Tưởng Ngọc Trân lại không thuận theo không buông tha bổ nhào vào trước mặt Chu Bình An, túm lấy quần áo anh ta: “Tôi hỏi là anh nói gì.”

Bà cụ Chu vừa thấy con trai mình bị cô ta túm áo hỏi, lập tức cũng bất chấp hỏi về chuyện xuất ngũ, nhe răng trợn mắt chỉ vào Tưởng Ngọc Trân mắng mỏ: “Cô nói chuyện với Bình An kiểu gì vậy hả? Muốn nghe thì để tôi nói cho, đều tại cô cái đồ sao chổi này! Nếu không phải tại cô, thì Bình An nhà tôi chắc chắn bây giờ vẫn còn được yên ổn ở trong quân ngũ đấy, chúng tôi chưa truy cứu trách nhiệm của cô thì thôi, cô còn tìm tới gây chuyện à.”

Bà ta nói xong lại chỉ vào chân mình kêu to lên: “Đều do lúc ấy tôi không ngăn cản Bình An, từ lúc cô vào cửa, cả nhà chúng tôi chưa có ngày nào được yên bình cả, hại tôi không nói, còn hại cả Bình An nữa, đều do tôi, tất cả là do tôi!”

Bản lĩnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của bà cụ Chu có thể nói là độc miệng nhất, ngoài miệng nói trách bà ta, trên thực tế ý ở ngoài lời toàn là nói Tưởng Ngọc Trân là đồ sao chổi xui xẻo, nếu không phải cưới cô ta vào cửa, thì cái nhà này chắc chắn đã không rơi xuống hoàn cảnh như thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play