy nghĩ những lời vừa rồi của anh, cô vô thức nói, “Đúng, là sự thật…”

“Hôm nay tôi không đụng anh là vì thể diện của Lạc Chỉ,” Lục Kiến Trạch lạnh lùng nói, “Tuy nhiên, nếu anh còn bước vào đây lần nữa, tôi sẽ cho anh nếm trải cảm giác thế nào là đoạn tử tuyệt tôn.”

Ngô Sinh trừng mắt nhìn Lục Kiến Trạch dần trở nên chột dạ, nhưng nhanh chóng mở to mắt, “ Lạc Chỉ, em, em cũng đã nhìn thấy cậu ta là loại người như nào, dù sao, anh vẫn sẽ chờ em, em nghĩ kỹ đi rồi đến tìm anh.”

Nói xong anh ta xoay người bỏ chạy.

Lục Kiến Trạch đứng đó, đôi mắt đen như thể muốn xé nát con người đang chạy phía trước.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play