Lý Toản ngăn Trần Tiệp lại: “Đi đến Đội kỹ thuật hình sự.” Hắn nói xong lập tức bước nhanh qua đó.
Bọn họ đến Đội kỹ thuật hình sự, tường thuật sơ mọi việc, bên kia điều mấy đồng chí kỹ thuật hình sự bắt tín hiệu nghe lén, nhanh chóng phá mật mã ngữ âm.
Lý Toản hỏi: “Có thể dựa vào định vị máy nghe lén biết được nơi giam giữ con tin không?”
Đồng chí kỹ thuật hình sự đáp: “Có thể thử xem sao.”
Đầu tiên họ nghe thấy tiếng rè rè từ máy nghe lén, sau đó là tiếng nói chuyện loáng thoáng đứt quãng, đồng thời còn có các tạp âm. Đồng chí kỹ thuật hình sự thử lọc bỏ tạp âm, sau đó điều chỉnh tiếp, cuối cùng nghe được đoạn đối thoại khá rõ.
‘Mấy người muốn tiền đúng không? Tôi có thể đưa tiền cho mấy người. Tôi có 800 ngàn trong tài khoản ngân hàng, còn có xe, tôi bán xe cũng được gần trăm ngàn… Cầu xin mấy người đừng giết chúng tôi, tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát. Hay là thả dì Vệ ra trước đi, dì đang không khỏe, không thể bị hoảng sợ. Như vậy đi, tôi ở lại, tôi làm con tin – khụ khụ!!’
‘Kéo xuống!’
‘Bà Vệ, chỉ cần bà ngoan ngoãn khai ra nơi giấu bằng chứng, tôi bảo đảm bà sẽ không có việc gì, thật sự, tôi nói là giữ lời.’
‘Cái mạng cùi của tôi không đáng bao nhiêu tiền, còn Trình Khoa, coi như tôi có lỗi với hắn. Mấy người muốn bằng chứng cũng được thôi, bảo tên đầu sỏ ra mặt đi, tôi muốn biết hung thủ thật sự hại chết con gái tôi!’
‘Cứng miệng nhỉ! Chặt một tay thằng bác sĩ kia, chặt tay trái trước!’
‘A a a a a!!’
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột khiến thiết bị nghe lén vang lên tiếng rít chói tai, qua một lúc mới khôi phục yên tĩnh, sau đó là lặp lại khuyên nhủ, đe dọa và giết gà dọa khỉ. Vệ Mạn Quân luôn kiên trì muốn biết hung thủ thật sự.
Liên tục nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đám côn đồ đe dọa Vệ Mạn Quân mới bỏ đi, trong thiết bị nghe lén lại yên tĩnh.
Một lúc sau, một loạt tiếng sột soạt vang lên, sau đó là tiếng phổ thông trặc giọng địa phương của Thái Tú Anh: “10 giờ 15 phút, chúng tôi đổi xe. 11 giờ 5 phút, tạt ngang qua một vườn trà, tài xế bị đánh ngất xỉu ném giữa đường. 12 giờ 55 phút, chúng tôi đến một nơi có rất nhiều nhà xưởng. Tiếng máy móc ồn ào, còn có rất nhiều xe tải lớn. Tôi ngửi thấy mùi thối, là mùi của vải jeans mấy thanh niên hay mặc. Đây là xưởng may mặc, tôi biết, trước đây tôi từng làm việc trong xưởng may mặc, là mùi nước tẩy.”
Thái Tú Anh dừng trong chốc lát rồi suy yếu nói: “Chúng tôi bị nhốt, ở đây còn có một cô gái, đã ngất rồi, trên người đầy máu.”
Trần Tiệp: “Còn có người?”
Lý Toản đáp: “Là Mai Quyên.”
Không lâu sau có người đến mang Thái Tú Anh đi. Chúng định cô lập Vệ Mạn Quân, đánh đòn tâm lý.
Hiện tại Vệ Mạn Quân tương đối an toàn, nhưng tính mạng của Thái Tú Anh và Mai Quyên thì khó bảo đảm.
Lý Toản mở Baidu tìm kiếm vườn trà và xưởng may mặc trong thành phố Việt Giang, nhập từ khóa rồi có hơn 10 địa điểm nhảy ra, tính toán vận tốc ô tô cùng thời gian ra được khoảng cách đại khái.
Khi Lý Toản vừa tính ra kết quả thì cảnh sát kỹ thuật hình sự cũng vừa lúc tìm được vị trí máy nghe lén: “Khu công nghiệp may mặc Lan Lệ khu Liên Chi.”
Lúc này Quý Thành Lĩnh đến báo cáo với Lý Toản: “Phương Tiểu Bân đã nhận ra “anh Lực”, chúng ta rà soát trong cơ sở dữ liệu, phát hiện gã có không ít tiền án, vốn tên là Vương Lực Cường. Vương Lực Cường có một xưởng may mặc ở khu công nghiệp Lan Lệ khu Liên Chi. Tôi bảo Vương Đang Đang thuận tiện điều tra một chút, phát hiện nhà xưởng này vào không bằng ra, thế mà vẫn không phá sản.”
Lý Toản: “Lập tức xuất phát đi cứu người!”
“Tuân lệnh!”
…
Cổng phân cục Đông Thành, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, cưỡi gió đạp mây, lao đi dưới ánh trăng.
Lúc xe cảnh sát chạy tới đường hầm, Lý Toản nhận được thông báo của đồng chí Đội kỹ thuật hình sự: “Nhận được tin mới, cô gái hôn mê kia có tỉnh lại một thời gian ngắn. Cô ta nói nhóm Vương Lực Cường lên kế hoạch vận chuyển và giao dịch loại ma túy mới, ngay đêm nay, xe tải chở hàng đã rời đi. Nghe nói địa điểm giao hàng là… bến cảng Bắc Điền, hôm nay, tập đoàn vận tải biển Triều Nhật có một con tàu chuyên chở container với tải trọng 10.000 tấn rời cảng, thời gian là 8 giờ rưỡi.”
Lý Toản nhìn đồng hồ, tầm 7 giờ rưỡi, hắn nói: “Thông báo cho Đội phòng chống ma túy!”
Đồng chí Đội kỹ thuật hình sự đáp: “Đã thông báo.”
Lý Toản cúp máy, gọi trực tiếp cho Chu Ngôn.
“Đã nhận được tin rồi.” Chu Ngôn lên tiếng: “Cháu đừng có quan tâm đến địa bàn của chú, bớt quan tâm đi là chú yên tâm rồi.”
Lý Toản: “Chú à, đừng trật lưng cấp tính nha.”
Chu Ngôn tao nhã bảo hắn cút xéo, sau đó tuyệt tình cúp máy.
…
7 giờ 59 phút tối.
Xưởng may mặc Lan Lệ khu Liên Chi.
Một tên đàn em của Vương Lực Cường chạy đến báo: “Có lẽ Mai Quyên không sống qua đêm nay, hay là bây giờ xử lý luôn?”
Vương Lực Cường đáp: “Chuẩn bị axit, giải quyết thi thể.”
Tên đàn em nói: “Đại lão bản gọi điện đến, nói đêm nay tất cả phải cẩn thận, tuyệt đối không xảy ra sơ suất. Nếu như hàng giao dịch xảy ra chuyện…” Hắn rùng mình một cái, vì hắn từng nghe “đại lão bản” hạ lệnh xử tử người phụ trách để xảy ra sai lầm, cũng từng tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của người kia, những người trong xưởng không ai là không sợ.
Bọn chúng sợ “anh Lực”, sợ Trần Tam Hắc phố Khanh Thủy, nhưng càng sợ đại lão bản – người chưa từng lộ mặt.
Vương Lực Cường lau mồ hôi lạnh trên trán: “Yên tâm đi! Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng.” Ánh mắt gã độc địa như sói: “Tuyệt đối thuận lợi!”
Nếu thất bại, đại lão bản sẽ không bỏ qua cho chúng.
Trần Tam Hắc vì cuồng vọng tự đại mà bị bắt, đại lão bản rất tức giận, đẩy nhanh tốc độ xuất hàng, tính mạng của tất cả mọi người đều treo trên đường dây giao dịch tối nay.
Tên đàn em nói tiếp: “Tam lão bản đi rồi.”
Vương Lực Cường xua tay: “Xoá camera.”
…
8 giờ 8 phút tối.
Một chiếc xe hơi bình thường màu đen rời khỏi xưởng may Lan Lệ khu Liên Chi, lái vào bóng đêm, hướng về phía sân bay Ninh An khu Ninh An.
Cùng thời điểm đó, hơn mười nhà truyền thông gồm cả chuyên mục tin tức Dân Sinh Vi Tiên nhận được tin, tổng giám đốc Lưu Thừa Triệu của tập đoàn Triều Nhật bị tình nghi cưỡng hiếp, quay chụp cảnh quan hệ đe dọa nữ nhân viên, tình nghi sát hại nữ nhân viên rồi thiêu xác, tính chất phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, hiện tại đã bị cảnh sát bắt.
Truyền thông như đàn cá mập ngửi được mùi máu tươi, tất cả chia nhau đến trước cửa phân cục khu Đông Thành và tập đoàn Triều Nhật chờ hóng tin.
Tin tức lên men trên mạng, đang chờ thời cơ bùng phát.
…
Cẩm Tú Trang khu Bắc Điền.
Con chó Pomeranian như quả bóng tròn chạy vào, đụng vào chân Lâm Triều Kỳ, nó ngã ngửa ra, lộ cái bụng tròn lẳng, le lưỡi quơ chân, đuôi vẫy liên tục.
Lâm Triều Kỳ dịu dàng ôm con chó lên: “Cầu Cầu, sau này chỉ còn con với mẹ thôi.” Cô vừa nói vừa híp mắt nở nụ cười.
Giữa đám lông chó rối bù của Cầu Cầu lóe lên tia sáng xanh, cô nheo mắt, móng tay được cắt dũa xinh đẹp cầm thẻ bài giữa vòng cổ của Cầu Cầu
Hình cá sấu màu xanh, khảm kim cương, thẻ bài nho nhỏ này thôi đã đến hai mươi mấy vạn.
Lâm Triều Kỳ vuốt nhè nhẹ mặt trái thẻ bài, ở đó có khắc tên và số điện thoại, cô nhếch miệng: “Cầu Cầu, đêm nay ngủ với mẹ nha.”
…
Kèm theo tiếng còi xe cảnh sát của Đội phòng chống ma túy là tiếng tàu container hụ còi ầm ĩ khi rời cảng Bắc Điền, tháo neo chậm rãi rời cảng, nước biển đẩy ra hai bên, trên bờ, nhân viên công tác xoay người tiếp tục kiểm tra bến tàu.
Đèn đường bến tàu lần lượt sáng lên, hai chiếc xe tải lớn một trước một sau chạy ra khỏi cảng, trùng hợp chạy ngang qua tầm 10 chiếc xe cảnh sát đang chạy hướng ngược chiều đi tới.
Xe cảnh sát từ xa đến gần, cuối cùng thắng gấp, đèn xe rọi bến tàu sáng như ban ngày. Gió đêm hơi lạnh, những người trên mấy chiếc tàu đánh cá quay về cảng thả neo đang tụ tập tốp năm tốp ba, hiếu kỳ nhìn ra xa hóng chuyện.
Cửa xe mở ra, chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy dẫn đầu, sau đó là cảnh sát phòng chống ma túy mặc đồng phục màu đen, súng ống đầy đủ lần lượt bước ra, chạy về phía bến tàu, nhanh chóng trưng dụng tàu cá dân dụng, đồng thời liên hệ người phụ trách bến tàu và cảnh sát biển ngoài khơi.
Ngay lập tức, tiếng còi báo động vang lên khắp hải cảng Bắc Điền.
…
Xưởng may khu Liên Chi.
Mấy chiếc xe cảnh sát lấy đèn báo hiệu trên nóc xe xuống, yên lặng chạy vào khu công nghiệp. Khu công nghiệp chiếm diện tích rộng, phân chia bố cục có trật tự, chen chúc chật chội. Đèn đường mờ tối, đa số các nhà xưởng là kiểu nhà xây kín từ những năm 90, cửa sổ nhỏ hẹp, chỉ lộ ánh sáng yếu ớt. Tiếng máy móc nổ vang, chứng tỏ nhà xưởng vẫn đang làm việc.
Xe cảnh sát nhanh chóng tìm được xưởng may mặc Lan Lệ, mọi người dừng trong một ngõ nhỏ xa xa, dùng ống nhòm quan sát địa hình, chuẩn bị bắt đầu công tác cứu viện và triệt phá cơ sở sản xuất ma túy.
Lý Toản ngồi trong xe chỉ huy, vì các nhà xưởng có kết cấu tương tự nhau nên hắn nhanh chóng có được bản vẽ cấu trúc nhà xưởng Lan Lệ.
Trong màn hình máy tính là bản vẽ bố cục nhà xưởng, Lý Toản ấn tai nghe Bluetooth, đổi tần số liên lạc với Đội kỹ thuật hình sự ở phân cục: “Có thể tìm được vị trí chính xác hơn không? Họ bị giam ở lầu mấy, hướng nào?”
Đội kỹ thuật hình sự đáp: “Lầu ba. Thái Tú Anh nói bà ta thấy ánh trăng.”
Ánh trăng? Lý Toản hạ cửa sổ xe nhìn lên trời, mặt trăng lưỡi liềm đang treo trên một nhà xưởng cũ: “Hướng 11 giờ, lầu ba, nơi có cửa sổ.” Hắn lại chuyển liên lạc qua đội hình sự: “Cổng ra vào nhà xưởng có hai camera giám sát, trong chốt bảo vệ có hai người, đèn đường hướng 9 giờ có giấu camera. Tất cả hành động cẩn thận, không được đánh rắn động cỏ. Đội 1 dò đường, đội 2, đội 3 chờ lệnh.”
Lý Toản nói xong, đội trưởng đại đội phòng chống ma túy liền an bài bổ sung trình tự.
Xong xuôi, hai người cùng hô lên: “Bắt đầu hành động!”
Một đội cảnh sát chống ma túy năng lực chuyên nghiệp, kinh nghiệm bắt ma túy phong phú, như bóng ma hòa vào bóng tối, nhanh nhẹn né tránh camera, hợp tác ăn ý leo lên đà ngang bằng đá mỗi tầng, nhẹ nhàng gỡ cửa sổ thông gió bò vào.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, mọi người như ngừng thở, hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong nhà xưởng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lý Toản thầm đếm trong lòng,
Một tiếng súng vang lên từ trong nhà xưởng, mở màn công cuộc giải cứu con tin.
“Đã cứu con tin, an toàn!”
“Đội 2 đội 3, hành động!”
Cửa xe bật mở, đèn xe sáng lên, hai tên trong chốt canh gác phản ứng thật nhanh, một tên tông cửa xông ra, tên còn lại đang định ấn chuông báo động, nhưng hắn nhanh chóng bị cảnh sát hình sự phục kích đã lâu khống chế.
Mọi người im hơi lặng tiếng, ngay ngắn trật tự phá cửa, nhảy vọt vào trong nhà xưởng đang nổ máy ầm ầm: “Cảnh sát! Giơ tay lên! Tất cả không được nhúc nhích!”
Khẩu súng đen ngòm nhắm ngay công nhân cạnh máy tiện, thân súng lạnh lẽo lại khí thế.
Phía sau máy tiện trong góc là hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang ẩn nấp, chúng yên lặng lùi ra sau, đẩy mảnh giẻ đen phủ lên cái giỏ màu xanh đặt trên ghế, chúng thò tay vào giỏ cầm súng, thình lình điên cuồng bóp cò về phía trước: “Chết trước đi!”
Đoàng!
Một tên trúng đạn ngã xuống đất, tên còn lại thấy thế sợ hãi xoay người chạy, bị bắn xuyên qua bắp chân, té xuống đất không ngừng kêu rên.
“Lạch cạch” tiếng đạn lên nòng liên tục vang lên, súng đạn sẵn sàng, lực lượng vũ trang đầy đủ dập tắt tâm tư bọn tội phạm. Bọn chúng không dám chống cự nữa, hai tay ôm đầu, ngồi xổm quay mặt vào tường.
Lý Toản cầm súng chạy lên lầu ba, đầu hành lang thoát hiểm phòng cháy ở lầu ba xuất hiện một vũng máu lớn, một cẳng chân chặn ngang cửa thoát hiểm, quần dài bị máu tươi nhuộm ướt.
Lý Toản từ từ đẩy cánh cửa nặng nề, họng súng nhắm xuống đất, sau đó trông thấy một thi thể bị bắn giữa trán nằm dưới đất.
Tay phải thi thể quấn vải trắng rất dày, bên cạnh là súng săn thô sơ.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chạy lên, thấy thế hỏi: “Đã chết rồi?”
Lý Toản đáp: “Đàn em của Trần Tam Hắc, nhóm tấn công tôi ở phố Khanh Thủy.” Hắn đi về phía trước, thình lình giơ súng lên đồng thời lạnh lùng quát lớn: “Cảnh sát!”
Đối diện là họng súng và tiếng quát “Cảnh sát!” giống hệt, hai bên ngẩn ra, sau đó hạ súng xuống đi ra chỗ sáng, nhận ra người của mình mới bắt đầu kể lại tình hình.
“Tất cả tội phạm tình nghi ở lầu 3 đã bị khống chế, hai người bị thường, một người hôn mê, tình huống nguy cấp. Còn một người mất tích vẫn chưa tìm được.”
Lý Toản có thể đoán được đại khái người mất tích là ai, hắn nhét khẩu súng ra sau lưng rồi nói: “Xe cứu thương đang trên đường đến, dưới lầu đã được khống chế. Cám ơn người anh em.”
Người đang nói chuyện với hắn là cảnh sát phòng chống ma túy, đối phương cười cười trêu ghẹo vài câu, tinh thần hơi thả lỏng.
Hành động cứu viện lần này rất thuận lợi, ngoài trừ bọn buôn ma túy thì không ai thương vong.
Mai Quyên bị hôn mê nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Thái Tú Anh thì bị thương nặng trên trán, xương đùi và xương tay bị đánh với tình trạng khác nhau.
Mặc dù Vệ Mạn Quân không bị thương nhưng tinh thần tổn thương nghiêm trọng, nằm trên cáng cứu thương rơi vào hôn mê.
Chó nghiệp vụ tìm được một số lượng lớn nguyên vật liệu và công cụ sản xuất ma túy, duy chỉ có không phát hiện ma túy loại mới.
Đèn xe cảnh sát chớp tắt liên tục, ánh đèn chiếu sáng khu vực gần đó, tiếng chó sủa vang lên không ngừng, xung quanh lục tục có nhiều người đến xem. Họ nghe nói đây là xưởng sản xuất ma túy thì giật mình, vẻ mặt tò mò nhìn ngó xung quanh, rõ ràng không ngờ nơi họ làm việc lại che giấu tội phạm ma túy đáng sợ.
“Tôi đã nói rồi, bình thường không chạy máy, không tăng ca, chắc chắn có vấn đề!”
“Đúng vậy, có xưởng may mặc nào mà không tăng ca, không làm ca đêm không? Đã vậy còn làm việc bữa đực bữa cái.”
“Hôm qua cô còn nói nộp đơn xin vào làm, sao bây giờ đã nói vuốt đuôi rồi?”
Mọi người xì xào bàn tán, có ngạc nhiên, có hoang mang, cũng có sợ hãi.
Lý Toản dựa vào cửa xe, bên cạnh là Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp.
Trần Tiệp hơi ngờ vực: “Có phải vì em chưa từng phối hợp hành động với Đội phòng chống ma túy không? Em cảm thấy quá thuận lợi. Trong một xưởng sản xuất ma túy mà tội phạm lại hơi ít, tính nguy hiểm và vũ khí cũng ít.”
Lý Toản và Quý Thành Lĩnh không trả lời, hiếm khi trầm mặc.
Quý Thành Lĩnh lên tiếng: “Tôi nhớ Trình Khoa cũng bị bắt cóc. Không tìm được hắn?”
“Chạy rồi.” Lý Toản phất tay, mở cửa xe ngồi vào ghế lái: “Tôi đến bệnh viện một chuyến, hai người cùng lão Tăng giải quyết tiếp đi.”
Quý Thành Lĩnh đáp một tiếng, Lý Toản nhấn ga, chiếc xe vọt đi như mũi tên bắn khỏi dây cung.
…
Trên vùng biển ngoài cảng Bắc Điền, một chiếc tàu container ngừng lại, tất cả thuyền viên tập trung trên boong tàu, bóng dáng cảnh sát phòng chống ma túy bận rộn qua lại giữa các container.
Nửa tiếng sau, một cảnh sát chạy đến báo cáo: “Không phát hiện ma túy.”
Chu Ngôn cau mày: “Không có?”
Viên cảnh sát kia nghiêm túc lắc đầu.
Chu Ngôn quay đầu lại, sau lưng là thuyền trưởng, tài công chính và các thuyền viên, ai cũng lộ vẻ hoảng loạn và mờ mịt, dường như họ không hề biết gì, sao con tàu tải trọng lớn từng vận chuyển vô số hàng hóa lại dính líu đến ma túy?!
Địa điểm giao hàng là bến cảng Bắc Điền, nhưng không nói là lấy phương thức gì giao hàng. Trùng hợp tàu hàng của tập đoàn Triều Nhật rời bến, đương nhiên họ lập tức hoài nghi đến tàu hàng ra biển này.
Thực tế con đường mua giao dịch ma túy không chỉ là vận tải đường biển, còn có vận tải trong đất liền!
Chu Ngôn chợt nhớ lúc nãy có hai chiếc xe tải rời đi, thời gian vừa đúng 8 giờ rưỡi.
…
Đường cao tốc An Bình sân bay Ninh An.
Trình Khoa lấy kính xuống, tay trái quấn vải thưa qua loa đặt lên tay lái, tay phải gọi điện thoại: “Đã đưa ra ngoài?”
Bên kia đáp: “Hoàn thành.”
Trình Khoa nở nụ cười, cúp máy rồi gửi một tin nhắn ngắn.
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc An Bình sân bay Ninh An, bốn chiếc xe tải lớn chở nhựa thông thường chạy nhanh trên đường, bình tĩnh lần lượt chạy qua trạm thu phí, tiến về phía Thẩm Quyến, đích đến là trạm trung chuyển giữa Thẩm Quyến và Hong Kong.
Hết chương 51
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT