Tưởng Vệ Quốc còn không biết mình nhất thời não tàn ý đã đem nhà họ Chu đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bản thân ông ta thì vội vàng đem bà cụ nhà họ Chu đi về phía trạm y tế, gió thu thổi đến lạnh run mà bản thân lại một thân mồ hôi, mãi cho đến khi đã đem người đưa đến trạm y tế ông ta cuối cùng mới có thể thở dài một hơi.

Người tới hỗ trợ sau khi đem người đưa đến trạm y tế thì liền mặc kệ, ông ta ở bên ngoài canh giữ hơn nửa ngày mới nhớ tới, nếu như bà cụ nhà họ Chu thực sự có cái tai bệnh gì, ông ta một người đàn ông nếu ở chỗ này cũng không thích hợp, bọn họ tới thôn Tam Tuyền cũng đã nửa ngày, Tưởng Ngọc Trân cửa còn không có mở ra nữa, trở về vẫn là nên đến nói với cô ta một tiếng, để cô ta bất luận là như thế nào trước tiên cũng cần phải chăm sóc người cho tốt trước rồi lại nói, bằng không bị người ta nghị luận lại mất mặt.

Mà bên kia, Triệu Xuân Hoa thừa dịp nhà họ Chu rơi vào tình trạng lộn xộn, lặng lẽ gõ cửa phòng Tưởng Ngọc Trân, sau khi bà ta bước vào cửa đã không đợi Tưởng Ngọc Trân nói tình huống ở trong nhà mà nhanh chóng đánh gãy lời cô ta nói: “Con mau đem đồ con thu dọn cho ổn thoả, đem tiền trong nhà đều lấy ra, nhân lúc nhà họ Chu không có ai, chạy nhanh đi.”

Bà ta cùng với Tưởng Vệ Quốc không có cùng suy nghĩ, khi bà ta đã biết được nhà họ Chu không thể kiếm được tiền tài, suy nghĩ duy nhất của bà ta đó chính là nhanh chóng đem Tưởng Ngọc Trân tiễn đi, cô ta hiện tại mới hơn hai mươi tuổi, cho dù là ở bên ngoài trốn mấy năm, như vậy cũng bất quá khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chờ đến khi chuyện này kết thúc thì cô ta cũng có thể gả chồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play