Hai người ở khách sạn một đêm và ngày mai bắt đầu trở về.
Chiếc SUV đỗ ở tầng dưới của ký túc xá, Lâm Lạc Chỉ mở dây an toàn và sửa sang lại túi của mình
“10 giờ sáng ngày mai anh sẽ đến đón em” Lục Kiến Trạch nhìn cô, “Phòng làm việc của Lưu Tịch Duệ ở trung tâm thành phố, khoảng nửa tiếng là có thể tới.”
“Vâng.” Lâm Lạc Chỉ nhận lấy những thứ tốt đẹp, ngước nhìn Lục Kiến Trạch.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch rất dịu dàng, pha thêm chút miễn cưỡng không muốn xa cô.
“Hôn một chút.” Lục Kiến Trạch lười biếng nói, tay không rời khỏi vô lăng.
Lâm Lạc Chỉ khựng lại, dù hơi ngại nhưng vẫn đặt chiếc túi trên tay xuống.
Cô chậm rãi nghiêng người về phía trước, nhưng khoảng cách ghế ngồi xe địa hình quá lớn, thực sự không với tới được Lục Kiến Trạch, cô nhỏ giọng yêu cầu, “Anh, lại đây một chút.”
Lục Kiến Trạch “Ừm” một cách lười biếng.
Lâm Lạc Chỉ giữ nguyên tư thế khó xử, một lúc sau, Lục Kiến Trạch cuối cùng cũng di chuyển.
Đôi mắt anh lướt qua đôi môi đang mím nhẹ của Lâm Lạc Chỉ, giây tiếp theo, anh mạnh mẽ ngậm lấy môi dưới của cô.
Môi dưới bị đầu lưỡi chạm vào, Lâm Lạc Chỉ chạm phải đôi mắt đen không thấy đáy của Lục Kiến Trạch.
Trái tim đập mãnh liệt gần như làm thủng màng nhĩ, Lâm Lạc Chỉ ngây người nhìn anh.
Lục Kiến Trạch đưa tay giữ chặt gáy cô.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng, cô vô thức nắm chặt bàn tay còn lại của Lục Kiến Trạch đang đặt trên eo mình.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên vài cuộc trò chuyện của những người bạn cùng lớp, cô lo lắng siết chặt tay nhưng Lục Kiến trạch đáp lại bằng cách gặm nhấm, trêu chọc cô một cách điêu luyện.
Kẽ hở giữa hai hàm răng dần dần mất phòng bị, Lục Kiến Trạch bắt đầu xâm nhập một cách thô bạo.
Đầu lưỡi cùng môi tê liệt, Lâm Lạc Chỉ bất lực mở mắt ướt đẫm hơi nước.
Lâm Lạc Chỉ có chút sững sờ nhìn, dần dần mềm nhũn ngã vào ngực anh.
Lục Kiến Trạch ôm chặt cô, nụ hôn trở nên dịu dàng, cuối cùng khẽ liếm khoé môi ướt át của cô.
Trở về phòng ngủ, Lâm Lạc Chỉ ôm điện thoại sững sờ nhìn trần nhà, trước ngực có một trận rung nhẹ, Lâm Lạc Chỉ lập tức nghe máy.
( Lục Kiến Trạch: Đi ngủ sớm một chút.)
Khóe miệng Lâm Lạc Chỉ nhếch lên, “Vâng”
( Lục Kiến Trạch: Ừm.)
( Lục Kiến Trạch: Chúc vợ ngủ ngon.)
Lâm Lạc Chỉ ném điện thoại di động sang một bên, vùi mặt vào gối.
Sáng hôm sau, cô vẫn thức dậy lúc sáu giờ, đồng hồ sinh học được cô rèn luyện từ nhỏ khó có thể phá vỡ.
Lục Kiến Trạch nói sẽ đến đón cô lúc 10 giờ, vẫn còn sớm.
Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng rửa mặt rồi quay lại ghế ngồi, vừa mới rảnh rỗi một giây, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Lục Kiến Trạch hôn cô ở trong xe ngày hôm qua.
Lục Kiến Trạch đã hôn cô rất nhiều lần, nhưng không lần nào ham muốn như ngày hôm qua, nhất là ở trong khuôn viên trường nơi cô có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Lâm Lạc Chỉ nắm lấy tay trái bằng tay phải, nụ cười trong vô thức sâu hơn.
Nửa giờ sau, các bạn cùng phòng thức dậy, Lâm Lạc Chỉ ngồi trên ghế xấu hổ cười ngây ngô.
“Mọi người muốn ăn gì? Tớ đi căn tin mua.” Lâm Lạc Chỉ cầm ví đứng ở cửa phòng ngủ.
Vẻ mặt Lục Kiến Trạch có chút nghiêm túc, “ Thè lưỡi ra cho anh xem.”
Lâm Lạc Chỉ xấu hổ, ánh mắt né tránh, “Cái này có hơi –”
“Nghe lời.”
Lâm Lạc Chỉ nhìn sang một bên, chậm rãi thè đầu lưỡi hơi sưng đỏ của mình ra.
“ Để điện thoại gần thêm chút.” Lục Kiến Trạch thì thào.
Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn để gần.
“Thu dọn đồ đạc, nửa tiếng nữa anh sẽ tới.” Lục Kiến Trạch nói.
Lâm Lạc Chỉ nhìn lại. “Không phải chỗ hiểm.”
“Em không…” Lâm Lạc Chỉ muốn nói rằng lúc cô ở nông thôn đã bị thương rất nhiều lần, loại trầy xước chút xíu này vốn không cần đi bệnh viện, nhưng bây giờ cô không thể nói rõ ràng, chuyện này hơi khó nói.
“Đi bệnh viện xử lý, nếu không rất dễ nhiễm khuẩn.” Lục Kiến Trạch cầm điện thoại vào phòng tắm, “Anh tắm xong sẽ đến ngay, ngoan.”
Cúp máy, Lâm Lạc Chỉ ôm điện thoại trở về phòng ngủ.
“Tiểu Lạc Chỉ, cậu vội vàng làm gì vậy?”
Bạn cùng phòng không nghe rõ, một người khác vừa nghe rõ tới phiên dịch, “ Cậy ấy muốn đi bệnh viện.”
“Ôi” bạn cùng phòng tiến lên nắm cằm cô, “ Thè ra để tớ coi thử có nghiêm trọng không?”
Lâm Lạc Chỉ đang vội vàng thu dọn đồ đạc, liền lập tức hợp tác.
Hai bạn cùng phòng càng nhìn càng gần, Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích.
“Ngày mai cậu sẽ ổn mà, phải không? Nhất định phải đến bệnh viện sao?”
Cuối cùng Lâm Lạc Chỉ cũng tìm được người hiểu mình, cô ra sức gật đầu, “Tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng Lục Kiến Trạch lại sáng suốt hơn tớ–.”
“Chết tiệt, đầu lưỡi đau như vậy, còn có thể nói rõ tên người đàn ông của cậu.”
“Phiền phức, hai vợ chồng ngược đãi chó độc thân.” Bạn cùng phòng buông cằm cô, vẫy tay rời đi.
Một cô bạn khác thò đầu ra khỏi giường tầng trên cùng, “Tớ nghĩ hai người tự mình đi tìm thức ăn cho chó để ăn đó, bánh kếp lớn như vậy không đủ cho hai người ăn?”
“Không tìm không tìm, tớ còn dư một nửa.”
“ Cậu, Lạc Chỉ, mau mau đi tìm bạn trai của cậu chơi đi, tránh xa ổ chó độc thân”.
Lâm Lạc Chỉ bị giọng điệu của cô chọc cười, nhưng cười thì đầu lưỡi lại đau đớn.
Suy nghĩ lại, cô vội nhìn thời gian, đẩy nhanh tốc độ dọn đồ.
Lục Kiến Trạch đến sớm 5 phút, Lâm Lạc Chỉ ít khi trang điểm nhiều khi ra ngoài nên cô chỉ thoa một ít kem.
Hôm nay Lục Kiến Trạch lái chiếc SUV, khi nhìn thấy cô, anh bấm còi sau đó hạ cửa kính xe xuống.
Lâm Lạc Chỉ chạy lon ton đến ghế phụ.
Đai an toàn còn chưa kịp thắt, Lục Kiến Trạch đã cúi người nhéo cằm cô, “Há miệng cho anh xem.”
Sáng nay Lâm Lạc Chỉ đã kiểm tra khoang miệng quá nhiều lần nên lúc này cô đã quen với với việc đó.
Nhưng khi hơi thở của Lục Kiến Trạch phả vào mặt, cô vẫn vô thức đỏ mặt.
“Làm sao mà cắn được?” Lục Kiến Trạch hỏi.
Anh vừa dứt lời, Lâm Lạc Chỉ thiếu chút nữa lại cắn lưỡi, cũng may Lục Kiến Trạch đang nhéo cằm cô, hàm răng không thể khép lại được.
Lục Kiến Trạch nhướng mày.
Lâm Lạc Chỉ mơ hồ nói: “Lúc đó em có chú ý đâu chứ….”
Lục Kiến Trạch suy nghĩ vài giây, khoé miệng nhếch lên, buông tay trở lại ghế lái, “Xin lỗi.”
Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt nói: “Ăn vẫn được.”
“Ừ.” Lục Kiến Trạch cầm vô lăng nghẹn cười, một lúc lại nói “Xin lỗi.”
Lâm Lạc Chỉ lại dịu giọng: “Đồ ăn ngon lắm.”
Lục Kiến Trạch khẽ hạ cửa kính xe xuống, dù sao đa số học sinh đều ngủ nướng trong kì nghỉ lễ Quốc Khánh, lúc này dưới ký túc xá cũng không có nhiều người xuống lầu, cho nên nụ cười trầm thấp của anh cũng không cần che đậy.
Lâm Lạc Chỉ càng nghe càng ngứa lỗ tai, vươn tay vỗ nhẹ cánh tay Lục Kiến Trạch, “Anh đang ở trường Bắc.”
“Ừm.” Lục Kiến Trạch nắm lấy tay cô cười, “Anh không cười nữa.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, đầu lưỡi của Lâm Lạc Chỉ đã được bôi một ít thuốc.
Lục Kiến Trạch giúp cô thắt dây an toàn, “ Mấy ngày nay không được ăn đồ quá cay, quá nóng và cứng, sẽ làm vết thương bị kích thích, không có lợi cho việc khép miệng vết thương.”
“Xoạc.” Lâm Lạc Chỉ lấy từ trong túi xách ra một ổ bánh mì đưa cho Lục Kiến Trạch, cô sợ anh đói.
Lục Kiến Trạch liếc mắt nhìn cái túi của Lâm Lạc Chỉ, đại khái cũng to bằng cái túi đựng bánh mì, lại nhìn cô hiểu chuyện lo cho anh.
“ Mua bánh mì nửa tiếng trước sao?” Lục Kiến Trạch nói.
Lâm Lạc Chỉ nhìn lướt qua bộ váy mới trên người, có chút ấm ức, cô đã chọn nó trong 5 phút đấy, nhưng hình như Lục Kiến Trạch không hiểu điều này, nên cô chọn một cái cớ, “Ừ, trang điểm nữa.”
“Trang điểm?” Lục Kiến Trạch mở túi bánh cắn một cái, “ Em bảo bôi kem em bé cần nửa tiếng đồng hồ?”
Lâm Lạc Chỉ mở to hai mắt, cô muốn nói rằng không phải kem dành cho em bé, mà là mỹ phẩm do bạn cùng phòng Tân An Lợi tặng cho cô.
Nhưng có lẽ Lục Kiến Trạch vẫn không hiểu điều này, cô có chút giận dỗi quay mặt sang một bên.