Chung Ích Nhu sửng sốt.

Cỏ cây kỳ lạ và tráng lệ trên bức bích họa bỗng như sống dậy trong chốc lát; mép cây hóa thành hình răng cưa, cành lá thì như những bàn tay bàn chân đang vươn ra. Mà, đứa trẻ nửa nam nửa nữ dưới gốc cây kia thì lại đang từng bước từng bước lại gần Chung Ích Nhu.

Tại sao cơ thể cô lại cứng đờ như vậy? Chung Ích Nhu muốn cử động, muốn đưa tay ra che bức tranh này đi, nhưng cánh tay của cô cứ run lên bần bật, không thể nào nhấc lên được.

Trong nháy mắt, đứa trẻ trước mặt tách ra thành vô số những đứa trẻ khác giống nhau y như đúc. Chúng nó đứng chen chúc trên bãi cỏ, đồng thanh cất tiếng hỏi cô không ngừng:

"Chị ơi, chị thích con trai hay con gái?"

Cảm giác ngạt thở như cây dây leo vươn lên từ bàn chân lạnh giá của cô, dần dần quấn chặt lấy cả cơ thể của cô, khiến máu của cô như đông cứng lại. Chung Ích Nhu ép mình mặc kệ cảm giác này, cố gắng trả lời chúng.

"Chị... chị thích hết."

"Chị nói dối!" Ngay sau khi cô trả lời, đám trẻ trong bức tranh đồng loạt rít lên một tiếng cực kỳ chói tai như thể tiếng móng tay cào vào kim loại. "Các người chỉ thích con gái thôi! Các người chỉ thích con gái thôi!"

Khi bọn chúng đang la hét, những chiếc quần yếm màu xanh trên người bọn chúng dần biến thành những chiếc váy nhỏ màu đỏ, còn mái tóc ngắn của chúng thì dài dần ra đến ngang vai.

"Không phải. Chị thích hết!" Chung Ích Nhu nhíu mày, giọng chân thành. "Các em là con trai hay con gái thì đều là những thiên thần quý giá cả."

Có lẽ lời nói của cô đã phát huy tác dụng, bởi vì vẻ mặt của bọn nhóc đang nối giận trong tranh đột nhiên sáng lên một chút như bầu trời sau mưa.

"Thật ư..." Bọn chúng thiếu tự tin hỏi. Những gương mặt này rõ ràng chỉ là những nét vẽ, nhưng ánh mắt trống rỗng của bọn chúng lại chiếu thẳng vào nội tâm của Chung Ích Nhu.

"Đương nhiên là thật rồi." Chung Ích Nhu lặp lại một lần nữa. Cô thấy cổ mình hơi đau đau, lời nói thì như đang bị rò rỉ ra ngoài, vì vậy cô đưa tay lên, ấn lòng bàn tay vào cổ.

Bọn trẻ con trong tranh biến lại thành những bé trai, nhưng chúng lại đồng loạt ngã xuống đất - à không, ngã vào những khoang màu trắng như những cái khoang đông lạnh. Ngay sau đó, những cái khoang đó chui xuống đất, biến mất không một dấu tích.

Quá trình kỳ lạ này không hiểu sao lại khiến Chung Ích Nhu cảm thấy hơi quen thuộc. Suy nghĩ của cô dường như đang chạm tới một ký ức lạ lẫm không thuộc về bản thân mình, nhưng chúng lại rõ ràng như thể chính là những thứ cô vẫn luôn nhìn thấy hàng ngày: vô số cái xác giống y hệt nhau, những khoang đông lạnh, và còn cả bản thân cô đang mặc áo blouse trắng nữa.

Không, đây hẳn không phải là cô - đây là E06 trong Trung tâm thu nhận thì đúng hơn.

Những đứa trẻ được vẽ trong bức tranh đã biến mất, chỉ để lại một trảng cỏ không một bóng người, nhưng trên bãi cỏ trống không ấy lại có một chiếc chìa khóa xuất hiện.

Chung Ích Nhu ma xui quỷ khiến vươn tay ra định thử lấy chiếc chìa khóa kia. Lúc đầu ngón tay cô chạm vào mặt giấy và nét vẽ, không ngờ vậy mà cô lại thật sự lấy được chiếc chìa khóa đó!

"Chung Ích Nhu, Chung Ích Nhu..."

Nghe thấy tiếng kêu, Chung Ích Nhu đang mải mê nhìn vào trong tranh đột nhiên bừng tỉnh.

"Trông cô tệ thật đấy," Dương Nhĩ Từ đứng bên cạnh cô, lại còn đưa tay ra áp lên trán cô để đo nhiệt độ.

"Không sốt..."

"Tôi không sao." Chung Ích Nhu cúi đầu, trên tay cô quả thật là một chiếc chìa khóa vàng. Cô hơi kích động đưa cho Dương Nhĩ Từ xem, "Đây là thứ tôi vừa nhặt được từ trong bức tranh."

Đây cũng là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng mà ở đây, chuyện kỳ lạ gì xảy ra cũng chẳng khiến người ta thấy lạ lùng nữa. Có chìa khóa tất nhiên sẽ có căn phòng tương ứng, vậy là bọn họ thử một lượt, cuối cùng cái chìa khóa này cắm được chính xác vào căn phòng ở trong góc.

Cắm được chìa vào ổ rồi, nhưng chìa khóa lại không xoay được.

Ngô Du nghĩ, "Phải gọi Josh đến đây."

Nói xong, cậu ta liếc Nam Sam. Nam Sam hét lớn tên của Josh, gọi cậu ta qua bên này.

Josh cầm chìa, quả nhiên chìa xoay được.

Trên cửa xuất hiện một câu: [Chào mừng D03 đã trở lại, bạn nhớ hoàn thành báo cáo kết bạn của hôm nay nhé.]

Josh không hiểu được "báo cáo kết bạn" là cái gì.

Vì sao kết bạn lại phải viết báo cáo?

Lúc đầu cứ tưởng phòng này sẽ giống phòng ngủ ở tầng dưới, có lẽ bên trong sẽ có rất nhiều đứa bé kinh dị, Chung Ích Nhu đã thấy sợ hãi trong lòng, nhưng sau khi mở cửa phòng ra, bên trong lại chỉ có sự yên tĩnh và bóng tối.

Nam Sam tìm công tắc rồi bật đèn lên, căn phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Đây chỉ là một căn phòng hồ sơ rất bình thường, bên trong sơn tường sạch sẽ, trên tường treo màn hình mờ, hiện tại không có chiếu gì trên đó cả. Căn phòng có một chiếc ghế gấp và hai kệ hồ sơ lớn ngăn cách một khoảng nhỏ để đi lại, trong đó chỉ có một chiếc tủ kính để đựng đồ.

"Lát nữa tôi sẽ qua bên kia tiếp." Josh đi theo Dương Nhĩ Từ đến chỗ tủ kính trước. "Tôi xem xét một chút, lát nữa qua đó thì nói với Vô Cữu."

Nam Sam dường như không tò mò lắm với những thứ này. Anh ta dựa vào tường, gương mặt tái nhợt, nói, "Các cậu có vẻ đều rất thích An Vô Cữu nhỉ?"

Josh hơi ngượng ngùng vò mái tóc xoăn màu nâu xõa tung của mình, những vết tàn nhang trên mặt khiến sự xấu hổ của cậu ta có vẻ ngây ngô đặc biệt, "Không thể nói chính xác là thích được, là đáng tin cậy thì đúng hơn. Anh không cảm thấy anh ấy rất đáng tin tưởng hả? Trước giờ tôi chưa bao giờ gặp được người chơi kiểu này trong Thánh Đàn đâu, tôi rất muốn làm đồng đội của những người như thế này."

Nam Sam gật đầu, "Đúng là có thấy, nhóc này rất đáng tin cậy, nếu cậu ta không cổ vũ tinh thần của mọi người từ đầu, sau đó cùng nhau giải mã, vậy thì trong tình trạng một nửa số người không quen nhau thế này, mọi người hoàn toàn có thể làm việc riêng, thậm chí còn tạo phe đối đầu lẫn nhau ấy chứ. Nghĩ vậy thì cậu ta cũng là một người rất được."

Chung Ích Nhu đang đứng ở phía bên kia của kệ hồ sơ. Cô vừa lật tài liệu vừa khẽ nói, "Đấy là do các cậu chưa nhìn thấy một mặt khác của cậu ta đấy..."

"Mặt khác?" Nam Sam hơi tò mò.

"Một mặt khác cũng rất tốt." Ngô Du cố ý nói, "Còn đáng tin cậy hơn cả bây giờ."

Dương Nhĩ Từ không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô phát hiện ra bên trong tủ kính có rất nhiều lọ thuốc lạ nhưng lại không có nhãn mác. Cô muốn xem chúng là cái gì, thế là bèn đi ra ngoài lôi chiếc ghế xếp bằng kim loại vào, sau đó dùng nó đập thẳng vào tủ kính.

Tiếng kính vỡ bỗng vang lên, ngắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người còn lại. Josh đang đứng bên cạnh lại một lần nữa bị người đẹp băng lãnh sát phạt quyết đoán này dọa vỡ mật.

"Chị... Chị cẩn thận kính vỡ."

Dương Nhĩ Từ thò tay vào trong lấy lọ thuốc ra rồi mở nắp, phát hiện bên trong là một túi nhựa lấy mẫu trong suốt có chứa một viên thuốc màu cam.

Josh thấy túi lấy mẫu có một nhãn dán viết một thuật ngữ hóa học mà cậu ta không thể hiểu được - cyproterone acetate - và một chuỗi dài các công thức phân tử - C24H29ClO4.

Dương Nhĩ Từ lại mở một lọ thuốc khác ra, bên trong cũng có một túi nhựa lấy mẫu trong suốt giống vậy, mà trong túi lại là một viên thuốc màu vàng có một cái tên khác.

Cô cứ thế liên tiếp mở vài lọ thuốc ra, trong mỗi lọ lại là một viên thuốc khác nhau. Khi mở đến lọ cuối cùng, cô tìm thấy một bản báo cáo ở chỗ cái lọ này.

[Sau khi điều tra, các bà mẹ sinh ra những em bé bị bỏ rơi đợt này đã uống thuốc bao gồm nhưng không hoàn toàn bao gồm các loại thuốc sau. Chúng được những người mẹ tự nguyện uống, lý do cần được điều tra. Kết quả kiểm tra y tế của những đứa trẻ sơ sinh dự kiến ​​sẽ được công bố vào thứ Hai tới, khi đó sẽ có phân tích tổng quát kèm theo báo cáo xét nghiệm y tế.]

Kỳ lạ nhất là, cái tên ký ở chỗ người phụ trách báo cáo này chính là A02.

Nói cách khác, đấy là kết quả điều tra của nhân vật của An Vô Cữu.

"Cái này có nghĩa là gì? Thuốc mà mẹ của bọn trẻ đã uống?" Josh cầm một lọ lên. "Đây là thuốc gì?"

Dương Nhĩ Từ đặt bản báo cáo xuống, vẻ mặt nặng nề, nói, "Đây là những chất kháng androgen và estrogen. Nếu những gì đã viết trong báo cáo là đúng, vậy thì điểm chung của những đứa trẻ bị vứt bỏ này là mẹ đẻ của chúng đã uống rất nhiều estrogen và chống androgen trong thời kỳ mang thai."

"Tại sao bọn họ lại uống những thứ này?" Chung Ích Nhu không thể hiểu nổi. Mặc dù chỉ là bác sĩ chân tay giả, nhưng cô vẫn hiểu dược lý cơ bản, "Uống quá nhiều hormone khi mang thai rất nguy hiểm và dễ dẫn đến sẩy thai, mà trong trường hợp thai nhi là nam, sẽ còn..."

Đột nhiên cô không nói nữa, bởi vì cô vừa mới nghĩ đến những đứa trẻ trong bức tranh kia - những đứa trẻ đã phát điên và gào thét trong tranh.

"Sẽ thế nào?" Ngô Du nghe thấy có gì đó không ổn, còn Nam Sam đứng bên cạnh thì lại cảm thấy có vẻ như thời điểm cần anh ta niệm Chú Vãng Sinh lại đến rồi.

Dương Nhĩ Từ thấy Chung Ích Nhu không ổn bèn trả lời thay cho cô, "Sẽ tăng nguy cơ thai nhi bị dị tật, mà loại dị tật này không giống mấy đứa bé cầu vồng, loại này là sự nữ hóa* bào thai nam."

(*) Nữ hóa (feminization): Trong sinh học và y học, nữ hóa là sự phát triển trong một sinh vật các đặc điểm vật lý thường là đặc thù của riêng các cá thể cái của loài. Điều này có thể đại diện cho một quá trình phát triển bình thường, góp phần vào sự phân biệt giới tính. Nữ hóa cũng có thể được gây ra bởi các yếu tố môi trường, và hiện tượng này đã được quan sát thấy trong một số loài động vật. Trong trường hợp điều trị hormone chuyển giới từ nam sang nữ, quá trình nữ hóa được hình thành do nhân tạo.

Nghe thấy vậy, những người khác đều sửng sốt.

Chung Ích Nhu cảm thấy tay mình lạnh buốt bèn thất thần xoa xoa tay. Cô bỗng nhớ đến một tài liệu mình đã bỏ qua, nên lại quay lại chỗ kệ hồ sơ để tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được. Cô lật hết trang này đến trang khác, sau đó tìm thấy một ổ ứng được kẹp ở bên trong.

"Cái này có nhãn trên đó," Chung Ích Nhu xoay người đi về phía màn hình mờ, tìm thấy ổ cắm trên tường và cắm ở cứng vào. "Trên nhãn viết [nữ hóa] bằng tiếng Anh."

Màn hình sáng lên, mọi người bèn đến bên cạnh cô. Để đọc được ổ cứng thì cần có quyền truy cập của Josh, sau khi cậu ta thao tác thì ổ cứng đã được mở ra. Bên trong ổ cứng là một số video báo cáo, sau khi bật lên thì có một đoạn dài toàn màn hình đen trước đó.

Khi video bắt đầu phát, tiếng gõ cửa vang lên. Chung Ích Nhu quay đầu lại thì thấy Thẩm Thích và An Vô Cữu đang tiến đến.

"Hai cậu không phải là giả mạo đấy chứ?" Cô hết sức cảnh giác, đi ra ngoài gọi to tên của bọn họ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại nào.

"Là hai bọn tôi thật đấy." Thẩm Thích đút tay trong túi, trông cực kỳ lười biếng. "Bên kia lại bắt đầu có mưa cầu vồng, bọn tôi rảnh phát chán nên đành qua đây."

"Không phải rảnh phát chán," An Vô Cữu sửa lại. "Nhân lúc bên kia không đi qua được thì bọn tôi muốn xem có giúp được gì không."

Dương Nhĩ Từ tỉ mỉ quan sát bọn họ, sau đó hỏi, "Bên kia có phát hiện được gì không?"

An Vô Cữu ngừng lại một chút, "Cửa không mở được, nhưng mà có một số hiện tượng kỳ lạ, ví dụ chữ ở bên trên lon thiếc màu cam ở vòng trước là Orange, nhưng khi chúng xuất hiện lại lần này thì lại là Green. Nhãn Purple trên lon màu tím cũng được chuyển thành nhãn Orange. Ngoài ra thì không có manh mối nào khác dùng được cả."

Những chi tiết biến hóa này thường là những thứ cần thiết để giải đố, nhưng manh mối quá ít nên chẳng ai có thể giải được ngay bây giờ cả.

"Có vẻ như chúng ta sẽ tốn thời gian ở tầng này đấy."

Ngô Du vừa nói xong, màn hình đen trong video báo cáo liền kết thúc, hình ảnh rõ ràng xuất hiện.

Trước sự ngạc nhiên nhẹ của những người khác, người trong hình mang khuôn mặt của An Vô Cữu, mà giọng nói và dáng người của cậu ta cũng giống cậu y như đúc.

"Đây là anh?" Josh quay sang nhìn An Vô Cữu.

An Vô Cữu thì lại bình tĩnh hơn cậu ta nhiều. "Đây hẳn là A02."

Trong video, A02 có dáng vẻ của An Vô Cữu lại đang không ở trong trung tâm. Cậu ta rõ ràng đang ở bên ngoài, mà nơi cũ nát này có vẻ không hợp với hình tượng của cậu ta lắm: ở đây không có những tòa nhà chọc trời cao vút lên mây, chỉ có những "căn phòng" được dựng lên từ vải vụn và nhựa bỏ đi. Không khi nơi đây cũng xám xịt và buồn tẻ, mà những đứa bé chạy qua cũng đang mặc quần áo vừa cũ vừa bẩn.

Từ trên xuống dướt, đây chính là một khu ổ chuột.

A02 bước nhanh. Có đứa bé nắm chặt tay áo của cậu ta, mong cậu ta có thể cho nó một miếng ăn, cậu ta đành phải dừng lại. Bấy giờ đã không phải là thời dùng tiền mặt để mua bán nữa, nên cậu ta lấy chiếc cà vạt quý giá của mình đưa cho đứa bé, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc sắp rời khỏi khu vực này, cậu ta mới bắt đầu nói chuyện.

[Tôi vừa nhân danh quỹ từ thiện đến thăm một số gia đình có nguy cơ bỏ rơi những đứa trẻ đó. Rất nhiều người trong số họ đến tận lúc con mình lên 4 lên 5 mới quyết định vứt bỏ chúng, tôi nghĩ lý do là vì đó cũng là thời điểm bọn họ phát hiện cơ quan sinh dục của chúng có vấn đề, mà vấn đề này lại nằm ngoài dự tính của bọn họ.]

Nhìn gương mặt của mình xuất hiện trong cảnh tượng như vậy, An Vô Cữu cảm thấy hơi kỳ lạ.

[Và tôi đã tìm thấy cái này.] A02 trong video lấy một lọ thuốc nhỏ ra.

[Nghe nói nơi này có một vị thần y rất lợi hại, người ta đồn rằng bài thuốc của ông ta có hiệu quả kỳ diệu đến nỗi nó đã được lưu truyền ra bên ngoài. Nhưng khi tôi tìm đến chỗ thần y ở, căn phòng đấy đã trống không, và tôi chỉ tìm thấy được chỗ thuốc này trong một đống rác và phế liệu, tôi đang mang chúng về để xét nghiệm.]

A02 cất kỹ thuốc đi rồi đi qua đường, gió lớn như dao nhỏ cứa lên khuôn mặt lo lắng của cậu ta.

Video kết thúc, Josh lại bật cái thứ hai lên. Tên video là [Theo dõi].

Đoạn phim này khác với đoạn trước, mở màn là một nam cư dân ở khu ổ chuột. Anh ta có ngoại hình Đông Nam Á, tuổi ngoài ba mươi, nước da ngăm đen, nói giọng rất già.

[Bây giờ tôi cũng muốn đẻ con gái, ai muốn đẻ con trai chứ, con trai thì đáng được mấy đồng?]

Ngay sau đó là giọng của An Vô Cữu - cũng chính là giọng của A02.

[Vì sao anh lại chỉ muốn đẻ con gái?]

Người đàn ông nở nụ cười như thể câu nói của A02 buồn cười lắm, dáng vẻ anh ta tràn ngập sự từng trải.

[Thiếu con gái ấy mà. Bây giờ môi trường càng ngày càng tệ đi, người thành phố không thể sinh con, nên khả năng sinh con đã trở thành một nguồn lực khan hiếm. Mặc dù có tử cung nhân tạo là công nghệ sinh đẻ đấy, nhưng mà người nghèo không đủ khả năng sử dụng, hơn nữa, bọn họ còn nói rằng con cái sinh ra từ tử cung nhân tạo rất nhỏ, cơ thể rất ốm yếu, sẽ không sống quá 20 tuổi đâu.]

[Càng ngày càng ít con gái, người ta cũng đâu có muốn tuyệt chủng đâu. Con trai thì tốt đấy, có thể nối dõi tông đường, nhưng mà không có ai sinh con cho bọn nó thì nối dõi tông đường kiểu gì hả, khi nào các nhà khoa học đó phát minh được cách cho nam giới sinh con thì lúc đó người ta cũng không cần đợi con gái sinh ra nữa. Tử cung là nguồn tài nguyên khan hiếm đó, tất nhiên cũng chính là tiền đấy!]

Nói xong, người đàn ông nhét một viên đường vào miệng, nhếch miệng cười.

[Anh bạn nhỏ đẹp trai, có phải cậu cũng muốn đẻ con gái không?]

A02 im lặng trong giây lát.

[Chẳng lẽ anh có cách nào ư?]

[Đương nhiên là có, hai đứa con gái của tôi là nhờ nó chứ đâu ra. Cậu không biết đâu, chỗ này bọn tôi trông có vẻ tồi tàn thế thôi, nhưng thực ra tàng long ngọa hổ đấy nhé. Cậu đi hỏi xung quanh xem, có một bác sĩ nước ngoài rất lợi hại, ông ta bán một loại thuốc chuyển thai ① có thể đảm bảo cho cậu sinh con gái đấy.]

[Thật ư?] Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng giọng của A02 lại cực kỳ lạnh lùng.

[Đương nhiên rồi, không tin thì cậu đi tìm thử mà xem, tôi lừa cậu làm gì. Có nhiều người muốn nối dõi tông đường, mà mỗi ngày mọi người đều cố gắng tạo cơ hội cho con của mình chứ sao nữa.]

Câu này khiến những người đang lắng nghe ở đây lạnh toát người.

Chẳng ai ngờ được đây lại chính là nguyên nhân.

A02 không trả lời. Màn hình rung lắc một chút rồi ngắt.

An Vô Cữu cảm thấy rất kỳ lạ.

Trước khi xem đoạn video này, sau những sự kiện kỳ ​​lạ ở tầng đầu tiên, cậu - cũng giống như những người khác - đã nghĩ rằng tổ chức này không quá hào nhoáng và đàng hoàng như vẻ ngoài của nó, hoặc ít nhất cũng không phải là một tổ chức từ thiện hoàn toàn dành cho trẻ em như người sáng lập đã nói trong video đầu tiên đó.

Rốt cuộc, sẽ không có tổ chức từ thiện nào có nhà xác cả.

Nhưng những gì A02 đang làm bây giờ lại như đang đi ngược lại suy nghĩ này của cậu.

Cậu ta dường như đang đi tìm kiếm bằng chứng cho việc những đứa trẻ này đã bị làm hại bởi những viên thuốc này, như thể đang đi tìm kiếm một chân tướng nào đó.

Nếu thật sự là thế, vậy thì có lẽ Trung tâm thu nhận đã thu nhận quá nhiều những đứa trẻ dị dạng nên A02 mới để ý đến và đi tới chỗ bãi rác tập trung nơi lũ trẻ bị bỏ rơi để tìm câu trả lời.

Hành động của A02 và của trung tâm kỳ lạ này quá mâu thuẫn với nhau.

Josh mở video cuối cùng. Nó vẫn là video báo cáo của A02, nhưng trong báo cáo này cậu ta không tự xuất hiện.

Lúc giọng nói vang lên, tất cả đều ngẩn người. Giọng nói vang lên chính là giọng của Josh - hoặc nói đúng hơn, là giọng của D03.

[Xin cho hỏi, ở đây cho nhận nuôi bé gái sau khi trả phí đúng không?]

D03 chưa bao giờ xuất hiện trong khung hình, mà ống kính thu nhỏ có vẻ như được gắn trên người cậu ta. Máy quay rung lắc một chút, bên trong khung hình là một người đàn ông trung niên bụng phệ với mái tóc thưa thớt. Chiếc áo lót bẩn thỉu như sắp bị bung ra vì chiếc bụng căng tròn của gã ta.

[Cậu nuôi à?]

[Tôi thay mặt bạn tôi đến hỏi. Cậu ấy không có thời gian để đến đây, nên cậu ấy nhờ tôi hỏi hộ. Chỗ này có nhiều bé gái lắm à? Giá đại khái là bao nhiêu?]

Người đàn ông lấy ra một chiếc máy tính bảng, đầu ngón tay thô ráp đen đủi trượt xuống, [Cậu tự nhìn đi, đây là ảnh chụp và giá cả, đều là hàng chất lượng tốt, cậu cứ từ từ chọn.]

Trong video xuất hiện ngón tay của D03. Cậu ta lướt màn hình vài cái, sau đó hỏi một câu khiến gã đàn ông kia ngạc nhiên.

[Tôi nghe nói chỗ ông có một số... bé gái không bình thường lắm.]

Gã sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái. [À, cậu nói loại đó ấy hả.]

Sau đó, gã ta gõ ngón tay vài lần. Trên màn hình xuất hiện một bảng phân loại khác có tên [Thiên sứ Đôi Hoàn mỹ].

[Tôi còn tưởng không có ai sẽ muốn bọn chúng chứ, lúc trước có rất nhiều đứa được sinh ra xong lại biến mất, cuối cùng tôi cũng chẳng rõ mấy đứa đó bị đưa đi đâu.

Tôi nói thật với cậu nhé, bọn tôi đều là người làm ăn cả, nên thành thật với nhau. Những đứa này trước đó tôi không hiểu rõ nên mua về, lúc đầu cứ tưởng là con gái, không ngờ lại là quái thai, nuôi một hồi thì cái đó lại dài ra.]

Trên mặt gã ta lộ rõ vẻ kinh tởm không thể che dấu được.

[Nếu cậu muốn, tôi đóng gói thanh lý giá rẻ cho cậu đó.]


Tác giả có lời muốn nói:

① Thuốc này được dựa trên tin tức về "thuốc chuyển thai" thời trước, nhưng mà trong hiện thực thì nó là loại thuốc đảm bảo "nữ chuyển nam", "chỉ sinh con trai".

Ở đây sử dụng irony (反讽/dùng cái trái ngược với kỳ vọng để làm bật lên một ý nghĩa nào đó) nên sẽ ngược lại với thực tế, trong xã hội thực sự thì không có chuyện (cố gắng sinh đẻ) để biến nam thành nữ. Trong câu chuyện này, bọn họ muốn đẻ ra con gái vì muốn có được lợi ích từ việc lợi dụng giá trị sinh sản của con gái chứ không phải vì thích con gái, còn trong thực tế thì bọn họ muốn thỏa mãn quan niệm cổ hủ của mình và sẵn sàng tin vào mấy cái thuốc không có căn cứ khoa học để sinh con trai, với cả cũng thật sự không thích con gái nữa.

Các bạn tra cứu tin tức sẽ thấy về cơ bản bọn họ đều uống thuốc chuyển sinh để biến thai nữ thành nam. Nhiều người thiếu hiểu biết vẫn đặt hy vọng vào những viên thuốc nhỏ không rõ nguồn gốc này, chúng thậm chí còn có thể gây sinh non và dị dạng thai nhi, cuối cùng bị lừa một cách thảm hại.

Thậm chí, có nhiều người còn xếp hàng ở một số blog, bài đăng để gửi lời cầu nguyện như "nhận con trai", đúng là cầu con online, mặc dù bây giờ lứa cha mẹ đã là 9x rồi nhưng vẫn có những gia đình vẫn không muốn sinh con gái một chút nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play