Lục Kiến Trạch không đưa cô đến bệnh viện mà xin cho cô nghỉ nửa tháng.
Trong khoảng thời gian đó, anh không quay về trường học cũng không đến chỗ làm thêm.
Trong phòng im lặng như tờ, không còn những cuộc trò chuyện dư thừa, thời gian vẫn trôi qua từng ngày theo trật tự vốn có của nó.
Mãi cho đến ngày thứ mười, Lâm Lạc Chỉ từ trong phòng bước ra.
Mặt cô gầy đi trông thấy.
“Anh trở lại trường học đi.” Cô lãnh đạm nói.
Lục Kiến Trạch cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên quyển sách bài tập, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi “Tại sao?”
Lâm Lạc Chỉ siết chặt vạt áo cố sức lặp lại những lời vừa nói:”Anh trở lại trường học đi.”
Lục Kiến Trạch chậm rãi đặt cây bút trên tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô:”Cho tôi một lí do”.
Lâm Lạc Chỉ đôi môi trắng bệch, mãi một lúc lâu mới mở miệng, cô nhẹ giọng nói: “Anh quay trở lại trường học đi.”
“Được.” Lục Kiến Trạch đứng dậy, mặt đối mặt với cô hỏi:”Vậy còn cô?”
Lâm Lạc Chỉ cúi thấp đầu, bả vai khẽ run lên.
“Tôi quay lại trường học, còn cô thì sao?” Lục Kiến Trạch kiên nhẫn nói, “Cô không đi cùng tôi sao?”
Bả vai Lâm Lạc Chỉ không ngừng được mà run liên hồi, biên độ càng lúc càng tăng, Lục Kiến Trạch dùng sức hai tay giữ chặt bả vai cô “Lạc Chỉ, cô không có vấn đề gì về tâm lí cả. Ngay cả người lớn trải qua loại chuyện này cũng không thể nhanh chóng thoát ra được.”
“Cô chỉ là cần một chút thời gian,” Lục Kiến Trạch buông tay ra, giọng nói nhẹ như lông hồng, “Tôi sẽ không đi, chờ cô ổn định lại, chúng ta cùng nhau quay lại trường, được không?”
Những giọt lệ không ngừng lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt cô, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô nhẹ nhàng gật đầu “Được.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Chỉ thu dọn cặp sách cùng Lục Kiến Trạch trở lại trường học.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau, cứ như thể ngày đầu tiên đến trường cấp 3 số 3, cô vẫn như cũ nắm lấy cánh tay Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch cũng không còn quan tâm đến tâm trạng của cô nữa.
Trở lại trường học, mọi người đều quan tâm đến cô.
Lâm Lạc Chỉ rất cảm kích lòng tốt của bọn họ, chỉ đành cố sức nặn ra một nụ cười đáp lại.
Chỉ là Lý Triệu Dương không giống những bạn học khác, đến lớp sau giờ tự học, mà gần như cả ngày đều quan tâm đến trạng thái tinh thần của cô.
Nhưng cô ấy thực sự không có đủ sức lực để đáp lại 24/7, vì vậy cô ấy chỉ có thể cách một đoạn thời gian lại gật đầu một cái.
Vì cô đã không đến trường quá lâu nên bài vở lỡ dở rất nhiều, chỉ riêng trên bàn cô đã có một đống giấy tờ dày cộp.
Lại đột nhiên phát hiện học tập có khả năng khiến con người quên đi rất nhiều chuyện, Lâm Lạc Chỉ gần như dồn toàn bộ sự chú ý vào việc học.
Cho nên khi buổi tối tan học, Lý Triệu Dương nhắc cô “Tối mai đừng quên đó”, Lâm Lạc Chỉ dời mắt khỏi quyển tập ngẩng đầu lên nhìn với vẻ bối rối.
Nhưng Lý Triệu Dương lại không cho cô cơ hội từ chối “Ngày mai là sinh nhật tớ. Cậu đã hứa thì không được phép đổi ý. Tối mai không được tan học. Tớ sẽ đưa cậu đi thư giãn.”
Lâm Lạc Chỉ dùng đầu ngón tay xoa xoa bút, nhìn Lý Triệu Dương biến mất ở cửa lớp, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Đám người Lý Triệu Dương không biết tại sao cô lại xin nghỉ phép để về nhà, Lục Kiến Trạch sẽ không nói, giáo viên chủ nhiệm lớp đương nhiên cũng không biết.
Chỉ là tâm trạng hiện tại của cô bất luận có làm thế nào cũng không thể thoải mái được.
Sau khi thu dọn cặp sách xong, cô chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà dạy học, có một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước đến bên cô.
Lâm Lạc Chỉ vừa lướt nhìn thử, lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.
“Tàm tạm” Cô nói.
“Ừ” Lục Kiến Trạch không nói gì nữa.
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi xe buýt về nhà, về đến nơi ai nấy về phòng của mình, mọi thứ đều không có gì đặc biệt.
Ngày hôm sau, trong tiết tự học buổi tối, Lâm Lạc Chỉ lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn WeChat một cách lúng túng, cô vẫn chưa quen với việc đánh máy.
[Lâm Lạc Chỉ: Tôi đã đồng ý cùng đi tổ chức sinh nhật với bạn cùng lớp.]
Không ngờ lại nhận được hồi âm nhanh như vậy.
[Lục Kiến Trạch: OK, khi nào xong thì gọi cho tôi.]
Không hiểu vì lý do gì, những lời này khiến Lâm Lạc Chỉ có chút bối rối, cô vội tắt điện thoại và nhét lại vào cặp sách.
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, Lý Triệu Dương không thể ngồi yên vì phấn khích.
“Lạc Chỉ Lạc Chỉ, cậu hẳn là chưa từng tới đó,” Lý Triệu Dương giả bộ thần bí, “Đại ca dẫn ngươi đi mở mang kiến thức.”
Lâm Lạc Chỉ mặt không cảm xúc đáp “Được.”
Xe của Lý Triệu Dương dừng ở cổng trường.
Khi cô vừa đi tới thì người tài xế xuống xe mở cửa.
Sau khi lên xe, Lâm Lạc Chỉ mới nhận ra rằng trên xe ngoài tài xế, thì chỉ có hai người là cô và Lý Triệu Dương.
Tuy rằng rất tin tưởng Lý Triệu Dương, nhưng sau sự việc lần trước ở nhà ga … Suy đi nghĩ lại, Lâm Lạc Chỉ hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Lý Triệu Dương mỉm cười, “Đương nhiên là không, bạn học của tớ đều đã tới rồi thì chúng ta mới tan học.”
Lâm Lạc Chỉ không nói gì thêm, chỉ nhìn anh.
Lý Triệu Dương thay đổi vị trí ngồi, “Vẫn còn có vài nữ sinh, bọn họ đều là bạn học của tớ, mọi người có thể làm quen với nhau.”
Thấy Lâm Lạc Chỉ còn ngờ vực, Lý Triệu Dương nói thêm:”Là thật đấy, tớ còn có thể lừa cậu chắc? Hai ta đã quen nhau bao lâu rồi, lại còn là bạn cùng bàn của cậu, tớ lừa ai cũng không thể lừa cậu được, với lại hôm nay là sinh nhật của tớ, tớ chỉ muốn cùng cậu trải qua sinh nhật thôi.”
“Tớ đối với cậu khá tốt nhỉ, Lạc Chỉ? Tớ sẽ đối tốt với cậu nhất trong lớp.” Lý Triệu Dương nói “Cậu yên tâm, tớ không cần cậu phải làm gì cho tớ cả. Chỉ là cậu có thể đón sinh nhật cùng tớ được không, ba mẹ tớ luôn bận rộn làm việc, hầu như chưa bao giờ đón sinh nhật với tớ từ khi còn nhỏ, cậu đón sinh nhật với tớ đi, Lạc Chỉ.”
Lâm Lạc Chỉ cụp mặt xuống và gật đầu.
Lý Triệu Dương lấy lại tinh thần, “Yên tâm đi, thật ra trước đây tớ cũng không nghĩ tới việc đưa cậu đến đó, thế nhưng từ khi cậu trở lại trường tâm trạng cứ luôn rất tệ, tớ mỗi ngày đều nhìn cậu như vậy kì thực không dễ chịu chút nào. Vì vậy nên đêm nay chúng ta thư giãn một chút, với lại nơi đó chính là nơi để loại bỏ mọi phiền não. “
“Tin tưởng tớ.” Lý Triệu Dương nhích đến gần “Đảm bảo giúp cậu quên hết mọi buồn phiền”.
Xe dừng lại trước một quán bar, một nhân viên phục vụ tận tình đến mở cửa xe.
Lý Triệu Dương vừa đi về phía trước vừa ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Lạc Chỉ ở sau lưng, sợ cô sẽ bị lạc.
Một lúc sau, Lý Triệu Dương có phần hơi bực bội trực tiếp kéo cổ tay Lâm Lạc Chỉ đi.
Ai ngờ một giây tiếp theo, Lâm Lạc Chỉ liền chạy ra ngoài.
Lý Triệu Dương liếc nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh, vẻ mặt hiện rõ nét lúng túng, nhưng cũng không nói gì.
Anh đứng đó một lúc lâu, chờ khi hai người đi kề nhau, anh mới chậm rãi bước đến hàng ghế ngồi.
Lâm Lạc Chỉ hầu như toàn bộ thời gian đều híp mắt, ánh đèn laze thay đổi nhanh chóng khiến cô choáng váng đầu óc.
Mùi thuốc lá, rượu bia trộn lẫn các loại nước hoa xộc thẳng vào khoang mũi cô, tiếng nhạc xé rách màng nhĩ khiến cô mỗi bước đi đều không dám dẫm mạnh xuống đất.
Cuối cùng khi cô bị lôi đến ghế sô pha, còn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay đã duỗi ra bên cạnh cô, “Em gái, uống cùng anh một ly nào”.
Lâm Lạc Chỉ cố gắng mở mắt trong ánh đèn chói chang, nhưng một giây kế tiếp, ly rượu trước người cô đột nhiên bị lấy đi mất.
Theo sau đó là những tiếng ồn ào cãi vã bên tai.
Lý Triệu Dương chửi rủa: “Con m* nó, tôi nói trước, đêm nay tất cả đều cứ nhắm vào tôi, ai mời rượu cô ấy thì không xong với tôi đâu.”
“Lý Thiếu thật trâu bò!” Một nữ sinh đối diện Lý Triệu Dương rót đầy, sau đó quay đầu lại và kích động hét lên: “Vậy thì tất cả mọi người hãy cùng đến đây nào! Ai cũng đừng khách khí!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai bên trái phải Lâm Lạc Chỉ đều có người mời rượu không ngớt.
Lý Triệu Dương không từ chối bất kỳ người nào tới, mà Lâm Lạc Chỉ bên cạnh lặng lẽ đếm số chén Lý Triệu Dương đã uống, đến chén thứ mười ba, cô thấp giọng ngăn lại, “Đừng uống nữa.”
Bên trong quầy rượu, âm thanh ồn ào đến chói tai, Lý Triệu Dương lập tức quay người qua ghé vào tai cô hỏi “Cái gì?”
Động tác này khiến Lâm Lạc Chỉ trong nháy mắt nắm chặt vạt áo, vì Lục Kiến Trạch từng rất nhiều lần làm như vậy với cô.
Đang lúc sững sờ, Lý Triệu Dương lại ngẩng đầu lên cười, trên mặt mang theo hơi men say, “Xấu hổ?”
Hai khuôn mặt trùng hợp đan xen nhau, Lý Triệu Dương khuôn mặt tươi cười bỗng đột nhiên biến thành khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Lục Kiến Trạch trong nháy mắt, Lâm Lạc Chỉ đột ngột đứng dậy đẩy Lý Triệu Dương ra rồi chạy ra bên ngoài.
Lý Triệu Dương uể oải ngã trên sô pha, một lúc sau mới nhận ra Lâm Lạc Chỉ đã đi từ lúc nào không hay.
Trong đầu càng ngày càng loạn, Lâm Lạc Chỉ ở trong sàn nhảy chạy loạn xạ, rất nhanh đã có những lời mắng mỏ truyền đến bên tai.
Cô bị người khác nắm lấy cánh tay, thế nhưng rất nhanh người đó đã buông tay cô, kèm theo đó là tiếng xin lỗi của Lý Triệu Dương.
“Cậu muốn đi WC sao?” Lý Triệu Dương hỏi.
Lâm Lạc Chỉ suýt nữa không nghe được, cô chỉ muốn mau trốn ra ngoài, chạy ra khỏi cái nơi khiến cô trở nên kì quái và lòng nóng như lửa đốt.
Lý Triệu Dương không nhận được phản hồi, hít một hơi thật sâu, mặc kệ Lâm Lạc Chỉ giãy giụa, kéo tay áo đưa cô vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng cũng tĩnh tâm lại một chút, Lâm Lạc Chỉ chạy thẳng tới bồn rửa tay, tạt thẳng nước vào mặt mình.
Lại ngẩng đầu, nhìn chính mình gầy trơ xương trong gương, trong nháy mắt cô nhớ lại mười mấy ngày Lục Kiến Trạch ở nhà cùng mình.
Tim cô đập kịch liệt đến mức khó thở, Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lý Triệu Dương ở bên ngoài đợi đã lâu nhưng không thấy Lâm Lạc Chỉ đi ra, đang lúc lo lắng thì Lâm Lạc Chỉ từ trong phòng tái nhợt đi ra.
“Cậu ở bên trong làm gì vậy?” Lý Triệu Dương hỏi.
Lâm Lạc Chỉ không đáp lời.
Lý Triệu Dương không nghe thấy cô đáp, anh lại gần, tăng âm lượng lên một chút, “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Lạc Chỉ trực tiếp lướt qua anh.
Lý Triệu Dương có phần cáu kỉnh, định kéo cánh tay cô, ai dè anh không đứng vững, cả người ngã xuống theo Lâm Lạc Chỉ.
Lâm Lạc Chỉ không kịp phản ứng, cau mày chịu đựng cơn đau ở lưng, bị Lý Triệu Dương đè trên nền đất.
Ai biết được giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Ngữ khí của anh hết sức lạnh lùng, Lý Triệu Dương không nhúc nhích, chỉ trong chốc lát, liền bị một lực kéo mạnh nơi cổ áo sau gáy.
Toàn thân bị kéo mạnh về phía sau, mới kéo được một nửa, Lý Triệu Dương bắt đầu điên cuồng ho khan, mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Anh ta bị ném sang một bên.
Lục Kiến Trạch ngồi xổm người xuống đỡ Lâm Lạc Chỉ đứng lên.
Nhưng sắc mặt của Lâm Lạc Chỉ cũng không tốt hơn so với Lý Triệu Dương là bao, nhất là khi nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Lục Kiến Trạch.
“Về nhà thôi.” Giọng Lục Kiến Trạch đầy ấm áp.
Lâm Lạc Chỉ hốt hoảng theo sau lưng, nhưng lại nhanh chóng bị Lục Kiến Trạch đang đi phía trước nắm lấy cổ tay.
Lý Triệu Dương trừng mắt quan sát bọn họ hai tay nắm chặt nhau, trái tim như bị hàng ngàn nhát dao đâm, mượn men say, anh liền xông ra ngoài.
Tuy nhiên, nắm đấm vẫn chưa hạ xuống gáy Lục Kiến Trạch thì đã bị bàn tay của Lục Kiến Thâm quấn lấy.
Nắm đấm vẫn ở y nguyên trong lòng bàn tay khó có thể giãy giụa thoát ra được, thậm chí xương cốt bị siết chặt cũng đau.
Ngay sau đó, năm sáu người đi mặt đồng phục giống Lục Kiến Trạch bước đến kéo Lý Triệu Dương đi.
Lâm Lạc Chỉ vừa muốn ngoảnh đầu lại nhìn thì Lục Kiến Trạch liền ấn đầu cô, “Đừng nhìn”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT