Tưởng Ngọc Trân đã cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi nhưng Triệu Xuân Hoa vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Bà ta biết trong túi Sơn Trà không có tiền, cũng biết cô ở Vịnh Thanh Thủy ngay cả một người bạn còn không có, thế nên không thể có khả năng biến ra một bịch đồ ăn tráng miệng như vậy được, cho dù là đánh cược thì kết cục cũng đã định bà ta là người chiến thắng rồi, bà ta vốn dĩ cũng chẳng hề đặt lời của Sơn Trà để ở trong lòng.

Bà ta kéo Tưởng Ngọc Xuyên đi vào phòng, còn thuận tay cố ý mở rộng cửa ra, ý muốn để cho mọi người vây xung quanh sân có thể đi vào để xem.

“Mọi người nhớ phải nhìn kỹ một chút để đừng có nói là tôi đổ oan cho con nhỏ này.”

Bà ta vừa nói vừa định mở ngăn tủ ra, nhưng kéo một chút lại không thể kéo ra, vừa nhìn xuống thì thấy ổ khóa trên tủ vẫn đang được khóa kỹ càng, nhưng chìa khóa vẫn còn treo trên thắt lưng bà ta.

Lúc này trong lòng Triệu Xuân Hoa thầm rên rỉ, bà ta thầm nghĩ có chuyện không ổn.

Ổ khóa không bị phá, chìa khóa còn đó, vậy Sơn Trà làm cách nào mà có thể lấy được đồ đây?

Trong lòng bà ta cảm thấy thấp thỏm không yên, vậy mà Tưởng Ngọc Xuyên đúng là một kẻ mù quáng, cậu ta đang chờ cảnh tượng Sơn Trà bị mất mặt, nhưng nhìn thấy mẹ cả nửa ngày rồi vẫn không chịu lấy chìa khóa ra, cậu ta vội vàng đi lên kéo chìa khóa xuống trước. Không đợi Triệu Xuân Hoa kịp ngăn cản, cậu ta đã nhanh tay mở cái hộp ra.

Ngoài cửa đầy người đang vui vẻ đứng xem náo nhiệt, không nghĩ là chuyện gì to tát, nhìn thấy hộp vừa mở đã vội vàng chụm đầu vào nhau.

Chỉ thấy một đống đồ lộn xộn được khóa trong ngăn tủ, và một gói hàng quen mắt đang được đặt ở góc xa nhất, nó giống y như đúc với gói trên tay của Sơn Trà.

“Không phải đồ của bà ta đang ở đây hay sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa bà ta còn để trong phòng, khóa lại, cho dù Sơn Trà có muốn cũng chẳng thể lấy được.”

“Đúng vậy, mà nó cũng chỉ là một bịch đồ ăn tráng miệng thôi mà, khóa kín mít như thế để làm gì, người nào không biết còn tưởng là đang đề phòng trộm cướp đấy.”

Mấy người phụ nữ ngày thường có quan hệ không tốt với Triệu Xuân Hoa, hiện tại thấy bà ta bị bêu xấu ngay lập tức không quên bỏ đá xuống giếng mà cười nhạo.

Triệu Xuân Hoa vẫn cố chấp không tin, bà ta lấy đồ trong tủ ra, lật qua lật lại kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên là chiếc túi hôm qua mà bà ta bỏ vào, lỗ hở phía trên giống nhau như đúc.

Bà ta lập tức biết mình bị Sơn Trà lừa, bắt đầu làm loạn lên: “Tưởng Sơn Trà, có phải mày cố ý hay không!”

Sơn Trà bày ra vẻ mặt vô cùng vô tội, kỹ thuật diễn xuất quá tốt đạt đến mức ảnh hậu.

“Là dì nói tôi trộm đồ của dì trước, tại sao bây giờ dì lại nói là do tôi cố ý.”

Triệu Xuân Hoa cứng họng không thể trả lời lại được, mắt thấy bị Sơn Trà nói đến mức không lời nào để nói, bà ta liền trợn tròn mắt nghĩ tới chuyện khác.

“Ngay cả khi mày không lấy bịch đồ ăn tráng miệng thì chắc chắn là mày đã lấy trộm tiền của nhà, tao và ba mày chưa bao giờ cho mày tiền dù chỉ một đồng, mày mau chóng nói thật, bịch đồ ăn tráng miệng này mày đã lấy từ chỗ nào ra!”

Sơn Trà ở trong thôn không có lấy một người bạn là điều mà mọi người ai cũng biết, ở trong lòng Triệu Xuân Hoa, mặc kệ bịch đồ ăn tráng miệng này tới từ chỗ nào, tóm lại chắc chắn nó có xuất xứ không bình thường, chỉ cần bà ta cứ bám chặt lấy việc Sơn Trà trộm đồ, bà ta không tin rằng Sơn Trà còn có gì để nói.

Nhưng bà ta không ngờ rằng ngay khi mình vừa nói ra câu này, đã để những người đang xem trò vui có cơ hội lợi dụng chui vào chỗ trống.

“Không phải bà ta luôn mồm nói xem Sơn Trà là con gái ruột của mình hay sao? Suốt bao lâu nay ngay cả một bịch đồ tráng miệng cũng không cho con bé tiền mua đồ ăn vặt. Dù cho Sơn Trà có không tốt như thế nào thì ít ra con bé cũng là con gái ruột của Tưởng Vệ Quốc. Hay ho thật, một cô gái lớn như vậy mà cho đến bây giờ ngay cả một đồng tiền cũng không có, còn đồ ăn vặt cũng lại bị khoá ở trong tủ, hành động này dường như không phải là cách đối xử với con gái ruột nha.”

Một người phụ nữ tên Lưu Mai đang đứng ồn ào ở sau lưng Sơn Trà, lúc trước bà ta có xảy ra mâu thuẫn với Triệu Xuân Hoa vì chuyện tưới ruộng, vốn dĩ đã thấy Triệu Xuân Hoa không vừa mắt, bây giờ có cơ hội tất nhiên sẽ đứng về phía Sơn Trà, thay cô lên tiếng bất bình.

“Không phải vừa rồi bà đã nói một cách rất dứt khoát rằng chỉ cần Sơn Trà không lấy đồ tráng miệng của bà thì bà sẽ bồi thường cho con bé gấp mười lần hay sao? Bây giờ bà đừng có quan tâm đến chuyện đồ ăn vặt của Sơn Trà từ đâu mà ra, việc quan trọng bây giờ là bà cần phải nhanh chóng lấy tiền đưa cho con bé đi.”

“Bà đừng có ở đây cố ý đánh trống lảng sang chuyện khác, chẳng lẽ là bà đang muốn phủ nhận việc đó đấy à?”

Lưu Mai vừa mở miệng nói xong, những người phụ nữ xung quanh có mối quan hệ thân thiết đã nhanh mồm nhanh miệng nói thêm vào giúp Lưu Mai.

Triệu Xuân Hoa nghe xong tức giận đến ngứa răng: “Không phải việc của các người! Đừng có ở đây lo chuyện bao đồng.”

Lưu Mai cũng là loại người đanh đá, tay chống nạnh chỉ vào mũi Triệu Xuân Hoa mà nói: “Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cái bộ dạng ăn hiếp người khác này của bà đấy, đã thế còn mỗi ngày đều nói bản thân đối xử tốt với Sơn Trà ra sao, giả bộ thế này thế kia, trên thực tế chính là loại người lòng dạ độc ác!”

“Đừng có ở đó lải nha lải nhải nói những điều vô dụng nữa, một gói đồ ăn tráng miệng cùng lắm một đồng, chính miệng bà đã nói sẽ trả gấp mười lần chính là mười đồng, mau chóng đem tiền đưa cho Sơn Trà đi!”

Sơn Trà ngay cả một câu cũng không hề nói mà đã có người giúp cô đứng ra đối đầu với Triệu Xuân Hoa, ngoài ra những người đang đứng xem chuyện vui còn ngại chuyện chưa đủ lớn, cũng sôi nổi ồn ào kêu Triệu Xuân Hoa đưa tiền cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play