Edit: Huyền Trân

Beta: Ano

Ngày thứ hai của kì nghỉ lễ quốc khánh, đại hội thể dục thể thao ở trường kết thúc, khoảng 10 giờ, Lục Kiến Trạch nhắn tin cho cô bảo cô xuống lầu.

Một chiếc xe SUV màu đen việt dã đang đậu ở dưới lầu.

Lục Kiến Trạch mặc một chiếc quần yếm màu đen, bờ vai rộng và đôi chân dài, đang thản nhiên dựa bên cạnh xe nghịch điện thoại.

Không ít học sinh đi ngang qua đều phải ngoái nhìn vài lần, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy một nữ sinh đang dơ điện thoại để quay video, cô do dự không biết có nên bước đến chỗ anh hay không.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch nhìn lên và khẽ cười với cô như thể anh đã nhìn thấy cô từ lâu, sau đó anh cất điện thoại vào trong túi bước nhanh về phía cô.

Lâm Lạc Chỉ không biết nhịp tim của mình đập nhanh như thế nào, nhưng khi Lục Kiến Trạch đi đến trước mặt cô, gương mặt cô đã đỏ bừng.

Bởi vì từ khóe mắt cô nhìn thấy người nhìn về phía bọn họ còn nhiều hơn lúc vừa rồi.

Sự tự ti ẩn sâu dưới đáy lòng cô, cùng với sự bất an trong suốt mối quan hệ, làm Lâm Lạc Chỉ vừa không dám tiến về phía anh vừa không muốn trốn tránh.

“Làm sao vậy em?” Lục Kiến Trạch cười khẽ, ôm vai cô một cách tự nhiên.

“Không có gì.” Lâm Lạc Chỉ nhìn theo hướng nữ sinh vừa mới quay video kia, phát hiện cô ấy không có quay lại, mới yên tâm tiếp tục nói: “Đi thôi.”

Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, anh nhìn theo ánh mắt của Lâm Lạc Chỉ, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của nữ sinh kia.

“Chờ anh.” Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng xoa xoa vai cô.

Anh bước tới, thấp giọng lịch sự nói: “Xin chào, xin hỏi có thể xóa cái video vừa nãy không?”

“A…….?” Nữ sinh nhìn chằm chằm vào mặt Lục Kiến Trạch, sững sờ tại chỗ.

Lục Kiến Trạch quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Chỉ “Tôi sợ bạn gái tôi hiểu lầm, phiền cô phối hợp một chút.”

Nữ sinh xấu hổ chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra, hốt hoảng xóa hai đoạn video kia.

Lục Kiến Trạch gật đầu nói cảm ơn.

Nhìn thấy anh qua lại, Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói: “Em, em không–”

“Không gì cơ?” Lục Kiến Trạch nắm tay cô và dắt tay đưa cô lên xe.

Lâm Lạc Chỉ có chút khó khăn khi lên chiếc xe việt dã có gầm hơi cao, Lục Kiến Trạch nghiêng người, cúi đầu thắt dây an toàn giúp cô, Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói: “Em không để ý.”

Lục Kiến Trạch không nói chuyện, khởi động xe.

Lâm Lạc Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể cảm nhận rõ ràng được trên người Lục Kiến Trạch tỏa ra khí lạnh.

Xe chạy qua hai con phố, Lâm Lạc Chỉ hơi quay đầu lại, lén lút nhìn Lục Kiến Trạch một cái, không ngờ lại bị Lục Kiến Trạch bắt ngay lập tức.

“Hiện tại em có để ý không?” Lục Kiến Trạch liếc cô một cái

Lâm Lạc Chỉ mở miệng thở dốc: “A…..”

Lục Kiến Trạch lại chuyên tâm lái xe không thèm để ý tới cô.

Lâm Lạc Chỉ ngồi ở ghế phụ nhưng lại cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cô không hiểu tại sao mình phải bận tâm.

Lục Kiến Trạch đứng ở đó như một người mẫu tạp chí, một số người muốn chụp ảnh là điều bình thường, hơn nữa cô nhìn cô nữ sinh kia cũng không phải vì cô để ý, cô chỉ sợ mình bị chụp ảnh lúc ở cùng Lục Kiến Trạch.”

Cô cảm thấy mình không xứng với Lục Kiến Trạch, với lại cho dù có ở bên cạnh ai đi chăng nữa, Lục Kiến Trạch vẫn xứng đáng nhận những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng lúc này, Lục Kiến Trạch rất không vui, Lâm Lạc Chỉ quyết định nói theo anh: “Em, em biết rồi, bây giờ em đang để ý đấy.”

Lục Kiến Trạch không nói chuyện.

Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng quay đầu nhìn anh một cái, kết quả chỉ nhìn thấy chiếc cằm căng thẳng của anh.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt đai an toàn nói: “Lần sau, em nhất định sẽ tới ngăn cản bọn họ, em đảm bảo.”

Lục Kiến Trạch hít một hơi: “Tại sao?”

“Bởi vì……” Lông mi Lâm Lạc Chỉ run run.

Bên trong xe là một mãnh yên lặng.

Đến ngã tư đèn đỏ, Lục Kiến Trạch dừng xe lại, tùy tiện bật nhạc trong xe.

“998! 998! Chỉ cần 998 tệ! Kẻ thù truyền kiếp của thoái hóa đốt sống cổ! Kẻ thù truyền kiếp của đau khớp vai! Bộ vỏ gối ngủ bằng tơ tằm cao cấp! Mau đem nó về! Mang về nhà! Mang về nhà!”

Một lúc sau, Lục Kiến Trạch nhấn nút dừng.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Lục Kiến Trạch lần nữa khởi động chiếc xe.

Bầu không khí trong chiếc xe dịu đi một chút, Lâm Lạc Chỉ lại lén nhìn Lục Kiến Trạch, phát hiện anh không còn tức giận như trước, chỉ có điều hai mày nhíu lại.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt đai an toàn: “Lục Kiến Trạch, anh muốn em để ý đến chuyện đó sao?”

“Ừm.” Lục Kiến Trạch trả lời.

“Ồ.” Lâm Lạc Chỉ thở ra một hơi “Nhưng..”

“Không có nhưng.” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói “Em là bạn gái anh, không phải là một ma nơ canh hoàn hảo, em có cảm xúc, em có thể tức giận, cũng có thể nhỏ giọng nói cho anh biết em tức giận, chỉ cần em nói, anh sẽ tìm cách xử lý.”

“Lâm Lạc Chỉ.” Bàn tay nắm vô lăng của Lục Kiến Trạch nổi gân xanh, “Đừng quá hiểu chuyện, cũng đừng coi anh quá hoàn hảo.”

“Có thể gặp được em, là điều may mắn nhất của anh từ trước đến nay.”

“Lục Kiến Trạch” Lâm Lạc Chỉ run giọng nói “Anh, đừng nói nữa…”

Lục Kiến Trạch liếc nhìn trong gương chiếu hậu với đôi mắt đỏ hoe, tìm một chỗ đậu xe tạm thời ở bên đường.

Anh cởi đai an toàn, cúi người về phía cô, đem Lâm Lạc Chỉ ôm chặt lấy.

“Em là bảo bối của anh” Giọng anh nghẹn lại trên vai Lâm Lạc Chỉ “Em là báu vật vô giá.”

Xe chạy hơn hai giờ, bọn họ tới một doanh trại.

Sau khi tìm được khu đất trống để dựng xe, Lục Kiến Trạch đi thuê lều và một số dụng cụ cần thiết.

Lâm Lạc Chỉ đứng bên cạnh xe, hít ngửi hương thơm của thiên nhiên.

Mí mắt cô có chút sưng lên vì khóc, Lục Kiến Trạch lấy hai túi đá chườm cho cô.

Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu lên, trên đôi mắt có hai túi nước đá.

Bên tai là âm thanh của tiếng nước suối chảy róc rách, thoải mái vô cùng.

Lục Kiến Trạch nhanh chóng quay trở lại, trên tay còn xách năm sáu túi lớn trên tai.

Anh đem túi để trên mặt đất, Lâm Lạc Chỉ nghe thấy âm thanh, cô hỏi “Anh quay lại rồi sao?”

Không có ai lên tiếng, Lâm Lạc Chỉ tự mình lấy túi nước đá xuống, kết quả phát hiện ở đây không có một bóng người, chỉ có mấy cái túi to lớn trên mặt đất.

“Lục Kiến Trạch?” Lâm Lạc Chỉ gọi một tiếng.

Không có ai trả lời.

Cô có chút hoảng loạn kêu lên một lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cô lùi về sau nửa bước, chân cô dường như đã giẫm phải thứ gì đó, vừa quay người lại, môi của Lục Kiến Trạch liền rơi xuống.

Lâm Lạc Chỉ theo bản năng nắm lấy tay anh, Lục Kiến Trạch dừng lại một chút hai bờ môi hơi tách ra, nói trong hơi thở “Dơ.”

Lâm Lạc Chỉ dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, Lục kiến Trạch dùng tay tay đỡ lấy eo cô, quay người đem người cô đè lên thân cây.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng và trìu mến, không mãnh liệt như ngày hôm đó mà là triền miên, từ từ vào sâu hơn.

Cuối cùng cũng kết thúc, Lục Kiến Trạch lại không lùi bước mà nhìn thẳng xuống đôi mắt cô mỉm cười “Đã chườm đá, hình như giờ lại sưng lên rồi.”

Lâm Lạc Chỉ có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh “Không, Không sao, anh đi trước đi.”

Lục Kiến Trạch vẫn đứng đó, ánh mắt cũng càng ngày càng âm trầm, một lát sau anh lần nữa lại cúi đầu hôn lên mí mắt sưng đỏ của cô.

Lâm Lạc Chỉ giật mình đứng sững tại chỗ.

Lục Kiến Trạch mím môi ở mí mắt cô, nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi, vì đã làm em buồn.”

Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập lỡ một nhịp, hô hấp dần dần dồn dập.

Lục Kiến Trạch cuối cùng cũng buông tha cho cô, anh đứng dậy bưng thùng nước, sau đó ngồi xổm xuống rửa tay.

Lâm Lạc Chỉ chậm rãu xoay người, đối mặt với mặt cắt gốc cây.

Tiếng cười của Lục Kiến Trạch ngừng lại sau lưng cô: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cái gì?” Đầu ngón tay Lâm Lạc Chỉ vuốt vuốt thân cây.

“Quan sát lâu như vậy” Lục Kiến Trạch cầm túi chườm đá, nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt cô “Em không thể nói với anh rằng em không biết tuổi của nó được.”

“Mười chín.” Lâm Lạc Chỉ thuận miệng nói.

Lục Kiến Trạch cười khẽ: “Bằng tuổi em?”

Lâm Lạc Chỉ cũng cười theo, “To như em cũng đúng.”

“Nó to quá rồi” Lục Kiến Trạch cười ôm vai cô “ Như Lạc Chỉ của chúng ta là tốt nhất.”

Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt, cô không nói nữa.

Lục Kiến Trạch lấy một chiếc thùng từ trên xe xuống, sau khi mở bên trong ra, tất cả đều là những nguyên liệu nấu ăn đã được làm sạch.

Bàn ăn đã được chuẩn bị sơ bộ, thớt và dao đã chuẩn bị xong, Lục Kiến Trạch chỉ vào mấy cái túi lớn ở đằng kia nói “Anh đi dọn lều trại, bếp trưởng Lâm còn có yêu cầu gì thì có thể gọi cho anh.”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, “Được.”

Rau và thịt cơ bản đã được rửa sạch sẽ, chỉ cần rửa sơ qua một chút, cô chuẩn bị nấu đồ ăn, phát hiện bếp lò ở bên phía Lục Kiến Trạch, cô đứng dậy đi qua.

Vốn dĩ cô muốn lấy bếp lò, nhưng vừa nhìn thấy mồ hôi trên trán của Lục Kiến Trạch, cô liền muốn giúp anh.

Lục Kiến Trạch chỉ vào chiếc xe cách đó không xa: “Đi giúp anh lấy áo khoác.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt một chút, sau đó nói “Được” cô lon ton chạy tới.

Lục Kiến Trạch cười một cái và tiếp tục dựng lều.

Lâm Lạc Chỉ nhìn ba chiếc hộp trong cốp xe, không biết cái nào bên trong là quần áo.

Ngay khi cô định chạy về hỏi, câu nói của Lục Kiến Trạch lại quanh quẩn ở trong đầu cô.

“Là bạn gái.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng cổ vũ chính mình “Có thể hơi không lễ phép một chút.”

Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, thấy không phải liền khép lại, cô lại mở cái tiếp theo, kết quả mở cái thứ ba mới là đựng quần áo.

Lâm Lạc Chỉ cầm áo khoác trên tay sau đó chạy trở về, vừa mới dừng lại, liền thấy Lục Kiến Trạch đã dựng lều xong.

Lâm Lạc Chỉ thả chậm bước chân: “Sao anh làm nhanh….”

“…..” Lục Kiến Trạch dừng một chút, sau đó nhận lấy áo khoác, khoác lên người cô “Duỗi cánh tay.”

Lực chú ý của Lâm Lạc Chỉ đều dồn hết vào cái lều.

Căn lều bọn họ thuê thật sự rất lớn, chắc chắn là lúc cô rời đi, Lục Kiến Trạch vẫn chưa định hình ra cách dựng, thế nhưng lúc này nó lại hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt cô, Lâm Lạc Chỉ không khỏi cảm thán, thật sự quá nhanh.

Lục Kiến Trạch nói duỗi tay cô liền nghe lời làm theo, sau khi mặc áo khoác của Lục Kiến Trạch cô mới ý thức được sắc mặt của Lục Kiến Trạch hình như không tốt lắm.

“Làm sao vậy?” Lâm Lạc chỉ nghi hoặc nói.

Lục Kiến Trạch đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, lát sau anh đưa tay xoa đầu cô “Không sao, chỉ là anh đột nhiên có chút hối hận.”

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác hỏi: “Hối hận cái gì?”

Lục Kiến Trạch nhếch khóe miệng: “Xin lỗi, anh chỉ mang theo một cái chăn.”

Lâm Lạc Chỉ cứng đờ chớp mắt một cái, sau đó gương mặt cô ửng hồng.

Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn phản ứng của cô.

Một lát sau, Lâm Lạc Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao, tại sao lại hối hận?”

Lục Kiến Trạch nhướng mày cười khẽ: “Lá gan lớn như vậy?”

Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt: “Em, bọ trong phòng kí túc xá đều là do em bắt đấy.”

Lục Kiến Trạch nói “Ừm”, nhấp bếp lên và đi về phía cái bàn bên kia, “ Được rồi, tất cả bọ tối nay đều giao cho em.”

Lâm Lạc Chỉ đứng tại chỗ, một nỗi ngượng ngùng khó tả điên cuồng trào dâng trong lòng cô.

“Vợ, bật lửa trong cái túi em cầm đấy, giúp anh lấy đi.”

Toàn bộ mặt Lâm Lạc Chỉ chợt đỏ bừng.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play