*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Lại một ngày đi làm, Trần Tiệp không thấy Quý Thành Lĩnh có chút không quen.

“Quý Thành Lĩnh về Cục thành phố rồi à?”

Lão Tăng ném hồ sơ cũ qua: “Cậu ta vốn là người của Cục thành phố. Vụ án đã kết thúc đương nhiên phải về.”

Trần Tiệp xoa mũi nói: “Em tưởng Cục thành phố muốn cậu ta đến thay thế lão đại.”

Ngay cả Trần Tiệp cũng nhìn ra mục đích Cục thành phố điều Quý Thành Lĩnh đến, chứng tỏ Cục thành phố không hề giấu giếm, ngay cả giả vờ cũng không thèm. Cũng gián tiếp nói rõ Lý Toản bị người ta ghét đến cỡ nào.

“Đúng rồi…”  Trần Tiệp chợt phát hiện hỏi: “Lão đại đâu rồi?”

Lão Tăng đáp: “Chưa đến giờ làm, chắc đang đi bộ trong công viên.”

Công viên Đại Phúc nằm giữa xã khu Xuân Bất Lão và phân cục khu Đông Thành.

7 giờ 30 sáng.

Trên băng ghế dài ở công viên, Lý Toản giở báo buổi sáng xem tin tức thời sự mới nhất, bên cạnh còn có một cái radio đang phát bản tin.

Tin tức kết thúc lại đổi thành một bài hát Quảng Tây, tiếng Quảng độc đáo tao nhã, tiếng hí kịch của các bác trai bác gái vang vọng dưới tán cây đa trong công viên, tất cả hòa lẫn vào nhau tạo thành một buổi sáng sớm thanh bình trong ngày đông.

Cư dân ở xã khu Xuân Bất Lão chạy bộ sáng sớm trong công viên, thấy Lý Toản thì dừng lại chào hỏi: “Đội trưởng Lý, buổi sáng tốt lành.”

Lý Toản ngẩng đầu: “Buổi sáng tốt lành.”

“Nhắc tới phải cám ơn anh. Hai ngày trước cửa hàng tiện lợi đầu đường đã đóng cửa cho thuê lại rồi, nghe nói là bán thuốc lá rượu giả bị điều tra, không thể tiếp tục bán nữa. Tên chủ cửa hàng đúng là lòng dạ ác độc, trước đây còn cho con nít thuê di động secondhand chơi game!” Đối phương tức giận bất bình: “Gây họa đời sau, đáng đời bị đóng cửa.”

Lý Toản hỏi: “Thành tích con anh có tăng cao không?”

“Có!” Đối phương kiêu ngạo nói: “Đạt tiêu chuẩn!” Hắn là phụ huynh học sinh, còn là một người cha khoan dung.

Đối phương phất phất tay: “Đội trưởng Lý đọc báo tiếp đi. Tôi đi mua bữa sáng đây, vợ con đang chờ ở nhà.”

Lý Toản cười cười, cũng phất tay chào rồi tiếp tục đọc báo, nghe tin tức radio.

Gần đến 8 giờ hắn mới đứng dậy, từ tốn đi về phía phân cục.



Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố Tân Châu.

Quý Thành Lĩnh đến báo danh trước nửa tiếng đồng hồ, mấy đồng nghiệp đang an ủi cậu: “Lần này cậu làm khá lắm.”

“Mấy người bên phân cục Đông thành có cản trở không?”

“Cậu có cảm thấy tính tình, sự nhẫn nại, IQ và khả năng quan sát đều tăng lên không?

… Mồm năm miệng mười, căn bản đều cho rằng sự tồn tại của phân cục khu Đông Thành là một cản trở.

Quý Thành Lĩnh giải thích: “Phân cục Đông thành không cản trở, ai cũng là cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm. Cơ sở vật chất ở đó khá kém, nhưng điều đó càng chứng minh bọn họ chuyên nghiệp. Tôi học được rất nhiều điều từ họ. Bọn họ… rất tài giỏi.”

Mấy đồng nghiệp không tin lắm, trước có người từng tiếp xúc với phân cục vì một vụ án, suýt nữa bị sự lề mề chậm chạp của họ làm phiền chết.

Hơn nữa cái danh “phân cục dưỡng lão” càng khiến họ có hình tượng “phế vật”, “lão nhược tàn”.

Mặc dù vụ án phân xác và vụ trọng án buôn lậu hải cảng có bóng dáng của phân cục khu Đông Thành, nhưng mọi người lại ngầm thừa nhận đó là ngoài ý muốn.

Quý Thành Lĩnh đang định nói gì đó thì có người gọi cậu: “Quý Thành Lĩnh, đội trưởng gọi cậu đến.”

“Tôi đến đây.”

Quý Thành Lĩnh chen ra khỏi đám đồng nghiệp đang vây quanh, đi đến phòng làm việc của đội trưởng, cậu gõ cửa một cái rồi mở ra, phát hiện bên trong không chỉ có một mình Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà còn có Cục trưởng và Cục phó của Cục thành phố.

Quý Thành Lĩnh căng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc chào: “Chào cục trưởng Tôn, Cục phó Quý, Đội trưởng, buổi sáng tốt lành!”

Cục trưởng Tôn đang uống trà giảm áp bán sỉ gửi tới, nghe vậy giở nắp tách trà ra, phun ngụm trà trong miệng nói thẳng: “Người trẻ tuổi đừng quá câu nệ, thả lỏng, thoải mái đi. Nào, qua đây.” Ông đặt tách trà xuống rồi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nếp nhăn vô cùng hiền lành: “Tiểu Quý à, có biết gọi cậu đến đây làm gì không?”

Quý Thành Lĩnh do dự rũ mắt nhìn xuống, Cục phó và Đội trưởng đội hình sự vẫn bình thản không đổi nét mặt, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài muốn hỏi ảnh hưởng của án 08/12 ở phân cục Đông Thành?”

“Thông minh.” Cục trưởng Tôn nói: “Vậy nói cái nhìn của cậu về phân cục xem.”

Quý Thành Lĩnh: “Rất tốt ạ.”

Ông Tôn hỏi lại: “Chi tiết một chút. Là tốt thế nào?”

Quý Thành Lĩnh đáp: “Mỗi nhân viên trong phân cục đều rất lạc quan, tính cách rất tốt, làm việc rất nhanh nhẹn và chịu khó. Nếu có vụ án xảy ra, họ sẽ tăng ca làm thêm, không hoàn thành công tác sẽ không tan tầm. Cảnh sát Đội hình sự thì dày dặn kinh nghiệm, phối hợp ăn ý. Bọn họ đều ưu tú, là cảnh sát hình sự chuyên nghiệp.”

“Vậy à.” Cục trưởng Tôn suy nghĩ một chút rồi trực tiếp điểm một cái tên: “Vậy Lý Toản thế nào?”

Vừa nghe đến cái tên Lý Toản, Quý Thành Lĩnh lập tức nghiêm mặt, cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp: “Lý Toản rất xuất sắc, cực kỳ xuất sắc! Tôi đã gặp không ít cảnh sát hình sự lão luyện, bọn họ không ngừng học tập và làm việc mấy thập niên, rèn luyện nên sự quyết đoán, nhãn lực, nhạy cảm và sức quan sát chuyên nghiệp, có thể từ những tin tức cực nhỏ tổng kết được đầu mối hữu dụng cũng nhỏ như vậy. Họ là báu vật của giới hình sự, nhân tài của đội hình sự quốc gia, mà Lý Toản…”

“Anh ấy không thua gì một cảnh sát hình sự lão làng xuất sắc.”

Cục trưởng Tôn: “Đánh giá rất cao.”

Cục phó Quý hơi nghiêng đầu nói: “Chứng tỏ năng lực vẫn còn, chưa thụt lùi.”

Ông Tôn cũng nghiêng đầu, hạ giọng nói: “Còn có thể gây chuyện. Tôi sắp về hưu, còn gây chuyện cho tôi!”

Cục phó Quý: “Làm ông mất mặt là không được.”

Cục trưởng Tôn đáp: “Không phải vấn đề mặt mũi, tôi không phải người mang thù.” Ông nặng nề thở dài, quay đầu lại hiền hòa hỏi Quý Thành Lĩnh: “Tiểu Quý, có muốn đến phân cục không?”

Quý Thành Lĩnh sửng sốt: “Ngài muốn điều tôi đến phân cục? Phân cục Đông Thành?”

Cục trưởng Tôn đáp: “Có đi hay không, do cậu quyết định.”

Quý Thành Lĩnh nhớ lại lão Tăng, Trần Tiệp, mấy người Vương Đang Đang, quan trọng là Lý Toản.

Cậu phát hiện Lý Toản nhìn như không ôm chí lớn, ngồi ăn rồi chờ chết, kỳ thật lại ngưng tụ nhân tâm của toàn bộ phân cục lười nhác. Hắn lấy phong cách cá nhân đặc biệt và năng lực xuất chúng lãnh đạo Đội hình sự phân cục lão nhược tàn – nơi được vinh dự là “viện dưỡng lão”.

Quý Thành Lĩnh không hiểu, tại sao phân cục khu Đông Thành hoàn toàn không kém những phân cục khác lại có danh tiếng khó nghe như vậy, càng không rõ vì sao Lý Toản lại không có tiếng tăm ở Cục thành phố.

Rõ ràng Lý Toản rất xuất sắc.

Quý Thành Lĩnh có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với phân cục khu Đông Thành, cậu muốn biết nguyên nhân.

“Tôi đi!” Cậu nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn đến phân cục khu Đông Thành!”

Cục trưởng Tôn nói: “Được, chọn ngày lành chuyển đến đó. Hôm nay và ngày mai đều là ngày lành.”

Quý Thành Lĩnh: Có cảm giác gấp gáp không chờ nổi trong giọng nói của ông.

Cục trưởng Tôn cao hứng uống ngụm trà lớn, nụ cười càng thêm hòa ái: “Tiểu Quý, cậu có thành tích rất ưu tú ở trường, thực tập thì gặp trọng án. Chờ đến khi lên chính thức, lại khổ luyện một hai năm là cậu có thể tranh chức Đội trưởng Đội hình sự phân cục khu Đông Thành.”

Quý Thành Lĩnh: “…”

Cục trưởng Tôn thật sự không mang thù sao?

Cục phó và Đội trưởng Đội hình sự biết rõ tính nết ông Tôn, hai người tiếp tục giữ im lặng.



Hồ sơ và văn kiện thuyên chuyển Quý Thành Lĩnh đến phân cục Đông Thành được giải quyết rất nhanh, khiến mọi người trong phân cục mở mang tầm mắt về hiệu suất làm việc của Cục thành phố.

Còn về danh sách xin đổi mới cơ sở vật chất của Trần Tiệp, nộp lên cấp trên chừng 10 ngày sau mới có câu trả lời.

Xét thấy tình hình ở phân cục đúng là làm người ta chảy nước mắt, cấp trên hữu tình phê chuẩn đổi điều hòa và hai chiếc xe mới.

“Ít nhất năm nay không cần phải sửa điều hòa. Lần nào tôi cũng lo lắng bác thợ già đang sửa nữa chừng thì ngã bệnh, lúc đó danh tiếng phân cục sẽ càng nát bét.”

“Xe mới là xe việt dã đời mới nhất đó, chạy ở nông thôn, rừng núi hay đường dài đều được, tính năng rất cao, còn là hai chiếc, sau này xuất quân sẽ nhanh hơn.”

“Tôi chờ không nổi đây, muốn lái thử một vòng… Khi nào đến?”

“Một tuần sau.”

“Mấy thứ khác có không? Máy chủ dung lượng lớn?” Vương Đang Đang ỉu xìu.

Lão Tăng đáp: “Cấp trên cố ý đề phòng cậu đó. Câu đầu tiên đã từ chối đổi máy chủ.”

Vương Đang Đang chính là nhiều lần sử dụng internet vượt quá giới hạn mới bị điều đến phân cục khu Đông Thành, bằng không với năng lực của cậu thì hoàn toàn có thể vào Đội kỹ thuật trinh sát thành phố.

Chung Học Nho lên tiếng: “Dụng cụ thiết bị bên pháp y phải đổi, tủ ấm đã nhiều năm không đổi rồi.”



*Tủ ấm (Constant-Temperature Incubator) được sử dụng trong công nghiệp, doanh nghiệp khai thác mỏ, ngành công nghiệp chế biến thực phẩm, nông nghiệp, hóa sinh và ngành công nghiệp thuốc cho vi khuẩn và nuôi cấy vi sinh vật.

Lão Tăng nói tiếp: “Câu thứ hai là từ chối yêu cầu của bên pháp y.”

Chung Học Nho: “Phải cho tôi lời giải thích.”

Lão Tăng: “Quá đắt.”

Chung Học Nho: “…”

Lý do rất hợp lý.

Tuy phân cục nghèo khó đã quen không được vạn sự như ý, nhưng được đổi xe và điều hòa cũng khiến họ vui sướng không thôi.

Có lần một sẽ có lần hai, một ngày nào đó sẽ sánh bằng Cục thành phố xa hoa!

Lý Toản mở cửa bước vào, vừa đi vừa nghe điện thoại, hắn ra hiệu cho những người khác không cần chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng làm việc đóng cửa lại.

“Mẹ, con biết rồi. Mấy ngày nữa sẽ về. Hả? Con trai bạn cũ? Hắn tới thì cứ tới, mẹ chào đón cũng coi như con chào đón. Đến lúc đó con tìm khách sạn cho hắn… Không được, nhà con chỉ ở một người.”

“Đến lúc đó lại nói có được không?”

“Vâng, đợi người ta tới rồi tính. Bên này đang bận, con cúp đây.”

Lý Toản ném di động lên bàn, ngồi phịch xuống ghế thở phào một hơi, sau đó giơ một tay chống trán, lại thở dài thêm một cái nữa.

Người vừa rồi là mẹ của Lý Toản, Lương Mai nữ sĩ.

Lương Mai có một người bạn cũ không gặp hai mươi mấy năm, gần đây bỗng nhiên có liên hệ, quan hệ lại thắm thiết như thời thiếu nữ. Người bạn này có một con trai, nghe nói tới thành phố Việt Giang.

Lương Mai quá nhiệt tình, một hai phải cả nhà cùng chào đón, đích thân chiêu đãi, còn muốn Lý Toản cho người ta ở chung vài ngày.

Lý Toản nghĩ mẹ hắn đang hoài niệm thanh xuân, tốt nhất là đừng chọc vào bà rước xui xẻo, vì vậy ngoài mặt hắn đáp ứng, sau lưng dự định sẽ khuyên người anh em đồng bệnh tương liên kia đến khách sạn.

Dù sao hai người đàn ông ở chung trong một căn hộ đơn, chật chội phát sợ.

Lý Toản quyết định xong thì tạm thời vất chuyện này ra khỏi đầu.



Sân bay Ninh An.

Trước khi lên máy bay, Giang Hành nhận được điện thoại của mẫu thượng đại nhân Lương Quế: “Mẹ không gặp bạn thân đã hai mươi mấy năm, sao đột nhiên có liên lạc?”

“Lúc đang du lịch mua sắm thì tình cờ cùng nhìn trúng một bộ quần áo? Trùng hợp vậy.”

“Con ở sân bay. Mấy ngày nữa. Con bảo đảm, làm xong việc sẽ trở về. Được, chúc mẹ nhiều sức khỏe.”

Giang Hành cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi một số khác: “Tra những người tiếp xúc với Lương nữ sĩ những ngày gần đây.”

Tổ tiên nhà họ Giang lập nghiệp từ vận tải đường biển, có thời gian từng lún vào xã hội đen, sau này tẩy trắng. Hiện tại khiêm tốn ẩn cư sau màn, tất cả tài sản đều sạch sẽ nhưng không có nghĩa không có người nhìn chằm chằm vào họ.

Lương Quế được bảo vệ quá tốt, đến giờ tính tình vẫn như thiếu nữ.

Giang Hành làm nhiều biện pháp như vậy cũng vì phòng ngừa bất trắc xảy ra. Nếu bạn cũ lâu năm của bà không vấn đề gì thì gặp mặt một lần cũng được.

Dù sao chỉ là gặp mặt.



Qua năm mới và lễ Nguyên Tiêu, thành phố Việt Giang chính thức vào xuân.

Mùa xuân phương nam không khác gì nhiều so với mùa đông, thường xuyên có luồng không khí lạnh kéo nhiệt độ vừa mới ấm áp xuống thấp. Điểm khác nhau duy nhất chính là mưa, gió lạnh mưa phùn, rả rích của tuần lễ mới tạnh.

Mưa xuân liên tục không ngừng khiến quần áo mãi không khô ráo và nhà cửa cứ ẩm ướt hơi nước suốt ngày.

Nhưng cũng có chỗ tốt là không khí mát mẻ trong lành, mùi đất tươi mát thấm vào ruột gan.

Hôm nay trời quang mây tạnh, mặt trời hơi lộ diện, tất cả công viên lớn nhỏ ở thành phố Việt Giang đều chật ních người, cơ bản là ra ngoài phơi nắng, thuận tiện rèn luyện cơ thể.

Công viên La Cương, khu Bắc Điền, thành phố Việt Giang.

Công viên La Cương gần cảng Bắc Điền, lưng dựa núi La Cương, là công viên lớn nhất khu Bắc Điền, diện tích kéo dài qua hai con đường. Thảm thực vật phong phú, cảnh quan đặc biệt, là một điểm thú vị để nghỉ ngơi du ngoạn.

Bên trong công viên có một con đường dành cho người đi bộ dài đến 11.7 km, bình thường có rất nhiều người đi bộ, chạy bộ và đạp xe trên con đường này.

Hôm nay thời tiết tốt nên càng đông người. Chạy bộ, đạp xe, trượt ván, đi bộ, dù không chen chúc nhưng trông rất đông.

La Giai Giai có thói quen vừa nghe nhạc vừa chạy bộ sáng sớm trên con đường này, nhưng cô có một bí mật nhỏ, cô thích chạy nửa đường rồi quẹo lên đường núi.

Sau lưng công viên La Cương là núi La Cương, rừng núi La Cương nhiều đường núi dày đặc và phức tạp, vì bảo trì sinh thái mà không khai phá. Vì vậy rất dễ lạc đường, ít người chạy lên đường núi.

La Giai Giai chạy vài năm, quen thuộc đường núi nên không bị lạc đường.

Đường núi rộng lớn như vậy mà ngoại trừ cô thì không còn ai khác, cây cối xanh um, trên cây còn có bóng dáng mấy con sóc nhảy qua nhảy lại.

Tâm trạng La Giai Giai rất tốt, bước chân nhanh hơn, giày chạy bộ lướt qua một bụi cây nhỏ, vòng đeo chân đột nhiên bung ra rơi xuống.

Cả bụi cây đung đưa, giọt nước trên lá rơi ào ào xuống, giống như một trận mưa rào vậy. Côn trùng dưới bụi cây sợ quá chạy mất, nhảy xuống một cái can nhựa đựng xăng màu trắng thì ngừng lại.

La Giai Giai chạy được một đoạn mới nhận ra vòng chân bị rơi mất, cô vội quay lại tìm ven đường. Cô khom lưng tìm kiếm trên mặt đường, khóe mắt thoáng liếc thấy tia sáng lóe lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy vòng chân vị vướng trên bụi cây.

La Giai Giai ngồi xổm xuống nhặt vòng chân lên, tình cờ nhìn thấy can xăng trắng dưới bụi cây.

“Ai mất ý thức ném rác lung tung vậy?”

La Giai Giai khó chịu phàn nàn, cô nhặt can xăng trắng lên nhưng can xăng bị kẹt dưới một cành cây khô rất khó nhấc lên. Cô cố hết sức, kết quả chân trật một cái, cả người mất thăng bằng ngã lăn xuống sườn núi.

“A a a…”

La Giai Giai vừa hét vừa bị lăn xuống một cái hố đầy lá khô, nước mưa rơi đầy hố, lá khô cháy đen mục rữa, dưới mỗi lá cây còn dính trứng ruồi muỗi và mấy con sâu màu trắng.

La Giai Giai ngồi dậy, thấy bàn tay dính đầy dòi bọ màu trắng thì ngớ cả người.

Một giây sau, cô hét lên chói tai.

Tiếng hét vang vọng trong núi rừng, nhưng vì không người nên biến mất chẳng ai nghe được.

Lúc này, công viên La Cương đầy nắng, nam nữ già trẻ hoặc ngồi trên bãi cỏ nói chuyện cười đùa, hoặc chơi di động lướt Weibo, hoặc ngồi trên ghế dài thì thầm tâm sự với người yêu, hoặc là chơi trượt ván… Dân chúng muôn màu muôn vẻ, không nơi nào không bình yên vui tươi.

Núi La Cương.

La Giai Giai bò lên vài lần đều bị ngã xuống, khó khăn lắm mới leo ra khỏi hố nước đọng, cô chợt nhận ra gì đó bèn quay phắt đầu nhìn lại.

Vì hố nước bị xao động nên lá khô bị gạt qua một bên, lộ ra mặt nước rộng chừng 1m. Trong nước, một thi thể cháy sém thối rửa đang đối diện với La Giai Giai, mà đáng sợ hơn là vị trí của thi thể chính là vị trí cô vừa nằm ban nãy.

Nói cách khác, cô vừa té nằm lên thi thể.

La Giai Giai: “Ọe!”



Phân cục khu Bắc Điền.

Cảnh sát hình sự nhận được báo án lên tiếng: “Núi La Cương phát hiện một thi thể nữ cháy sém!”

Hết chương 26

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play