Thời gian quay lại một tiếng trước, 6 giờ 9 phút, trong làng đô thị đường Ái Dân khu Bắc Điền.
Ở ngã rẽ, một chiếc xe vận tải đang dừng trước cửa siêu thị nhỏ, công nhân đang dỡ hàng hóa, nhân viên thu ngân siêu thị đứng ở cửa kiểm kê hàng, miệng thì thầm nhẩm tính, lơ đãng ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông vội vã đi qua bên cạnh.
Người kia hơi gầy, tỷ lệ dáng người rất đẹp, trông dáng người cao ráo, ăn mặc rất thời trang, người kia đội mũ lưỡi trai, tay xách túi đen giống hộp đựng đồ trang điểm, lúc đi nhanh qua cuộn lên một ít gió nóng.
Nhân viên thu ngân không khỏi nhìn người kia thêm vài lần, cho đến khi đối phương đi ra khỏi chốt gác ở Thôn Tứ Môn, băng qua đường, đi về phía làng đô thị đối diện, lúc này cô mới tiếc nuối dời tầm mắt.
Lúc đó Thẩm Bình Sa đang nâng váy cưới đính đầy kim cương lấp lánh như dải ngân hà của Thạch Loan, mà cô vẫn đang lải nhải về kế hoạch sau lễ cưới với giọng nói đầy hạnh phúc đáng ghét, nghe cô bất mãn phàn nàn cha mẹ mê tín về nhà tân hôn, ép hai vợ chồng phải đến Thôn Tứ Môn ở đúng ba ngày trong một căn hộ hai phòng ngủ mà họ chẳng bao giờ thèm đến đó.
Thạch Loan đang phàn nàn, không để ý tới gót giày cao gót giẫm dơ làn váy, mà Thẩm Bình Sa khát vọng có được nó đến nỗi sắp phát điên, trong khoảng khắc đó, hắn nảy sinh ý nghĩ giết chết Thạch Loan.
Trùng hợp, Thẩm Bình Sa từng ngụ ở Thôn Tứ Môn một năm. Đúng một năm sau, hắn chuyển đến làng đô thị kế bên, nửa năm sau lại đi tìm nhà thuê rẻ hơn nữa ở làng đô thị kế tiếp.
Thuê nhà càng lúc càng rẻ như đang cười nhạo cuộc sống thất bại, càng lúc càng tồi tệ không cách nào cứu chữa của hắn.
Nhưng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất hắn biết rõ địa hình và dân cư ở đây, hắn biết rõ làm cách nào lặng lẽ đến, làm cách nào âm thầm rời đi mà không ai hay biết, dù là giết người cũng không lập tức bị cảnh sát tra ra tung tích.
“…12! 13! 14!” Thẩm Bình Sa thầm đếm hắn đi qua bao nhiêu hẻm nhỏ, hắn biết cuối hẻm 15 có một sườn dốc, ngay trên sườn dốc là điểm tập kết xe rác, vì vậy bình thường rất ít người chủ động tới gần, mà ngay cả nhà lầu bên cạnh được cải tạo thành nhà trọ cũng đóng cửa sổ hướng ra xe rác.
Không ai chú ý bãi rác luôn bốc mùi hôi thối từng giây từng phút đó, nên không ai biết nơi đó chính là địa điểm tuyệt hảo để hắn quan sát tòa nhà C ở Thôn Tứ Môn đối diện.
Trong đầu Thẩm Bình Sa không ngừng tưởng tượng cảnh có người ngửi thấy mùi gas, vì cảnh giác và lo lắng mà gõ cửa, không thấy ai trả lời mà mùi gas càng lúc càng nồng, thế là hoảng hốt phá cửa xông vào, kim khâu bị kéo động, đương nhiên cái bẫy kia không đủ để đè xuống chốt bật lửa, nhưng chỉ cần một tia xẹt lửa mà thôi.
Cửa xô mạnh gây ra cọ xát khiến bật lửa xẹt ra tia lửa, sau đó… “Bùm”, ít nhất 4 căn hộ trái dưới phải trái sẽ bị lan đến! Những gia đình bất hạnh ngụ ở đó, người làm công, dân văn phòng… nổ tan xương nát thịt, máu me đầm đìa, lửa cháy sẽ nuốt chửng tất cả tiếng hét thảm thiết, tiếng kêu rên cầu xin của họ, còn có thể thiêu hủy tất cả dấu vết mà hắn để lại.
Một đôi vợ chồng son hứng thú thăm dò cơ thể nhau mà quên tắt gas, khiến gas rò rỉ gây ra nổ lớn hại chết người vô tội.
Đây sẽ là nguyên nhân duy nhất của vụ nổ này.
Thẩm Bình Sa hưng phấn và vui sướng như điên khi vụ nổ còn chưa xảy ra, hắn đi đến nơi vắng vẻ không người và mờ tối, không kiềm được bật cười ra tiếng.
Cả người hắn đắm chìm trong sung sướng và khoái cảm khi nắm quyền sinh sát trong tay, vì vậy bước chân càng nhanh, càng lúc càng nhanh, nên khi quẹo vào ngã rẽ không phát hiện phía trước có người, trực tiếp đụng vào người ta.
Cốp! Thẩm Bình Sa nghe được rõ ràng tiếng trầm đục khi xương cốt cứng rắn va vào nhau, sau đó đau nhức từ khớp xương từ từ lan ra, hắn vội nhìn người qua đường vừa bị đụng… Người kia cao gầy giống hắn, lờ mờ có thể thấy được là một thiếu niên.
Thẩm Bình Sa vội kéo thấp vành mũ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất, cơ mặt khẽ run rẩy khó phát hiện, hưng phấn và mừng rỡ như điên nháy mắt tan thành mây khói, thay vào đó là sợ hãi khiến adrenalin tăng vọt, tim đập dồn dập, tay chân cứng ngắc.
Thiếu niên bị hắn đụng trúng suy nghĩ một chút, sau đó cất tiếng phổ thông không lưu loát: “Xin lỗi.”
Con ngươi Thẩm Bình Sa phóng to, lắc đầu không nói gì.
Thiếu niên không ngại người lạ mà nói tiếp: “Tôi lạc đường, anh có thể chỉ cho tôi đi thế nào đến Thôn Tứ Môn không?”
Thẩm Bình Sa chỉ vào con đường vừa đi qua, môi run run nói: “… Đi thẳng.”
“Cám ơn.” Thiếu niên nói xong lập tức lướt qua Thẩm Bình Sa đi về phía trước.
Thẩm Bình Sa giật giật ngón tay, phát hiện lòng bàn tay thấm ướt, thì ra là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn nuốt nước bọt một cái, cứng đờ bước tiếp, xoa xoa bàn tay, nhớ lại vật cứng lạnh lẽo mà hắn sơ ý sờ thấy sau lưng thiếu niên vừa nãy.
Hẳn là… Không phải là súng đó chứ?
Tại sao có thể là súng? Trung Quốc cấm sử dụng súng, ai dám có súng riêng? Lẽ nào người kia là cảnh sát? Thôi bỏ đi, cứ vờ như không phát hiện, giả ngây giả dại tránh thoát là được rồi. Nhưng nên cẩn thận rời đi ngay, nếu người kia là cảnh sát thì phiền phức.
Thẩm Bình Sa bước sang phải tránh thùng rác bốn bánh kề sát tường, đây là cơ thể phản xạ có điều kiện, mà suy nghĩ của hắn vẫn còn dừng ở một giây trước, khi hắn vừa mới chợt nghĩ sẽ từ bỏ không thưởng thức kiệt tác của hắn thì chợt nghe thiếu niên gọi hắn lại từ phía sau.
Thẩm Bình Sa quay đầu lại, hình ảnh cuối cùng trong con ngươi mở to của hắn chính là họng súng đen ngòm và bóng dáng không thấy rõ vì ánh sáng giao thoa.
“Anh thấy rồi.”
“So với chết một người, tôi cảm thấy việc bị phát hiện mang theo súng sẽ mang đến phiền phức còn lớn hơn. Hết cách rồi, tôi nghe nói lệnh cấm sử dụng súng ở Trung Quốc rất nghiêm ngặt.”
“Vậy nên thật xin lỗi, phiền anh giữ bí mật.”
Bụp!
***
Giang Hành bị chặn bên ngoài hiện trường vụ án, Lý Toản quay đầu nói: “Anh ta đi cùng tôi.”
Cảnh sát hình sự gật đầu, kéo dây cảnh giới màu vàng cho Giang Hành đi vào.
Lý Toản cúp điện thoại rồi nói: “Lão Tăng tìm được thi thể Thẩm Bình Sa, trong thùng rác.”
Giang Hành: “Dù Thẩm Bình Sa sợ tội tự sát cũng sẽ không chết trong thùng rác, hắn tự phụ lại tự ti, huống chi anh rất hoài nghi hắn có can đảm tự sát. Vậy là, hắn bị giết?”
Lý Toản đáp: “Bị bắn chết.” Hắn giơ ngón trỏ nhắm ngay huyệt Thái Dương, nhìn Giang Hành nói: “Một viên đạn xuyên đầu, óc bị xoắn nát rồi. Không có dấu vết giằng co, một phát súng lấy mạng. Súng có ống giảm thanh nên không ai phát hiện khác thường.”
Giang Hành nói: “Giết Thẩm Bình Sa là hành động trong kế hoạch…” Hai xác người trong rãnh hoa đã được mang ra, đặt trong túi đựng xác để dưới sàn nhà, mà y đang ngồi xổm cạnh một thi thể, đẩy túi đựng xác ra kiểm tra vết thương trí mạng trên trán thi thể, y nói tiếp: “Hay là ngoài ý muốn?”
Lý Toản cũng ngồi xổm cạnh thi thể còn lại, ngay đối diện Giang Hành: “Nếu là hành động có kế hoạch thì chứng tỏ có người biết Thẩm Bình Sa giết người, có thể kẻ đó đã quan sát từ đầu đến cuối hoặc tham dự vào… Khả năng này không đến 1%. Từ những chi tiết nhỏ trong ba lần hành động mưu hại của hắn, có thể thấy được Thẩm Bình Sa là một người độc hành, hắn âm u, tự phụ, tự ti, tính cách mẫn cảm, không có khả năng đơn giản tín nhiệm ai, đặc biệt là trong những việc như âm mưu giết người, đi sai bước sẽ muôn đời không quay lại được.”
Thi thể trong rãnh hoa đã phân hủy một nửa, xi măng dính trên da, ngón tay khều nhẹ một cái là da thịt sẽ rơi ra.
“Loại trừ đây là kế hoạch thanh trừ, vậy chính là trùng hợp ngoài ý muốn. Kẻ lạm sát người vộ tội bị kẻ càng lạm sát hơn giết chết trong thùng rác, rất khó nói đây không phải là mỉa mai đầy ác ý.” Dù nói vậy nhưng Giang Hành không hề thông cảm, giọng nói nhẹ bỗng và nét mặt không để tâm cho lắm, giống như đang nói “Ồ, thật bất hạnh”.
Lý Toản dùng hai ngón tay vạch túi đựng xác, thấy một cái lỗ chếch lên trên giữa hai đầu lông mày thi thể, từ gáy xuyên qua đầu… Không hề nghi ngờ, đây chính là vết thương trí mạng của người chết.
Cùng lúc đó, Giang Hành ngước lên nhìn hắn: “Cũng là bị bắn chết.”
Hết chương 100
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT