Trên bàn ăn, Hứa Tình không nhịn được cười mà nhìn Giang Tử Phong, gương mặt như sắp nở hoa đến nơi vậy.
Nhưng khi vừa nhìn sang Lâm Nhiên thì vẻ mặt bà lập tức thay đổi, bà nghiêm nghị dặn dò con gái mình: "Nhiên Nhiên, con phải liệu mà học tập giống anh Tử Phong, anh ấy thi thử nhiều lần đều được 600 điểm trở lên đấy. Giờ còn bớt thời gian rảnh của mình để dạy kèm cho con, con nhớ phải nghiêm túc nghe giảng, phải biết cố gắng hiểu chưa? Chỉ còn nửa năm nữa là đến kì thi đại học rồi, mẹ rầu thúi cả ruột, đăng ký lớp học thêm cho con thì con chê người ta nói chuyện phun nước miếng nên không chịu lắng nghe, mua máy tính cho con học bài thì con lên mạng chơi điện tử, đưa con đi hiệu sách mua tài liệu học tập thì con ôm về một đống truyện tranh..."
"Vâng, vâng, vâng, nhất định con sẽ nghiêm túc nghe Giang Tử Phong giảng bài, mẹ đừng nói nữa mà." Lâm Nhiên rầu rĩ nhìn thấy Giang Tử Phong ngồi ở đổi diện khẽ nhếch môi, chắc chắn là cười nhạo cô.
Lâm Nhiên thầm chán nản vì mẹ cô đã phơi bày hết lịch sử đen tối của mình ra trước mặt Giang Tử Phong, mất mặt quá đi mà.
Nhận được lời đảm bảo của con gái, Hứa Tình lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Tử Phong, cười nói: "Biết vậy là tốt, nhưng con phải gọi là anh Tử Phong, anh ấy lớn hơn con nửa tuổi đấy, gọi thẳng tên là không lễ phép."
Lâm Nhiên lén trợn mắt, lại còn anh Tử Phong nữa, làm như phim Quỳnh Dao không bằng, ai mà gọi ra miệng cho được. Giang Tử Phong có lớn hơn mình nửa tuổi thì vẫn là bạn cùng tuổi, nào có người cùng tuổi gọi người kia là anh bao giờ.
Tuy nhiên vào buổi chiều, Lâm Nhiên vẫn thành thành thật thật ngồi nghe Giang Tử Phong giảng bài, đối phương giảng xong các khái niệm quan trọng thì ra cho cô mấy đề bài dựa theo khải niệm và công thức đó.
Vì Giang Tử Phong vừa mới giảng xong phần này, Lâm Nhiên vẫn còn nhớ rõ, cho nên đa số đều có thể làm được.
Ban đầu Giang Tử Phong không cho Lâm Nhiên làm mấy âau quá khó, mà để cô làm những câu đơn giản cơ bản trước, đợi khi cô quen ầan với việc áp dụng công thức và bài giải thì mới tăng dần độ khó lên.
Khi Lâm Nhiên làm được một câu khó, hơn nữa còn làm đúng, Giang Tử Phong sẽ bỏ bài kiểm tra Đại số của cô ra, chỉ vào một đề bài mà cô bỏ trống rồi bảo cô làm.
Lâm Nhiên phát hiện hoá ra câu này với câu mình vừa làm gần giống nhau, chỉ thay đổi số liệu. Đợi cô làm xong, Giang Tử Phong liền gật đầu nói cô làm đúng rồi.
Lâm Nhiên bỗng cảm thấy tự hào, cô thật sự không ngờ mình cũng có thể làm được một câu Đại số ứng dụng, trước kia mỗi lần kiểm tra cô luôn trực tiếp bỏ qua phần Đại số, bởi vì cô hoàn toàn không biết làm câu nào cả.
Hiện giờ làm đúng một câu khó, vẻ mặt cô không nén được niềm vui, cười đắc ý nói: "Thật ra thì kiểm tra cũng không khó nhỉ, có phải bây giờ tôi làm đúng câu này tức là về sau nếu trong bài kiểm tra xuất hiện đề bài tương tự, tôi đều có thể làm được đúng không?"
"Chưa chắc, chỉ có thể nói là khi đề bài được ra theo kiểu này thì cậu mới làm được. Nhưng với điều kiện là cậu không quên mất phương pháp giải bài này, thế nên việc ôn tập củng cố là rất quan trọng, càng quan trọng hơn là phải nắm giữ nhiều kiến thức và cách giải đề."
Giang Tử Phong nhìn vẻ mặt Lâm Nhiên vẫn hưng phấn như cũ thì cười nói: "Thật ra căn bản của đề thi vẫn là nội dung trong sách giáo khoa, giống như câu hỏi trong bài kiểm tra, chủ yếu đều xuất phát từ những câu hỏi cơ bản, chẳng qua là tăng độ khó lên một chút thôi, cho nên nhất định cậu phải tập trung học thuộc những phần mà tôi đánh dấu."
Lâm Nhiên gật đầu lia lịa, dù mấy câu hỏi mà Giang Tử Phong vừa đưa ra đều không quá khó, nhưng sau khi làm xong cô vân cảm thấy khá thành tựu, khiến tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Lâm Nhiên rất nghiêm túc với bài giảng buổi chiều, đợi khi trời tối mới phát hiện thời gian đã qua nhanh như vậy.
Buổi tối Giang Tử Phong đưa cho Lâm Nhiên một bài kiểm tra, hơn nữa còn dặn cô phải hoàn thành trong ngày mai.
Trước khi đi, Giang Tử Phong viết cho Lâm Nhiên bước giải của một số công thức Đại số để buổi tối cô học thuộc lòng, sáng mai cậu sẽ kiểm tra, vì cậu muốn chở cô đi học.
Không ngờ Giang Tử Phong lại có tinh thần tận tâm và có trách nhiệm đến vậy, lại còn muốn đưa cô đi học nữa.
Lâm Nhiên không khỏi thầm cảm kích đối phương từ tận đáy lòng, nên vào buổi tối, cô liền nghiên cứu những chú thích mà cậu viết, cố gắng học thuộc lòng chỉ trong một buổi tối.
Trước khi đi ngủ, cô còn dán giấy nhớ viết đây công thức ầan học ở đầu giường, luôn miệng lặp đi lặp lại.
Trông thấy cảnh này, Hứa Tình mỉm cười, bà thấy rất yên tâm vì cuối cùng con gái mình đã học nghiêm túc, không còn lơ đễnh mất tập trung như bình thường nữa.
Hứa Tình đi theo nhét chai sữa bò ấm vào trong cặp cho cô, hai chai thuỷ tinh va vào nhau lách cách.
"Nhớ cho Tử Phong một chai, người ta vất vả dạy con, sau này mỗi ngày mẹ đều sẽ chuẩn bị cho thằng bé một chai sữa bò."
"Vâng." Lâm Nhiên đồng ý, vùa đi xuống vừa bỏ chai sữa bò ra khỏi cặp để làm ấm tay.
Lúc côn xuống đến nơi, Giang Tử Phong đang đẩy xe đạp đứng chờ cô dưới tán cây, tuy đang là mùa Đông nhưng lá trên cây cũng không rụng nhiều, vẫn còn tươi tốt um tùm.
Giang Tử Phong mặc áo khoác xanh và khăn quàng màu xám, nhìn qua thì mang phong cách Anh quốc lịch thiệp.
Lâm Nhiên vội nuốt miếng bánh mì, đưa chai sữa bò bên tay phải cho cậu: "Mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu, cậu mau uống đi."
Giang Tử Phong cũng không từ chối mà mỉm cười nhận lấy, chậm rãi nhấm nháp.
Giang Tử Phong dắt xe bằng một tay, tay kia cầm sữa uống, còn Lâm Nhiên thì dĩ nhiên là dùng cả hai tay bưng chai lên uống rồi, vừa hay tiện thể làm ấm tay.
Hai người cứ đi chầm chậm như vậy đến khi ra khỏi khu nhà, bấy giờ Lâm Nhiên mới ngồi vào sau xe đạp của Giang Tử Phong.
Giang Tử Phong vừa đạp xe vừa đọc tên các loại công thức Đại số để Lâm Nhiên trả lời.
Đêm qua Lâm Nhiên cực kỳ nghiêm túc học thuộc lòng mấy công thức này nên nhớ rất rõ, cô trả lời được tất cả mà không bị sai chỗ nào.
Đến trường E, Lâm Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, mới năm rưỡi sáng, sáu giờ mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng.
Nguyên nhân cô tới sớm như vậy không phải vì hôm nay cô dậy sớm, mà bởi vì hôm nay cô được Giang Tử Phong đèo đi học.
Lâm Nhiên luôn dậy lúc năm giờ, chỉ vì bình thường tuyến xe buýt cô đi có lộ trình vòng vèo, làm tốn rất nhiều thời gian nên hôm nào cũng sáu giờ mới tới trường.
Nhưng nếu đi học bằng xe đạp thì sẽ tương đối nhanh.
"Vào đi, nhớ làm bài kiểm tra." Giang Tử Phong nhìn trường E trước mặt, chuyển hướng xe đạp, rồi vững vàng rời đi.
Lâm Nhiên gật đầu, bất chợt nghĩ đến một việc, liệu Giang Tử Phong có phải dậy sớm hơn bình thường để đưa mình đi học không?
Chẳng qua cô còn chưa kịp hỏi ra miệng thì đã thấy bóng người của người nọ đã xa dần, chi còn lại một đường nét mơ hồ.
Lâm Nhiên đi đến lóp học, cửa vẫn chưa mở. Trong trường cũng mới có lác đác vài người, sương sớm giăng đầy trên không còn chưa tan hết, mang theo cảm giác ẩm ướt lành lạnh.
Lâm Nhiên dựa vào tường, bỏ sách Đại số ra, bên trong kẹp mấy bài tập mà cô làm hôm qua, côn nhìn mấy bài mình làm bị sai.
Đột nhiên Lâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh, cô bỗng cảm thấy mình đang làm một việc rất nên làm, cho nên thật thoả mãn, không còn thấy nôn nóng bất an như những ngày qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT