Chủ hộp đêm cho mấy nhân viên vệ sinh tan làm trước, kế tiếp hắn treo tấm bảng gỗ báo đóng cửa lên, cuối cùng quay đầu nhìn Giang Hành đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar.
Chính vị trí mà anh chàng cảnh sát hình sự vừa ngồi ban nãy.
Tất cả đèn trong hộp đêm đã tắt, chỉ còn bật duy nhất một bóng đèn lờ mờ ở quầy bar, chỉ có tác dụng trang trí chứ không có công năng chiếu sáng.
Thế nhưng nguồn sáng duy nhất ấy vừa khéo ở ngay trên đầu Giang Hành, khiến cả người hắn được ánh sáng dìu dịu bao phủ, hiệu quả khỏi nói, giống một người có nhan sắc 10 điểm còn thêm hiệu ứng ánh sáng. Tóc đen da trắng, quần áo toàn đen dưới ánh sáng dìu dịu, màu sắc đối lập rõ ràng đánh sâu vào thị giác.
Chủ hộp đêm đi vào trong quầy bar, theo thói quen cầm mấy dụng cụ pha chế lên: “Uống gì?”
“Sữa bò.”
Cảm giác áp bức và lăng nhục quen thuộc, tuy chậm chạp nhưng đã đến.
“Sao ngài không gọi nước chanh luôn đi? Nước chanh sữa bò, tuyệt phối.”
Giang Hành: “Nhưng dễ bị khó tiêu.”
“Cái gì?! Anh để ý chuyện không tiêu nhỏ như cái rắm này à?” Chủ hộp đêm rót ly sữa bò đẩy qua, nghe vậy sợ hãi nói: “Có phải anh…”
Hắn đánh giá Giang Hành từ trên xuống dưới, phấn chấn tinh thần, vô cùng khỏe mạnh, không nhìn ra chút yếu ớt uể oải, cuối cùng hắn cố gắng tìm từ để hình dung: “Gần đất xa trời, hồi quang phản chiếu?”
Đừng trách hắn ngạc nhiên quá mức như vậy, người trước mắt hắn ăn chơi không ai bằng, giống như có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cũng có thể lấy lại cái mạng bất cứ lúc nào, thái độ liều mạng kia ngoan độc cực độ.
Người như vậy sẽ nói mấy chữ “khó tiêu” sao?
Từ thời thiếu niên Giang Hành đã đấu tranh giành quyền làm chủ bản thân, cái gì kích thích cũng dám chơi, cái gì cũng dám thử. Thử xong lại không dính vào, dường như y chỉ là người qua đường bàng quan, dù có lúc quấy vũng nước đục, y cũng có thể không dấu vết rời đi.
Toàn bộ quá trình đạo mạo nghiêm trang y quan bại hoại.
Có điều nửa năm gần đây không nghe được tin tức gì về Giang Hành.
Nể tình bạn giữa hai người, chủ hộp đêm lộ vẻ quan tâm.
Giang Hành cong ngón trỏ búng nhẹ lên thành ly thủy tinh, chân thành nói: “Nhìn ra rồi à? Đúng là tôi không còn nhiều thời gian, thế nên muốn dặn dò phân chia tài sản trước. Sáu mươi năm sau, tôi muốn cậu làm nhân chứng xác nhận di chúc của tôi.”
Thứ không biết xấu hổ!
Còn đến sáu mươi năm nữa? Tai họa.
Chủ hộp đêm vung khăn lau, cúi đầu lau quầy bar yêu dấu của hắn, chân thành mong ước Giang Hành đi ra cửa sẽ đạp cớt chó.
“Anh bảo tôi nói với viên cảnh sát kia đường dây nhập rượu… Có mưu tính gì hả?”
Lúc Lý Toản hỏi câu kia, thanh niên chủ hộp đêm nhận được hai tin nhắn ngắn, khoảng cách trước sau là 5 phút đồng hồ.
Tin nhắn đầu tiên là một câu không đầu không đuôi “Tôi đến cửa rồi”, tin nhắn thứ là “Mau làm công dân tuân thủ pháp luật”, ngay cả chấm câu cũng lười gõ!
“Làm công dân tuân thủ luật pháp, cảnh sát và nhân dân tâm liền tâm, nắm tay cùng phát triển.”
“Đừng nói nữa, mắc ói.” Chủ hộp đêm khó chịu, vội đưa điếu thuốc qua, nói sang chuyện khác: “Anh ở đây bao lâu? Có chỗ ở chưa?”
Giang Hành từ chối điếu thuốc rồi nói: “Ở vài ngày. Tôi nghe nói hộp đêm dính án mạng.”
Chủ hộp đêm rít một hơi rồi trả lời: “Nhân viên trong hộp đêm. Phân xác, ra tay ác độc như vậy với một cô gái trẻ đẹp! Đệt mợ tôi mà biết là ai thì chết tám đời tổ tông nhà hắn với tôi.”
Giang Hành: “Cảnh sát đang điều tra.”
“Tra cái rắm.” Hắn hơi bất mãn nói: “Sáng nay phái hai tên trẻ trâu đến đây, buổi trưa thì là một tên tiểu bạch kiểm hỏi chín đáp tám.” Hắn rít mạnh một hơi: “Bản tin nói cảnh sát hình sự điều tra vụ này toàn là một đám vô tích sự.”
Tiểu bạch kiểm?
Giang Hành nhớ lại ngoại hình của Lý Toản, bản thân y cũng nghĩ như vậy.
“Tin tưởng cảnh sát. Có lẽ hai ba ngày nữa hung thủ sẽ bị cảnh sát bắt được.”
Chủ hộp đêm tỏ vẻ nghi ngờ.
“Người hỏi chín đáp tám chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của phân cục, không cần hoài nghi chuyên nghiệp và năng lực của cậu ta.” Ngay sau đó, Giang Hành không hề tự mình biết mình biết ta mà bày tỏ chán ghét: “Chẳng qua cách nói chuyện của cậu ta hơi buồn nôn.”
Chủ hộp đêm: Anh nghĩ câu “mối tình cá nước” của anh không buồn nôn hả?
…
Màn hình chiếu mờ sáng thay đổi liên tục, mấy tấm hình lật qua lại, đa số là hình chụp túi xách nữ hàng hiệu nổi tiếng.
Hình ảnh lại thay đổi, dừng lại ở tổng kết “Đặc điểm các án mạng giết người – phân xác – vứt xác”.
Lý Toản lên tiếng: “Sau khi giết người, hung thủ phân xác nạn nhân, mục đích thường là để tiện vứt xác, che giấu thân phận nạn nhân và gây trở ngại cho công tác điều ra. Thủ pháp và đặc điểm vứt xác như trên, tổng cộng 4 đặc điểm.”
“Nhưng trong vụ án phân xác này, thi thể nạn nhân Tiêu Hoa hoàn chỉnh không bị phân tán, không chỉ có cái đầu mà ngũ quan cũng không bị chém nát, ngoại trừ cơ thể bị phân thây thì không có dấu vết hành hạ trút giận.” Lý Toản đặt điều khiển từ xa xuống mặt bàn, khuỷu tay chống lên bàn, ngón trỏ cách nút điều khiển từ xa chừng 1cm: “Đầu xa thân gần, vứt xác nhiều nơi. Có thể loại trừ hai đặc điểm này.”
“Người bị hại bị phân xác thành 10 mảnh, trong đó lồng ngực là hai mảnh lớn còn dính vào nhau, số lượng mảnh thi thể ít, không nát. Nhưng cách hiện trường gây án rất gần, không phù hợp đặc điểm xa ném gần chôn và nhỏ gần lớn xa.”
Lão Tăng lên tiếng: “Đây cũng là điểm kỳ lạ của vụ án này, hung thủ giết Tiêu Hoa, sau đó phân thây, vứt xác xuống giếng cũ bỏ hoang, rõ ràng để che giấu điều tra, nhưng tại sao lại vứt xác ở giếng cũ, cách hiện trường gây án rất gần?”
Trần Tiệp: “Hình như hung thủ không sợ hãi.”
Quý Thành Lĩnh: “Có thể hiện trường gây án không phải trong làng Lục Liên.”
“Không có khả năng.” Vương Đang Đang luôn im lặng ghi chép nói như đinh đóng cột: “Camera ghi lại Tiêu Hoa quay về làng Lục Liên vào tối ngày 3 tháng 12, sau đó không có quay cảnh Tiêu Hoa đi ra.”
Lão Tăng bổ sung: “Mấy tiếng sau chính là thời gian Tiêu Hoa tử vong.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Vậy chắc chắn hung thủ sống ở Lục Liên mới có thể hoàn thành toàn bộ quá trình giết người phân xác.”
Chung Học Nho uể oải nói: “Còn phải sống một mình, có không gian để phân xác.”
Phân tích của họ đều đúng, nhưng lại khiến vụ án vốn có chút manh mối rơi vào sương mù phức tạp hơn. Vì hành vi của hung thủ khác thường, suy luận và hướng điều tra trước đây của họ có thể bị phủ định.
Quý Thành Lĩnh im lặng một lúc rồi nói: “Lư Hâm Đạt cường tráng khỏe mạnh, sống một mình, có tranh chấp tình cảm với nạn nhân.”
Trần Tiệp cũng nói: “Phù hợp đặc điểm hung thủ, nhưng chắc chắn có chuyển biến.”
“Hắn có xe.”
Quý Thành Lĩnh nhìn cô một cái, sau đó quay qua nhìn Lý Toản đang ngồi ở chủ vị.
Hắn không hề có biểu hiện ngạc nhiên, nét mặt bình tĩnh lạnh nhạt như thường, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, hoặc là hắn đã sớm biết đầu mối không quan trọng này.
Phản ứng và sự bình tĩnh của Lý Toản rất giống với cảnh sát hình sự lão luyện vài chục năm!
Nhưng không thể, hắn mới hai mươi mấy tuổi, cũng chưa từng nghe qua chiến công gì của hắn.
Quý Thành Lĩnh nói tiếp: “Lư Hâm Đạt có xe, cường tráng khỏe mạnh, nếu hắn phân xác thì đã mang thi thể ném thật xa mà không phải ném ở làng đô thị đông người và phức tạp.”
Mục đích phân xác và vị trí vứt xác có mâu thuẫn, mâu thuẫn này chính là mấu chốt phá án. Chỉ cần làm rõ mâu thuẫn này, họ có thể phỏng đoán động cơ và đặc điểm của hung thủ, sau đó thẩm tra từng người từng tiếp xúc với nạn nhân mới có thể tìm được hung thủ.
Mọi người châu đầu ghé tai, tiếng lật trang giấy bàn bạc ồn ào, mười ngón tay tung bay trên bàn phím, cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời.
Lý Toản ấn nút điều khiển từ xa lật xem hình chụp, bỗng hắn dừng lại, trên màn hình chiếu là tấm hình chụp túi xách da cá sấu màu đỏ cam, hắn quay mặt hỏi: “Cọng cỏ non cục thành phố, Lư Hâm Đạt và nạn nhân bắt đầu gặp nhau khi nào? Vì sao lại cãi nhau? Hắn có biết lúc còn sống nạn nhân có mâu thuẫn nhất với ai không?”
“Đội trưởng Lý, tôi là Quý Thành Lĩnh, “Thành Lĩnh” trong “*Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong”.”
*Câu thơ trong bài Đề Tây Lâm bích (Đề trên tường chùa Tây Lâm) của Tô Đông Pha.
Câu nói đầy oán khí, Lý Toản liếc nhìn qua, gật đầu nói: “Ờ, Quý Thành Lĩnh.”
Quý Thành Lĩnh nghe vậy sửng sốt, cậu vốn tưởng Lý Toản sẽ giả ngây giả dại làm khó dễ người của cục thành phố là cậu, không ngờ hắn dễ dàng đáp lại như vậy. Trong lúc nhất thời, cậu không kịp phản ứng mà ngơ ra, thoạt nhìn hơi ngây ngô chưa trưởng thành rất phù hợp với tuổi tác của cậu, không có giả vờ lão luyện.
Chung Học Nho vẫn nửa chết nửa sống như cũ: “Cậu đến phân cục đã hai ngày rồi đúng không? Còn chưa có tự giới thiệu.”
Cho nên đừng trách mọi người trong phân cục không gọi tên cậu, người bài xích phân cục trước chính là bản thân cậu.
Quý Thành Lĩnh mím môi, trừng mắt nhìn màn hình vi tính, nội tâm mơ hồ có chút hối hận và hổ thẹn, nhưng nhớ lại thanh danh kia của phân cục, cậu không cách nào xuống nước thừa nhận cậu xem thường họ.
“Quý Thành Lĩnh!”
Cậu hoàn hồn, nhìn về phía Lý Toản.
Hắn uống một hớp trà rồi nói: “Trả lời!”
Quý Thành Lĩnh vội nói: “Lư Hâm Đạt gặp nạn nhân hai tháng trước, nguyên nhân cãi nhau là do hắn hoài nghi nạn nhân qua lại với khách trong hộp đêm sau lưng hắn. Mâu thuẫn duy nhất của nạn nhân khi còn sống là người yêu trước, lúc hai người chia tay có cãi vã.”
Lý Toản hỏi tiếp: “Tại sao Lư Hâm Đạt bỏ chạy?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Hắn thường nuốt riêng một phần tiền bán rượu, tưởng là chúng ta đến điều tra hắn, có tật giật mình nên bị hù chạy.”
Lý Toản đáp một tiếng rồi hỏi lão Tăng: “Tìm được người tình nghi cướp bóc nạn nhân chưa?”
Lão Tăng: “Có tin tức rồi, đang chờ bắt.”
“Tốt. Bạn trai trước của nạn nhân tên là Trương Phú Thanh, đây là địa chỉ công ty và cách liên lạc với hắn, gọi hắn đến hỏi vài câu đi.”
Một viên cảnh sát có thời gian rảnh rỗi buổi chiều xung phong nhận việc, sau đó họ quay lại thảo luận điểm mâu thuẫn trong vụ án.
Lý Toản nói tiếp: “Lúc còn sống nạn nhân mua rất nhiều túi xách, túi du lịch, thường bỏ bê công việc lại có thể duy trì cuộc sống xa xỉ. Lương tháng một trưởng nhóm hộp đêm là 5 ngàn tệ, trích thêm phần trăm rót rượu thì nhiều nhất là 12 ngàn. Nhưng một cái túi của nạn nhân đã tầm giá này.”
“Có lẽ là bạn trai cô ta mua, bạn trai nạn nhân rất có tiền.” Trần Tiệp lên tiếng.
“Nhưng Lư Hâm Đạt không có tiền.” Lý Toản ấn mở tấm hình túi xách da cá sấu kia: “Đã tra qua rồi, kiểu mới tháng 12, giá gần 16 ngàn. Nạn nhân ở bên Lư Hâm Đạt tầm đầu tháng 9, tháng 11 bỏ bê công việc liên tục mười ngày. Đừng nói phần trăm, ngay cả lương cứng cũng bị trừ gần hết.”
“Trước đây đại khái mỗi tháng nạn nhân sẽ mua một túi xách mới, tháng 9 tháng 10 không mua, đến cuối tháng 11 bỗng mua hai cái tổng trị giá 25 ngàn tệ. Tháng 12 lại mua một cái 16 ngàn tệ. Phải nói thêm một câu, một phần ba lương tháng của Lư Hâm Đạt phải dùng trả tiền vay mua xe.”
“Vậy nên…” Mọi người chợt hiểu ra: “Tiền của nạn nhân từ đâu ra?”
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT