Đôi tình nhân bàn kế bên ngồi chừng 10 phút đồng hồ thì rời đi, hầu như không đụng tới đồ uống bưng lên.
Lý Toản cầm quyển sách quay lại, trùng hợp đi lướt ngang hai người.
Giang Hành nhìn quyển sách bìa đen trong tay hắn, đó là tiểu thuyết hắc ám ít người yêu thích và quan tâm, người thích nó vì sự chết chóc, người ghét nó vì nó quá bi quan và vô vọng.
Y im lặng, định dùng quyển sách tìm đề tài chủ động nói chuyện, vừa bắt đầu đã bị Lý Toản cắt ngang: “Đừng tâng bốc, tôi lấy để giả ngầu mà thôi.”
“…” Giang Hành cúi đầu nhìn tờ báo buổi sáng trong tay, đột nhiên nghĩ y không thể lạc hậu, vì vậy y rút một quyển tiểu thuyết cũng ít được quan tâm mở ra xem. Giang Hành cau mày nghiêm túc đọc một phút đồng hồ, cuối cùng y khép sách lại, suy nghĩ một chút, quyết định vẫn đừng nên làm khó bản thân.
“Cậu đói không?”
Lý Toản giương mắt: “Tôi không có thói quen ăn điểm tâm chiều.”
Giang Hành nói: “Đi tắm sauna, thả lỏng gân cốt. Giờ này còn kịp.”
Lý Toản bày dáng vẻ tập trung suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Vậy đi thôi.” Sau đó hắn khép quyển sách chưa lật được một trang trong suốt hai phút đồng hồ.
Sự thật chứng minh hai người đều không có năng khiếu văn chương, cả hai ăn ý nhất trí uống xong đồ uống, ngồi một lúc rồi đi.
Lý Toản nhớ lại cảnh hai người đều lấy quyển sách “giả ngầu”, nhịn không được bật cười.
“Anh bạn, tôi đã nghĩ anh thích đọc sách.”
Dù sao phần lớn thời gian, Giang Hành khiến người ta có cảm giác y là một quý ông có giáo dục, Lý Toản nghĩ y là loại người kiên trì đọc sách mỗi ngày, càng thích các tác phẩm nổi tiếng thế giới.
Giang Hành xoa mũi, thành thật thừa nhận: “Tôi chưa từng có khiếu văn chương, nhưng Giang Hạnh rất thích, từng tẩu hỏa nhập ma một thời gian ngắn, liệt ra một danh sách các tác giả nổi tiếng thế giới, nói muốn đi thăm viếng họ.”
“Sau đó thế nào?”
“Năm đó con bé nghỉ đông, bài tập nhiều lắm, khóc lóc làm bài tập cho xong.”
Lý Toản có thể tưởng tượng đó là một cô gái đáng yêu đến cỡ nào.
Rời khỏi Cung Thiếu Niên, đón lấy ánh nắng chói chang trên đầu, hai người đi thẳng đến câu lạc bộ kế bên. Đầu tiên là tắm sauna, sau đó là xoa bóp, xương cốt cứng ngắc bị dằn vặt một phen, kế đó từ từ thư giãn thoải mái.
Lúc Lý Toản ra khỏi câu lạc bộ thì hiếm khi tinh thần quắc thước, cả người thoải mái, tâm trạng rất tốt còn đùa giỡn với Giang Hành trên đường về nhà.
…
12 giờ trưa hôm sau.
Trong một khách sạn năm sao cao cấp ở trung tâm khu Tân Châu, nhân viên vệ sinh gõ cửa một căn phòng trên lầu 7, nhắc nhở khách đã đến giờ trả phòng, nếu không trả phòng có thể gọi điện cho dịch vụ tiến hành gia hạn.
Cô gõ cửa một lúc lâu, trong phòng im ắng không trả lời.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút rồi từ từ áp tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, chỉ có tiếng của máy điều hòa không khí, không có tiếng người. Cô nghĩ tối qua khách chơi quá high, nên đến giờ vẫn còn ngủ say như chết.
Cô đi quét dọn những căn phòng khác, lúc quay lại thì cửa phòng này vẫn còn đóng chặt, cô đang do dự có nên đi xuống đại sảnh phản ánh hay không thì bên dưới đã có người đi lên xem tình hình.
Hai người nói chuyện mới biết vị khách trong phòng đã quá giờ trả phòng mà vẫn chưa trả lại thẻ phòng, bên dưới kiểm tra đối chiếu thông tin thì phát hiện vấn đề nên nhanh chóng cho người lên xem.
Người đi lên kiểm tra chính là quản lý đại sảnh bên dưới, hắn lên tiếng: “Đã gọi điện thoại, không ai nghe máy.”
Hắn giơ tay gõ cửa phòng, lớn giọng nhưng vẫn lịch sự gọi to, xác định không ai trả lời mới nói: “Nếu ngài không mở cửa thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh mở cửa kiểm tra!”
Im lặng.
Quản lý không do dự nữa, hắn quẹt thẻ mở cửa. Cánh cửa két một tiếng hé ra một khe nhỏ, hơi lạnh phả vào mặt, quản lý và nhân viên vệ sinh đồng thời rùng mình một cái. Hai người không hẹn mà cùng đoán xem điều hòa phải mở nhỏ cỡ nào mới lạnh như vậy.
Quản lý bước vào trước, hắn giẫm lên thảm trải sàn, nghe thấy tiếng nước phốc một cái rất nhỏ, giống như một vật mềm bị thấm nước, không sai, thảm bị ướt.
Nhân viên vệ sinh nhỏ giọng phàn nàn: “Bọn họ không thể cẩn thận chút sao? Thảm này rất khó giặt.”
Quản lý lườm cô một cái: “Bớt nói đi!”
Hắn tiếp tục tiến vào, nhân viên vệ sinh đi theo phía sau.
Bố cục của căn phòng là dạng mở cửa ngay huyền quan chính là bồn rửa mặt và phòng tắm nối liền với toilet, sau đó là đoạn hành lang dài 3m được trải thảm dệt thủ công. Trong hành lang có mở bóng đèn hơi vàng, phía trước là sàn nhà bằng gỗ, cửa sổ sát đất, mà giường ngủ nằm ở góc chết so với hành lang.
Quản lý vào trước, thấy điều hòa để 10℃, thảo nào lạnh như vậy.
Sau đó hắn phát hiện dưới sàn nhà toàn là nước màu đỏ nhạt, nơi khô nơi chưa khô lắm, nhìn phương hướng có thể thấy nước từ trên giường chảy ra. Đây là giường nước kiểu tròn, hiện tại rõ ràng đã bị xẹp xuống, giống quả bóng bị xì hơi.
Nằm trên giường là một người đàn ông không mảnh vải che thân.
Gương mặt người kia méo mó, vẻ mặt như không thể tin được, chết không nhắm mắt. Hai cánh tay phân biệt còng trên đầu giường, cổ tay bị thương rất nhiều. Cần cổ của hắn máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Rõ ràng đó chính là nguyên nhân cái chết.
Bên trái giường là một ghế dựa đơn, trên ghế là một cô gái quần áo chỉnh tề ngồi đoan trang. Cô nhắm mắt mỉm cười, dù diện mạo xinh đẹp đến đâu cũng không thể che giấu sự thật cô là người đã chết.
Quản lý run cả người, muốn gọi người đến nhưng miệng khép mở mấy lần vẫn không phát ra được tiếng nào. Ngược lại là nhân viên vệ sinh, cô trợn mắt nhìn chốc lát rồi vội chạy ra ngoài hô to: “Có người chết! Mau báo cảnh sát!”
…
Dây cảnh giới vàng nhanh chóng phong tỏa căn phòng xảy ra án mạng, cảnh sát đang thẩm tra toàn bộ hành lang và camera giám sát thang máy. Pháp y kiểm tra thi thể, Đội điều tra dấu vết hiện trường chụp ảnh bảo tồn chứng cứ trong phòng.
Quản lý và nhân viên vệ sinh run lẩy bẩy ngoài cửa.
Người của Đội hình sự Tân Châu hỏi hai người: “… Khoảng chừng 12 giờ 30 trưa, hai người phát hiện án mạng rồi báo cảnh sát. Trước đó có thấy ai khả nghi lui tới không?”
Nhân viên vệ sinh lắc đầu: “Không có.”
Lúc này quản lý đã bình tĩnh lại, vô cùng chắc chắn nói: “Không biết.”
Viên cảnh sát hình sự không còn gì để nói.
Quản lý cười gượng nói: “Trong khách sạn đông người qua lại, mỗi ngày có rất nhiều người thuê và trả phòng, sao tôi nhớ hết được? Hay là các anh xem camera đi?”
Đã có người đi lấy băng ghi hình camera giám sát từ lâu rồi. Cảnh sát hình sự phất phất tay, không hỏi thêm nữa, hắn cầm biên bản ghi chép đi vào phòng tìm đội phó, tỉ mỉ tường thuật lại. Đội phó nghe xong gật đầu mà không nói gì.
Pháp y đi qua nói: “Người chết nam, 27 tuổi, tên Tào Giai.” Y lấy thẻ căn cước lục soát được đưa cho đội phó xem, sau đó nói tiếp: “Nguyên nhân cái chết là động mạch chủ bị đứt, mất máu quá nhiều, vết thương trí mạng ở cổ, hơn mười vết đâm bằng vũ khí sắc bén.”
Cảnh sát hình sự nhìn sang, có thể thấy rõ mười mấy lỗ thủng nhỏ chừng ngón tay cái trên cổ người chết, gần như xuyên thủng cổ nạn nhân.
Pháp y nói tiếp: “Sau khi giám định, hung khí là giày cao gót của người chết nữ.”
“Giày cao gót?” Cảnh sát hình sự vô ý thức nhìn gót giày màu đen rất mảnh dưới chân cô gái kia.
“Gót giày cao gót.” Pháp y nói tiếp: “Đường kính 4 li, hoàn toàn bằng kim loại, chịu được trọng lực rất lớn, rất kiên cố, có thể dùng làm vũ khí sắc bén giết người. Phần cổ con người là yếu ớt nhất, dùng chút sức lực là có thể bị vũ khí bén nhọn đâm thủng.”
Đội phó hỏi: “Nguyên nhân cái chết cô gái kia là gì?”
Pháp y gọi người mang một cái túi zip trong suốt đã được đánh số đến, trong túi đựng một ống kim: “Cô ta hẳn là đã tiêm loại thuốc có Kali xyanua, không phải chịu nhiều dằn vặt đã tử vong.”
Kali xyanua là chất kịch độc, chỉ dùng trong hóa học dược phẩm giúp chết không đau đớn, liều thuốc vừa đủ, có thể khiến người ta tử vong nhanh chóng trong vòng 10 giây.
Cảnh sát hình sự suy đoán nói: “Phải chăng cô gái dùng gót giày cao gót giết người đàn ông, sau đó tự tiêm Kali xyanua tự sát? Tại sao? Họ là người yêu phải không? Tình yêu biến thù hận… Khả năng rất lớn là giết người vì tình.”
Đội phó lên tiếng: “Chờ khám nghiệm tử thi và kết quả cuối cùng của Đội điều tra dấu vết hiện trường, sau đó sẽ có kết luận.”
…
Đội hình sự phân cục khu Đông Thành.
Một ngày tháng 4, thời tiết như mẹ kế, buổi sáng vừa mưa thì buổi chiều nhiệt độ đã tăng lên đến 28oC. Bật điều hòa nên không thể mở cửa sổ, đường ống thông gió đã cũ, khiến trong phòng vô cùng bí bách ngột ngạt.
Trong phòng làm việc, Lý Toản nằm trên ghế, hai tay đặt trên bụng, phảng phất như đã chết rồi, ngay cả hô hấp cũng cực nhẹ.
Những người bên ngoài cơ bản cũng nằm liệt hết.
Dưới thời tiết oi bức như vậy, không ai có tinh thần làm việc, mà gần đây cũng không có vụ án hình sự nào xảy ra.
Trần Tiệp nhàm chán lướt Weibo, siêu thoại không có gì, không có cẩu lương mới có thể đu, mấy người trước đây đã mau chán bỏ đi hết trồi, còn lại là những người thật sự thích cp này.
Ting~
Một tin nhắn gửi đến, Trần Tiệp mở ra xem, là Đội bắt tệ nạn hỏi cô có muốn tham gia hành động tối nay hay không. Cô suy nghĩ một chút, dù sao tan làm cũng không có việc gì bèn đồng ý.
Lúc này cảnh sát kinh tế phòng kế bên cầm hồ sơ đi qua, nói là đội trưởng Lý có đặc biệt dặn dò họ copy phần hồ sơ này.
Quý Thành Lĩnh nhận lấy, đưa đến phòng làm việc của Lý Toản.
Đây là hồ sơ mà cảnh sát kinh tế điều tra tập đoàn Triều Nhật, cùng với tài sản của Lưu Thừa Triệu và Lâm Triều Kỳ. Lý Toản mở ra xem, quả nhiên phát hiện một số tiền biến mất.
Lâm Triều Kỳ dựa vào chế ma túy thu được một số tiền riêng, không tra được hướng đi của số tiền này.
Hắn khép hồ sơ ném lên bàn, tiếp tục nằm xuống chợp mắt.
Bên ngoài, một cảnh sát hình sự nho nhỏ bị tiếng chuông điện thoại chói tai làm choàng tỉnh, cậu quay đầu nhìn xung quanh, vô thức nhìn đồng hồ: 1:30. Viên cảnh sát nhận điện thoại, tay kia thì cầm bút: “Đội hình sự phân cục khu Đông Thành, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia im lặng tĩnh mịch như rơi vào bóng tối, viên cảnh sát có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ, cậu hỏi thêm hai câu vẫn không được đáp lại, không thể đoán được đây là đùa dai gọi phá hay đối phương thật sự gặp vấn đề.
Viên cảnh sát kiên nhẫn hỏi: “Bây giờ anh không tiện nói chuyện sao? Có thể thử phát ra âm thanh không? Tôi hỏi anh đáp, nếu đúng thì anh gõ lên điện thoại một cái, nếu không phải thì anh gõ hai cái.”
Mấy cảnh sát hình sự xung quanh nghĩ là gặp chuyện gì gay go, tất cả ngồi dậy xốc tinh thần, tập trung nhìn qua xem tình hình, viên cảnh sát kia tiếp tục hỏi: “Bây giờ anh có an toàn không?”
Ống nghe gõ một cái, không đợi viên cảnh sát thả lỏng thì một tiếng gõ lại vang lên.
Viên cảnh sát suy đoán: “Ý anh là bây giờ anh an toàn, nhưng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, không bảo đảm an toàn?”
Ống nghe gõ một cái.
Viên cảnh sát ra hiệu cho người bên cạnh nhanh chóng tìm định vị cú điện thoại này, đồng thời hỏi “hắn” đang ở đâu, gặp phải tình huống gì, ngoại trừ “hắn” thì còn ai ở đó hay không, nhưng người gọi điện thoại nhanh chóng cúp máy.
Viên cảnh sát ngơ ra một giây, sau đó đứng bật dậy: “Nhanh! Định vị cú điện thoại vừa nãy, đối phương có thể gặp nguy hiểm tính mạng!”
Reng reng reng…
Điện thoại lại reo lên.
Vẫn là số điện thoại vừa nãy.
Viên cảnh sát nhanh chóng bắt máy, cuối cùng đầu dây bên kia không im lặng nữa mà là giọng nói đã qua biến âm: “Tôi đã giết người. Tôi muốn tự thú.”
Hết chương 60
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT