Tiến vào căn tin trong người liền trở nên nóng rực, trong mũi tràn ngập mùi thơm, Lâm Lạc Chỉ thấy trong góc Hàn Tứ Thăng đang một mình chiếm lấy hai bàn
“Anh ấy sẽ không bị đánh chứ?” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng hỏi
Hàn Tứ Thăng cao một mét tám, dáng người cao to, lúc này như dò xét khắp căn tin, đứng ở chính giữa hai bàn, bốn vị trí của hai bàn đều có một niêu cơm
Lục Kiến Trạch hạ giọng cười, mang theo bốn người đi qua
Hàn Tứ Thăng thấy thấy đội ngũ của Lục Kiến Trạch phía bên kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền gắt gao trừng mắt với Lục Kiến Trạch, ý muốn cho hắn vài câu thuyết phục, từ tiết 4 anh ta đã đến đây xếp hàng, vị trí này vốn dĩ không có người, nhưng cũng đã được thanh toán cho chủ quán trước đó.
Lục Kiến Trạch thấp giọng nói với Lâm Lạc Chỉ: “Em ngồi với các cô ấy hay là ngồi với anh?”
Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ chỉ vào Lục Kiến Trạch
Lục Kiến Trạch nhéo nhẹ vào tay cô: “Vậy qua nói với các cô ấy một tiếng”
Lâm Lạc Chỉ chầm chậm đi qua, sau khi bị ghét bỏ một hồi, cũng không ai ngoảnh lại nhìn cô
Lục Kiến Trạch từ đối diện lấy ra một cái đệm phóng tới chỗ Lâm Lạc Chỉ: “Ngồi”
Lâm Lạc Chỉ ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nhìn về phía đối diện có một Hàn Tứ Thăng đang giận dỗi.
Lục Kiến Trạch nói tiếp: “giúp cậu chiếm ghế, giúp cậu trả tiền, một bữa tám bát cũng không vấn đề”
Hàn Tứ Thăng bật cười ngồi xuống “Tạ ơn Lục ca!”
Lục Kiến Trạch liếc mắt nhìn hắn một cái
Phía sau bọn họ ba người được ăn ngon khen không dứt miệng, Lâm Lạc Chỉ cũng rất thỏa mãn “Ăn ngon quá đi mất”
Lục Kiến Trạch nghe xong thì đứng dậy, tới chỗ ông chủ nói gì đó, rồi lấy ra điện thoại quét mã
Sau khi anh trở về, Lâm Lạc Chỉ hỏi anh đi làm gì, Hàn Tứ Thăng đang ăn cũng ngẩng đầu nhìn lên
Lục Kiến Trạch ôn nhu nói: “Ông chủ nói có thể giao cơm, sau này ăn trưa em ăn cái này được không?”
Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, đột nhiên cô cảm thấy cơm trong miệng đều trở nên ngọt
“Lục Kiến Trạch”, cô ngọt ngào nói: “Anh thật tốt”
Khóe miệng khẽ Lục Kiến Trạch nâng lên, Hàn Tứ Thăng ở phía đối diện ném tới một chiếc đũa “Không công bằng!”
Lâm Lạc Chỉ ngẩn ngơ một lúc, đáng lẽ không khí đang rất nghiêm túc, kết quả bị một mặt dính đầy cơm với thịt của Hàn Tứ Thăng làm cho bật cười.
Lục Kiến Trạch bất đắc dĩ rút hai tờ giấy vứt qua: “Chưa đủ mất mặt hay sao?”
Hàn Tứ Thăng hừ một tiếng, nhặt chiếc đũa lên tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm
Lâm Lạc Chỉ vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện với Lục Kiến Trạch,
“Bảo em mua áo khoác mới đâu?” Lục Kiến Trạch hỏi: “Sao em lại không mặc?”
Lâm Lạc Chỉ cắn miếng thịt, có chút ngượng ngùng: “Không mua, cái này mặc thoải mái”
Lục Kiến Trạch gắp đũa hai lần vào nồi mà vẫn không gắp được gì, một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Sau khi thi xong thì đi trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo, em cũng nên mua đi”
Lâm Lạc Chỉ cười đáp: “Được”
Lục Kiến Trạch đã thi xong trước đó một tuần, nhưng anh bị giáo sư bắt làm đồ án, anh nói lịch trình cho Lâm Lạc Chỉ
Lâm Lạc Chỉ đang ôn tập để thi, giữa trưa đưa bạn cùng phòng chờ Lục Kiến Trạch cùng nhau đi ăn.
Bạn cùng phòng cũng không nói cô vô dụng, mà còn ước ngày ngày đều có thể vây quanh cô.
“Lạc Chỉ, tớ nghe nói gần đại học M mới mở một quán ăn, ngon không chê vào đâu được”
Lâm Lạc Chỉ gật đầu cười: “Biết rồi”
Trước một ngày đi trung tâm thương mại, Lâm Lạc Chỉ thi xong, chiều hôm đó cô tới ngân hàng xem lại sổ tiết kiệm đã được bao nhiêu tiền
Phần lớn tiền là tiền lương do Lưu Tịch Duệ trả, tuy sau khi ký hợp đồng cô cũng chụp khá ít shoot hình, nhưng Lưu Tịch Duê ra tay cũng thật hào phóng, trước khi chụp đã trả trước một khoản, sau khi chụp lại thêm một khoản, chờ tạp chí xuất bản lại chia cho cô một phần tiền hoa hồng.
Lâm Lạc Chỉ đầu tiên là tích góp tiền chữa bệnh cho bà nội,rồi lại tích góp trả lại cho Lục Kiến Trạch
Nhưng ngày mai đến trung tâm thương mại, nếu muốn mua một chút đồ tốt cho Lục Kiến Trạch thì còn phải quẹt bằng thẻ này
Tính toán xong đại khái cũng đủ dùng, Lâm Lạc Chỉ cất thẻ, ghé tiệm trà sữa mua bốn ly, đạp xe đến đại học M
Lục Kiến Trạch biết được Lâm Lạc Chỉ đến, liền chạy từ kí túc xá xuống
Hôm qua anh thức cả đêm để viết đồ án, sáng hôm nay đã đem nộp bản hoàn chỉnh cho giáo sư, giáo sư xem vừa lòng liền cho anh mấy ngày nghỉ ngơi
Nhưng anh không nghĩ tới đêm nay Lâm Lạc Chỉ lại tới
Lục Kiến Trạch thấy bóng dáng Lâm Lạc Chỉ, trong lòng lập tức bùng cháy
“Có lạnh không?” Anh kéo tay Lâm Lạc Chỉ đến, tháo bao tay ra bọc lấy bàn tay cô
Chiếc mũi hồng hồng của Lâm Lạc Chỉ chui ra từ khăn choàng, cười đến ngọt ngào: “Em mang trà sữa đến cho anh”
Lục Kiến Trạch nhìn qua bốn ly trà sữa trên tay cô, tức giận nói: “Mùa đông còn đi đến tận đây đưa trà sữa?”
“Sao không nói trước với anh một tiếng? Sao không đặt giao hàng? Sao không bắt xe taxi? Tại sao em lại tự đi đưa trà sữa?”
Lâm Lạc Chỉ bị anh giáo huấn cũng cảm thấy vui vẻ: “Hôm nay tâm trạng em rất tốt”
Lục Kiến Trạch trầm mặt cầm bốn ly trà sữa xuống, đưa cô đến nhà thi đấu gần đó
“Ký túc xá không cho nữ sinh lên” Lục Kiến Trạch sau khi nhắn tin xong, lại sờ vào ly trà sữa: “Còn không lạnh? Lát nữa Hàn Tứ Thăng sẽ tới đây lấy”
Lâm Lạc Chỉ ngồi trên ghế chà xát tay gật gật đầu.
Lục Kiến Trạch lại thấp giọng hỏi: “Em ngốc à?”
Lâm Lạc Chỉ ôm hắn, làm nũng xin tha: “Em thật sự sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Thấy trong thẻ có tiền cùng với nghĩ đến ngày mai sẽ mua cho Lục Kiến Trạch thứ gì đó tốt, cô liền muốn gặp Lục Kiến Trạch ngay lập tức, không nghĩ ngợi gì, cô liền lấy thẻ chạy đến.
Tuy rằng đi tới nửa đường cô cũng ý thức được trời khá lạnh, chính mình quá vội vàng, nhưng nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Lục Kiến Trạch, cô cũng không cảm thấy quá lạnh nữa
Lục Kiến Trạch cúi đầu nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, lạnh đến mức sắp đông cứng lại, trong lòng lại nổi giận: “Ngày mai mua cái mũ len đi”
Lạc Lạc Chỉ bối rối ngẩng đầu
Lục Kiến Trạch tức giận nói: “Lần sau lại bị lạnh đến mức ngốc đi”
Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, sau đó ở trong lồng ngực anh mà cười đến vui vẻ: “Anh nói gì vậy chứ, ngốc, làm sao có thể lạnh đến mức ngốc?”
Lục Kiến Trạch dùng hay tay che lỗ tai cô lại: “Ngốc có cấp độ khác nhau, ngốc mức một, ngốc mức hai, em hôm nay chính là người ngốc cấp cao nhất”
Lâm Lạc Chỉ bị bộ dạng nghiêm trang của Lục Kiến Trạch làm cho cười không ngừng: “Lục Kiến Trạch, anh lúc nói giỡn thật buồn cười”
Lục Kiến Trạch còn chưa nguôi giận, nhéo vành tai của cô: “Anh nói cho em biết Lâm Lạc Chỉ, còn có lần sau, đêm nay em đừng mong trở về được”
mặt Lâm Lạc Chỉ phím hồng, không dám phản kháng: “Em, em biết rồi…”
Lục Kiến Trạch nâng cằm cô lên, đưa mặt đến gần: “Cũng không cần đi mua sắm, tháng này em đừng nghĩ có thể xuống được giường”
“Khốn kiếp!” Ba người bọn họ vừa xuống từ kí túc xá, đứng trước cửa nhà thi đấu, tiến không được lùi cũng không xong
Lục Kiến Trạch nhanh tay trùm chiếc mũ áo lên đầu Lâm Lạc Chỉ, kéo khóa lên.
Lâm Lạc Chỉ đang ôm Lục Kiến Trạch cũng không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy xung quanh có mấy tiếng bước chân, còn có vài tiếng cảm thán, lúc sau lại trở nên im lặng
Lục Kiến Trạch kéo mũ trên đầu cô xuống: “Bọn họ đi rồi”
Tim Lâm Lạc Chỉ vẫn còn đập liên hồi, dồn dập hít thở
Lục Kiến Trạch để lại một ly trà sữa, cắm ống hút vào, đưa đến bên miệng Lâm Lạc Chỉ: “Uống một chút để làm ấm cơ thể”
Lâm Lạc Chỉ mím môi lắc đầu, có chút ủy khuất: “Em mua cho anh mà”
Lục Kiến Trạch nhướng mi: “Anh có nói là sẽ không uống sao”
Lâm Lạc Chỉ cảm thấy mờ mịt “Hả”
Lục Kiến Trạch cong môi, ôn nhu nói: “Anh uống từ trong miệng em”
Ngọn đèn trong sân vận động trở nên mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lúc càng trở nên đỏ bừng
Lục Kiến Trạch lại đưa trà sữa đến bên môi Lâm Lạc Chỉ: “Mở miệng”
Lâm Lạc Chỉ ma xui quỷ ám như thế nào lại có thể ngoan ngoãn nghe theo, kết quả hương vị ngọt ngào của trà sữa vừa trượt xuống cổ họng, Lục Kiến Trạch lập tức hôn xuống, bao phủ môi cô
Nụ hôn kéo dài không lâu, Lục Kiến Trạch hôn một chút liền ngừng lại, dùng răng chà sát môi dưới của cô
Khóe miệng Lâm Lạc Chỉ dần mỉm cười, cô nâng tay vỗ nhẹ vào Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch cũng không tách ra, ngược lại còn dùng môi ma sát cô
“Biết sai rồi sao?” Lục Kiến Trạch mập mờ hỏi
Lâm Lạc Chủ cười gật gật đầu
Lục Kiến Trạch lại cắn xuống một cái: “Còn cười?”
Lâm Lạc Chỉ ngã vào lòng Lục Kiến Trạch, cười nói: “Ngứa quá”
Buổi tối Lục Kiến Trạch một chút cũng không muốn để cô trở về, nhưng cũng không để cô lái xe nữa
Anh bắt một chiếc taxi, tiễn cô rồi lại quay về trường.
Buổi sáng đúng chín giờ, Lục Kiến Trạch đỗ xe ở ký túc xá dưới lầu.
Hôm nay Lâm Lạc Chỉ không có mặc áo bông thường ngày, mà thay bằng chiếc màu đen trước đó Lục Kiến Trạch đã mua cho cô
“Hôm nay đổi áo?” Lục Kiến Trạch khởi động xe
Lâm Lạc Chỉ gật đầu: “Không phải anh nói sẽ đi trung tâm thương mại sao…”
Lục Kiến Trạch lái ra khỏi trường học, cố ý trêu cô: “Đi trung tâm thương mại làm gì chứ? *Quần áo hiện tại không còn hợp thời nữa sao?”
*Từ gốc:Bất thượng thai diện(不上台面)/ Bất thượng đắc thai diện/ Bất thượng liễu thai diện/Thượng bất liễu thai diện(上不了台面): không đặt lên được mặt bàn | không xứng tầm; không tương xứng | tầm thường quê mùa | không dám gặp người / chưa ra cái gì. (Cre: rungthanthoai.wordpress)
“Không phải!” Lâm Lạc Chỉ nhấn mạnh, lông mi run rẩy nỏi: “Bên trong nó có phần bị hỏng, một lát nữa muốn thử quần áo, có chút không tiện”
Hô hấp Lục Kiến Trạch chậm lại
Bên trong xe lâm vào tình trạng im lặng trong chốc lát
Lâm Lạc Chỉ tay gắt gao đặt trên đùi: “Lục Kiến Trạch, em rất thích bộ quần áo kia, em cũng mặc thử rồi, không phải…”
“Anh hiểu rồi” Lục Kiến Trạch trầm giọng đáp
Lâm Lạc Chỉ dừng một chút, rồi lại gật gật đầu: “Anh hiểu được là tốt rồi”
Xe bắt đầu tiến vào nội thành, kì thật đã tới vài lần, bởi vì văn phòng của Lưu Tịch Duệ nằm ngay sau con phố kia
Nhưng vẫn chưa đến trung tâm thương mại
Lục Kiến Trạch đỗ xe vào tầng hầm, Lâm Lạc Chỉ đeo găng tay rồi xuống xe đợi anh
Lục Kiến Trạch đi đến, cầm tay Lâm Lạc Chỉ nhét vào túi anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông ngắn màu đen.
“Thật ấm áp” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng cười nói
Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn xuống “Ngốc”
Lầu một của trung tâm mua sắm như thường lệ đều là trang sức, Lục Kiến Trạch liền kéo cô vào một cửa hàng, Lâm Lạc Chỉ đầu óc liền ngơ ngác được cô nhân viên dẫn đi thử đồ
“Lưu Tịch Duệ nói các cô gái nhỏ đều thích thứ này đó” Lục Kiến Trạch xách mấy túi đồ lớn, đưa Lâm Lạc Chỉ lên lầu hai
Lâm Lạc Chỉ nhìn họa tiết khảm trên đồ trang sức trang nhã, cô ủ rũ: “Đắt quá…”
Lục Kiến Trạch nở nụ cười: “Thích không?”
Lâm Lạc Chỉ nhìn trong tay Lục Kiến Trạch, một món là vài vạn, hít một hơi thật sau, cố nén đau lòng: “Thích…”
Lục Kiến Trạch xoa đầu cô: “Thích là được rồi”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT