An Vô Cữu bị sặc nước tỉnh.
Giây trước cậu còn đang bị nhốt trong chiếc lồng chim bằng vàng kia, giây sau cậu đã bị giam trong một cái lồng kính chứa nước khổng lồ.
Giây trước cậu còn đang ở trong chiếc lồng chim bằng vàng đó, nhưng giờ cậu đã bị nhốt trong một chiếc lồng kính khổng lồ chứa đầy nước đá. Chàng trai bất tỉnh bị ngâm trong nước, đến tận khi không thể thở được nữa mới giật mình tỉnh dậy, sau đó cậu run rẩy đứng dậy khỏi mặt nước.
Cả người An Vô Cữu đều ướt sũng, mái tóc lúc đầu buộc túm sau đầu cũng đang xõa tung, bị nước nhỏ tong tỏng. Sau khi đứng lên, mực nước chỉ đến chừng dưới bụng cậu, mà trên mặt nước cũng có mấy viên băng đang nổi. Nhiệt độ nước thấp lạ thường, cậu không thể không rùng mình vài cái.
Đây là một lồng kính hình chữ nhật.
Mặt trên có một đĩa kim loại lớn, giữa đĩa nối với một ống kim loại, cái ống này vẫn đang liên tục bơm nước đá vào trong lồng. Có một thanh kim loại nhô ra ở mỗi bốn góc của đỉnh, cậu chẳng biết nó là cái gì.
Lấy chiều cao của chính mình làm chuẩn để ước lượng, chiều cao của lồng kính này cũng phải ít nhất hai mét.
An Vô Cữu cúi đầu. Hai chân cậu quả nhiên đang bị hai chiếc xích sắt khóa lại. Cậu quay người định đi mở xích, nhưng xích này bền lạ thường, y như tấm kính trước mặt cậu vậy, mặc dù cậu dùng sức đến đâu thì cũng không thể đập vỡ nó được.
Nhưng đây cũng chính là dự đoán của An Vô Cữu, nên cậu cũng chỉ thử vài lần rồi thôi, cũng không phí sức quá nhiều.
Ở trong một thiết bị rõ ràng rất khó phá từ bên trong như thế này, An Vô Cữu vẫn bình tĩnh như cũ. Cậu chỉ loại trừ một hướng đi sai.
Nghĩ một hồi, An Vô Cữu cởi áo sơ mi đã bị nước nhúng ướt sũng ra, sau đó ngã mình vào trong làn nước cao đến nửa thân dưới.
Cậu tựa vào vách kính để đề phòng việc bị cột nước ở giữa xối thẳng vào đầu. Nửa người trên để trần trắng nõn của cậu lộ ra trong không khí, hình xăm hoa mẫu đơn nửa đen nửa trắng uốn quanh ngực trần, vậy mà lại trông giống một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày.
Bên ngoài lồng kính là một khung cảnh tối om u ám, xung quanh có rất nhiều con rối, lá poker khổng lồ và đồ bỏ đi của gánh xiếc chồng chất lên nhau. Bên trái là tấm vải nhung đen đang che khuất bản thân cậu khỏi những người khác.
An Vô Cữu ngửa đầu, vươn tay ra chạm vào dòng nước đang đổ thẳng từ trên xuống, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm cái đĩa tròn trên đỉnh thiết bị này. Cậu phát hiện ra bên trên thực ra có bốn chiếc đĩa bị chia ra và một cái nút màu xanh lục. Thế là cậu bèn đưa tay ra, định dùng đầu ngón tay ấn lấy nó.
"Ngươi đúng là một người chơi nóng vội."
Giọng nói của con thỏ lúc nãy vang lên, nhưng mà cậu chỉ nghe thấy giọng nó chứ không thấy cơ thể nó đâu. An Vô Cữu luôn cảm thấy nó đang giám sát cậu từ một chỗ nào đó.
Cảm giác bị theo dõi này cậu đã luôn cảm thấy từ khi ở tầng một.
"Nhưng mà, ngươi cũng là người chơi thông minh nhất ta từng gặp. Sau khi tỉnh lại ở đây, ngươi chẳng la hét, cũng chẳng liều lĩnh đập vỡ kính, không giật lấy xích ở cổ chân, thay vào đó ngươi chỉ bình tĩnh đứng lên, cởi áo ướt ngăn nhiệt độ cơ thể giảm xuống, sau đó tấn công cơ chế hoạt động của thiết bị này."
Con thỏ cất lời khen, "Thật không hổ là người chơi cao cấp, ngươi rất hiểu cách làm thế nào để sống sót lâu nhất."
"Nhưng mà," một giây sau, âm điệu của hắn ta đã thay đổi - hắn trầm giọng xuống, "liệu ngươi có sống sót được đến cuối cùng hay không, cơ bản không phải là chuyện bản thân ngươi có thể quyết định được."
Hắn nói thế là có ý gì?
An Vô Cữu chưa biến sắc, cậu tiếp tục im lặng nghe hắn ta nói tiếp.
"Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì. Nhất định là ngươi đang nghĩ chẳng phải đây chỉ là nước ư, chỉ cần nhịn thở đến khi người bên ngoài đến cứu mình là được. Mà kể cả có thiếu dưỡng khí, chỉ cần được cứu kịp thời, nước tràn qua đỉnh đầu thì mình vẫn có khả năng sống sót."
Sau khi nói xong, giọng nói kia lại cất lên một tiếng cười chói tai một lần nữa.
"Ngươi có nhìn thấy bốn thanh kim loại trên đầu mình không? Đó là điện cực kết nối mạch điện của rạp xiếc này, một khi mực nước dâng cao đến đó, nó sẽ bị chập ngay lập tức. Đoán xem, lúc đó, ngươi - một người đang bị bao phủ hoàn toàn trong nước - liệu có sống được không?"
An Vô Cữu cuối cùng cũng biết cơ chế giết người của thiết bị này.
Cậu ngẩng đầu nhìn bốn thanh kim loại ở bốn góc. Dựa theo tốc độ nước chảy bây giờ, e rằng cậu sẽ sớm bị giật điện chết ở đây.
"Chẳng thú vị gì cả, thế này mà ngươi cũng không tỏ vẻ sợ hãi ư? Ta thích nhất biểu cảm sợ hãi cực độ của nhân loại, cực kỳ thú vị, mà biểu cảm đó thì cực kỳ thích hợp với một gương mặt xinh đẹp như gương mặt của ngươi."
An Vô Cữu ôm ngực bằng hai tay, khẽ cất tiếng, "Tao không có hứng nói chuyện với một con thỏ biến thái. Trò này còn gì nữa thì nói hết đi xem nào, xem mày có dọa được tao không."
Con thỏ lại cười.
"Đúng là một người chơi thú vị! Thế thì ta sẽ nói thẳng. Cái lồng kính khổng lồ này không thể bị phá vỡ từ bên trong, nhưng từ bên ngoài thì có thể. Ngươi có thấy cái búa phía dưới mấy lá poker kia không? Hai người hợp sức là có thể nhấc được nó lên, đập vài cái là ngươi có thể thành công thoát ra. Không phải rất đơn giản sao?"
Nhất định là không đơn giản như vậy.
"Nhưng mà, những người bên ngoài kia đều bị thôi miên cả rồi. Bọn chúng đang thưởng thức màn ảo thuật đặc sắc đó, làm sao có ai lại tốn sức đi cứu ngươi được? Huống chi, bọn chúng cũng đâu biết được ngươi đã bị tách khỏi đoàn đâu?"
An Vô Cữu bỗng nghĩ đến người giả mạo làm mình lúc trước.
Cậu giơ tay lên, định chạm vào micro bên tai mình.
"Đừng làm thế, vô dụng cả thôi. Ở đây tất cả mọi tín hiệu đều bị chặn rồi, trừ phi bọn chúng tự phát hiện, không thì... ngươi sẽ vĩnh viễn bị lãng quên ở đây. Nhưng mà, nó khó lắm, ngươi thử nghĩ coi, chỉ có ai có sức mạnh tinh thần đủ mạnh để chống lại Thánh Đàn mới có thể chống lại thôi miên mà thôi. Mà, kể cả người đó có chống lại được, bên đó đã có một ngươi khác rồi, không chừng người đó cũng có thể cứ thế rời khỏi chỗ này đó chứ."
An Vô Cữu trầm mặc.
Thấy cậu không nói lời nào, con thỏ có vẻ đắc ý lắm. Giọng nó vút cao lên, "Nhìn cái đường ống đang xả nước ở giữa này đi. Nó đang xả nước không ngừng, nghĩa là bên ngoài không ai thoát được khỏi thôi miên cả. Khi số người bị tẩy não giảm đi, dòng nước sẽ dừng lại; mỗi khi một người thoát khỏi trói buộc tinh thần, sẽ có năm phút nước ngừng. Nhưng mà nếu ngươi không thoát ra, nước sẽ lại chảy tiếp, ngươi vẫn sẽ chết mà thôi."
Đây cũng có nghĩa là cậu nhiều nhất chỉ có thể có được 30 phút nước ngừng mà thôi, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào việc mọi người có thể tỉnh lại hay không.
"Nhưng mà... Ta cũng rất khoan dung." Con thỏ nói tiếp. "Ta sẽ cho ngươi một biện pháp tự cứu mình. Mặc dù không thể hoàn toàn khiến ngươi thoát được, nhưng ít nhất ngươi sẽ không bị điện giật chết ở đây, hoặc không bị chết cóng trong bể nước đá này."
Nói xong, bốn mảnh tròn trên chiếc đĩa kim loại trên đỉnh đột nhiên mở ra. Từ những lỗ tròn hiện ra bốn tấm lụa dài màu đen, trắng, đỏ, xanh được gấp đôi, được treo trên bốn cái móc hình vòng. Chúng từ từ rủ xuống mắt An Vô Cữu.
Những tấm lụa này trông rất giống đạo cụ ảo thuật, nhưng An Vô Cữu nhận thấy chất lượng dệt của những tấm lụa này không tốt lắm - chúng được dệt dày mỏng không đều, một số chỗ mỏng đến mức trong suốt và đứt ngay khi kéo mạnh, trong khi một số chỗ khác thì dày, nói chung là khác nhau rất nhiều.
"Đây là một bài kiểm tra nho nhỏ ta dành cho ngươi, không khó lắm đâu. Mấy dải lụa dài này chính là đạo cụ. Giờ ta sẽ nói cho ngươi một số điều kiện: thứ nhất, nếu một trong số những dải lụa này chạm vào mặt nước, sau 20 phút nước sẽ thấm hết vào cả dải lụa. Ngươi có bốn dải lụa ngoại trừ màu sắc khác nhau thì đều giống nhau như đúc, ngươi có thể kéo chúng đến từng độ cao khác nhau. Nhưng mà, ta phải nhắc ngươi một chút, những dải lụa này được dệt không đều tay, chỗ mỏng chỗ dày, tốc độ ngấm nước mỗi chỗ cũng khác nhau."
"Thư hai, cũng là thứ ta muốn thử thách ngươi: Ngươi phải tính được 22 phút 30 giây mà không dùng bất kỳ dụng cụ tính thời gian nào. Ấn nút màu lục nghĩa là bắt đầu tính giờ, ấn một lần nữa coi như tính giờ xong."
"Ngươi có thể bắt đầu và kết thúc bất kỳ lúc nào. Nếu khoảng thời gian tính được chênh lệch hơn kém 3 giây so với 22 phút 30 giây, vậy thì, ta xin lỗi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tự cứu mình, chỉ có thể giao sinh mạng của mình cho người ở ngoài, hoặc là bị giật điện chết ở nơi này, trở thành một tiêu bản của ta mãi mãi mà thôi.
Dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của An Vô Cữu, vì sau khi nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu.
"Ta tốt bụng nhắc ngươi một câu nhé. Đừng có dùng nhịp tim của ngươi để tính thời gian, cơ thể ngươi ngâm trong nước đá nên nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, nhịp tim cũng sẽ càng ngày càng chậm đi."
Nước đá vẫn liên tục đổ xuống, mấy viên đá nổi dập dềnh bên hông An Vô Cữu.
"Nghĩ cách gì đó đi." Giọng con thỏ lanh lảnh, sắc nhọn. "Hoặc là nghĩ di ngôn của bản thân đi, sau khi trò chơi kết thúc, ta sẽ chuyển lời cho những đồng đội may mắn còn sống sót của ngươi hộ cho, để bọn chúng cảm nhận được hối hận là như thế nào."
"Nhưng mà cũng chẳng có cơ hội đâu, nước vẫn đang chảy nè, có khi mấy người ngoài kia rơi vào thôi miên hoàn toàn rồi. Một lúc nữa, đến khi nước sắp tràn qua đầu ngươi, những người không tỉnh khỏi thôi miên cũng sẽ chết não, ngươi sẽ không cô đơn chết đâu."
An Vô Cữu chẳng thèm nghe hắn ta nói nữa. Bây giờ những gì con thỏ nói chỉ là đòn tâm lý mà thôi, hắn ta muốn đánh gục ý chí của cậu, để hắn có thể tay không chiến thắng cậu.
Nhưng chỉ một lát sau khi con thỏ vừa dứt lời, cột nước đang đổ xuống không ngừng vậy mà ngừng lại thật.
Đường ống bị chặn, nước đá không đổ vào nữa.
An Vô Cữu đứng trong nước đột nhiên nở nụ cười, cất tiếng với con thỏ bây giờ đang im lặng.
"Đừng nên xem thường ý chí của những người sống sót."
—
Thẩm Thích cảm thấy có thứ gì đó đang kiểm soát ý thức của mình.
Sau khi An Vô Cữu bị di chuyển tức thời và đi xuống khỏi khán đài, từ từ lại gần, cuối cùng đứng trước mặt anh, hắn ta liền nhặt bông hoa trên đùi anh lên và xoay xoay nhành hoa trong tay.
"Xem hay không?" Hắn ta giương mắt lên, ánh mắt chuyển từ cánh hoa trắng như tuyết sang mặt Thẩm Thích.
Khuôn mặt, biểu cảm, ánh mắt, ánh sáng trong mắt, độ cong khóe môi khi cười, hình xăm trên người, cách đứng của cậu ta...
...hoàn toàn giống An Vô Cữu.
Nhưng hắn ta không phải An Vô Cữu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, sự mừng rỡ trào dâng trong lòng Thẩm Thích khiến anh bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng anh cũng thấy rõ được người đứng trước mặt mình này không phải An Vô Cữu.
Nếu An Vô Cữu bước ra từ một cái lồng khác, cậu ấy sẽ nghi ngờ đứng trên sân khấu quan sát một lúc, chứ sẽ không đi thẳng về phía anh như thế này.
Cậu ấy chẳng có lý do gì phải làm thế, cũng chẳng có động cơ gì cả. Thẩm Thích hiểu rõ, bây giờ bản thân còn chẳng được tính là ai đó quá đặc biệt đối với An Vô Cữu.
Huống chi, An Vô Cữu lương thiện, muốn cứu sống tất cả mọi người, ánh mắt như ánh mắt của chúa cứu thế, sạch sẽ như nước thánh gột rửa hết tội lỗi của mọi người, cơ bản sẽ không thể che giấu được sự độc ác.
Nhưng kẻ này lại đang che giấu sự độc ác.
Anh vẫn không thể nào cử động được, không nói chuyện được, toàn thân tê liệt, chỉ có thể cử động được mỗi mắt và răng được thôi.
Kẻ đang đứng trước mắt anh này e rằng chính là An Vô Cữu giả mạo đã định giết Chung Ích Nhu.
"An Vô Cữu" đặt bông hoa vào túi áo trước ngực Thẩm Thích, chậm rãi đi quanh chiếc ghế của anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vai và lưng của anh.
Lúc hắn ta đến sau lưng anh, Thẩm Thích cố gắng chuyển động mắt mình. Nhìn bên phải, anh chỉ có thể thấy được bóng dáng người khác, nhưng anh nghe thấy tiếng bọn họ vỗ tay.
Nhưng bây giờ trên đài chẳng có một ai, con thỏ kia cũng đã biến mất.
Đột nhiên, tay của anh như thể đã bị một sức mạnh vô hình nào đó khống chế. Anh vô thức giơ tay lên, tự động làm động tác chuẩn bị vỗ tay.
Thẩm Thích cố gắng đấu tranh với tay của mình. Anh sợ rằng khi mình vỗ tay, cơ chế thôi miên sẽ được khởi động. Tay anh khó khăn nâng lên, nó khẽ run.
Để không bị thôi miên, Thẩm Thích khó khăn mở hàm răng của mình ra, sau đó cắn vào lưỡi.
Khoảnh khắc cơn đau dữ dội tràn ngập cơ thể, Thẩm Thích cảm thấy mọi bộ phận trên người mình đều được giải phóng. Bờ môi và hàm răng bị tê liệt lúc trước của anh thả lỏng, thanh quản căng cứng như bị đóng băng cũng dần khôi phục lại được.
"Cậu... Cậu..."
Thấy Thẩm Thích cất tiếng, trên mặt "An Vô Cữu" tràn đầy ngạc nhiên. Hắn ta quay ra đối mặt với Thẩm Thích, dùng gương mặt giống y hệt An Vô Cữu lại gần anh, ôm lấy hai má anh.
"Anh nói chuyện được rồi!"
Trên mặt hắn ta ngập tràn ý cười. Cậu ta ôm nhẹ Thẩm Thích, "Anh còn có thể nói chuyện ư? Rõ ràng tôi đã cho anh uống thuốc thôi miên cơ mà, thật không hổ là A01 của tôi."
Quả nhiên.
Môi Thẩm Thích khó khăn giật giật, "Cậu... Cậu đã đến."
"An Vô Cữu" nửa quỳ xuống, hai tay đặt trên đầu gối của Thẩm Thích. Hắn ta giương mắt nhìn anh, ánh sáng lấp lóe trong đôi mắt hắn ta, mà sự độc ác không giấu được trong mắt hắn ta lúc trước cũng biến mất phân nửa, chỉ còn lại sự nhớ nhung.
"Đúng vậy, em đã đến rồi đây. Anh có vui không?"
Thẩm Thích hít sâu một hơi.
Anh muốn nói chuyện, nhưng anh lại cắn phải lưỡi của mình một lần nữa.
Lần này, sau khi cơn đau qua đi, môi của anh lại linh hoạt hơn một chút, như thể đang dần dần tan băng và khôi phục như cũ vậy.
"Tôi... Đương nhiên là tôi rất vui rồi." Anh có thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ là rất chậm mà thôi. "Cậu kéo tôi dậy với, tôi... Tôi muốn đi ra ngoài với cậu."
"Khó lắm đấy," "An Vô Cữu" trước mắt anh nở nụ cười, chỉ những người khác. "Những người khác vẫn đang muốn xem buổi biểu diễn mà. Nếu chúng ta lại đánh lẻ chuồn mất, bọn họ sẽ cười chúng ta mất."
Sự tinh tế và ngọt ngào trong mắt hắn ta không ngừng nhắc Thẩm Thích về một điều.
"Được thôi..." Thẩm Thích cũng gượng cười, "Cậu không thích bọn họ cười chê cậu, đúng không?"
"An Vô Cữu" suy nghĩ một chút. Lúc im lặng, khóe miệng hắn ta sẽ hơi hướng xuống, như thể hắn đang nhớ lại một chuyện không vui lắm vậy. Cuối cùng, hắn đáp một câu không liên quan.
"Chỉ là em không thích bị bọn họ lừa mà thôi."
Nói xong, hai tay đang đặt trên đùi Thẩm Thích của "An Vô Cữu" vô thức nắm chặt lại, ngón tay như thể muốn bấu vào sâu trong da thịt anh.
Cơn đau này khiến đôi chân tê liệt của Thẩm Thích hơi có cảm giác trở lại, nhưng vẫn chưa đủ.
Nhưng cảm giác này không tiếp tục quá lâu. "An Vô Cữu" cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi hồi ức, hai tay hắn cũng buông lỏng.
"Khiến anh bị đau rồi." Cậu ta cúi đầu, vuốt lại chỗ quần bị nhăn.
"Lúc đầu em không định chạm vào anh đâu. Hắn ta nói rằng em không thể chạm vào anh."
"Hắn?" Thẩm Thích thả nhẹ giọng một chút, dẫn dắt hỏi, "Hắn ta là ai?"
"Hắn là..." Biểu cảm của An Vô Cữu giả mạo có chút cay đắng, "Hắn là cha của chúng ta, là chủ nhân của trung tâm thu nhận này."
Thẩm Thích nhíu mày.
Cha của... chúng ta?
Người trước mắt anh rốt cuộc là người yêu hay là em trai của A01?
Anh nở nụ cười, "Em không cần phải để ý đến hắn, hắn không thể quyết định được đâu." Thẩm Thích dịu dàng nhìn "An Vô Cữu" trước mặt. "Em không cần sợ."
"An Vô Cữu" cũng nhìn anh, biểu cảm hơi mê man, dường như không thể hiểu được sự dịu dàng của anh. "Anh không lừa em đấy chứ?"
Thẩm Thích im lặng một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười, giọng vẫn dịu dàng như trước, từng bước dẫn dắt cậu ta.
"Sao có thể chứ? Nếu anh lừa em, thế thì em cứ việc đẩy anh ngã như khi em bắt nạt anh hồi còn bé ấy."
"Hồi bé em đâu có làm thế đâu, anh dễ giận em lắm," mặc dù nói vậy, cậu ta vẫn bật cười. "Nhiều nhất cũng chỉ dám khóc đánh anh mấy lần thôi."
"Cũng được mà, em cứ đánh anh, cứ đẩy anh ngã, anh sẽ không giận đâu." Thẩm Thích chân thành nhìn vào mắt cậu ta, dẫn dắt cậu ta. "Không tin thì em cứ thử xem?"
"An Vô Cữu" nhìn anh chằm chằm, thử thăm dò nâng tay lên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thả xuống.
Giọng cậu ta đượm vẻ hoài nghi, cậu ta trừng mắt nhìn anh, "Em thấy hôm nay anh có vẻ khang khác."
Trái tim Thẩm Thích rơi xuống.
Anh thay đổi biểu cảm, cười gằn với "An Vô Cữu" trước mặt mình.
"Sao vậy? Mãi mới tốt bụng với mày một tí, thế mà mày đã không thích rồi à?"
"An Vô Cữu" sững sờ một giây, biểu cảm hoài nghi trên mặt dần biến thành thất vọng.
Thẩm Thích cố tình nhíu mày, "Đừng có thể, anh không thích vẻ mặt này của em đâu."
"Đúng là anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, anh vẫn luôn giận tôi! Tôi đã làm nhiều thứ cho anh đến thế cơ mà!" Cảm xúc của cậu ta dần mất khống chế. "Vì sao anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy? Vì sao chứ?"
Chưa nói xong, Thẩm Thích đang ngồi trên ghế đã bị "An Vô Cữu" nhấc chân đạp một cước. Cả người anh ngã ngửa ra sau.
Cơn đau kịch liệt từ lưng truyền đến toàn thân, anh cảm giác tứ chi tê liệt dần dần có ý thức. "An Vô Cữu", như trong dự liệu của anh, vẫn đang đắm chìm trong đau khổ. Thấy anh ngã trên mặt đất, cậu ta tiến lên nắm lấy cổ áo anh, vừa phẫn nộ vừa đau đớn.
"Các người đều gạt tôi! Đều đang gạt tôi! Bọn họ cũng vậy! Anh cũng vậy!"
Thẩm Thích giật giật ngón tay.
"Đáng chết, tất cả đều đáng chết..."
Ngay lúc cậu ta đang tự lẩm bẩm, một đôi tay vòng qua ôm "An Vô Cữu" vào lòng.
"Anh nói đùa thôi mà, sao em lại tức giận như thế chứ."
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Thích quanh quẩn bên tai cậu ta. Trong cơn đau đớn toàn thân, anh chậm rãi đứng dậy, sau đó cũng đỡ cả "An Vô Cữu" dậy, trấn an cậu ta, đồng cảm với cậu ta.
"Bọn họ lừa em, thế thì anh giúp em đánh bọn họ nhé."
Nói xong, Thẩm Thích bèn kéo tay cậu ta, chậm rãi đến bên cái ghế của Ngô Du, đánh mạnh vào sau vai cậu ta.
Sau một lát, Ngô Du đang im lặng nhìn sân khấu trống rỗng đột nhiên tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn anh.
—
Cột nước lại dừng lại một lần nữa.
Lần này cách lần trước năm phút.
An Vô Cữu nhìn dải lụa trước mặt, giơ tay lên, kéo dải lụa trắng xuống. Cậu kéo sao cho dải lụa bị gấp đôi, mà cả hai đầu của dải lụa đều phải chạm vào mặt nước và đồng thời cùng bị ướt. Ngay sau đó, cậu dùng tay còn lại kéo dải lụa đỏ xuống, nhưng mà kéo nó sao cho nó không còn gấp làm đôi nữa mà một đầu thì bị kẹt ở móc, một đầu thì chạm vào mặt nước, để nó chỉ bị ngấm nước từ một đầu. Sau đó, cậu ấn nút màu xanh lục.
"Chưa gì đã muốn bắt đầu thử thách rồi hả? Ngươi chỉ có một cơ hội thôi."
"Người bên ngoài sẽ đến cứu tôi." An Vô Cữu nhìn chằm chằm dải lụa gấp đôi màu trắng.
"Tôi cũng sẽ thắng."
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đầu tôi định viết xong cơ, nhưng mà tôi không có thời gian, tay tôi cũng bị tê nữa nên tốc độ đánh máy cũng chậm lại.
Editor:
Giải thích phần xưng hô hơi loạn của chương này:
1. Lúc đầu mình gọi "An Vô Cữu" là "hắn ta" vì Thẩm Thích chưa biết thằng này là ai, chỉ biết nó ác. Sau khi Thẩm Thích nhận ra vai trò của nó thì anh chuyển sang thao túng tâm lý nó, nên mình đổi nó thành "cậu ta" cho nó hợp lí.
2. Có lúc Thẩm Thích xưng anh gọi em với nó, có lúc anh xưng mày tao, mình để thế vì một người ngược đãi tâm lý người khác (abuser) sẽ thay đổi cách nói từ nhẹ nhàng sang bạo lực rồi lại sang nhẹ nhàng. Nói chung, Thẩm Thích đang bạo hành tâm lý thằng nhỏ để thao túng nó để thoát đó :)))