“Chú vẫn không nói cho cháu biết gián điện ẩn sâu nhất là ai.”
“Gián điệp ẩn rất sâu bên cạnh Vạn Thiên Sơn, mục tiêu thật sự của anh ta là trùm ma túy Tống tiên sinh, vẫn đang nằm vùng bên cạnh Tống tiên sinh.”
Lý Toản rời khỏi nhà Tôn Quy Hạc, ngồi vào ghế lái suy tư, sau đó lần mò tìm một điếu thuốc trong cốp nhỏ, không dễ gì tìm được bật lửa, cuối cùng lại không châm thuốc mà xé giấy cuốn thuốc lá, rút vài sợi thuốc lá ngậm trên đầu lưỡi để trì hoãn cảm giác lo âu vô tận.
Vị đắng lan tràn trên đầu lưỡi, tâm trạng khôi phục bình tĩnh, Lý Toản khởi động xe hơi quay về Cục thành phố Tân Châu.
***
Khu đông, một toà nhà chung cư ở một khu dân cư nào đó, người đàn ông mặc bộ đồ đồng phục thống nhất dành cho nhân viên chuyển phát nhanh của thành phố Việt Giang kéo vành mũ lưỡi trai, ôm một bưu kiện, bị bác gác cửa chặn lại.
“Đặt ở đây được rồi.”
Người đàn ông nói: “Khách hàng yêu cầu giao đến tận nhà.”
Bác gác cửa quét mắt nhìn đối phương rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo: “Đi đi.”
Người đàn ông lướt qua phòng an ninh đi vào bên trong, bước vào thang máy, không lâu sau lại có một thiếu niên trắng nõn tiến vào, thấy người gác cửa đang cúi đầu, hắn vụt lướt qua tiến vào cửa thoát hiểm trong nháy mắt.
Trong phòng mờ tối, màn hình chiếu trên tường đang phát bộ phim rùng rợn, Triệu Nhan Lý tinh thần không yên, mí mắt trái giật giật, thường xuyên cầm điện thoại di động lên xem, tiêu đề sốt dẻo nhất hiện tại vẫn là vụ án khách sạn Phúc Bảo Lai và vụ Hồng quán Thanh Sơn, trong đó tin bịa đặt chiếm đa số, thái quá đến độ ngay cả cô cũng không nhìn nổi.
Triệu Nhan Lý hơi do dự, cuối cùng tìm tin tức về bản thân xem sao, ban đầu rất nhiều người khen cô dũng cảm, khen ngợi cô là phóng viên đáng tin cậy nhất, sau đó không biết có phải cư dân mạng nổi loạn hay không, bỗng nhiên rất nhiều người mắng cô vì theo đuổi tin nóng mà không chừa thủ đoạn nào, nói ra tất cả những chuyện cô từng làm trước đây, kể cả những chuyện cô không có làm.
Tốt, xấu, thật, giả, tất cả đổ lên đầu Triệu Nhan Lý, dư luận đảo chiều trong một đêm.
Danh tiếng xấu xa thối nát thuộc về Triệu Nhan Lý, còn hào quang vốn thuộc về cô bị đài truyền hình tước đi.
Triệu Nhan Lý trực giác không đúng, cô nhận thức bản thân bị thủy quân bôi xấu, tất cả những người bôi xấu cô đều là account nhỏ, rõ ràng chính là thủy quân. Ngay khi đó cô đã báo cáo chuyện này cho đài truyền hình, lãnh đạo nói sẽ giúp cô giải quyết, nhưng sự việc đã qua hai ngày, rắc rối chưa được giải quyết trái lại càng lúc càng trầm trọng hơn, cuối cùng quyết định cho cô tạm ngừng công tác, nghỉ ngơi ở nhà.
Triệu Nhan Lý bị tạm ngừng công tác nghỉ ở nhà, tài khoản của cô lại sôi động dị thường, mà cô không đăng nhập được bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào của mình.
Triệu Nhan Lý mặt mày u ám, liên tục gửi tin nhắn hỏi lãnh đạo khi nào cho cô trở về, rất lâu sau nhận được tin trả lời của lãnh đạo: [Tiểu Triệu, chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp vẫn không khống chế được dư luận, cô nghĩ lại xem có phải ngày thường làm việc quá quyết liệt, đắc tội người nào rồi không? Đài truyền hình chúng ta chỉ là cái miếu nhỏ, không đối chọi nổi tai to mặt lớn, cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà đi.]
[Khi nào dư luận lắng xuống cô hãy trở lại.]
[Tất cả tài khoản của cô thuộc sở hữu đài truyền hình, giao cho chúng tôi hoạt động, cô yên tâm, người phụ trách hoạt động rất có kinh nghiệm, không làm tài khoản bị ảnh hưởng gì đâu.]
Triệu Nhan Lý ném mạnh điện thoại di động lên sô pha, nét mặt âm u suy nghĩ rốt cuộc là ai hại cô?
Chẳng lẽ là Lý Toản?
Không có lý do.
Nếu có tâm hại cô thì hắn đã ra tay từ lâu rồi.
Mặc dù không muốn phủ nhận trong quá khứ cô có cái nhìn thành kiến đối với Lý Toản, nhưng Lý Toản thật sự không phải loại người dùng việc công báo thù riêng.
Triệu Nhan Lý sắp xếp theo thứ tự những nhân vật khả nghi trong lòng, nhân vật khả nghi cuối cùng dừng ở một cái tên: Lâu Cát.
Ting tong.
Á!
Trong lúc cô đang suy tư, chuông cửa đột nhiên vang lên dọa Triệu Nhan Lý kêu to một tiếng, cô lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Bưu phẩm.”
“Tôi không có bưu phẩm, anh giao lộn rồi.”
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, chợt có hai tiếng động trầm đục vang lên, Triệu Nhan Lý cảm giác không đúng lập tức quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa, nơi đó thình lình xuất hiện một người đàn ông xa lạ, gã kia móc một khẩu súng lục trong thùng giấy ra, họng súng ngắm ngay vào cô.
Triệu Nhan Lý hít một hơi lạnh, trong đầu xẹt lên cảnh tượng né tránh khi bị tấn công bằng súng trong phim, nhưng trong hiện thực thì đầu óc cô trống rỗng, đứng yên như trời trồng. Hai tiếng động trầm đục lại vang lên, gã đàn ông cầm súng bị đau vội bụm vết thương trên cánh tay, máu tươi từ chỗ đó chảy ra ào ạt, gã nhìn về phía xéo bên trái, tựa hồ trông thấy gì đó đáng sợ, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Thì ra Lâu Cát xuất hiện ở cửa, vẫn là gương mặt tươi cười cà lơ phất phơ kia: “Không sớm không muộn, tự thưởng cho mình một cái moa.”
Triệu Nhan Lý ớn lạnh cả người, ngay sau đó một cơn đau từ bả vai kéo đến, cô không chịu nổi ngã xuống đất kêu rên, thì ra bả vai cô đã trúng một phát súng.
Lâu Cát đóng cửa lại, ngồi xổm trước mặt Triệu Nhan Lý, cười híp mắt nhìn cô ta đau đớn.
Triệu Nhan Lý đầu đầy mồ hôi lạnh, liên tục lùi ra sau: “Anh… Anh muốn giết tôi?”
Lâu Cát: “Nếu tôi muốn giết cô thì ban nãy đã không cứu cô rồi.”
“Người vừa nãy là ai?” Vừa dứt lời, Triệu Nhan Lý đau đến không chịu nổi cầu xin: “Cứu… Cứu tôi… Cứu tôi trước, xin anh.”
Lâu Cát đè lên vết thương trên người Triệu Nhan Lý, ngón tay móc vào, đồng thời nhanh tay bịt miệng đối phương, khiến tiếng kêu la thảm thiết của cô bị nhét ngược vào cổ họng: “Ngoan, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, nếu tôi không có kết cục tốt đẹp thì cô cũng vậy.”
“Vết thương nhỏ, sẽ không chết đâu.”
Lâu Cát cười đe dọa Triệu Nhan Lý, đến khi cô đau đến nỗi sắp bất tỉnh mới thỏa mãn buông tay ra, kế đó tiêm thuốc tê, lấy viên đạn, rửa vết thương rồi băng bó, tự mang dụng cụ và thuốc men, động tác thành thạo như đã làm trăm ngàn lần rồi.
Xong xuôi mọi việc, hắn lấy một lon bia lạnh trong tủ lạnh ra, ngồi đối diện Triệu Nhan Lý, vừa uống vừa nói: “Làm gì sợ tôi như vậy? Chẳng phải Tiểu Lý Toản đã nhiều lần nhắc nhở cô đừng hợp tác với ma quỷ sao?”
Triệu Nhan Lý lạnh run, cô hối hận, hối hận từ lâu, giờ thì cô đã rõ Lâu Cát là kẻ giết người kinh khủng cỡ nào, thật sự biết giết người không chớp mắt đáng sợ đến thế nào!
Lý Toản cảnh báo không sai, mệt cho cô trước kia còn tự cho rằng có thể đọ sức với ma quỷ, quả thực không biết lượng sức!
Lâu Cát lại hỏi: “Biết dư luận trên mạng là do ai làm không?”
Triệu Nhan Lý: “… Anh? Tại sao?”
“Muốn nhờ cô giúp tôi một việc.”
Cô lắc đầu cự tuyệt: “Tôi… Tôi không thể, tôi thật sự không thể, anh tha cho tôi đi.”
“Đáng tiếc, cô không có lựa chọn khác.” Lâu Cát nói: “Người muốn giết cô vừa nãy là do ông chủ của tôi phái tới, ông ta cực thích làm mấy chuyện giết gà dọa khỉ, gõ núi chấn hổ nhằm cảnh cáo kẻ phản bội hai lòng. Giết cảnh sát bắt ma túy là một vụ, giết Hướng Dương là một vụ khác, ngay cả tập kích Dữu Hồng Anh cũng thế, mấy chục năm rồi vẫn không có ý tưởng mới!”
Nếu như nội dung câu chuyện không phải giết người phóng hỏa thì Lâu Cát như đang mắng ông chủ hắn *xã súc hà khắc không thú vị.
*社畜 bắt nguồn từ tiếng Nhật, ý chỉ nhân viên nghe lời làm việc cho công ty, bị bóc lột như gia súc của công ty.
“Ông chủ anh muốn giết tôi… để cảnh cáo anh? Vì sao? Tôi với anh không liên quan gì nhau!”
“Có liên quan hay không không phải do cô nói, ông chủ cho rằng cô là đồng bọn của tôi thì cô chính là vậy.” Lâu Cát đặt lon bia ngay ngắn cạnh chân ghế rồi nói tiếp: “Vậy nên cô phải giúp tôi một việc, vì chỉ có tôi mới cứu được cô.”
***
Cục thành phố Tân Châu, Đội hình sự.
Đội phó Hình gõ cửa hai cái: “Lý Toản, cục trưởng Trình tìm cậu.”
Lý Toản hỏi: “Vừa nãy cục trưởng Trình tìm anh nói gì vậy?”
“Ngoại trừ vụ án Hồng quán và vụ án hai ngày trước thì không còn gì khác.”
“Có chỉ thị cụ thể gì không?”
Đội phó Hình đáp: “Lên giọng và răn dạy là chủ yếu, bảo các đồng chí tăng ca làm việc giải quyết vụ án.”
Mấy ngày nay gần một nửa Đội hình sự tăng ca tra án, ba ngày rồi vẫn không có kết quả, trước mắt cảnh sát phát thông báo chỉ vỏn vẹn nhằm vào tin đồn trên mạng, còn chân tướng thì bọn họ vẫn không điều tra ra, dù sao vụ án cũ năm đó vốn rất khó tìm manh mối.
“Nhưng mà cậu, hai ngày trước cậu đi tìm cục trưởng Tôn hỏi được gì rồi?”
Lý Toản nhún vai: “Chú Tôn là lão hồ ly thành tinh, chú không muốn nói, tôi cũng đấu không lại.” Hắn phất phất tay: “Tôi đi trước đây.”
Đi qua hành lang dài, Lý Toản đẩy cửa phòng làm việc Trình Vi Bình, trước bàn làm việc có đặt một máy vi tính đang tiến hành họp qua video, màn hình chia thành các phòng nhỏ, trong mỗi phòng là một gương mặt nghiêm túc mà Lý Toản hơi quen thuộc.
Trình Vi Bình thấy hắn tới, mặt mày bình tĩnh nói: “Tới đúng lúc lắm. Lý Toản, có một nhiệm vụ bí mật hạng nhất cần cậu chấp hành.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT