"Các cậu!"

Chung Ích Nhu nhanh chóng nhặt sách trên mặt đất lên ôm vào lòng, trông hết sức không thể tin được, "Hôm nay mới là ngày thứ ba..."

Tại sao cả hai cái người này đều bị ám ảnh với số ngày đến vậy?

"Đúng vậy." An Vô Cữu khẽ đáp lại.

"Vẫn vậy hả?" Chung Ích Nhu đi đến trước mặt cậu, nhưng cô bỗng nhạy bén phát hiện ra cái gì đó. Cô xem xét mặt An Vô Cữu, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thích, "Tối hôm qua rốt cuộc cậu đã làm gì cậu ta vậy, cậu ta quay lại như cũ rồi!"

Làm sao cô ấy lại phát hiện ra vậy?

An Vô Cữu cũng quay đầu nhìn Thẩm Thích.

"Chị đoán xem?" Thẩm Thích cố ý đưa cái tay bị còng kia ra trước mặt, đồng thời cũng kéo theo tay trái của An Vô Cữu.

Chung Ích Nhu định lấy bàn tay đang rảnh ra nhéo người mình, nhưng lại nhận ra móng tay dài như vậy nhéo sẽ đau nên lại thôi.

Thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, An Vô Cữu mới muộn màng hiểu ra mọi chuyện. Cậu chậm chạp giải thích, "Chị hiểu lầm..."

Thẩm Thích cười, cắt lời An Vô Cữu, "Không phải như chị tưởng đâu, bọn tôi thật sự trong sạch mà."

Vốn dĩ hiểu lầm cũng không lớn như vậy, thế nên lời giải thích của anh càng có vẻ không hợp lí.

"Tôi tin, tôi tin," Chung Ích Nhu gượng cười hai tiếng, cố gắng để bản thân không liên tưởng đến những hình ảnh và hành động mà bọn họ chưa nói đến.

"Đúng rồi, suýt thì quên việc chính," Chung Ích Nhu ném quyển sách lên ghế sofa ở hiên, nói với bọn họ, "Vừa nãy tôi định đến gọi các cậu, bọn họ đang chờ ở phòng họp rồi."

An Vô Cữu lập tức hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua?"

Chung Ích Nhu đi đằng trước dẫn bọn họ đi ra ngoài. Nghe xong, cô quay đầu, nói, "Trước mắt thì vẫn là đêm Bình An, để xem hai cậu thế nào."

Mọi người tụ tập trong phòng họp đang ngồi quanh một chiếc bàn dài hình bầu dục, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau. Trong đó, người có sắc mặt trầm trọng nhất là Dương Minh.

An Vô Cữu nhận ra Lưu Thành Vĩ - kẻ bị tình nghi là tín đồ tà giáo - đang không có mặt ở đây, có lẽ vì Dương Minh nghĩ gã không xứng đáng để xuất hiện, hoặc có lẽ hắn sợ gã sẽ gặp An Vô Cữu.

Sau khi ba người tiến vào, ánh mắt của Dương Minh vẫn luôn khóa chặt trên người của An Vô Cữu. Đương nhiên là hắn cũng phát hiện luôn cái còng tay đang còng cậu và Thẩm Thích lại với nhau.

"Tại sao hai cậu lại thành ra thế này?" Giọng điệu của Dương Minh không tốt lắm.

Thẩm Thích giơ cánh tay đang bị còng với An Vô Cữu lên, tùy ý thành thật nói, "Tối hôm qua tôi vào phòng cậu ta."

Dương Minh nhíu mày, "Cậu đến phòng của cậu ta để làm gì?"

"Còn làm gì nữa?" Thẩm Thích cười cười, kéo An Vô Cữu ngồi vào mấy ghế còn dư lại, tay cứ quang minh chính đại để trên bàn, "Tôi càng nghĩ càng thấy cái vụ 'tín đồ tà giáo' này đáng sợ, nên muốn tìm người khác ngủ chung với mình."

"Phòng tôi là phòng số 7, tối hôm qua chỉ có thể vào được phòng số 5 của An Vô Cữu hoặc phòng số 1 của ông. Tôi suy nghĩ một lúc: nếu vào phòng ông, nhất định ông sẽ thấy tôi là tín đồ tà giáo muốn đến giết ông, thế thì không ổn lắm, thế thì tôi chỉ có thể đến phòng An Vô Cữu mà thôi."

(Giải thích: Thẩm Thích đã ngủ trong phòng người khác vào đêm trước, nên là muốn ngủ tiếp trong phòng người khác thì chỉ có thể đi tiếp theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ đến phòng tiếp theo. Nếu Thẩm Thích ngủ lại phòng số 8 ở đêm trước, đêm qua anh sẽ phải ngủ ở phòng số 1. Nhưng thực ra Thẩm Thích đã ngủ ở phòng số 6, nên là đêm qua anh ngủ ở phòng số 5 của Vô Cữu.)

Lời anh nói hết sức không đứng đắn, Dương Minh chẳng tin nửa chữ.

Nhưng An Vô Cữu đã mở miệng, "Là tôi yêu cầu đấy."

Mặc dù cậu không biết tại sao mình lại đột nhiên trở nên kỳ lạ như một tên phản diện, nhưng nếu cậu đã lỡ để lại ấn tượng "không dễ đối phó" trong mắt mọi người thì đột nhiên tỏ vẻ lễ phép như cũ chỉ khiến người ta càng thêm nghi ngờ mà thôi.

Đã đến nước này thì đành phải tiếp tục vậy.

Vì thế, An Vô Cữu cố gắng giả vờ thành dáng vẻ của mình lúc trước. Sợ nói lắp, cậu chỉ có thể nói chậm lại, vô tình lại khiến người khác có ảo giác rằng cậu đã dự liệu được tất cả.

"Tôi cũng chẳng biết tại sao Thẩm Thích lại đến phòng mình - có lẽ là do nghi ngờ tôi, sợ ban đêm tôi có động tĩnh gì. Nếu đã vậy, tôi đơn giản cứ đổi lấy một cái còng tay, anh ta không yên tâm thì cứ còng lại với nhau. Nhưng mà, cái hệ thống này tệ quá, chìa khóa phải đổi riêng lại còn hết hàng, bọn tôi đành bị còng với nhau vậy."

"Chỉ đơn giản là thế thôi."

Giả vờ xong, Thẩm Thích liền quay đầu lại nhìn cậu.

Học thói hư nhanh đấy.

Nhưng An Vô Cữu không nhìn anh, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Minh.

Dương Minh nửa tin nửa ngờ.

Không ai nói gì cả, Ngô Du đành chủ động nói chuyện xảy ra tối qua, "Tối hôm qua tôi canh chừng Lưu Thành Vĩ, sau nửa đêm nhắm mắt một lát lúc khí thôi miên được thả ra. Anh ta không nhắm mắt gì cả, vẫn cứ luôn giãy giụa, không biết mọi người có nghe được giọng anh ta hay không nữa. Khí thôi miên vô dụng đối với anh ta. Muốn đi xem ngay bây giờ không? Có lẽ vẫn thấy được vết giãy giụa trên sofa đấy."

"Không cần." Dương Minh trầm giọng, nói.

Ueno khẽ nói, "Đúng rồi... Có phải chúng ta nên nhìn thanh máu của Thẩm Thích và An Vô Cữu nữa không?"

An Vô Cữu không nói nhiều, trực tiếp gõ vào thanh máu đã được đặt mặc định khỏi bảng điều khiển. Một thanh máu nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu cậu. Cậu không mất thanh máu nào.

Thẩm Thích cũng vậy.

Chung Ích Nhu thấy thế, nhướng mày, sau đó dựa vào ghế, "Cái này có nghĩa là chiến thuật tối qua của chúng ta có tác dụng đúng không? Không ai mất máu, Lưu Thành Vĩ đúng là tín đồ tà giáo."

Dương minh trầm mặc, không đáp lại ngay.

Đối tượng yêu thầm của Lưu Thành Vĩ là Chung Ích Nhu, mà gã lại còn là đối tượng bị Dương Minh nguyền rủa. Vì bảy điểm này, Lưu Thành Vĩ phản bội hắn, hắn cũng chẳng bất ngờ.

Kể cả Lưu Thành Vĩ có là đường đỏ của hắn, gã cũng chỉ là một kẻ hèn đáng giá hai điểm mà thôi.

Mà An Vô Cữu bây giờ đang đánh giá vẻ mặt của Dương Minh.

Dương Minh sẽ không quyết định nhanh như vậy, điều này cậu biết rõ.

Những người như hắn - những người đã mặc cảm, tự ti rất lâu bỗng nhiên được lên nắm quyền - luôn có tâm lý phản kháng lại người khác. Bọn họ sẽ thường chế giễu quan điểm của người khác và chỉ coi ý kiến của mình là đúng nhất.

"Không nhất thiết."

An Vô Cữu mở miệng, ngón tay phải làm bộ như đang gõ trên bàn để giả vờ phong thái của cậu lúc trước, chậm rãi nói, "Cũng có khả năng tín đồ tà giáo đã thấy mũi dao nhắm thẳng vào họng Lưu Thành Vĩ nên tương kế tựu kế để đổ vấy nghi ngờ lên đầu anh ta thì sao?"

Lão Vu nhớ lại lúc bản thân tận mắt thấy An Vô Cữu nhét cái gì đó cho Lưu Thành Vĩ, không thể không nhíu mày, "Bỏ qua một cơ hội giết người chỉ để đổ vấy nghi ngờ cho người khác ư?"

"Thế thì sao?" Biếu tình của An Vô Cữu hết sức bình tĩnh khác hẳn lúc trước, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

"Nếu tôi là tín đồ tà giáo, thậm chí tôi sẽ chọn tự giết mình ngay ngày đầu tiên kìa. Cơ hội giết người không là cái gì cả. Chỉ cần tôi có thể làm loạn tất cả người chơi, để mọi người giết nhau, vậy thì tín đồ tà giáo như tôi đây còn cần phải tự mình ra tay ư?"

Cậu vừa nói xong, tất cả mọi người quanh bàn đều vô thức nhìn Dương Minh.

"Mày có ý gì?" Dương Minh độc ác nhìn cậu, "Để giải vây cho Lưu Thành Vĩ, mày dám hắt cả nước bẩn lên người bị hại duy nhất trên bàn là tao ư?"

Hắn vẫn còn nhớ rõ rành rành nội dung trên tờ giấy bị vứt đi kia.

"Chỉ ví dụ mà thôi, đừng căng thẳng."

Có lẽ vì An Vô Cữu không thể giả điên như trước, chỉ có thể nói những lời này với vẻ mặt vô cảm, bất chợt cậu lại càng giống một tên điên quá mức bình tĩnh.

Dương Minh không ngờ mình sẽ rập bẫy lời nói của An Vô Cữu. Hắn nói với những người khác, "Không ai chỉ có hai mạng lại lựa chọn tự giết mình cả, cái đạo lý dễ hiểu này tôi không cần nói hẳn mọi người cũng đều hiểu."

Nói xong, hắn ném tờ giấy bị vứt đi kia từ trong túi âu phục ra trước mặt mọi người.

"Đây là lí do tại sao An Vô Cữu lại liều mạng tẩy trắng cho tội trạng của Lưu Thành Vĩ, mọi người xem thử đi."

Biết ngay mà.

An Vô Cữu đã chuẩn bị từ trước rồi. Hoặc là, việc Dương Minh công khai tờ giấy cũng nằm trong kế hoạch của cậu.

Cũng may Dương Minh không mang Lưu Thành Vĩ ra đây, không thì sẽ có chút rắc rối nho nhỏ mất.

Chung Ích Nhu liếc một cái, lại nhìn Thẩm Thích, "Ý của anh là, cái này do An Vô Cữu viết?"

An Vô Cữu không cười, chỉ thờ ơ nói, "Làm sao chứng minh được là tôi viết cái này? Một mảnh giấy à? Có khi ông cũng tự viết được mấy chục mảnh ấy chứ."

"Ngoại trừ mày thì ở đây còn ai viết chữ bằng tay trái nữa hả?" Dương Minh cười lạnh.

"Được thôi."

Cảm giác Dương Minh đã hoàn toàn tin vào sự đáng ngờ của Lưu Thành Vĩ, An Vô Cữu dừng lại. Cậu dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào Dương Minh, nói ra một câu như thể đã từ bỏ, "Tùy ông vậy."

Thể hiện mình không thể phản bác đúng lúc sẽ càng làm đối phương thêm tin vào suy nghĩ của chính họ.

Dù sao thì cũng đâu có ai có thể chân chính quyết đấu với cậu.

An Vô Cữu "giận dữ bỏ đi" để thể hiện sự bất mãn với Dương Minh, nhân tiện cũng lôi cả Thẩm Thích đang xem tờ giấy đi.

Suốt quãng đường, An Vô Cữu nghĩ lại về mỗi bước trong kế hoạch của mình.

Hơi lệch chút, nhưng về cơ bản là đã xong rồi.

Những thứ cậu muốn làm và không muốn làm, cuối cùng đều đã làm cả.

Đến tận khi Thẩm Thích túm chặt cậu.

"Cậu định đi đâu đấy?" Anh duỗi cổ, ngẩng đầu, đi đến phòng gần bọn họ nhất - phòng piano, "Nghỉ ngơi đi, tôi ngủ không ngon, kiệt sức rồi."

Anh đẩy cửa phòng đàn ra, kéo An Vô Cữu vào.

Đối mặt với Thẩm Thích, An Vô Cữu cũng không giả vờ nữa. Cậu thẳng thắn đến mức hơi đáng yêu.

"Vì sao lại ngủ không ngon? Không phải anh bị ép đi ngủ sao?"

"Trong lòng có chuyện nên tỉnh dậy sớm quá. Còn cậu, cậu thì lại mãi chẳng tỉnh."

Anh còn gọi An Vô Cữu hai tiếng nhưng cậu chẳng phản ứng gì. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Thích còn tưởng cậu thấy không khỏe. Anh nghĩ, nếu cậu thật sự ốm ở đây, chẳng phải bản thân mình sẽ phải ở trên giường cả ngày cùng cậu sao?

Thẩm Thích bước đến cây đàn piano, rảnh tay nâng nắp đàn piano tích tụ tro bụi, ngón tay điểm lên những phím đen. Đàn piano phát ra âm thanh u sầu dễ chịu.

Nhìn đàn piano, An Vô Cữu cũng duỗi tay ra chạm vào, cuối cùng không thể không ngồi lên ghế đàn.

Thấy cậu định đánh đàn, Thẩm Thích cũng ngồi xuống, sóng vai cạnh cậu.

"Anh không tin tín đồ tà giáo tồn tại," An Vô Cữu đặt bàn tay phải bị thương lên trên phím đàn, đánh vài nốt, "Nhưng anh cũng không rõ nguyên nhân tại sao Dương Minh lại tụt thanh máu, nên anh đành phải bắt đầu từ tôi - kẻ khả nghi nhất ở đây."

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, rõ ràng An Vô Cữu trước mặt anh đang mang tính cách thiện lương, nhưng thái độ thẳng thắn của cậu lại giống như một con dao vừa nhanh vừa bén, cứ thế dứt khoát mổ toang người ta ra.

Thẩm Thích không trả lời câu hỏi của cậu ngay. Anh rũ mắt, cũng đặt tay lên trên phím đàn, học theo An Vô Cữu ấn lên phím đàn.

"Cậu biết đánh đàn hả?" Suy nghĩ của Thẩm Thích nhảy sang một câu hỏi khác.

An Vô Cữu không biết nên nói không hay có. Cậu không có bất kỳ ký ức nào về việc học đàn piano, nhưng khoảnh khắc đặt tay lên đàn, dường như cậu đã vô thức biết mình nên làm gì.

"Anh không biết ư?"

Mặc dù câu hỏi của mình bị hỏi ngược lại, Thẩm Thích vẫn không giận, chỉ cười cười, "Đúng vậy, tôi không biết. Chưa bao giờ chạm vào luôn. Không phải đây là những thứ không quan trọng chỉ những người tài giỏi trong giới thượng lưu mới hay làm ư?"

An Vô Cữu không đáp lại anh. Cậu đàn bằng một tay, tốc độ đàn càng ngày càng nhanh. Nhưng đáng ngạc nhiên là Thẩm Thích cũng học rất nhanh, dần dần gần như theo kịp chính cậu.

Những nốt nhạc dần dần hợp nhất.

Nếu anh không nói dối, vậy thì tốc độ học của anh đúng là phi nhân loại.

Thẩm Thích không hỏi tiếp nữa, anh biết An Vô Cữu sẽ không nói cho anh đáp án. Hơn nữa, anh cũng muốn thưởng thức thú vui của việc tự tìm câu trả lời.

Hết bài này đến bài khác, An Vô Cữu càng ngày càng thấy mơ hồ với ký ức của mình. Vì thế, cậu đàn càng ngày càng nhanh hơn, càng ngày càng khó hơn.

Đến tận khi Thánh Âm vang lên, tiếng đàn mới ngừng lại đột ngột.

"Mọi người chú ý, người chơi Ngô Du thách đấu người chơi Lưu Thành Vĩ."

Im lặng một giây.

Một lần nữa, An Vô Cữu tiếp tục đàn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Anh ta chỉ có ba thanh máu thôi," Thẩm Thích chế nhạo An Vô Cữu, "Không phải lúc trước cậu muốn tất cả mọi người đều sống sót đến cuối ư?"

"Lúc mới vào vẫn còn là thiên thần thánh thiện bé nhỏ, chưa gì đã nhanh chóng nhẫn tâm như vậy rồi ư?"

An Vô Cữu không ngừng lại cái tay đang đánh đàn của mình, chỉ thờ ơ nói, "Lòng tốt đúng lúc thì mới có thể sống sót."

Phòng đàn và khu vực quyết đấu cách nhau một hành lang dài và một phòng khách, nhưng giữa những nốt nhạc, bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng chửi bới mơ hồ. Nghe tiếng chúng hòa vào nhau, An Vô Cữu không thể không cảm thấy hơi thương hại.

Nhưng âm thanh ấy dần dần chồng lên hình ảnh Lưu Thành Vĩ và Ueno nhét bánh mì khô cứng vào trong miệng cậu lúc trước.

Cũng chồng lên hình ảnh gã muốn đánh chết chính cậu.

Quả nhiên, chỉ đau đớn trong im lặng thì không thể nhận được sự đồng tình được.

Những ngón tay của An Vô Cữu không ngừng lướt trên những phím đàn càng lúc càng nhanh như thể muốn chôn vùi đi những âm thanh ở ngoài kia. Không biết là do ảo giác hay thật sự là như vậy, những tiếng kêu thảm thiết kia dường như thật sự dần dần biến mất.

Đến tận khi Thẩm Thích đập mạnh tay lên những phím đàn, tiếng đàn sai thật to mới có thể lôi An Vô Cữu khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Anh vươn tay ra áp lên ngực An Vô Cữu.

An Vô Cữu nghi hoặc nhìn anh.

"Lương tâm của cậu nói với tôi rằng bây giờ nó đang cảm thấy khó chịu." Thẩm Thích nghiêm túc nói.

Nói xong, cái tay đang đặt trên ngực cậu vỗ vỗ.

"Ngoan nào, đừng nhảy loạn nữa."

Người này đang làm cái gì vậy? Tự dưng lại ra lệnh cho trái tim của người khác.

An Vô Cữu bình tĩnh hít sâu, sau đó đứng dậy.

Trên thực tế, ba trận quyết đấu liên tiếp cũng không dài lắm, mà xét việc Lưu Thành Vĩ đã bị thương đến như vậy, một lần quyết đấu cũng không thể kéo dài hơn được.

"Đây cũng không phải là trò chơi role-play*," cậu nhìn Thẩm Thích, "Anh cũng không phải thám tử, tìm kiếm hung thủ chẳng có ý nghĩa gì cả. Ở đây, mỗi một người đều là hung thủ."

(*) Role-play/sắm vai nhân vật: trò chơi mà người chơi giả làm một nhân vật nào đó khác rồi hành động dựa theo thiết lập nhân vật của mình

Thẩm Thích cũng đứng dậy theo cậu, đi cùng cậu về phía trước.

"Ai bảo không có ý nghĩa gì?"

An Vô Cữu dừng chân, chăm chú nhìn Thẩm Thích.

"Muốn biết chân tướng đến vậy sao?"

Thẩm Thích không đáp lại ngay, nhưng đó cũng tính là câu trả lời.

Vòng chơi này cơ bản đã là vòng chơi cuối cùng của Thẩm Thích, lúc đầu anh chỉ định thụ động tham gia, nhưng không ngờ là trong vòng này lại xuất hiện một người như cậu.

Một người khiến Thẩm Thích muốn phân cao thấp cùng.

Thế mà, An Vô Cữu lại chỉ cười nhẹ, "Vậy thì cố lên."

Thẩm Thích ngẩn người đến tận khi An Vô Cữu đẩy cửa phòng đàn ra.

Ngoài cửa là Ngô Du vừa trở về từ khu vực quyết đấu. Khóe miệng cậu ta dính máu, tay áo khoác cũ mèm bị rách, bên dưới là một vết thương thoáng qua trông khá sâu.

Lưu Thành Vĩ chỉ còn một thanh máu duy nhất trong trong vòng đấu cuối cùng. Gã không lên, cũng không cần lên.

Thẩm Thích đang định hỏi liệu quyết đấu đã xong chưa thì liền nghe thấy Thánh Âm thông báo kết quả.

"Người chơi Lưu Thành vĩ tử vong, số thanh máu bằng không, trò chơi thất bại."

Đương sự duy nhất là Ngô Du lại bình tĩnh đến lạ. Cậu giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn về phía An Vô Cữu và Thẩm Thích.

"Tôi có thể mở còng, để tôi giúp hai anh."


Tác giả có lời muốn nói: 

Cuối tháng sắp đến, bạn có bao nhiêu dịch dinh dưỡng để tặng Vô Cữu và Thẩm tea vậy ~ Cảm ơn mọi người! (khom lưng) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play