“Mày dám!” Tưởng Ngọc Trân nhìn Sơn Trà chằm chằm, lập tức hoảng loạn, đôi mắt dữ tợn nhìn Sơn Trà, lộ nguyên hình.

Sơn Trà chế nhạo: “Không sắm vai chị em tình thâm nữa sao?”

“Tôi có gì mà không dám? Ngược lại tôi vốn dĩ chẳng có gì trong tay, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đối với tôi mà nói cũng chẳng phải chuyện xấu gì, đúng không?”

Thật tình cô cũng không có chút hứng thú với Chu Bình An, dù sao thì cô không phải nguyên thân, cũng không phải Tưởng Ngọc Trân, bây giờ cô đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, cô không hứng thú với việc làm mẹ kế của ba đứa trẻ.

Nhưng đối với Tưởng Ngọc Trân thì khác.

Hai người họ đã tốn bao công sức cắt đứt cuộc hôn nhân này, chắc chắn đã biết được cái gì đó, mắt thấy chuyện sắp thành, Tưởng Ngọc Trân nhất định sẽ không từ bỏ vào lúc này.

Tưởng Ngọc Trân thấy rằng cô ta dường như không có thứ gì để ngăn cản Sơn Trà, bất giác hoảng sợ.

Thấy Sơn Trà không nói gì, cô ta lập tức chạy đến chỗ Tưởng Vệ Quốc khóc lóc.

“Cha, cha xem Sơn Trà định làm gì này? Con và mẹ cũng không chọc tức hay ghét bỏ em ấy, tại sao em ấy lại đối xử với con như vậy chứ?”

Triệu Xuân Hoa nhân cơ hội nói: “Nếu ông quản con bé, ngày hôm nay đã không đến nỗi này. Ông xem xem bộ dạng của con bé ngày hôm nay kìa, sắp leo lên đầu chúng ta rồi, bắt nạt tôi, bắt nạt Ngọc Trân, bây giờ thậm chí bắt nạt cả Ngọc Xuyên, thường ngày Ngọc Trân đều coi con bé là chị em, nào đâu có gây nên chuyện có lỗi với con bé.”

Bà ấy nói vậy, Tưởng Ngọc Trân cũng khóc lên, Tưởng Ngọc Xuyên không biết tại sao cả mẹ và chị mình đều khóc, thằng bé nhìn chằm chằm vào Sơn Trà một lần nữa, nói với cha mình, "Cha, đánh cô ta, đánh cô ta!"

Càng nói chuyện, sắc mặt của Tưởng Vệ Quốc càng đen lại, Sơn Trà không cần nghĩ ngợi cũng biết cán cân trong lòng Tưởng Vệ Quốc đã chuyển sang mẹ kế, nếu không, bằng ấy năm qua cũng sẽ không biết rõ bọn họ đối xử với nguyên thân ra sao, chẳng thèm quan tâm tới, tùy ý để chuyện phát sinh đến mức này.

Cho dù có là cha cô thì hành động này cũng đủ để cô vì đại nghĩa diệt thân, chưa kể căn bản cô vớiTưởng Vệ Quốc cũng không có quan hệ gì, đương nhiên cô cũng không coi trọng ông ta.

"Hôm nay mày bị làm sao vậy? Mày muốn làm gì? Mày cho rằng nhà này quá yên ổn có phải không?"

"Chị gái mày sắp kết hôn với Chu Bình An, lúc này mày lại làm loạn lên ở đây? Như vậy muốn tao để mặt mũi ở đâu?”

Mặt Tưởng Vệ Quốc đen sầm lại, tức giận mắng Sơn Trà.

Sơn Trà một chút cũng không hề sợ ông ta.

Quả nhiên ông ta biết tất cả những điều mà Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân làm nhưng so với nguyên thân thì ông ta quan tâm đến mặt mũi của mình hơn. Ngay cả khi Sơn Trà bị bắt nạt, ông ta có thể làm ngơ, giả vờ như không thấy gì.

Sơn Trà nghĩ đến đây, hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn làm gì, nếu muốn tôi không đi nhà họ Chu nói cũng được nhưng tôi có những điều kiện sau, hai người đáp ứng là được.”

Triệu Xuân Hoa cùng Tưởng Vệ Quốc nghe vậy, sắc mặt đều tối sầm, bọn họ là người lớn trong nhà, từ xưa đến nay, làm gì có chuyện con trẻ đề điều kiện mà người lớn lại còn phải đáp ứng?

Triệu Xuân Hoa nổi cơn động kinh nhưng Tưởng Ngọc Trân đã nhanh chóng kéo bà ta lại, nháy mắt ra hiệu với bà. Việc cấp bách là làm cho Sơn Trà bình tĩnh lại, không cho cô đi đến nhà họ Chu nói bậy.

Sau đó Triệu Xuân Hoa mới miễn cưỡng im lặng nhưng ánh mắt như dao sắc, ước gì có thể xẻ thịt Sơn Trà.

Vẻ mặt Tưởng Vệ Quốc ảm đạm, nói: "Điều kiện gì, mày nói xem?"

"Trước tiên, từ nay về sau, hai người sẽ làm hết việc nhà trong nhà này, còn tôi sẽ không làm gì hết."

Nếu bọn họ muốn cái danh "chăm chỉ, đảm đang" thì Sơn Trà nhường cho họ, cô lớn như vậy chưa từng phải hầu hạ bất kỳ ai, muốn cô chăm sóc một nhà bọn họ sao, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tóm lại, cô không muốn làm việc, ai muốn làm gì thì làm, cô không làm.

Đối với những gì dân làng nói, Sơn Trà hoàn toàn không quan tâm, dù sao thì cô cũng không phải nguyên thân, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, việc này đâu liên quan gì đến cô?

Triệu Xuân Hoa định nhảy dựng lên khi bà ta nghe thấy điều đó nhưng Tưởng Ngọc Trân đã nhanh chóng đồng ý trước khi bà ta lên cơn co giật.

"Được, không có vấn đề gì."

Theo suy nghĩ ​​của cô ta, đây là một vấn đề bình thường, dù sao cô ta và Sơn Trà cũng đều sắp kết hôn, có thể làm việc trong bao lâu nữa?

Tưởng Ngọc Trân đồng ý, Tưởng Vệ Quốc ủ rũ không nói gì: "Còn gì nữa?"

Ông ta muốn xem xem cô còn có thể yêu cầu gì nữa.

"Thứ hai, trả lại cho tôi những gì mẹ tôi đã để lại cho tôi."

Sơn Trà nhìn Tưởng Vệ Quốc, nói một cách bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play