Lý Toản nhận lon bia ướp lạnh Giang Hành đưa qua, ngửa đầu uống một hơi hơn nửa lon, cảm giác mát lạnh sảng khoái tràn đầy lồ.ng ngực, nhưng cảm giác này không dập tắt được ngọn lửa bùng cháy trong lòng hắn.
Giang Hành lên tiếng: “Tống Chí và Côn Sơn đã được chuyên cơ đưa đi, có thể đến Côn Minh khi trời sáng. Lần này nhiệm vụ của Tổ Hành Động Đặc Biệt chủ yếu là cứu Tống Chí, không ngờ còn bắt được Côn Sơn, toàn bộ hệ thống cảnh sát trong nước đều đứng ngồi không yên, ngay cả Bắc Kinh cũng chú ý đến động tĩnh bên này. Phỏng chừng tên của em đã được đưa lên cấp trên rồi.”
Công tác phòng chống ma túy luôn là nhiệm vụ quan trọng nhất cả nước, bắt được Côn Sơn vừa có ý nghĩa răn đe các trùm ma tuý lớn ở Tam Giác Vàng, đồng thời nâng cao uy tín của đất nước trên trường quốc tế và tất nhiên cũng nâng cao tinh thần chống ma tuý trong nước.
Lý Toản: “Em chỉ là một thằng lưu manh làm hình sự, dù vinh dự chống ma túy có chói sáng đến đâu cũng không chiếu đến em. Người chân chính nên có được vinh dự này đã vĩnh viễn không thể thấy được.”
Giọng nói của hắn bình tĩnh, không biểu lộ ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng.
Giang Hành đứng sau lưng Lý Toản, vòng hai tay ôm vai hắn, dùng gương mặt vô cùng thân thiết và dịu dàng vuốt ve hắn: “Anh từng đi qua Lưỡi Liềm Vàng, ở Afghanistan hai năm.”
Lý Toản nghe vậy, tò mò quay mặt nhìn y.
Giang Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi đó anh vừa trưởng thành không lâu, cha anh vẫn còn sống, muốn anh tiếp quản sự nghiệp gia tộc, giống như ổng, làm việc cẩn thận tận tụy để gia tộc phát triển huy hoàng, nhưng anh không thích. Mà chuyện anh đã không thích thì không ai có thể ép buộc được anh, ông già trong nhà không phải ép anh, chỉ là cắt đứt nguồn cung kinh tế của anh. Ổng cho rằng anh sẽ không chịu nổi những công việc phụ thuộc gò bó mà tiền lương chỉ một hai ngàn.”
Giang Hành dừng một chút rồi nói tiếp: “Ừm, đúng là anh chịu không nổi.” Từ nhỏ y đã được mọi người chú ý và tung hô, nhưng dù tính tình tốt và khiêm tốn đến cỡ nào, y vẫn có lòng kiêu hãnh không chịu khuất phục.
“Cha anh đoán được anh sẽ chịu không nổi, nhưng ổng tuyệt đối không ngờ anh lại chạy đến Lưỡi Liềm Vàng.”
Dường như nhớ lại vẻ mặt khiếp sợ của cha, Giang Hành cười sung sướng.
Lý Toản hỏi: “Anh đến đó làm nghề gì?”
Giang Hành chỉ nói qua loa: “Bên kia mua bán vũ khí và tài nguyên dầu mỏ rất phong phú. Anh không dính vào ma túy. Sau khi chiến tranh lan rộng, anh không dính đến vũ khí nữa.”
Hắn nghe vậy nhướng mày: “Đúng là rất biết tìm đường chết.” Thảo nào mỗi lần gặp mặt là tên chủ hộp đêm lại hỏi thăm “Anh chưa chết hả?”.
Giang Hành nói tiếp: “Bên kia chiến tranh liên miên mấy năm nay, vũ khí, ma túy, chiến loạn, so với Tam Giác Vàng còn loạn hơn, cũng tàn khốc hơn. Anh đã thấy rất nhiều người chết trong chiến tranh, đồng thời cũng thấy phụ nữ và trẻ em giấu bom trong quần áo, chạy ào vào đám đông rồi nổ tan xương nát thịt, thỉnh thoảng là vì vận chuyển chút ma túy. Anh cũng từng thấy cơ quan thuế Ürümqi bị tra ra buôn lậu ma túy, dưới tình thế nguy cấp, bọn buôn ma túy kích nổ bom, liên lụy cảnh sát chống ma túy và du khách vô tội… Anh sống ở đó hai năm, một hôm anh tỉnh lại sau cơn say, vừa hút thuốc vừa lắp băng đạn, anh chợt nhận ra bản thân trở nên rất xa lạ.”
*Urumchi hay Ürümqi là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Urumchi có dân số 75,3% là người Hán, 12,8% là người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ), 8,03% là người Hồi, 2,34% người Kazakh
Toàn cảnh trung tâm Ürümqi nhìn từ Hồng Sơn.
Ürümqi là chặng dừng quan trọng trên con đường tơ lụa suốt thời Nhà Đường, vang danh là trung tâm văn hóa, thương mại suốt thời Nhà Thanh hồi thế kỷ XIX.
“Bắt đầu lộ tuyến thanh niên văn nghệ sao? Giang tiên sinh.”
“Anh đầy bụng thi văn em lại không thưởng thức.” Giang Hành khẽ cười rồi nói tiếp: “Con người là động vật sẽ bị hoàn cảnh sống đồng hóa, dù đầu óc tỉnh táo không gì sánh được, biết làm vậy sẽ hại người hại mình, nên tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, nhưng hoàn cảnh là một vị thần đầy ma lực, nó sẽ ảnh hưởng đến em một cách tinh vi không thể nhận ra, sẽ đồng hóa em, em sẽ bị kéo xuống vực sâu mà không hề hay biết.”
“Khi anh nhận ra anh trở nên… khá tàn bạo, anh rời khỏi Lưỡi Liềm Vàng.”
“Anh muốn nói cái gì?”
Giang Hành đáp: “Anh có quyền ra lệnh bản thân không chạm vào những thứ ở ranh giới cuối cùng, anh có thể dừng đúng lúc ngăn chặn tổn thất, nhưng cảnh sát chống ma túy gánh kỳ vọng của quốc gia và nhân dân phải chủ động lao xuống vực sâu, mặt đối mặt đấu với ma quỷ, không phải một hai tháng, không phải một hai năm mà là mười mấy hai mươi năm, họ phải làm ngược bản chất của họ mà giết người, buôn ma túy, hít thuốc phiện, chống lại sự cám dỗ của tiền tài và quyền lợi, chống lại sự đe dọa của cái chết bất cứ lúc nào… Kỳ thật trong hang ổ bọn buôn ma túy, nếu như thân phận gián điệp nằm vùng bị lộ thì tử vong lại là chuyện may mắn, đáng sợ nhất là trước khi chết phải chịu tra tấn khủng khiếp, người nhà còn bị tìm ra mà giết gà dọa khỉ.”
“Anh muốn nói là, Lý Toản, cha mẹ em rất vĩ đại.”
“Sẽ không ai quên vinh dự của họ, luôn có người nhớ rõ sự tích anh hùng của họ! Dù chỉ có một người, dù người đó đã già đến rụng hết răng, chắc chắn sẽ có người cho đến chết vẫn không quên anh hùng! Chắc chắn có người tiếp nhận ngọn lửa tiếp tục tiến lên, vinh quang vĩnh viễn không bị mai một.”
Lý Toản nhắm mắt lại, mũi bỗng nhiên chua xót, cổ họng cực kỳ khó chịu, hắn xoay người ôm lấy Giang Hành, vùi mặt vào vai y, thấm nước mắt trong hương thơm của thân áo.
“Em biết…”
Luôn có người đến chết vẫn không quên ý chí anh hùng, dù họ đã già phải thoái vị nhường cơ hội cho đời sau.
***
Khu Tân Châu, thành phố Việt Giang, tỉnh Quảng Đông, trên ban công một căn hộ ở tòa nhà chung cư nào đó, trong bóng đêm có một điểm đỏ nhỏ như đom đóm dưới ánh trăng, làn khói mỏng bay lên chưa đến hai giây đã bị gió đêm thổi tan.
Tôn Quy Hạc giơ ly rượu nhỏ lên, cụng ly với cục trưởng Đồng nửa đêm đến đây làm khách, ông nói: “Kính cố nhân.”
Cục trưởng Đồng uống một hơi cạn sạch, rót đầy lần nữa rồi thuận miệng than thở: “Không thể đổi cái ly lớn hơn chút sao?”
Tôn Quy Hạc rất biết lắng nghe: “Trong phòng bếp có mười mấy cái bát lớn, ông đi lấy đi.”
Cục trưởng Đồng quay đầu lại, trông thấy bà Tôn thức dậy đi xả nước nửa đêm đứng phía sau cửa sổ sát đất âm u nhìn hai ông già, không biết bà đã đứng đó bao lâu rồi.
Bà Tôn năm nay hơn 60, bông hoa thô bạo từng nổi tiếng hung ác dữ tợn trong nội bộ hệ thống cục cảnh sát thành phố Việt Giang. Bà nhìn cục trưởng Đồng và Tôn Quy Hạc rồi làm động tác bẻ cổ, Tôn Quy Hạc bình tĩnh giơ lên ba ngón tay ra dấu, biểu thị ông cam đoan chỉ uống ba ly.
“…” Cục trưởng Đồng thở dài: “Vạn Thiên Sơn bị bắt về rồi, quân cờ này xem như dùng hết tác dụng, chờ Tống Chí trở về, chúng ta sẽ có được càng nhiều tin tức về Lưỡi Liềm Vàng. Có điều Vạn Thiên Sơn bị tóm, trong đó còn rất nhiều cách, bên Lưỡi Liềm Vàng đã từ bỏ quân cờ Vạn Thiên Sơn, còn giúp đỡ chính phủ Myanmar phá hủy tập đoàn Vạn Thiên Sơn, hiện tại có lẽ chúng đã biết Tống Chí là cảnh sát chống ma túy nằm vùng của Trung Quốc, bọn chúng có thể lợi dụng Tống Chí đẩy ngược kế hoạch của chúng ta.”
“Không đẩy được.”
“Lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Vì Tống Chí đã chết.”
Cục trưởng Đồng sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng: “Mấy ông muốn “Tống Chí” chết trong trận hỗn chiến Kangbo? Làm sao để bọn ở Lưỡi Liềm Vàng tin tưởng? Mấy ông cài gián điện ở Lưỡi Liềm Vàng?”
Tôn Quy Hạc hàm ý sâu xa: “Dù sao đi câu cá, phải ném nhiều lưỡi câu mới câu được cá lớn.”
Cục trưởng Đồng nhìn chằm chằm gương mặt già nua trấn định bình thản của Tôn Quy Hạc, trong đầu nhớ lại hừng đông hôm nay ông nhận được tin tức từ phía Côn Minh tỉnh Vân Nam là đã bắt được trùm ma túy Côn Sơn, lại nhớ đến Trình Vi Bình nói chuyện với ông về Lý Toản, nói gần nói xa chỉ điểm không ít, thế nên Cục trưởng Đồng có thể đoán được chuyện mờ ám trong vụ mất súng Đường Sơn 16 năm trước.
Lúc đó tuy ông có hoài nghi, nhưng ông không thể ngờ Tôn Quy Hạc lại to gan đến nước này, tự nuôi mồi câu “Côn Sơn” để dụ con cá lớn ở Lưỡi Liềm Vàng.
Ý tưởng này có thể nói là điên cuồng!
Không ai có thể điên cuồng hơn ông lão trước mặt cục trưởng Đồng.
Nhưng không thể không thừa nhận kế sách tác chiến và sự cơ trí của đối phương!
“Ông thật là đáng sợ.” Cục trưởng Đồng nói: “Cũng rất điên cuồng.”
Kế hoạch kéo dài đến mười mấy hai mươi năm, nhẫn nại đến nỗi khiến người ta sởn tóc gáy.
Tôn Quy Hạc phủi sạch trách nhiệm: “Tôi về hưu rồi. Đừng có ụp bô cớt lên đầu tôi.”
Cục trưởng Đồng chịu phục: “Và ông cũng rất vô sỉ.”
Tôn Quy Hạc bĩu môi: “Đó là do bọn chúng quá quyết tuyệt. Ban đầu chúng xâm phạm ranh giới chúng ta, hại nhân dân ta, chúng ta phản kích cảnh cáo một chút, bọn chúng lại dám báo thù phá nhà diệt môn! Là diệt môn! Sao chúng dám, ở trong lãnh thổ nước ta, giết chết anh hùng của chúng ta?”
Tôn Quy Hạc uống sạch ly rượu thứ ba, hai mắt trong vắt phóng ra lửa giận, trí nhớ của ông quay về năm 2000, toàn bộ hệ thống cảnh sát phía nam chuẩn bị sẵn sàng chào đón anh hùng về nhà, nhưng lại nhận được tin buồn cả nhà anh hùng bị diệt môn!
Những anh hùng trải qua gian nan nguy hiểm ở nước ngoài, xông vào đầm rồng hang hổ bảo vệ an toàn và tài sản nhân dân, kết cục bị bọn buôn ma túy giết chết ngay tại nước nhà! Đây là khiêu khích, là sỉ nhục! Đây cũng là nợ máu phải trả bằng máu, thù hận không chết không thôi!
Trong những gia đình kia có người già, có trẻ nhỏ hai ba tuổi, có cả phụ nữ đang mang thai, họ vốn không biết người thân của họ đang làm gì, chỉ vô cùng vui mừng mong ngóng người thân trở về, nhưng lại chào đón giết chóc tàn khốc.
Cuối cùng chỉ có một tiểu thiếu niên còn sống.
Tôn Quy Hạc nhỏ giọng thì thào: “Việc này không thể để yên, trừ phi lấy máu kẻ thù tế vong linh, bằng không không thể để yên. Kế hoạch “SĂN BẮN” chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ khi nào lấy được đầu con mồi mới tính là kết thúc kế hoạch.”
Cục trưởng Đồng nghe rõ Tôn Quy Hạc lẩm bẩm, tâm trạng nặng trĩu, đồng thời sinh ra vài phần kính nể.
Có người đã chết mười mấy hai mươi năm, hài cốt đã hóa thành tro từ lâu, nhưng có người dù đã già tóc bạc trắng vẫn còn nhớ đến họ, lấy nhiệt huyết nhớ lại cố nhân.
Tôn Quy Hạc cầm chai rượu lên rót hết rượu ra, cục trưởng Đồng chợt cảm giác có chỗ nào đó không đúng, ngay giây sau cửa sổ sát đất thình lình bị kéo ra, bà Tôn đột ngột xuất hiện, trợn mắt nói: “Tôn Quy Hạc! Con mẹ nó ông chán sống rồi hả?!”
Cục trưởng Đồng cả người run lên, trước mắt hoa lên, trong tay lập tức bị nhét ly rượu, ông vừa ngẩng đầu liền thấy ông bạn già cơ trí nhàn nhạt nói: “Uống đi.” Sau đó Tôn Quy Hạc quay đầu lại, vờ như kinh ngạc nói: “Bà xã, sao bà không ngủ?”
Bà Tôn véo tai Tôn Quy Hạc kéo về phòng ngủ: “Ông bị cao huyết áp, tắc nghẽn động mạch lâu năm, não và tim thiếu máu, chân thoái hóa xương và đau phong thấp. Cả người ông toàn là bệnh còn dám lén uống rượu.”
Tôn Quy Hạc: “Hình như tôi không mắc nhiều bệnh như vậy.”
“Tôi nó ông có thì là có.”
“… À.”
Cục trưởng Đồng một mình uống rượu dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy không ý nghĩa, vừa định đứng dậy ra về thì thấy bà Tôn đi ra.
Bà Tôn chỉ vào cục trưởng Đồng nói: “Tuổi tác của chú cũng không nhỏ, đừng mê rượu.” Bà lớn hơn cục trưởng Đồng gần hai mươi tuổi, là trưởng bối của ông, cũng từng là cấp trên của ông.
Bà Tôn hỏi tiếp: “Bao giờ Tiểu Lý Toản về tới?”
Cục trưởng Đồng đáp: “Hai ngày nữa.”
“Bảo nó tới gặp tôi một chút, nhớ nhắc nó dắt người yêu theo. Người không đến cũng không sao, bạn gái tới cho tôi gặp một chút là được.”
Cục trưởng Đồng: “Tôi đảm bảo chuyển lời.” Nhưng không thể cam đoan người sẽ tới.
Bà Tôn đi vào bếp nấu chè, nghe vậy thở dài một tiếng: “Đàn ông ấy à… Vô dụng!”
Cục trưởng Đồng: “…”
***
Ngày 19 tháng 8, chính phủ Myanmar tuyên bố với quốc tế đã tiêu diệt được trùm ma túy lớn nhất bang Kachin và tập đoàn Kangbo – trùm ma túy lớn thứ hai bang Shan. Ngày 21, liên quân các đặc khu bang Wa tiến công tập đoàn Côn Sơn, thế như chẻ tre. Ngày 22 công phá thành công khu quân sự phòng thủ của tập đoàn Côn Sơn, hừng đông ngày 23 phá huỷ tập đoàn Côn Sơn.
Ngày 18 tháng 8, Vạn Thiên Sơn – thủ phạm chính trong vụ án mất súng Đường Sơn 16 năm trước bị bắt quy án. Mấy vụ trọng án năm đó được lật lại để báo cáo, trở thành tiêu điểm trên bản tin.
Ngày 25 tháng 8, tội phạm Vạn Thiên Sơn được di lý từ trại tạm giam Côn Minh tỉnh Vân Nam đến trại tạm giam thành phố Việt Giang tỉnh Quảng Đông, cùng năm bị tuyên án tử hình.
Ngày 27 tháng 8, chuyên mục tin tức Dân Sinh Vi Tiên, phóng viên tiên phong Triệu Nhan Lý lấy chiến tích không ngủ không nghỉ canh me trước Cục thành phố Tân Châu ba ngày ba đêm, thành công đánh bại các đồng nghiệp khác, là người đầu tiên được phỏng vấn về vụ trọng án súng đạn phi pháp 03/07.
Nhân viên phá án liên quan được phỏng vấn: Lý Toản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT