Quễ vẹt ngoài phòng khách cứ gào thét với tôi, tôi vào phòng ngủ, đóng cửa, kiểm tra điện thoại.

Ngay khi mở máy, trên màn hình báo hai cuộc gọi nhỡ.

Mặc dù số điện thoại này đã bị xóa, nhưng trải qua ba năm, tôi đã thuộc lòng số này.

Là số của Ngô Khâm.

Cũng đã chia tay, sao anh ta còn gọi cho mình?

Con tim mách bảo chuyện này chẳng tốt lành gì thế là tôi nhanh chóng xóa thông báo cuộc gọi nhỡ rồi chặn luôn số điện thoại.

Thôi giờ ăn dưa một chút.

Mở hot search ra, ​​hastag về Kỷ Tứ vẫn chưa out khỏi top 3.

Tôi không khỏi thở dài, người này thật sự quá hot rồi.

Phần khống bình của fan cũng rất kịch liệt, khắp nơi toàn là bài cầu phúc với recommend.

Những hình ảnh đi kèm đều là hình ảnh sân khấu trước đây của Kỷ Tứ.

Trên sân khấu tỏa sáng, chàng trai trẻ với dung mạo ngang ngạnh nhìn xuống khán đài, cả người chói mắt hơn cả ánh đèn.

Không biết vì sao nhưng tôi luôn cảm thấy phong thái của anh ta có chút quen thuộc.

Quá quen thuộc.

Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên tôi phát hiện anh ta rất giống với quễ vẹt mà tôi mua hôm nay!

Lúc nhìn người khác đều thích nhìn từ trên cao xuống, ngay cả phong thái như đòi nợ của cả hai cũng giống nhau đến vi diệu…

Tôi không thể nhịn được cười, thật là trùng hợp.



Tôi đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, suy nghĩ một hồi mà trong lòng vẫn không yên.

Tôi thận trọng mở cửa, thò đầu ra khỏi hành lang.

Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy đũy vẹt trong lồng đang lén la lén lút nhảy lên khay thức ăn, nó nhìn quanh tứ phía một lượt rồi thò đầu vào.

Một lúc sau, một giọng nói sột soạt vang lên.

Quễ vẹt khịt mũi một cái: “Má nó, khó ăn chết đi được”

—-

Điều đầu tiên tôi làm khi thức dậy vào ngày hôm sau là vào phòng khách xem quễ vẹt.

Ngay khi bước tới ban công, tôi giật nẩy người!

Quễ vẹt nằm thẳng cẳng dưới đáy lồng, cả người cứng đờ, hai mắt nhắm nghiền.

Clm? Chết rồi?

Chết vì đói hay là chết vì sôi máu đây?

Tôi có nghe nói không nên nuôi chim sẻ vì chúng thường vì bực tức mà chết.

Lẽ nào vẹt cũng vậy?

Quễ vẹt cục súc này bị nghẹn cục tức quá lớn rồi?

Tôi giật mình, nhanh chóng mở lồng lấy đũy vẹt ra.

Nhéo một cái, thấy hơi sai sai.

Mềm mà, cứng chỗ nào?

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đũy vẹt thình lình ngẩng đầu lên, hai mắt nhỏ lóe lên một tia sáng, nó nhanh chóng môt tôi một cái!

Tôi đau đớn buông tay ra, nó tung cánh bay ra ngoài, đứng trên thanh rèm, đắc thắng nhìn tôi.

“Đấu với bố à, tốt hơn hết là mày nên chui lại vào bụng mẹ phát triển một lần nữa đi!”

Tôi ngây người nhìn nó.

Đũy chim này, nó còn dám giả vờ chết!

Lần này tôi thực sự cảm thấy có gì đó không ổn, tôi cau mày nhìn nó: “Rốt cuộc mày là thứ gì? Vẹt thành tinh à?”

Nó nghiêng người nhìn tôi, nói từng chữ: “Tao-là-bố-mày.”

… Tôi ngồi trên sofa, nghiêm túc nhìn đũy vẹt.

“Công tâm mà nói, tao không hề hề xúc phạm mày. Tao vẫn rất thích mày, còn mua hẳn cho mày một cái lồng lớn.”

“Mày có biết một tháng tao kiếm được bao nhiêu tiền không?”

“Tao mua cái lồng này với giá bằng 1/10 tiền lương của tao đó, còn mua cho mày thức ăn và đồ chơi đắt tiền nhất cho chim nữa. Tao có đối xử tệ bạc với mày không?”

“Tao thích mày như vậy mà mày còn mổ tao, lương tâm mày bị chó ăn rồi!”

Tôi chìa những ngón tay bị mổ đến sưng tấy của mình ra cho nó xem.

Đũy vẹt thò đầu xem xét, trong mắt lóe lên tia đờ đẫn.

Không hiểu vì sao nhưng tôi thực sự nhìn thấy được sự bối rối trên khuôn mặt của một con chim!

Nó bay xuống, đứng trên bàn cà phê, nhìn tay tôi rồi quay đầu lại, gượng gạo nói: “Ai bảo cô nhốt tôi vào lồng, còn cho tôi ăn mỗi hạt thóc, đồ khô! Lại còn đòi lột da tôi nữa chớ!”

“Mày là chim, không ăn thóc thì ăn cái gì?!”

“…”

Tôi ngập ngừng đưa ngón tay bị cắn của mình ra chạm vào nó.

Nó cảnh giác giật mình quay đi: “làm gì?”

Tôi giơ ngón tay có chút đỏ của mình ra: “Mày cũng đã cắn tao rồi, coi như lời xin lỗi, cho tao sờ còn không được sao?”

Đũy vẹt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, lắp bắp nói: “Sờ, sờ cái rắm á, cô có biết sờ Lão Tử giá bao nhiêu không?!”

Clm kệ mẹ mày bao nhiêu tiền, chỉ là một con vẹt thôi mà làm như có giá lắm ấy?

Thấy nó chỉ được cái mạnh miệng, tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu nó.

Không giống như cái miệng cứng của mình, những sợi lông nhỏ trên đỉnh đầu của nó rất mềm.

Một giây trước khi nó mở miệng định mắng tôi, tôi đã bóp chặt cái miệng nhỏ nhắn nhọn hoắt của nó: “Sau này chúng ta hãy sống hòa thuận đi.”

ngạm cái mỏ lol lại

“Chung cư này toàn là mèo hoang. Một con chim như mày có khi đủ bữa cho bảy đến tám con. Bây giờ mà ra ngoài mày chắc gì sống nổi đúng không?”

“Tao sẽ chăm sóc mày thật tốt, không cần biết mày là vẹt tinh hay thứ gì khác, chúng ta sống hòa hợp nhau xem sao nhé?”

Nó hất ngón tay tôi ra, nhìn chăm chăm vào tôi: “Cô không sợ vẹt biết nói sao? Cô không sợ nửa đêm bị quái vật ăn thịt sao?”

Ha.

Mở lồng còn không thể, chỉ biết giả vờ chết, mày cũng có phần tự tin bản thân quá ha.

Tôi nở một nụ cười đạo đức giả: “Sao có thể chứ? Tao thích mày là nhờ chính cái nết đũy vẹt của mày đó!

“Khác biệt, độc nhất vô nhị!”

Đũy vẹt nhìn tôi, cái mỏ nhỏ mấp máy một chút.

Một lúc sau nó quay đầu lại: “Để bố mày suy xét.”



Thực ra, ý tưởng muốn nuôi một em vẹt nhỏ như này cũng rất đơn giản.

Hồi còn nhỏ, tôi đã xem một bộ phim có tên là “Little Parrot“, em vẹt nhỏ trong đó cũng rất thông minh, cái gì cũng nói được.

Nếu có một em vẹt như vậy ở cùng, có lẽ tôi có thể thoát khỏi thảm cảnh thất tình của mình càng sớm càng tốt.

Tức giận vẫn tốt hơn là buồn.

Nhìn đũy vẹt cuối cùng cũng yên lặng, tôi bật TV lên xem rồi ăn sáng một chút.

“Mày muốn ăn gì? Tao gọi đồ ăn giao tới.”

Không lời đáp.

Tôi quay đầu nhìn nó đầy nghi ngờ.

Con vẹt xanh nhỏ bé đang đứng trên bàn cà phê, nó nhìn chằm chằm vào TV với vẻ mặt phức tạp.

Tin tức đang phát trên TV.

“Vào ngày thứ 12 khi ca sĩ chính tài năng Kỷ Tứ hôn mê, mẹ của anh ấy là Trương Lam Y đã lần đâu tiên xuất hiện để nói về tài sản của Kỷ Tứ. Theo thông tin từ người nhà cho hay, Kỷ Tứ có 7 công ty. Chúng ta hãy cùng xem chi tiết … ”

“Sao, vẹt cũng muốn ăn dưa à?” Tôi trêu chọc.

Đũy vẹt không chửi tôi nữa, chỉ im lặng xem TV.

Tôi đoán đũy vẹt này có thể là một fan hâm mộ của Kỷ Tứ, nhìn cưa cưa gặp nạn trong lòng hẳn đau đớn lắm.

Để an ủi nó, tôi mở menu cho nó xem: “Mày xem xem, có gì muốn ăn không?”

Đũy vẹt ngó qua tôi: “Cô mà tốt bụng vậy sao? Không phải đang âm mưu giết tôi đấy chứ?”

……

Má nó, chó cắn Lã Động Tân*

* không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt (Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)

Tôi lại mở điện thoại: “Thế mày cứ ăn thóc tiếp đi, ăn thóc không giết được mày đâu.”

Nó ngập ngừng quay đầu lại, bay tới vai tôi.

“Mau mở cho bố xem, ngày nào cũng ăn thóc, bố mày sắp biến thành thóc luôn rồi đây này.”

Cái thứ nhỏ đến mức chả lớn được hơn một nắm tay mà cứ mở miệng ra bố bố, trong thâm tâm tôi rất muốn cười nhưng sợ cười nó lại không vui.

Tôi vuốt màn hình điện thoại lên xuống: “Mày biết chữ không? Có cần tao nói tên món cho mày chọn không?”

Đũy vẹt liếc tôi, ánh mắt có chút khinh thường: “Bố mày không chỉ biết đọc mà còn có thể nói tiếng Anh đấy”

“Hello?How are you?I’m fine fu*k you, and you?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play