Quay lại lớp học, các bạn trong lớp đang đùa giống cùng nhau. Một nữ sinh mặc áo khoác xanh muốn dùng màu nước vẽ râu cho một cậu bạn làm cậu bạn kia chạy trốn quanh lớp. Các bạn học khác ai ai cũng đều bận cả, có người đúng xem trò vui, có người lại tự giải trí một mình.
Lâm Nhiên về được đến chỗ ngồi thì bỗng nghe thấy một giọng hát đầy tâm trạng truyền đến. Người đang hát chính là cậu bạn ngồi cùng bàn tên Trương Hạo.
Cậu ta có mái tóc Địa Trung Hải điển hình, giữa đỉnh đầu trọc lóc, tóc ở hai bên được nuôi dài đến vai rồi buộc lại bằng dây buộc tóc màu đỏ. Cậu ta cảm thấy phong cách tạo hình của mình là kiểu nghệ thuật đầy thăng trầm, người dốt nát thiếu hiểu biết không thể thưởng thức được hương vị cuộc sống của cậu ta.
Lúc này Trương Hạo mặc một bộ quần áo gắn đinh, ôm đàn guitar gảy nhạc: "Ô, em luôn thật nhẹ dạ, thật nhẹ dạ, luôn tự mình gánh vác mọi chuyện..."
Vẻ mặt cậu ta thống khổ, như đang gắng hết sức biểu đạt cung bậc cảm xúc của lời ca. Chỉ là sự chú ý của Lâm Nhiên không đặt vào cậu ta, mà đặt vào chiếc ghế mà chân cậu ta đang giẫm chân lên. Cô chắc chắn chiếc ghế kia là của mình, bởi hôm trước cô vừa dán một tấm poster Bành Vu Yến vào ghế.
Lâm Nhiên đau khổ vỗ vỗ bả vai cậu ta.
"Gì đấy? Ai quấy nhiễu mạch sáng tác của tôi đấy?" Trương Hạo không vui mở mắt ra, thấy Lâm Nhiên tới thì mới kịp nhớ ra mình đang giẫm chân lên ghế của cô. Cậu ta cười he he, vội vàng xếp ghế về lại dưới gầm bàn học của cô.
Lâm Nhiên bóc tấm poster Bành Vu Yến đã bị giẫm bẩn ra, buồn bã vứt vào thùng rác rồi trừng mắt nhìn Trương Hạo.
Lúc ấy Lâm Nhiên cố tình dán poster vào nửa mặt ghế bên cạnh, còn cô thì ngồi ở nửa mặt ghế còn lại, chỉ vì muốn tưởng tượng như mình và Bành Vu Yến đang ngồi chung ghế với nhau. Vì sợ bản thân không cẩn thận ngồi đè lên poster, cô còn vẽ hắn một đường ranh giới, nhưng bây giờ Trương Hạo lại làm nhục thần tượng của cô như vậy, quá đáng lắm rồi đó!
Trương Hạo gãi đầu cười ngượng: "Này chẳng phải vì mình muốn để cậu được ngồi cả cái ghế à? Cậu không khó
chịu khi ngồi nửa ghế nhưng mình nhìn còn thấy khó chịu thay cậu, cùng lắm thì đền cậu tấm poster khác thôi."
"Cậu có đền mình cũng không thèm, vì tấm poster cậu đền mình đâu có bầu bạn với mình lâu như tấm poster này. Giờ thì nó bị vứt đi rồi, không còn nữa." Lâm Nhiên u ám ngồi trên ghế, ánh mắt mang theo nỗi bị thương, không còn cả tâm trạng đi ngủ nữa.
"Xem cái tính tình của cậu này, thôi được rồi, tối nay mình mời cậu ăn thịt nướng Hàn Quốc coi như xin lỗi được chưa?" Trương Hạo nhàn tản gảy gảy dây dàn guitar.
"Hai bữa mới coi như tạm chấp nhận." Lâm Nhiên giơ hai ngón tay lên, sắc mặt bắt đầu chuyển từ mây mù sang nắng ẩm.
"Được." Trương Hạo sảng khoái đồng ý, Lâm Nhiên cười rộ, nghĩ bụng một tấm poster đổi lấy bữa cơm cũng đáng
giá đấy chứ.
Hai người bạn ngồi phía sau đã quá quen vì cảnh này, chỉ là vừa nghe đến chuyện ăn uống thì vội vàng xen vào: "Càng đông càng vui, bọn mình cũng muốn đi."
"Ok" Trương Hạo gảy gảy dây đàn, đàn một đoạn nhạc rồi nói với bọn họ: "Chỉ cần các cậu đưa ra nhận xét tốt về bài hát mà mình sắp hát này thì mình sẽ đưa các cậu đi."
Dứt lời, cậu ta tiếp tục đàn hát. Chất giọng của cậu ta hơi khàn khàn, theo lý mà nói thì giong hát kiều này phải rất hay mới đúng, nhưng khổ nỗi là ngũ âm của cậu ta không đầy đủ, hát sai nhạc be bét, thế nên nghe cậu ta hát cũng là một loại tra tấn.
Được cái hai tên tham ăn ngồi sau liều mạng vì một bữa ăn, thế mà có thể vờ tỏ ra say mê nhận xét về tiếng hát của Trương Hạo.
"Giọng hát làm rung động cả trái tim, du dương ba ngày không dứt." Tô Thành tỏ vẻ chân thành.
"Đúng thế, đúng thế, khúc ca này vốn dĩ chỉ trên trời mới có, đến hôm nay mới được nghe một lần, tuyệt đến không
thể chịu được." Vương Nhã ngây ngất hùa theo.
"Chuẩn rồi đó, coi như các cậu cũng tinh mắt đấy." Trương Hạo vung tay cười đắc ý, rất chi là tự hào.
Chỉ vì kiếm một ba ăn mà bọn họ có thể mặt không đổi sắc nói ra mấy lời trái lương tâm kiều này, quả thật khiến cho người đời kính nệ, Lâm Nhiên mím môi cuời.
Trong lớp, cô có quan hệ tốt nhất với ba người họ, cả đám thường xuyên vui đùa cùng nhau.
Hẹn nhau đi ăn nên vừa đến giờ ăn, cả bốn lập tức xông về quán thịt nướng.
Ngoại trừ Trương Hạo, ba người còn lại đều bắt đầu điên cuồng gọi món.
"Kha khá rồi đấy, các cậu ăn hết được không?" Trương Hạo cau mày nhìn mặt bàn đầy ắp.
"Không ăn hết thì đóng hộp mang về." Lâm Nhiên giơ hộp đựng lên, nói bằng giọng điệu như đã sớm tính toán đâu vào đấy."
“Thấy chưa, mang theo cả hộp rồi nè."
"Đúng, đằng nào thì căng tin trường cũng có lò vi sóng, bị nguội có thể hâm nóng lại để ăn." Vương Nhã nhét đây
mồm thức ăn.
Trương Hạo mỉm cười, lòng vui vẻ vô cùng.
Cuộc sống của mấy người vui vẻ tự tại được thêm mấy ngày, cho đến khi công bố điểm thi, giáo viên chủ nhiệm thông báo về việc họp phụ huynh. Bấy giờ cả đám mới bắt đầu hoảng loạn.
Tuy đám bọn họ ai cũng biết rõ thành tích của mình siêu kém rồi, nhưng mà để phụ huynh biết được thì kiểu gì cũng bị lải nhải điếc hết tại cho xem.
Lúc nhận được phiếu điểm, Hứa Tình bắt đầu than ngắn thở dài. Lâm Nhiên biết chắc là sẽ có tâm trạng không tốt sau cuộc họp phụ huynh, nên đã nằm sẵn ra bàn học công thức Đại số, chỉ mong sao lúc bà quay lại sẽ bớt cằn nhằn với mình.
Nghe tiếng mở cửa lạch cạch, Lâm Nhiên cố tình đọc thuộc lòng thật to đồng thời phóng ánh mắt cảnh giác nhìn ra đằng sau. Cho đến khi nhìn thấy vóc dáng cao ráo xuất hiện, cô nghi hoặc hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Mẹ tôi đâu?"
"Mẹ cậu ra ngoài mua thức ăn, lát nữa mới vẻ, dì ấy bảo tôi kèm cậu học, tôi đồng ý rồi." Giang Tử Phong ung dung tiến lại gàn bàn học của Lâm Nhiên, nhìn thấy trong quyển Đại số mới tinh của cô lác đác những mẩu ghi chú bằng bút nhiều màu thì nhíu mày nói: "Cậu cũng không ngốc nhỉ, còn biết chú thích là công thức, chỉ cần thuộc kỹ, sau đó vận dụng linh hoạt là có thể đạt điểm."
Lâm Nhiên thấy cậu nói như thật thì nhất thời hơi khó hiểu, cô nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: "Tại sao cậu lại đồng ý dạy kèm cho tôi? Cậu không cần thi đại học à? Cậu cũng đâu có mấy thời gian, cậu dạy kèm cho tôi ba mẹ cậu có đồng ý không?"
"Ừm, bởi vì thời gian ở nhà của tôi thường dùng để xem NBA, dạy kèm cho cậu không những giúp tôi củng cố kiến thức mà còn có thể giúp đỡ dì, một công đôi việc, tại sao ba mẹ tôi lại không đồng ý?" Giang Tử Phong liếc cô rồi chỉ vào bài tập trong vở bài tập: "Tôi thử ra mấy đề bài cho cậu trước xem cậu làm được đến bước nào, kiểm tra kiến thức của cậu rồi mới giải thích sau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT